13.
Chẳng biết có phải là do vận khí của Lam Vong Cơ thật sự tốt hơn vận khí của Ngụy Vô Tiện hay không...
Lúc trước khi y đi theo Ngụy Vô Tiện vào phòng hắn thì hết người này đến người khác không ngừng đến quấy rầy rồi ngắt lời, nhưng đợi đến khi y kéo Ngụy Vô Tiện về phòng dành cho khách của Liên Hoa Ổ thì suốt dọc đường không hề đụng phải bất kỳ ai.
Ngụy Vô Tiện chỉ nghe thấy cánh cửa sau lưng bị người ta đóng lại một phát thật mạnh, theo phản xạ quay đầu lại liếc một cái. Nhưng mà Lam Vong Cơ vẫn đang nắm một đầu của sợi dây buộc tóc trong tay, đầu còn lại thì đang trói chặt lấy hai cổ tay hắn. Y dùng sức kéo về phía trước một cái đã lập tức dắt hắn từ bên cạnh cửa vào gian trong của phòng. Ngụy Vô Tiện chỉ có thể thuận theo lực kéo của Lam Vong Cơ để y dắt hắn đi về phía trước, không quên dài giọng kháng nghị:
"Không phải chứ Lam Nhị công tử... Chúng ta đã về đến phòng rồi, tại sao ngươi vẫn còn trói ta vậy?"
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì bàn tay đang nắm lấy một đầu của dây buộc tóc lập tức buông lỏng. Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng tiếp đến y sẽ cởi trói giúp hắn, không nghĩ rằng cái dây buộc tóc đỏ tươi chói mắt kia chỉ chậm rãi rơi xuống, sau đó đung đưa qua lại trước hai đầu gối hắn. Ngụy Vô Tiện tự lập quen rồi, nếu có thể tự mình làm thì rất ít khi năn nỉ người khác giúp, cho nên lúc này hắn đang cúi đầu thử dùng răng để gỡ cái mối buộc trên cổ tay lỏng ra. Chẳng qua là lực tay của Lam Vong Cơ thật sự quá mạnh, dùng chiếc dây buộc tóc mảnh dài trói chặt cổ tay hắn lại rồi buộc thành nút chết, cho dù Ngụy Vô Tiện có dùng răng cắn thế nào hay là vặn vẹo cổ tay ra sao, cái dây buộc tóc cũng chẳng trông có vẻ được nới lỏng ra chút nào. Ngụy Vô Tiện cắn một lúc lâu, cắn đến mức cái nút thắt cũng ướt đẫm nước bọt, vẫn là không cởi được. Thế là hắn nghiêng người dựa hẳn về phía sau, hơi bĩu môi, ra vẻ mặc kệ tất cả nghe theo ý trời.
Ấy thế mà Lam Vong Cơ ngồi ngay bên hắn vẫn lẳng lặng nhìn, suốt toàn bộ quá trình không hề có ý muốn cởi trói cho hắn dù chỉ một chút. Ngọn nến vẫn còn leo lắt cháy trên bàn, chút ánh sáng yếu ớt soi lên đáy mắt màu lưu ly cực nhạt của y, khiến nó càng trở nên sâu lắng hơn. Ngụy Vô Tiện giống như cả người không xương, ngã người nằm bò ra giường, nhướng mày lên, khóe mắt lướt qua khuôn mặt thanh tuấn của Lam Vong Cơ rồi hỏi:
"Lam Trạm, không phải là ngươi đang cười thầm trong bụng đấy chứ?"
Lam Vong Cơ không đáp.
Ngụy Vô Tiện đang nằm bỗng nhiên lại nhảy dựng lên:
"Trò hay thế này sao có thể để mình ngươi chơi được chứ?"
Lam Vong Cơ giật mình hoảng hốt, đến ngay cả giọng nói cũng mang theo chút dao động mà thường ngày khó có thể nghe được.
"Chậm thôi!"
Hai tay của Ngụy Vô Tiện bị trói gô lại với nhau, tập kích bất ngờ cho dù có nhanh cũng không đi đến đâu. Chẳng qua là Lam Vong Cơ chỉ lo vội vàng ôm chặt lấy eo hắn, một lần nữa kéo Ngụy Vô Tiện yên ổn ngồi lại xuống giường, đến lúc bình tĩnh lại để đưa mắt sang nhìn thì mới phát hiện ra Ngụy Vô Tiện đã dùng cả hai tay đang bị trói chặt túm lấy đuôi mạt ngạch của y. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Lam Vong Cơ có thể thấy rõ ràng khóe môi của Ngụy Vô Tiện cong lên thành một nụ cười ranh mãnh, tiếp đến hắn giật mạnh một cái, kéo tuột mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống. Lam Vong Cơ cũng không ngăn cản hắn, để mặc sợi mạt ngạch mềm mại trắng nõn kia nhẹ nhàng buông xuống khỏi mái tóc đen nhánh của y, tựa như hóa thành một sợi băng tuyết trong ngày đông trắng đọng lại trên vai. Ngụy Vô Tiện kéo thêm một lần nữa, sợi mạt ngạch lập tức ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn. Ngụy Vô Tiện siết chặt mạt ngạch trong tay, đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ hồi lâu, bỗng nhiên nói:
"Lần này... chỉ thế thôi à?"
Lam Vong Cơ phối hợp theo hắn, hàng mi dài khẽ rung động, nâng tay lên ý muốn túm đầu sợi dây buộc tóc vừa buông ra để kéo hắn lại. Hai tay Ngụy Vô Tiện bị trói chặt, không thể nào nhét mạt ngạch vào trong ngực áo hoặc giấu ra sau lưng được, cho nên dứt khoát cúi đầu xuống ngậm lấy, dùng răng cắn chặt sợi mạt ngạch trắng như tuyết kia. Lam Vong Cơ vừa chậm rãi nâng tay lên lại thu tay về, tiếp tục nhìn Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ cứ nhìn Ngụy Vô Tiện như vậy làm hắn bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác. Hắn cảm thấy đôi mắt của y giống hệt như biển rộng mênh mông mà yên ả. Thỉnh thoảng một cơn gió trời dịu dàng ghé thăm, mặt biển sẽ nhẹ nhàng dao động hóa thành những gợn sóng lăn tăn. Hoặc cũng có khi vầng thái dương trên cao chẳng kiềm giữ được tia nắng ấm áp, để chúng thỏa thích nhảy múa trên mặt nước, chiếu rọi miền yên bình chẳng nhìn rõ đáy kia, làm nó càng thêm sâu lắng.
Ngụy Vô Tiện miệng ngậm mạt ngạch, lúng ba lúng búng nói:
"Không phải chứ Lam Trạm! Năm đó ở Kỳ sơn, lúc ta không may nhỡ tay kéo tuột mạt ngạch của ngươi, dáng vẻ kia của ngươi giống như là ta vừa kéo đứt một ngón tay của ngươi luôn vậy? Thế quái nào mà hiện giờ đến một chút phản ứng cũng không có thế?"
Hắn nói đã không rõ còn cố tình nhấn giọng, mỗi chữ nói ra gần như đều bị sợi mạt ngạch đang ngậm giữa môi ngăn lại, biến thành một câu nói vừa dài dòng vừa cực kỳ không rõ ràng. Cũng không biết là Lam Vong Cơ nghe hiểu được mấy phần, lẳng lặng ngồi một lát rồi mới đáp:
"Nay đã khác xưa."
Ngụy Vô Tiện mở to mắt chờ y giải thích, nhưng y cũng không có ý định nói thêm bất kỳ điều gì.
Ngụy Vô Tiện cướp mạt ngạch của y vốn là muốn thuận thế trói luôn tay y lại, thế nhưng cả người lại bị Lam Vong Cơ đè lại, đành phải ngoan ngoãn ngồi trên giường, tạm thời có chút lười biếng không muốn vùng dậy nữa. Hắn thả lỏng miệng ra, sợi mạt ngạch rơi xuống trên đầu gối, chỗ bị hắn ngậm đã ướt đẫm, lưu lại vệt nước rõ ràng. Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn liếc qua nó một cái, vết ướt kia cực kỳ nổi bật, làm hắn có chút chột dạ mà nói:
"Lam Trạm, mạt ngạch của ngươi... có cái khác để thay không? Nếu không thì để ta giặt cho ngươi nhé?"
Lam Vong Cơ nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng nhìn thấy vết nước cùng dấu răng rõ ràng bên trên mạt ngạch, giống như đang cố gắng hết sức kiềm chế cái gì đó, một lúc lâu sau mới nói:
"Không cần."
Ngụy Vô Tiện lại càng ngạc nhiên hơn, nói:
"Sợi mạt ngạch này nhà ngươi đến cùng là ẩn giấu huyền cơ gì bên trong thế? Lúc thì ngươi nâng niu cực kỳ, lúc thì ngươi thế mà lại mặc kệ nó!"
Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, giống như muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả.
Ngụy Vô Tiện dùng cả hai tay đang bị y trói chặt gõ gõ lên đầu gối mấy cái, nói:
"Được rồi, ngươi không chịu nói cho ta biết hàm ý của mạt ngạch cũng được, nhưng dù thế nào thì cũng nên nói cho ta biết vì sao ngươi lại tức giận chứ?"
Thấy Lam Vong Cơ vẫn không chịu hé răng nói dù chỉ một câu, hắn đang ngồi trên giường bèn cố ý nghiêng người ghé sát lại gần y, môi gần như chuẩn bị dán vào môi của Lam Vong Cơ tới nơi rồi, thử hỏi dò:
"Ngươi giận vì ta ra ngoài đi săn đêm à?"
Môi trên của Lam Vong Cơ vô thanh vô tức run khẽ lên, buông mi mắt xuống, thấp giọng hỏi:
"Tại sao ngươi lại ra ngoài đi săn đêm?"
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Mấy đệ tử tuổi còn trẻ kia để một tờ giấy bên dưới gối của ta, 'thành kính mời' ta đi săn sơn tiêu cùng bọn chúng đấy! Ngày trước ở Liên Hoa Ổ toàn là ta nửa đêm một tay túm cổ đám sư đệ lôi dậy, mặc kệ bọn chúng ngáp ngắn ngáp dài liên tục, chứ làm gì có ai chủ động đến rủ ta đi săn đêm. Nếu như bọn chúng đã chân thành như vậy, ta đương nhiên phải 'vui vẻ' nhận lời rồi."
Lam Vong Cơ nghe xong thì gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện thấy y mặc dù không có ý phản bác nhưng nét mặt cùng ánh mắt vẫn chưa nhẹ nhàng đi chút nào, hắn đảo mắt một vòng, lại ghé sát về phía Lam Vong Cơ thêm chút nữa, hơi thở ấm áp lập tức mơn trớn bờ môi y, lại hỏi:
"Hay là ngươi tức giận vì ta... lừa ngươi rồi chạy?"
Lam Vong Cơ thở dài, hơi nghiêng mắt nhìn sang hướng khác:
"Tại sao phải chạy?"
Ngụy Vô Tiện lớn tiếng nói:
"Ngươi cũng không biết khi đó nhìn dáng vẻ của ngươi đáng sợ đến mức nào, mấy đứa nhỏ kia đều bị ngươi dọa đến mức co cẳng bỏ chạy! Nếu như ta không chạy, ai mà biết được..."
Nói đến chỗ này thì đúng là Ngụy Vô Tiện có chút nghẹn họng không nói tiếp được nữa. Hắn thầm nghĩ, kể cả hắn không chạy thì Lam Vong Cơ chắc chắn cũng sẽ không làm gì hắn cả. Nhưng nếu hắn không chạy thì sao có thể tìm đến chỗ cái cây kia, sao có thể làm Lam Vong Cơ căng thẳng bước từng bước đứng dưới tàng cây mà đắm mình trong ánh trăng, sao có thể được y vững vàng đón lấy rồi ôm vào lòng?
Ngụy Vô Tiện nghĩ rồi lại nghĩ, khóe môi dần dần cong lên thành ý cười tươi đẹp. Sắc mặt của Lam Vong Cơ vốn đã tốt hơn vài phần, vừa thấy hắn cười như vậy thì mi tâm lại khẽ nhíu, quay về dáng vẻ tức giận mặt không biểu tình khi nãy. Ngụy Vô Tiện bỗng dưng chột dạ, vội vàng hỏi:
"Chẳng lẽ ngươi giận vì ta trèo cây?"
Lam Vong Cơ hỏi ngược lại hắn:
"Vì sao ngươi lại nhảy?"
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, vừa định trả lời thì mới phát hiện ra mình thế mà lại bị câu hỏi này của Lam Vong Cơ làm nghẹn họng. Hắn há miệng nửa ngày, cảnh tượng một người leo trên cành cây một người đứng dưới tán cây ban nãy không ngừng trôi qua trước mắt, cành lá xào xạc trong gió, ánh trăng bàng bạc lững lờ trôi, cùng với khuôn mặt đang được ánh nến phủ lên một tầng dịu dàng trước mặt hắn, tất cả hệt như một giấc mộng thật dài. Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện nói:
"Bởi vì... Ngươi chắc chắn có thể đỡ được ta mà, phải không?"
Lam Vong Cơ chậm rãi thở ra một hơi, nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện, lúc lâu sau mới chậm rãi nói từng chữ từng chữ với hắn:
"Mọi việc lấy cẩn thận làm đầu, đừng để bản thân gặp nguy hiểm, nếu không ta..."
Ngụy Vô Tiện thấy cánh môi y mấp máy càng lúc càng nhẹ, cuối cùng giống như không nói thêm gì, lại giống như là đã nói rồi, chẳng qua là thanh âm yên lặng tan ra ở đầu môi thôi. Hắn cứ nghĩ Lam Vong Cơ xấu hổ không muốn nói tiếp, vội vàng ghé tai lại gần để nghe, không ngờ Lam Vong Cơ lại vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên phần bụng dưới của hắn, cảm giác ấm áp cũng theo đó mà truyền đến, quấn quýt không rời. Một lúc lâu sau, bỗng dưng Ngụy Vô Tiện nói:
"Đã nghe thấy chưa?"
Lam Vong Cơ có chút bất ngờ, hỏi lại:
"Cái gì?"
Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua bàn tay đang đặt trước bụng hắn của y, nói:
"Nó nói ngươi đừng đặt tay ở chỗ này nữa, nó sợ nhột."
Vẻ mặt của Lam Vong Cơ lập tức chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng Ngụy Vô Tiện không nhịn nổi nữa, hai tay đấm lên chân Lam Vong Cơ rồi bắt đầu cười như điên:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha, Lam Trạm, không phải... là ta nhột, ta nhột lắm... ha ha ha ha ha. Ngươi đừng nghịch chỗ đó nữa... ha ha ha ha ha ha ha..."
Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ chẳng những không buông tay mà ngược lại càng áp sát tay vào bụng dưới của Ngụy Vô Tiện hơn, lòng bàn tay ấm áp cách vải áo có chút mỏng manh tiếp xúc với da thịt, yên lặng vỗ về rồi xoa nhẹ chỗ đó. Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi mới giơ hai tay lên trước mặt Lam Vong Cơ, nói:
"Lam Trạm, ngươi cởi ra cho ta đi được không?"
Lam Vong Cơ vẫn chỉ nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới của hắn, không đáp lời.
Thời gian đầu Ngụy Vô Tiện còn thấy cực kỳ không quen, bởi vì những ngày qua phần bụng dưới của hắn vẫn vô cùng bằng phẳng, hoàn toàn làm người khác không nhớ ra bên trong còn chứa một bé con. Thỉnh thoảng Ngụy Vô Tiện cũng tiện tay sờ qua sờ lại, nhưng lại chẳng sờ thấy gì, cho nên đã mau chóng quên mất bên trong bụng hắn còn đang có một tên tiểu đông tây đóng quân. Nhưng mà tối nay được Lam Vong Cơ vỗ về như vậy, phần bụng dưới được y vuốt ve thì vô cùng ấm áp. Y nhẹ nhàng chậm rãi xoa như vậy làm cho thắt lưng của hắn cũng gần như bị y xoa đến mức mềm nhũn, lại cảm nhận chuẩn xác chân thực rằng dưới chỗ kia đúng là có chứa một tiểu đông tây, trong lúc vô thanh vô tức nảy mầm trổ cành. Ngụy Vô Tiện giơ tay lên trước mắt Lam Vong Cơ một lần nữa:
"Lam Nhị công tử, Hàm Quang Quân, cởi trói cho ta được không?"
Lam Vong Cơ coi như không nghe thấy, bàn tay vẫn chậm rãi chuyển động theo vòng tròn trên bụng dưới của Ngụy Vô Tiện. Hắn thấy y dầu muối không ăn như vậy thì tâm tư xoay chuyển, đổi giọng sang nài nỉ gọi:
"Lam Nhị ca ca...?"
Không nghĩ rằng vừa gọi đến kiểu xưng hô này thì không chỉ không dỗ dành được Lam Vong Cơ mà ngược lại còn bị y một lần nữa cầm lấy đầu của sợi dây buộc tóc đang buộc chặt rồi dùng sức mà kéo hắn lại. Một luồng sức lực lớn đánh úp về phía này, gần như là mạnh mẽ kéo thẳng Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên giường dậy. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới ý thức được rằng Lam Vong Cơ vẫn còn tức giận.
Bởi vì Lam Vong Cơ đang hôn hắn một cách cực kỳ hung dữ.
Hắn bị Lam Vong Cơ kéo lên khỏi giường, y kéo mạnh quá mức cho phép làm hắn bị kéo đến mức lảo đa lảo đảo, đợi đến khi Lam Vong Cơ ngồi xuống mép giường thì Ngụy Vô Tiện đã sớm nửa đẩy nửa theo mà tách chân ra rồi ngồi xuống, chính là kiểu hai chân mở rộng rồi ngồi xuống đùi Lam Vong Cơ đấy.
Đầu lưỡi của Lam Vong Cơ cuốn lấy đầu lưỡi của hắn không tha. Đầu lưỡi của Ngụy Vô Tiện bị y hết lần này đến lần khác trêu chọc liếm mút, hoàn toàn không biết trốn đi đâu, chỉ có thể miễn cưỡng nương theo lực đạo của Lam Vong Cơ mà đón nhận nụ hôn của y, cánh môi mềm mại lập tức bị nhay cắn trở nên căng mọng ướt át. Đầu lưỡi mềm mại ướt mẫn cảm, thực sự là không chịu nổi những đụng chạm mãnh liệt như vậy. Phần thịt mềm trơn bóng ở cuống lưỡi lại càng mỏng manh yếu ớt, chỉ cần nhẹ nhàng cọ qua một chút là nước miếng sẽ lập tức tràn ra. Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm chặt lấy eo mà hôn sâu, hôn đến mức bờ môi khóe miệng vương đầy ánh nước bóng loáng, hơi thở nóng bỏng không ngừng phả từng nhịp gấp gáp đứt quãng lên cánh môi cùng chóp mũi của Lam Vong Cơ, nóng đến mức hàng mi của Lam Vong Cơ không nhịn được mà khẽ run rẩy, sau đó càng siết chặt vòng tay đang ôm lấy eo hắn hơn.
Hai tay Ngụy Vô Tiện bị trói chặt kẹp giữa hai lồng ngực gần như sắp dán chặt lại với nhau của hai người, hắn không nhịn được mà giãy loạn lên rồi lại bị Lam Vong Cơ đè nghiến lại, cuối cùng đành phải cọ cọ liên tục vào lòng bàn tay của y. Ngụy Vô Tiện cố gắng dứt ra khỏi nụ hôn ướt át, dùng môi mình mơn trớn bờ môi của Lam Vong Cơ rồi nói:
"Lam Nhị ca ca, ngươi thả ta ra đi mà..."
Lam Vong Cơ cắn mạnh lên môi dưới của hắn một cái, sau đó lại dùng sức mút mạnh chỗ dấu răng mà y vừa để lại, mút đến mức Ngụy Vô Tiện cảm thấy chỗ đó vừa sưng lại vừa nóng, cảm giác tê dại ngứa ngáy lan đến tận mũi chân, làm hắn không nhịn được mà co quắp mấy đầu ngón chân lại. Lam Vong Cơ không ngừng mút mát dấu răng trên môi hắn, sau đó dùng một loại thanh âm gần như không thể nghe thấy được mà nói:
"Không thả!"
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, Lam Vong Cơ buông tha cho môi dưới của hắn, nụ hôn trượt xuống cằm rồi lướt thẳng xuống cần cổ ưu mỹ đang không kiềm chế được mà ngửa ra phía sau, hôn qua hầu kết rõ ràng làm hắn không nhịn được tiếng nức nở. Đợi đến lúc đôi môi y lướt xuống đến phần da thịt mỏng manh nằm ở hõm giữa xương quai xanh thì không quên để lại trên đó một dấu hôn thật sâu. Cổ là chỗ liên quan mật thiết đến sinh mạng, vốn đã cực kỳ mẫn cảm, lại bị Lam Vong Cơ đặc biệt dùng sức mà hôn như vậy, cả người Ngụy Vô Tiện run lên, mấy đốt ngón tay không ngừng đẩy đẩy lồng ngực và phần bụng săn chắc của Lam Vong Cơ, không chịu nổi mà nỉ non:
"Thả ra, thả ra trước đã được không? Lam Nhị ca ca... A!! Ngươi không thả, ta... ưm... a... làm sao ta cởi áo ngoài được?"
Mặc dù đã nói đến mức đó rồi, thế nhưng Lam Vong Cơ vẫn không chịu nới lỏng sợi dây buộc tóc đang trói chặt hai cổ tay hắn ra, vẫn tiếp tục vùi đầu vào cổ hắn mà hôn, tràn ngập khoang mũi đều là mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ trên người Ngụy Vô Tiện.
Nguyên một đêm này Ngụy Vô Tiện hết đi săn sơn tiêu rồi lại bò lên cây nhảy xuống, rõ ràng là một người nhanh nhẹn phấn chấn như vậy, lúc này mới chỉ bị hôn liếm phần da ở cổ thôi mà cả người đã mềm nhũn, co lại thành một nắm trong lồng ngực Lam Vong Cơ. Hắn dùng cả hai tay đang bị trói níu chặt lấy vạt áo của y, mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ sau gáy theo mỗi nụ hôn càng trở nên ngọt thơm nồng nàn, vừa trong veo vừa nồng nhiệt, gần như làm người ta phải chìm đắm trong say mê. Lam Vong Cơ dùng đầu ngón tay đẩy khẽ vạt áo của hắn ra, từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện mặc quần áo luôn rất tùy tiện, chỉ cần nhẹ nhàng gạt một cái là cổ áo lập tức mở rộng, để lộ ra lồng ngực mịn màng vì ít khi gặp nắng nên trắng như tuyết, ánh nến ấm áp trong phòng phủ lên bên trên một lớp dịu dàng, càng tôn thêm vẻ mềm mại hệt như tơ lụa thượng đẳng.
Chóp mũi của Lam Vong Cơ trượt dọc từ hõm xương quai xanh xuống lồng ngực đang phập phồng của Ngụy Vô Tiện, hơi thở của y cũng vô cùng nóng, dừng ở trên làn da mềm mại của người trong lòng lại càng giống như một mảnh nhu tình làm bằng không khí nhẹ bẫng, vừa nóng bỏng vừa ngứa ngáy, khiến Ngụy Vô Tiện không chịu được, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, vết sẹo in hình hoa văn viêm dương liệt hỏa trên ngực hắn lập tức đập vào mắt Lam Vong Cơ. Đã qua một thời gian dài, vết sẹo cũng đã sớm mờ dần, không còn dáng vẻ máu thịt lẫn lộn cháy đen quay như lúc Lam Vong Cơ mới nhìn thấy, biến thành vết gồ ghề nhàn nhạt trên khuôn ngực bằng phẳng. Đầu ngón tay của Lam Vong Cơ chậm rãi mân mê qua lại, Ngụy Vô Tiện bị y sờ đến mức ngứa ngáy, nhỏ giọng nói:
"Lam Trạm, ngươi..."
Đột nhiên hắn rên to thành tiếng.
Lam Vong Cơ áp môi lên chỗ kia, đầu lưỡi ấm nóng thong thả liếm quanh chỗ vết sẹo hơi gồ lên, cánh môi cũng không rảnh rỗi, bắt đầu hôn khẽ tựa lấy lòng, hệt như làm như thể có thể hôn phẳng vết sẹo cũ trên làn da của người ấy. Cả người Ngụy Vô Tiện từ trên xuống dưới chỗ nào cũng mẫn cảm, loại cảm xúc vừa dịu dàng vừa ngứa ngáy kia hệt như một sợi lông vũ lướt qua lướt lại, khóe mắt đã sớm ướt đẫm ánh nước, nhịn không được phát ra từng tiếng rên rỉ trầm thấp. Ngụy Vô Tiện run rẩy nói:
"Lam Trạm... a... Ngươi đừng... đừng mà..."
Lam Vong Cơ hôn nhẹ lên chỗ đó vài lần nữa, chút ấm áp đứt quãng thoáng chốc hóa thành ngọn lửa nóng bỏng mãnh liệt đánh thẳng vào đáy lòng Ngụy Vô Tiện. Khóe môi hắn khẽ mấp máy, thế nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra chút thanh âm nào, chỉ có thể khép hờ đôi mắt lại, cả người tựa như bị tình ý nồng nàn trong những nụ hôn không ngừng hạ xuống kia hòa tan. Hôn rồi lại hôn, chóp mũi cao thẳng của Ngụy Vô Tiện cọ qua khuôn ngực của Ngụy Vô Tiện, đôi môi dời khỏi vết sẹo do bàn ủi để lại năm ấy, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy một bên đầu v*. Quầng vú vì động tình mà đã sớm sưng lên, nhô cao trên khuôn ngực trắng như tuyết, diễm lệ hệt như một cánh hoa xinh đẹp. Lam Vong Cơ hôn đến đâu, cả người Ngụy Vô Tiện run lên đến đấy, đợi đến khi đầu lưỡi nóng bỏng ướt át liếm qua đầu lưỡi đang khẽ run run thì toàn thân chấn động mà giật nảy lên một cái, suýt chút nữa ngã xuống khỏi đùi Lam Vong Cơ, y lập tức siết tay tăng thêm lực đạo ôm chặt lấy người trong lòng.
đầu v* vốn chỉ là một cái núm nhỏ nhạt màu trên khuôn ngực, hiện giờ bị y hết liếm lại mút thì dần dần sưng lên, biến thành một quả dâu nhỏ vừa cứng lại vừa nóng, ngọt ngào sung mãn giữa hai cánh môi của Lam Vong Cơ. Y nhẹ nhàng đảo lưỡi một vòng liếm quanh chỗ đó, cả người Ngụy Vô Tiện lại không khống chế được mà khẽ run lên như bị điện giật, tiếng rên rỉ không ngừng trào ra khỏi miệng, hơi thở cũng theo động tác liếm mút mà trở nên ướt át, tựa như pha lẫn tiếng nước nức nở gợi tình. Đầu lưỡi mềm mại men theo quầng vú cứng mà mơn trớn chơi đùa, đầu tiên là đảo quanh phần da thịt mềm mại bên cạnh, tiếp đó là thử thăm dò mà liếm quanh khối thịt đỏ đã sưng cứng lên. Bề mặt lưỡi có chút thô ráp cọ qua phần da thịt non mịn đến cực điểm, mang theo cả ướt át nóng bỏng mà lướt nhẹ qua, cảm giác châm chích tựa điện lập tức lan ra khắp cơ thể, kích phát phần ngứa ngáy đang ẩn sâu bên dưới làn da bùng lên mạnh mẽ.
Lần đầu tiên trong đời Ngụy Vô Tiện bị chạm vào chỗ này có lẽ là vào lúc lăn giường lần đầu cùng Lam Vong Cơ ở Tĩnh thất. Nhưng mà đêm hôm đó hắn đã ngà ngà say, còn bị Tin kỳ đột kích, tất cả các giác quan trên cơ thể đều bị ánh nến mông lung che lấp, dần dần biến thành một đoạn ký ức mơ hồ trong đầu. Hiện giờ hắn ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, đêm khuya vắng vẻ không hề có tiếng người, trong không gian yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ này, mọi cảm giác cùng âm thanh đều được phóng đại đến mức vô cùng vô tận, tựa như sấm sét giữa trời quang, khuấy đảo từng nhịp tim đập, làm hắn càng lúc càng trở nên động tình. Lam Vong Cơ liếm mút chỗ kia từng chút từng chút một, ban đầu vốn là chỉ muốn nếm thử, thế nhưng cảm nhận được thân thể Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà phát run, giống như thích muốn chết, cho nên mới đặc biệt dùng sức mút mát khối thịt nhỏ đang sưng đỏ lên. Mút đến mức cả người Ngụy Vô Tiện tê dại, chẳng nhấc nổi dù chỉ là một đầu ngón tay, vòng eo mềm nhũn như hóa thành một bãi xuân thủy, nước mắt không kiềm được tràn ra khỏi khóe mi, tí tách rơi xuống. Ngụy Vô Tiện dùng đầu ngón tay miết chặt lấy vạt áo của y, thấp giọng nỉ non không ngừng:
"Lam Trạm... Ngươi.... ưm... Lam Trạm!"
Núm thịt nhỏ bị bắt nạt một lúc lâu đã biến thành màu đỏ thẫm mê ngươi, lồng ngực trắng như tuyết lại làm nó càng trở nên bắt mắt. đầu v* bị liếm đã sưng đến mức không thể sưng hơn được nữa, lớp da mỏng manh mẫn cảm không ngừng co thít lại, hệt như một đóa hoa e lệ đang muốn khép thật chặt. Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện còn vương ánh nước mê ly, chỉ cảm thấy chỗ đang bị Lam Vong Cơ ngậm trong miệng đã sưng to lắm rồi, thỉnh thoảng còn khẽ run lên, thế nhưng đầu v* lại vô cùng ngứa ngáy, làm hắn có ảo tưởng nơi đó đã bị mút đến mức tạo thành một cái khe hở. Hắn hơi ưỡn ngực lên cọ cọ nơi đó vào môi của Lam Vong Cơ, khát cầu được y đụng chạm nhiều hơn nữa.
Lam Vong Cơ phát hiện ra hắn cực kỳ thích được âu yếm chỗ đó, nhịn không được dùng răng khẽ kẹp lấy núm thịt đã bị mút đến sưng đỏ đang dựng thẳng lên, nhẹ nhàng nhay cắn viên đậu đỏ ngọt ngào kia vài cái, vùng da vừa mỏng lại vừa mềm bị y chà đạp vừa sưng vừa nóng không thể tả. Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi, nghe giống như bị đau, nhưng hòa lẫn trong đó lại có vài tia sung sướng đến cực độ, tiếng rên rỉ mị hoặc dừng ở trong tai Lam Vong Cơ, âm cuối còn mang theo chút nũng nịu hệt như những sợi tơ dệt lên từ mật đường ngọt ngào, quanh quẩn chẳng tan. Đợi đến khi đầu v* bị y âu yếm đã không thể nào sưng thêm được nữa, Lam Vong Cơ mới chậm rãi nhả nó ra. Cánh môi dưới của Ngụy Vô Tiện đã sớm bị hắn tự cắn tới đỏ bừng ướt át hơi mấp máy, Lam Vong Cơ nghe được từng tiếng nỉ non ngắt quãng của hắn:
"Bên kia... cũng muốn..."
Lam Vong Cơ lại một lần nữa hôn lên vết sẹo trên ngực hắn, sau đó mới hôn đến lồng ngực đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở dồn dập, cuối cùng dừng lại trên đầu v* bên còn lại đã sưng lên từ lâu.
Bên vú vừa được âu yếm qua bóng loáng ánh nước ướt át, bị chút lạnh lẽo trong không khí thổi qua thì khẽ run lên. Lam Vong Cơ chuyển thành dùng hai ngón tay mà mân mê nó, đầu ngón tay khẽ gảy gảy đầu nụ hoa một cái. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà ngửa cổ về phía sau rồi rên lên thật lớn, cảm giác sưng nhức tê dại cùng ngứa ngáy trong chớp mắt bị hoàn toàn an ủi, sung sướng thoải mái đến mức cả người sắp cuộn tròn lại. Đợi đến khi sức ảnh hưởng của động tác gảy nhẹ kia qua đi, dục vọng vừa được dỗ dành lại bùng lên từng chút từng chút một, thiêu đốt toàn bộ cơ thể, làm hắn gần như không thở nổi nữa. Trong nhịp thở dốc ướt át cùng tiếng rên rỉ động tình, Lam Vong Cơ nghe thấy Ngụy Vô Tiện run rẩy mà nỉ non:
"Lam Trạm, ta... hình như ta..."
Hai tay đang bị sợi dây buộc tóc quấn quanh cổ tay trói chặt khó khăn lắm mới túm được cánh tay của y đang đỡ lấy thắt lưng thon gầy của hắn, chậm rãi dẫn nó xuống phía dưới thân. Bàn tay của Lam Vong Cơ lướt qua eo hắn, sau đó luồn vào bên trong ngoại bào, lúc này y mới phát hiện ra là chỗ quần trong bao bọc lấy cặp mông căng tròn mượt mà của hắn đã sớm thấm ướt thứ chất lỏng trơn nhớt. Cuối cùng thì hai núm nhỏ đã sưng đỏ lên trước ngực Ngụy Vô Tiện cũng được buông tha, Lam Vong Cơ vùi đầu vào hõm cổ hắn mà thở dốc. Quần của Ngụy Vô Tiện đã được cởi ra, phần đũng quần cũng bị dâm dịch nhuộm ướt đẫm một mảnh, kẽ mông mềm mại phấn nộn bóng loáng ánh nước, dịch thể trơn nhớt không ngừng rỉ ra rồi chảy dọc xuống bắp đùi non. Mấy ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ bóp chặt lấy hai cánh mông to tròn của Ngụy Vô Tiện, làn da mềm mại nơi ấy cũng đã được bao phủ bởi một lớp ướt át, không biết đó là lớp mồ hôi mỏng toát ra trong lúc động tình hay là bị thứ chất lỏng trong suốt đang chảy dọc hai bên bắp đùi thấm đẫm. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà cọ qua cọ lại trên đùi y, thấp giọng rên lên:
"Lam Trạm..."
Đầu ngón tay được bọc bởi một lớp chai mỏng bắt đầu vuốt ve dọc khe mông nóng bỏng ướt át, sau đó nhẹ nhàng day ấn cái miệng nhỏ phấn nộn đang hé ra khép vào không ngừng, sau đó nhanh chóng đâm một đốt ngón tay vào khe thịt mềm mại đang thít chặt. Bên trong vừa trơn lại vừa nóng muốn chết, đã thế còn liều mạng thít chặt lại để mút lấy ngón tay của Lam Vong Cơ. Y thử đưa ngón tay miết thành một vòng tròn xung quanh vách thịt, lập tức cảm nhận được dâm dịch ướt át trơn nhớt bị quấy đảo bên trong. Ngụy Vô Tiện không kiềm chế được kẹp chặt hai chân lại, cuối cùng không chịu nổi nữa, vùi đầu vào bên cổ Lam Vong Cơ mà thở dốc từng nhịp, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da cổ mẫn cảm làm nơi đó khẽ run lên. Ngụy Vô Tiện nức nở cầu xin trong tiếng rên rỉ ngắt quãng:
"Lam Nhị ca ca, đừng giận nữa mà, thả ta ra đi...! Ta không chịu nổi nữa... Ưm... A... Đừng mà..."
Khoái cảm tình dục càng lúc càng thêm dày đặc, cả phía trước lẫn phía sau của Ngụy Vô Tiện đều đã ướt đẫm. Tính khí ở phía trước đã cương cứng đến mức tận cùng, phần quy đầu căng phình ra rồi đỏ lên, không ngừng rỉ ra từng giọt từng giọt dịch thể trong suốt, chảy dọc xuống phần thân đã sớm bóng loáng ánh nước. Hắn không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại kiên quyết đến vậy, nhất định không chịu cởi sợi dây đang trói trên tay hắn ra, ngược lại còn nhờ vào dịch thể trơn nhớt tiết ra từ hậu huyệt mà đưa ba ngón tay vào bên trong cùng một lúc, liên tục rút ra rồi thọc vào vách thịt đã mềm nhũn ướt át đến mức cực điểm.
Chỗ đó khát cầu đã lâu, cho nên miệng huyệt bị nong ra dễ như trở bàn tay, để lộ vách thịt đỏ tươi phấn nộn bên trong, cho dù thít chặt thế nào cũng không khép lại được, hệt như một cái miệng nhỏ đói khát đang muốn mút vào, không ngừng nuốt mấy ngón tay thon dài vào sâu bên trong. Động tác của Lam Vong Cơ không nhẹ, mặc dù đã cố hết sức kiềm chế không đâm vào sâu, thế nhưng hậu huyệt cũng bị nong ra đến mức căng trướng tê dại không chịu nổi, thế nhưng vẫn dùng hết sức mà xoắn lại cắn chặt lấy mấy ngón tay đang xâm nhập, ép chúng đâm vào sâu hơn nữa. Y không ngừng đâm rút vào bên trong, mang theo cả dịch thể tiết ra từ dũng đạo. Những ngón tay lâu nay vẫn thường xuyên gảy đàn cầm kiếm lúc này lại vương đầy những sợi chỉ bạc nhầy nhụa trơn dính, hết lần này đến lần khác đùa bỡn âu yếm vách thịt bên trong hậu huyệt, tiếng nước 'lép nhép' 'lép nhép' không ngừng vang lên.
Cảnh tượng phía sau dâm mỹ ướt át đến mức nào Ngụy Vô Tiện không thể nhìn được, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước thấm đẫm sắc dục đang vang lên bên tai. Lam Vong Cơ không chịu thả hắn ra, hắn đành phải dùng cả hai tay đang bị trói gô lại với nhau để cởi đai lưng của Lam Vong Cơ ra. Đợi đến khi thật sự cởi được quần áo của Lam Vong Cơ ra thì bị dương v*t đã sớm cương cứng nóng rãy của y nảy mạnh lên một cái đánh vào lòng bàn tay, nóng đến mức hắn suýt chút nữa run lên. Lồng ngực của Lam Vong Cơ phập phồng kịch liệt trong chốc lát, đè thấp giọng cảnh cáo hắn:
"Ngụy Anh!!!"
Ngụy Vô Tiện bị y dùng ngón tay thao vào hậu huyệt thì cả người đã mềm nhũn từ lâu, phải cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng dùng hai tay ôm lấy khúc côn th*t thô to cương cứng của Lam Vong Cơ, cắn răng nói:
"Nếu Hàm Quang Quân... ưm... Hàm Quang Quân không chịu thả người, ta đây đành..."
Đầu ngón tay của Lam Vong Cơ tìm được điểm mẫn cảm hơi gồ lên bên trong hậu huyệt của hắn, lập tức ấn mạnh một cái rồi day day. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hé miệng rên lên một tiếng vừa lớn vừa nũng nịu, cuối cùng không thể nói được nữa, đành phải dồn toàn bộ sức lực vào hai tay để vuốt ve lên xuống tính khí của Lam Vong Cơ. Cánh mông hắn đã sớm bị dâm dịch làm cho ướt đẫm, hai bên trong bắp đùi cũng tràn trề một mảnh, hậu huyệt bị mấy ngón tay của Lam Vong Cơ thao đến mức mềm nhũn sưng đỏ, hai cánh tay bị trói trước người cố gắng bao trọn lấy dương v*t của Lam Vong Cơ mà mân mê tuốt lộng. Gân xanh trên thân của thứ đang nằm giữa hai tay hắn càng lúc càng nổi rõ, nảy lên từng nhịp thình thịch đập vào đầu ngón tay của Ngụy Vô Tiện. Hắn vốn là muốn cố tình trả thù Lam Vong Cơ vì y không chịu cởi trói tay hắn ra, lại không nghĩ rằng hai cổ tay bị trói gô lại với nhau thế này lại vừa vặn có thể nắm trọn lấy thứ đồ vật thiên phú dị bẩm ấy của y mà chọc ghẹo. Mấy đầu ngón tay bị tình dục nhuộm đỏ không ngừng lướt dọc theo cán dương v*t đang dựng thẳng đứng, sau đó xoa nắn phần đầu hơi cong lên, thỉnh thoảng còn mâm mê lỗ sáo mẫn cảm trên đỉnh, làm cái khe nhỏ đó dần dần rỉ ra tinh dịch trong suốt.
Lam Vong Cơ bị những đụng chạm của hắn trêu chọc đến mức nhịp thở rối loạn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cắn răng nói:
"Ngụy Anh!!!"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy cả người nhẹ bẫng, hắn bị Lam Vong Cơ ôm lấy eo nhấc lên rồi xoay một vòng trên đùi y. dương v*t cương cứng nóng rãy lập tức cắm vào giữa hai bắp đùi, nhờ vào dâm dịch ướt đẫm rỉ ra từ hậu huyệt chảy đầy xuống chỗ đó để bắt đầu rút ra cắm vào mà thao lộng, chơi đến mức làn da non mềm vốn đã bị tình dục hun cho ửng hồng biến thành vừa đỏ lại vừa sưng. Ngụy Vô Tiện bị ghì chặt trên đùi Lam Vong Cơ, hậu huyệt bị ba ngón tay đâm chọc thao mở đến mức mềm nhũn, không ngừng rỉ ra thứ chất lỏng trơn nhớt đẫm mùi tình dục, từng giọt từng giọt chảy dọc xuống bắp đùi.
Hắn bị chơi đến nỗi cả người nóng bừng lên, tin hương nồng nàn say lòng người không ngừng quấn quýt quanh thân, không chút kiêng dè mà tràn ra khắp nơi, hòa cùng với mùi đàn hương thanh lãnh trầm tĩnh trên người Lam Vong Cơ, dây dưa như keo như sơn chẳng thể nào phân biệt rõ. Động tác va chạm dưới thân không hề ngừng lại, cọ qua cọ lại vùng da mỏng manh dưới đáy chậu, hết lần này đến lần khác đâm chọc vào bắp đùi non mẫn cảm giữa hai chân. Cuối cùng Ngụy Vô Tiện không nhịn được nữa, cả người run lên một cái rồi bắn ra. Hai tay của Lam Vong Cơ bóp chặt hai bên hông hắn, giống như là muốn khảm hắn vào trong lồng ngực của mình vậy. Y rút ra đâm vào cái khe hở giữa hai đùi của hắn mấy chục nhịp thật nhanh, tựa cằm lên vai Ngụy Vô Tiện, dán sát vào tai hắn mà thở dốc một tiếng trầm thấp nóng bỏng.
Cả người Ngụy Vô Tiện gần như là ngã ngửa hẳn ra phía sau, được Lam Vong Cơ vững vàng đón được ôm vào lòng. Hắn mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy, hai đùi trần trụi ướt át trơn bóng khẽ giật giật, Lam Vong Cơ lập tức áp một bàn tay lên bụng dưới của hắn, hỏi:
"Ổn không?"
Ngụy Vô Tiện mệt chết đi được, chẳng muốn nói bất kỳ cái gì nữa, chỉ hừ nhẹ một tiếng coi như đáp lại. Một lúc lâu sau mới có thể khàn giọng nói:
"Mạt ngạch..."
Lam Vong Cơ đáp:
"Không sao."
Ngụy Vô Tiện nhìn quần áo trên người mình còn chưa được cởi hẳn xuống, lại nhìn xuống chiếc quần của Lam Vong Cơ mới tụt xuống nửa đùi đã bị hắn cọ qua cọ lại làm ướt đẫm, nói tiếp:
"Quần áo..."
Lam Vong Cơ đáp:
"Có thể thay."
Ngụy Vô Tiện chậm rãi hít vào một hơi, cảm giác mạch máu chỗ bị trói nơi cổ tay bắt đầu đập thình thịch không ngừng, cố gắng gom hết chút sức lực cuối cùng lại rồi hỏi:
"Lam Trạm, ngươi còn... giận nữa không?"
Hai tay Lam Vong Cơ siết chặt lại, ôm ghì lấy hắn vào lòng. Ngụy Vô Tiện ghé đầu lên vai y, cảm nhận được y nhẹ nhàng vỗ về phần bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của hắn, nói lại lần nữa.
"Bất cứ việc gì cũng phải chú ý, rồi cẩn thận, nếu không..."
Lần này thì Ngụy Vô Tiện nghe rõ rồi.
Lam Vong Cơ nói:
"Nếu không, ngươi gặp nguy hiểm, ta lo lắng không yên."
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không nhớ rõ bản thân ngủ khi nào, kể cả việc cổ tay được cởi trói lúc nào, có được Lam Vong Cơ bế đi tắm hay không, hắn cũng không nhớ rõ.
Sáng ngày hôm sau, hắn vừa mở mắt tỉnh giấc thì Lam Vong Cơ đã cẩn thận mặc lại quần áo cho cả hai, nhưng vẫn dịu dàng ôm hắn vào lòng như cũ. Ngụy Vô Tiện vừa thức dậy, còn chưa kịp đợi Lam Vong Cơ hỏi một câu "Tỉnh?" thì đã mở miệng hỏi trước:
"Lam Trạm, ngươi còn giận không đấy?"
Hàng mi của Lam Vong Cơ khẽ run lên, đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Hiện giờ Ngụy Vô Tiện biết được không ít những động tác nhỏ này của y là thể hiện cảm xúc gì, biết rằng y đây không phải là tức giận, mà là xấu hổ. Lam Vong Cơ trả lời rất nhỏ, rất rất nhỏ:
"Không giận."
Ngụy Vô Tiện dùng lòng bàn tay vỗ lên lồng ngực y một cái, nói:
"Cũng đúng, tối hôm qua ngươi cũng đã làm ta... làm ta thành như vậy rồi! Nếu như vẫn còn tức giận thì đúng thật là không phải hành vi mà người quân tử nên làm."
Hắn nói cực kỳ thản nhiên thẳng thắn, cúi đầu nhìn xuống hai vệt hồng ứ đọng trên cổ tay đã được bôi thuốc cẩn thận. Vành tai của Lam Vong Cơ lập tức đỏ lên bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, một lúc lâu sau mới nhìn lại chỗ này, nói từng chữ từng chữ một:
"Không biết xấu hổ."
"Rồi rồi, Lam Nhị công tử thì biết xấu hổ." Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào ngực y cọ cọ: "Biết xấu hổ mà còn làm ta thành cái dạng này..."
Lam Vong Cơ đưa tay che miệng hắn lại, thấy Ngụy Vô Tiện vẫn ưm ưm a a một lúc nói không nên lời, chỉ có một vài âm thanh không hiểu là gì thoát ra khỏi khóe miệng, lúc này mới buông tay ra. Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện đầu hàng không nói nữa thì Lam Vong Cơ mới lên tiếng:
"Điểm tâm được đưa tới rồi."
Im lặng một lát, y mới trầm giọng bổ sung:
"Là hai phần."
Ngụy Vô Tiện nằm trong ngực y lười biếng phất phất tay, nói:
"Không sao, chắc là sư tỷ của ta phân phó... Có canh không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Có cháo."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Cháo cũng được, sư tỷ ta nấu cái gì cũng ngon."
Hắn còn đang muốn ngủ tiếp, thắt lưng còn mềm nhũn, vừa mới tỉnh đang còn ngái ngủ nên không muốn nhấc người dậy. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng buông tay ra, nói:
"Ta lấy cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện nằm bẹp trên giường, thấy Lam Vong Cơ mở hộp đựng thức ăn, chậm rãi lấy ra một bát cháo. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy bát cháo kia ngon rồi, gạo nếp được ninh mềm nhuyễn bung thành những bông hoa gạo trắng ngoãn, ở giữa còn điểm thêm không ít tôm tươi, sau đó rải một chút hành hoa xanh mướt vừa đủ lên trên. Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, lên tiếng đánh giá:
"Ngươi thấy chưa, ngon mà! Ngươi cũng ăn một bát đi."
Nhưng mà đợi đến khi bát cháo kia được đưa tới gần, Lam Vong Cơ còn chưa kịp bày một chiếc bàn nhỏ ra trước giường thì dạ dày Ngụy Vô Tiện đã cuộn lên một trận, cảm giác hệt như sóng cuộn biển gầm, không hề khác biệt chút nào so với lúc ngửi được mùi hôi thối khi con sơn tiêu bị giết chết tối qua. Ngụy Vô Tiện chỉ kịp đẩy Lam Vong Cơ sang một bên, chống tay xuống mép giường rồi bắt đầu nôn khan hết lần này đến lần khác.
Lam Vong Cơ hoảng hốt kêu lên:
"Ngụy Anh!"