Gần về đến khách sạn cô lại mắc đi chơi
Khương Ninh Ngọc " trời ơi chịu không có nổi, mắc quá trời mắc rùi"
Nhưng vấn đề nan giải là cô không có ai đi cùng mà cô lại không muốn đi chơi một mình
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ cô quyết định đến nơi làm việc của Trần Dữ để kiếm chút thông tin vậy
Khương Ninh Ngọc gọi điện thoại [ aloo Trần Dữ hả ]
Trần Dữ: [ có chuyện gì vậy ] ‘bắt máy ngay lập tức’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi chánnnnn ]
Trần Dữ: [ tôi đưa em đi chơi nhé ]
Khương Ninh Ngọc: [ thôi khỏi để tôi đến đấy ]
Trần Dữ: [ được, tôi chờ em ] ‘phấn khích’
Lần này cô không bắt taxi nữa mà lái xe đến đó
Sau hơn 20p lái xe mà Trần Dữ cứ gửi tin nhắn cho cô hỏi đã đến chưa cứ 5p anh lại nhắn một lần
Lúc đấy cô muốn quay xe về ngay lập tức
Khương Ninh Ngọc không chịu được nữa đành gọi cho anh suốt cả đường đi
Một người thấy phiền và một người vui
Cuối cùng đã đến nơi cô mới thở phào nhẹ nhõm được
Ngay khi ngước mắt lên đập vào mắt cô là một tò nhà đồ sộ cô không tin được nơi làm việc của Trần Dữ lại to như vậy
Đi vào bên trong khiến cô có chút choáng ngợp với độ chịu chơi và chịu chi của Trần Dữ
Vừa đi ai đó đột nhiên đi nhanh đến chỗ cô
Trần Dữ: [ cuối cùng em cũng đến rồi, tôi đợi em rất lâu rồi đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ không phải vẫn gọi điện à ] ‘khinh khỉnh’
Trần Dữ: [ đấy là gọi mà gặp trực tiếp vẫn vui hơn ]
Khương Ninh Ngọc: [ được rồi lên trên thôi ở đây nhiều người quá ] ‘nhìn những ánh mắt dò xét xung quanh khiến cô rùng mình một cái’
Trần Dữ: [ đều nghe theo em ] ‘không nhận thấy gì bất ổn ở xung quanh’
Anh dẫn cô vào thang máy tưởng chừng là bình thường đúng không nhưng không nó bất thường cmn luôn rồi
Trong thang máy có sẵn một người phụ nữ cứ đứng đấy nhìn có vẻ đang đợi bọn cô
Khương Ninh Ngọc: [ đây là? ]
Trần Dữ: [ giới thiệu với em đây là em họ anh tên là Tống Ngữ ]
Khương Ninh Ngọc: [ chào em nha chị là Khương Ninh Ngọc rất vui được làm quen với em ]
Tống Ngữ: [ nhưng tôi không vui ok, nhìn cô hơn ai đâu mà gọi tôi là em ]
Khương Ninh Ngọc " muốn táng vào mỏ nhỏ đấy ghê " [ thật thứ lỗi là lỗi của tôi ]
Tống Ngữ: [ không nhẽ của tôi? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không phải ý đó ]
Trần Dữ: [ thôi được rồi, sao em cứ phải bắt bẻ cô ấy vậy ]
Tống Ngữ: [ thì sao nào, em nói trước anh không được có tình cảm với chị ta đâu đấy ]
Khương Ninh Ngọc " tôi mới không thèm " [ sẽ không ]
Trần Dữ: [ sẽ có ]
2 người đồng thanh cùng một lúc khiến 2 người nào đó phải ngớ người
Trần Dữ: [ sao lại không được chứ? ] ‘tủi thân’
Tống Ngữ: [ may thay là chị còn biết điều ]
Khương Ninh Ngọc: [ haha chị là người biết điều từ bé rồi ]
Trần Dữ: [ sẽ có mà ] ‘rưng rưng’
Không ai thèm trả lời anh nữa, thang máy cuối cùng cũng lên tầng cao nhất
Trần Dữ cùng Khương Ninh Ngọc nhanh chóng bước ra, Tống Ngữ thấy thế cũng bước ra theo
Trần Dữ: [ em đi theo tụi anh làm gì? ] ‘khó chịu’
Tống Ngữ: [ em chán muốn chơi cùng anh không được à ]
Trần Dữ: [ em rốt cuộc muốn cái gì? ]
Tống Ngữ: [ anh không thể thích chị ta được, người anh thích chỉ có thể là chị Ngư Hân mà thôi ]
Trần Dữ: [ mơ đi ]
2 người cứ đứng đó cãi nhau mà không biết cô đã đi vào phòng tổng giám đốc từ bao giờ
Ngồi trên ghế được một lúc cô nhân lúc không ai vào lục lọi hết trong phòng mà chả phát hiện thấy có gì đáng nghi cả
Khương Ninh Ngọc: [ sao lại không có cái gì vậy? ]
Đang tìm kiếm phía sau cửa chuẩn bị được mở ra cô nhanh chân phóng thật nhanh lên ghế
Sau khi Trần Dữ bước vào thì không thấy Tống Ngữ đi theo
Khương Ninh Ngọc: [ Tống Ngữ đâu rồi? ]
Trần Dữ: [ cuối cùng cũng đuổi được con bé đi rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ ồ ]
Trần Dữ: [ có mỗi thế? ]
Khương Ninh Ngọc: [ chứ gì nữa? ]
Trần Dữ: [ sao em không hỏi anh Ngư Hân là ai? ]
Khương Ninh Ngọc: [ sao phải hỏi? ]
Trần Dữ: [ em không ghen? ]
Khương Ninh Ngọc: [ mắc gì ghen ]
Trần tủi thân Dữ: [ sao em lại không quan tâm kia chứ ]
Khương Ninh Ngọc: [ thôi mà bỏ qua vấn đề này đi ]
Trần Dữ: [ thời gian còn dài ]
…
Cô chơi đến tối bày hết trò này đến trò khác mà người kia còn hùa theo cô
Khương Ninh Ngọc ngã ngửa xuống ghế [ đóiiiii ]
Trần Dữ: [ tôi gọi đồ ăn ngoài cho em rồi ]
Vừa nói xong tiếng gõ cửa vang lên
Thư ký: [ thưa sếp đồ ăn đến rồi ạ ]
Trần Dữ: [ để đó đi ]
Thư ký nhận mệnh mang đồ đến để lên bàn rồi lập tức đóng cửa đi luôn
Khương Ninh Ngọc không nói gì lập tức ngồi dậy [ oa nhiều đồ ăn quá ]
Trần Dữ: [ cứ từ từ ăn không ai cướp của em đâu ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi biết ]
Ăn xong Trần Dữ muốn đưa cô về, thấy thế cô lập tức từ chối
Khương Ninh Ngọc: [ không cần đâu tôi có lái xe rồi ]
Trần Dữ: [ vậy em lai tôi về đi ] ‘mong chờ’
Khương Ninh Ngọc: [ xe tôi anh lai ]
Trần Dữ: [ được luôn ] ‘chiều theo ý cô’
…
Về đến khách sạn cũng đã nửa đêm cô tắm rồi dưỡng da một chút rồi phóng lên giường ngủ luôn