[Vong Tiện] Xuân Vũ Kinh Xuân

Chương 18




18

Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi thật sâu, với tay đóng cửa cửa phòng cho khách trên Kim Lân đài lại.

Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường, cách một tấm bình phong, ngọn nến ấm áp đang nhẹ nhàng lay động in bóng lên tấm lụa mỏng manh. Ngụy Vô Tiện thò đầu ra từ phía sau bình phong liếc một cái thăm dò, gặp ngay phải ánh mắt cũng mông lung mơ hồ hệt như ánh nến.

Lam Vong Cơ của lúc này... thật sự là chơi quá được luôn.

Lý do hoàn toàn cũng không phải vì y say, tuy rằng chỉ riêng việc y say thôi đã khiến Ngụy Vô Tiện cười đến không ngừng được rồi. Lúc ấy cả người y đổ ập về phía Ngụy Vô Tiện, nhịp thở tiếng trước bình tĩnh hơn tiếng sau, hệt như đã ngủ say cực kỳ rồi. Ngụy Vô Tiện vẫn chưa hết hi vọng mà cố thẳng lưng đứng tại chỗ vỗ vỗ lên người y gọi hai lần, thế nhưng có gọi có vỗ kiểu gì cũng không gọi y tỉnh dậy được.

Ngụy Vô Tiện cố gắng chỉnh lại tư thế một chút, cảm thấy tuy rằng hắn có thể vừa lôi vừa kéo Lam Vong Cơ vừa đến phòng được, nhưng mà nếu người khác mà nhìn thấy cảnh đó, sợ là ngày mai toàn bộ Lam thị từ trên xuống dưới sẽ đều muốn rút kiếm đến tìm hắn, để báo thù cho thể diện của Hàm Quang Quân quy phạm đoan chính.

Kim thị xa hoa hào nhoáng, một vườn tràn ngập Kim tinh tuyết lãng đang nở rộ, tưởng chừng kéo dài vô tận, hệt như một mảnh hương phong thâm tuyết mênh mông rơi xuống giữa Kim Lân đài nồng nặc mùi rượu. Ngụy Vô Tiện dứt khoát ôm lấy Lam Vong Cơ ngồi xuống tại chỗ, trăng sáng trên đỉnh đầu, sau lưng vạn bụi hoa, những ngọn đèn mờ xa xa của Đấu Nghiên thính mông lung nơi đáy mắt, tiếng hít thở trầm ổn nhẹ nhàng của Lam Vong Cơ quẩn quanh bên tai hắn, một tiếng lại một tiếng, vừa thân quen vừa ấm áp.

Ngụy Vô Tiện vừa cãi nhau với người khác nguyên một buổi tối, bỗng nhiên phát hiện ra, khung cảnh nơi đây bất chợt lại yên bình đến lạ.

Ngụy Vô Tiện khẽ thở dài một tiếng:

"Lam Trạm à..."

Một trận gió nhẹ thổi qua, rì rào đưa tới vài cái hoa mẫu đơn mỏng manh xoay tròn trong không trung, sau đó dừng lại trên vạt áo đang phủ lên đầu gối của hai người. Lam Vong Cơ đang ngủ, đầu tựa lên vai Ngụy Vô Tiện, nhiệt độ cơ thể cách một lớp quần áo vẫn mang theo một loại ấm áp dịu dàng. Ngụy Vô Tiện không nhịn được cũng ghé đầu qua, thái dương tựa thái dương, tóc mai chạm vành tai. Hắn khẽ hít một hơi thật sâu, mùi đàn hương thanh lãnh vô biên vô hạn trên người Lam Vong Cơ lập tức tràn ngập khoang mũi, ôn nhu vuốt ve trái tim hắn, làm đáy lòng đang xao động bỗng chốc hóa bình lặng.

Một lúc lâu sau, chợt nghe thấy phía xa xa có người kêu:

"Hàm Quang Quân!!! Ngụy công tử!!!"

Ngụy Vô Tiện hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nhìn, thấy không ít đệ tử của Kim thị đang cầm theo đèn lồng cùng nhau đi tới. Có lẽ là vừa rồi Lam Vong Cơ không nói lời nào đã rời khỏi Đấu Nghiên thính, cho nên Kim Quang Dao bèn sai đám đệ tử nà ra ngoài tìm tung tích của hai người bọn họ. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nảy ra chủ ý khác, nắm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, kéo theo y cùng ngả lưng về phía sau, hoàn toàn nằm vùi hẳn vào giữa bụi hoa, nhờ cành lá xum xuê chê đậy, thoáng cái chỉ còn lại tiếng xột xoạt xột xoạt rất nhỏ.

Tiếng bước chân cùng tiếng người nói bên tai xa dần, cảnh vật trước mắt cũng bị bụi hoa che lấp, Ngụy Vô Tiện nằm ở chỗ này, cảm thấy buồn chán muốn chết, lại giống như đang lén lút che giấu một bí mật quan trọng nào đó vậy, khóe miệng không nhịn được mà cong lên thành một nụ cười. Lam Vong Cơ vẫn còn ngủ mê man, kể cả khi bị kéo ngã vào giữa bụi hoa cũng không hay biết, vài lọn tóc đen nhánh như mực vẫn còn tán mạn nơi đầu vai Ngụy Vô Tiện. Hắn chờ đến khi đám người kia đã hoàn toàn đi xa, sau đó mới cầm lấy một lọn từ trong mái tóc đen dày của Lam Vong Cơ lên, tìm trò chơi cho đỡ chán. Hắn cầm lấy tóc y rồi chậm rãi tết vào cùng với tóc hắn, cẩn thận mà bện thành một cái bím tóc mềm mại. Trong chốc lát hắn chơi có đến mức nhập thần, còn chưa đợi hắn suy tính xem nên thắt cái nút cuối cùng của bím tóc thế nào cho chặt thì bất thình lình nghe được một giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nóng rực phả vào sau tai:

"Ngụy Anh...?"

Thanh âm kia quá gần, bên trong ngấm ngầm chứa đựng hơi thở ướt át, tất cả đều phả lên vành tai của Ngụy Vô Tiện, làm hắn vô thức run lên một cái, vội vàng nói:

"Lam Trạm? Ngươi tỉnh rồi?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Ừm..."

Bàn tay lúc trước gác ở trước người Ngụy Vô Tiện bắt đầu cử động, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã luồn vào trong vạt áo, một đường sờ thẳng xuống bụng dưới của hắn, động tác khẽ vốt ve là Ngụy Vô Tiện lại vô thức rùng mình, cảm thấy thắt lưng vừa tê dại vừa ngứa ngáy. Hắn hỏi:

"Lam Trạm, ngươi làm gì đấy?"

Bàn tay của Lam Vong Cơ vẫn dán lên bụng dưới của hắn, cách một tầng trung y mỏng manh, nhiệt độ nóng ấm nơi lòng bàn tay của y cũng làm làn da của Ngụy Vô Tiện như muốn bốc cháy tới nơi. Ngụy Vô Tiện không ngờ rằng Lam Vong Cơ xưa nay cực kỳ quy phạm nhã chính lại có thể nhân lúc xung quanh không có người mà làm ra loại chuyện này, cũng may là lúc này xung quanh đúng là không có ai thật. Hắn vội vàng giữ lấy tay Lam Vong Cơ, nói:

"Ta thực sự rất ổn rất khỏe mà. Ngươi... ngươi ngồi dậy trước đã."

Lam Vong Cơ đáp:

"Được..."

Bọn họ cùng nhau ngồi dậy, những đóa hoa bên cạnh rung rinh theo nhịp cử động của hai người rồi lả tả buông xuống vài cánh hoa mềm. Lam Vong Cơ ngồi yên tại chỗ, không hề động đậy, cũng không chịu đứng lên, giương mắt nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, giống như có thể dùng mắt thay thuật định thân mà trói nghiến người tại chỗ vậy, nhìn đến mức Ngụy Vô Tiện không nhịn được 'phụt' một tiếng bật cười, đưa tay lên gỡ một cánh hoa đang còn quyến luyến trên đỉnh đẩu Lam Vong Cơ mà không chịu rơi xuống. Ngụy Vô Tiện rướn người ghé sát về phía trước, hơi thở ấm áp gần như quấn quýt trên bờ môi của Lam Vong Cơ, nhỏ giọng hỏi:

"Hàm Quang Quân, không phải là ngươi... say đấy chứ?"

Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run lên, bỗng nhiên quay mặt sang một bên, không thèm đáp. Ngụy Vô Tiện nhất định không chịu buông tha, cũng xoay người theo y, vươn hai ngón tay ra trước mắt Lam Vong Cơ, hỏi:

"Hàm Quang Quân, đây là mấy?"

Ống tay áo dài rộng khẽ phất lên, Lam Vong Cơ vươn cả hai tay ra, mỗi tay tóm lấy một ngón tay của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện bỗng chốc cảm thấy buồn cười không nhịn được:

"Say thật rồi! Ha ha ha ha... Lam Trạm, thảo nào người nhà ngươi cấm uống rượu, tửu lượng của ngươi như thế này cũng... Ha ha ha ha ha ha cũng kém quá rồi đấy!"

Lam Vong Cơ nghe thấy hắn mặc sức cười cợt vui vẻ như vậy thì buông lỏng tay ra, thu về bên người. Dường như y không thích Ngụy Vô Tiện nói như vậy, bởi vì tuy rằng biểu cảm trên mặt không thay đổi, thế nhưng lại rũ mi hạ mắt, nhất định không chịu nhìn Ngụy Vô Tiện nữa. Ánh trăng buông mình xuống hàng mi đen dài của y, phác họa từng đường nét trên khuôn mặt tuấn mĩ thanh lãnh, khiến cho Ngụy Vô Tiện nhìn đến mức ngẩn người trong giây lát rồi mới nói:

"Sao ngươi lại không nhìn ta nữa rồi?"

Lam Vong Cơ không trả lời, cũng không ngẩng đầu lên, lại càng không chịu nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện cố tình giả vờ nổi giận, nói:

"Nếu ngươi vẫn tiếp tục không nhìn ta, ta đau lòng thì phải làm sao bây giờ?"

Lam Vong Cơ lại vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lưu ly cực nhạt kia mang theo chút khẩn thiết hiếm thấy mà nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, ánh mắt thâm tình đến mức như đánh thẳng vào đáy lòng người khác. Ngụy Vô Tiện bị y nhìn như vậy thì hết cách, không thể giả vờ thêm dù chỉ là một chút nào nữa, vội vàng xua thay nói:

"Không đau lòng, ta không đau lòng đâu! Ta đang cực kỳ vui vẻ đây này!"

Lam Vong Cơ vẫn nhìn hắn, nhìn chằm chằm một lúc lâu, đến khi xác định Ngụy Vô Tiện thật sự là không có gì không vui thì mới cực kỳ nghiêm túc gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện thấy y đúng là say tới không thể say hơn được nữa rồi, hành động cũng khác thường, hắn thật sự hết cách, chỉ có thể nói:

"Lam Trạm, ngươi... ngươi đúng lên trước đã. Chúng ta quay về."

Lam Vong Cơ lại bày ra dáng vẻ giống như chẳng nghe thấy gì cả, hàng mi dài buông xuống, có vài cánh hoa tàn bị gió cuốn theo tùy ý bay ngay qua trước mặt y. Ngụy Vô Tiện ngây người trong chốc lát, như là nghĩ thông suốt, lập tức sửa lời nói:

"Không phải là quay về Đấu Nghiên thính đâu! Chúng ta quay về... quay về phòng đi!"

Lam Vong Cơ lập tức đáp:

"Được."

Y dứt khoát nhanh nhẹn đứng lên, Ngụy Vô Tiện bỗng dưng cảm thấy da đầu đau đớn, giống như là bị Lam Vong Cơ túm tóc kéo lên vậy. Lúc này hắn mới nhận ra cái bím tóc mà vừa rồi hắn tiện tay kết vẫn chưa được tháo ra, làm thân hình của cả hai người mắc chặt lại với nhau. Ngụy Vô Tiện than nhẹ một tiếng, đang muốn cởi ra thì đã bị Lam Vong Cơ kịp thời tóm lấy tay, mấy ngón tay thon dài hữu lực giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của hắn, sau đó chậm rãi trượt xuống, mơn trớn theo động mạnh đang đều đặn nảy lên rồi chạm vào lòng bàn tay, cuối cùng mười ngón tay đan vào nhau, y nắm chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện dài giọng nói:

"Hàm Quang Quân, tóc của ta và ngươi vẫn còn kết..."

Lam Vong Cơ nói:

"Đẹp."

Ngụy Vô Tiện:

"Hả...?"

Lam Vong Cơ mạnh tay thêm một chút, trong chớp mắt đã ôm gọn Ngụy Vô Tiện trong khuỷu tay. Mùi đàn hương rợp trời kín đất kéo đến, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực từ phía sau thì hai mắt trợn tròn, cảm nhận được Lam Vong Cơ tựa cằm lên phần gáy cổ của hắn, sau đó chậm rãi hít vào một hơi thật sâu. Hơi thở của y quét qua làm phần da thịt mềm mại có chút ngứa ngáy, Ngụy Vô Tiện sửng sốt trong chốc lát, đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay y, gọi:

"Lam Trạm."

Lam Vong Cơ không những không buông ra, ngược lại còn siết tay ôm hắn chặt hơn. Ngụy Vô Tiện đành phải nói:

"Lam Trạm, ngươi buông ta ra trước đã... Nếu để cho người của Kim gia nhìn thấy, ta cũng không biết phải giải thích thế nào đâu."

Lam Vong Cơ vẫn vùi đầu vào bên cổ hắn, không nói một lời. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:

"Lam Trạm, ngươi uống say thì sẽ biến thành thế này đấy hả, chỉ nghe những điều ngươi muốn nghe, còn những điều ngươi không muốn nghe thì một mực coi như không nghe thấy!"

Lúc này Lam Vong Cơ không chỉ không đáp mà còn nhẹ nhàng hôn lên gáy hắn một phát.

Nơi mà y hôn lên là dấu răng y lưu lại lúc kết khế, trải qua mấy tháng chỗ đó cuối cùng cũng nhạt dần xuống, không còn là một dấu ấn đỏ tươi rõ ràng trên làn da trắng nõn nữa, biến thành một cái vòng tròn tựa như vầng trăng ngày rằm màu hồng nhàn nhạt. Thế nhưng mà phần da ở chỗ đó vẫn cực kỳ mẫn cảm, bờ môi Lam Vong Cơ lại mang theo nhiệt độ nóng cháy trước nay chưa từng có, hôn đến mức Ngụy Vô Tiện lập tức mềm nhũn cả chân, suýt nữa đứng không vững, loạng choạng tiến về phía trước một bước. Không ngờ rằng Lam Vong Cơ cũng bước theo hắn một bước về phía trước, thế nhưng tay vẫn như cũ ôm chặt lấy vòng eo nhỏ gọn. Nhịp tim của Ngụy Vô Tiện vẫn đập dồn dập và chưa có dấu hiệu bình ổn lại, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười, nói:

"Lam Trạm, chơi có vui không?"

Lam Vong Cơ không đáp, chỉ có tiếng hít thở nặng nề ướt át trả lời Ngụy Vô Tiện, từng tiếng từng tiếng một thổi qua cần cổ hắn. Ngụy Vô Tiện lúc thì tim đập loạn nhịp, lúc thì lại cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành bước về phía trước từng bước một. Lam Vong Cơ vẫn còn ôm chặt lấy hắn từ phía sau, cũng bước từng bước theo hắn. Ngụy Vô Tiện không dám đi đường lớn nhiều người qua lại, chọn vòng qua mấy bụi hoa cùng núi giả, một đường lôi lôi kéo kéo đi khoảng mấy trăm bước, cuối cùng cũng đến được phòng dành cho khách của Kim Lân đài.

Hành lang vắng vẻ không một bóng người, khi đẩy cửa bước vào Ngụy Vô Tiện còn nhìn quanh một lượt, trước hết là tháo cái bím tóc vốn đã bị kéo qua kéo lại có vài phần lỏng lẻo, tiếp đến mới bước từng bước một tha lôi Lam Vong Cơ đang bám dính phía sau lưng vào phòng rồi đóng cửa lại, cuối cùng thở phào một hơi, nhẹ nhõm nói:

"Cũng xem như là về đến nơi rồi."

Hắn sắp xếp cho Lam Vong Cơ ngồi xuống mép giường. Mấy ngón tay tuyệt đẹp như một tác phẩm chạm khắc của Lam Vong Cơ đang cầm lấy lọn tóc lúc nãy bị Ngụy Vô Tiện kết thành một bím tóc cùng với tóc hắn, những sợi tóc thẳng mượt đen nhánh lúc này đã hơi xoăn xoăn lại. Y nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, nhìn cho đến khí Ngụy Vô Tiện bưng một chậu nước nhỏ đến đặt xuống mép giường bên cạnh hai người, nói:

"Đến đây nào, rửa mặt trước đã."

Hắn bắt tay vào nhúng ướt khăn lụa mềm, lại cởi mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống. Lam Vong Cơ cũng để mặc hắn muốn làm gì thì làm, chỉ riêng tầm nhìn là vẫn như ghim chặt trên người hắn. Từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện đã quen với ánh mắt bình thản lãnh đạm của y, chưa từng bị y dùng ánh mắt nóng bỏng nồng cháy nhìn chằm chằm không rời dù chỉ trong chốc lát như thế này bao giờ, đến tay cũng theo phản xạ mà hơi run lên, dùng khăn lau qua loa trên mặt Lam Vong Cơ mấy lần rồi nói:

"Được rồi..."

Lam Vong Cơ lặp lại lời hắn:

"Được rồi."

Giọng nói của y có vài phần buông lỏng, mặc dù vẫn kiệm lời nhưng không còn ngữ khí kiên định như ngày thường, trở nên giống tiếng thì thầm hơn. Ngụy Vô Tiện vui vẻ lặp lại theo y:

"Được rồi? Sao nữa nào?"

Lam Vong Cơ vươn tay ra, bất ngờ kéo Ngụy Vô Tiện vào trong lồng ngực.

Chậu nước được đặt tạm lên thành giường ào' một tiếng đổ hết xuống đất, làm ướt sũng một khoảng sàn nhà lớn. Ngụy Vô Tiện bất ngờ không kịp đề phòng, bị Lam Vong Cơ ôm chặt trong lòng, bên tai là tiếng tim đập dồn dập như trống từng nhịp từng nhịp truyền đến. Lúc này hắn mới nhận ra một chuyện, Lam Vong Cơ say rượu, tuy rằng trên mặt không thể nhìn ra, nhưng nhịp tim ầm ĩ kia lại như đánh tan tầng sương tuyết bao quanh người y thường ngày, làm cho hai gò má cùng vành tai của Ngụy Vô Tiện lúc này đang áp sát vào lồng ngực y bất giác đỏ lên.

Sau đó Lam Vong Cơ cúi đầu, dịu dàng hôn khẽ lên khuôn mặt hắn.

Hai mắt của Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà mở thật to.

Nụ hôn này khác hẳn những nụ hôn ập đến khi tình ý dâng trào thường ngày. Lam Vong Cơ hôn cực kỳ nhẹ, cực kỳ dịu dàng, hôn lên mi tâm của hắn, lướt dọc sống mũi cao thẳng, khẽ hôn lên bờ môi ngọt ngào, sau đó dừng lại ở nơi khóe miệng rồi lưu luyến để lại từng nụ hôn ngắn ngọt lịm. Ngụy Vô Tiện vô thức túm lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ, đôi môi của y tiếp tục lướt qua cằm hắn, hôn đến vành tai đang dần dần nóng lên, sau đó đáp xuống trên cần cổ ưu mỹ của Ngụy Vô Tiện.

Từng chiếc hôn ngắn triền miên thế này thực sự làm lòng người ngứa ngáy, Ngụy Vô Tiện không chịu nổi hơi rụt cổ lại. Hắn vừa mới phản ứng thì nụ hôn của Lam Vong Cơ cũng lập tức sâu hơn, để lại một dấu hôn đỏ ửng rõ ràng trên làn da mịn màng trắng như tuyết nơi cổ hắn. Ngụy Vô Tiện hừ nhẹ một tiếng, gọi:

"Lam Trạm!"

Thế nhưng trận hôn này vẫn không hề có dấu hiệu chấm dứt. Cổ vốn là nơi cực kỳ mẫn cảm trên cơ thế con người, là chỗ không chịu nổi những đụng chạm kích tình kiểu này, cực kỳ yếu ớt. Lam Vong Cơ lại không ngừng hôn đi hôn lại, từ cổ vòng ra sau gáy của Ngụy Vô Tiện, từ chỗ giao nhau của xương quai xanh hôn dần lên phía sau vành tai, vài sợi tóc vai cũng theo nụ hôn này mà quét qua cổ hắn. Cảm giác tê dại ngứa ngáy càng lúc càng rõ ràng, tiếng hô hấp vang lên quá gần, hơi thở lại quá nóng bỏng, cả người Ngụy Vô Tiện như mềm nhũn tan ra dưới những nụ hôn của y, đến ngay cả sức để nâng đầu ngón tay lên cũng không còn, bờ vai khẽ run lên, cảm giác được mạch máu ở dưới làn da mỏng manh nơi gáy đang bắt đầu nảy lên từng nhịp điên cuồng.

Rõ ràng chỉ đơn giản là những nụ hôn dịu dàng không hơn không kém, đến ngay cả vạt áo cũng không hề bị mở ra, thế nhưng Lam Vong Cơ lại vẫn chấp nhất mà hôn khắp cần cổ của Ngụy Vô Tiện, cánh môi dây dưa để lại một vết lại một vết dấu hôn đỏ ửng, hệt như những đóa hồng mai nở rộ trong trời tuyết trắng xóa. Tầm mắt của Ngụy Vô Tiện lúc này trở nên hoàn toàn mông lung, trái tim đập thình thịch nện vào lồng ngực gần như phát đau, chẳng qua là hắn vẫn luyến tiếc, không muốn đẩy Lam Vong Cơ đang đè trên người mình ra.

Lam Vong Cơ hôn lên hõm cổ của hắn, lướt đến yết hầu đang không ngừng trượt lên trượt xuống, thậm chí còn há miệng mà ngậm lấy chỗ đang nhô lên rõ ràng đó mà nhẹ nhàng nhay cắn, đây là lần đầu tiên y làm như vậy, sau đó mút mạnh phần da thịt bên dưới, để lại một dấu hôn vừa sưng vừa đỏ. Ngụy Vô Tiện vòng tay lên ôm chặt lấy lưng Lam Vong Cơ, bị y hôn đến mức không ngừng thở dốc, những tiếng than nhẹ nũng nịu tràn ra khỏi khóe miệng:

"Lam Trạm... Lam Trạm!"

Nụ hôn dừng lại ở phần lõm xuống nơi hai bên xương quai xanh giao nhau, rồi tiếp tục trượt xuống bên dưới. Ngoại bào của Ngụy Vô Tiện vốn đã không mặc cẩn thận được bao nhiêu, bị Lam Vong Cơ cọ qua cọ lại hôn một hồi như vậy thì vạt áo đã sớm tản ra. Lam Vong Cơ cách một lớp trung y mỏng manh hôn lên giữa lồng ngực hắn, cũng hôn lên chỗ mà trái tim đang nện thình thịch từng nhịp không ngừng kia. Y hôn dần xuống thắt lưng của Ngụy Vô Tiện, hôn qua vòng eo thon gọn đến mức không thể tưởng tượng nổi của hắn, sau đó trịnh trọng đặt một nụ hôn nhẹ lên phần bụng dưới lúc này vẫn còn bằng phẳng, tiếp đến là vùi mặt vào nơi đó, không biết là muốn tiếp tục hôn hay đơn giản chỉ muốn áp sát lại để cảm nhận thân nhiệt đang dần tăng cao của Ngụy Vô Tiện thôi.

Ngụy Vô Tiện co đầu gối lại, hai bàn chân dẫm lên giường, rõ ràng là còn cách một lớp trung y, thế nhưng nụ hôn của Lam Vong Cơ lại giống như trực tiếp dừng lại trên vùng da mịn màng ít khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời kia vậy, hôn đến mức chỗ ấy vừa ấm lại vừa nóng, chẳng khác nào có một ngọn lửa không tên đang lẳng lặng bùng cháy lên. Khóe mắt của Ngụy Vô Tiện không khống chế được mà ứa lệ, đợi đến khi nước mắt ngưng thành giọt thấm đẫm cả hàng mi ướt mềm, Lam Vong Cơ vẫn còn giữ nguyên tư thế vùi đầu vào phần giữa thắt lưng và cơ bụng của hắn, mặt thì dán lên bụng dưới, như có như không mà gọi một tiếng:

"Ngụy Anh..."

Ngụy Vô Tiện lập tức đáp lại:

"Ta... Ta đây!"

Lam Vong Cơ vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, dùng mũi cọ cọ lên bụng, nụ hôn cùng lời nới đều rơi lên chỗ đang chứa đựng một bí mật của riêng hai người kia.

Y thấp giọng nói: "Của ta."

Ngụy Vô Tiện thở dốc, hắn chờ thêm một lát nữa, thế nhưng trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, vòng tay Lam Vong Cơ đang siết chặt eo hắn vẫn còn dùng sức, thế nhưng hơi thở của y lại dần dần trở nên đều đặn. Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng gọi:

"Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ tay ôm thắt lưng, mặt dán lên bụng, chẳng qua là không hề trả lời hắn. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới ý thức được rằng, Lam Vong Cơ đây là lại ngủ thiếp đi rồi.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi thở phào ra một hơn, ngửa đầu thật mạnh ra giường rồi nhìn chằm chằm tầng tầng lớp lớp màn che trên đỉnh. Sau đó hắn dùng tay che kín hai mắt vẫn còn lưu lại chút lệ quang ướt áy, cảm thấy trái tim vẫn đập dồn dập như cũ, từng nhịp chấn động làm cả người hắn mềm nhũn, qua thật lâu thật lâu vẫn không thể ổn định nổi cảm xúc của mình.

Lam Vong Cơ say rượu... đúng là quá nguy hiểm rồi!!!