[Vong Tiện] Xuân Vũ Kinh Xuân

Chương 11




11.

Đường phố ở Vân Mộng quanh năm náo nhiệt, cho dù là sáng sớm hay nửa đêm thì qua lại đều có tiếng người cười nói. Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực nghênh ngang đi giữa đường, hệt như đang đi dạo ở hậu viện của Liên Hoa Ổ, chân không dừng bước. Không ít tiểu thương bên đường nhận ra hắn, tới tấp tặng hắn một chút đồ ăn hoặc mấy thứ đồ chơi nhỏ. Ngụy Vô Tiện cũng không từ chối, nhìn thấy thứ đồ chơi nào hay hay thì nhận lấy, tiếp được hoa quả điểm tâm thì sẽ thuận tiện nếm thử một miếng.

Lam Vong Cơ đi bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện trong khoảng thời gian ngắn chốc lát ăn một chút hạt dưa, chốt lát lại ăn một miếng mứt hạnh ngào đường, bóc một nửa quả quýt ăn thử rồi còn quay đầu lại gào lên hai câu quýt này chua thế, đến lúc thấy một đứa trẻ đang chơi đùa bên đường quần áo lấm lem thì thuận tiện nhét nửa quả quýt còn lại vào trong tay đứa bé. Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện lại ôm về ba cái bánh nữa, những thứ nhận được lúc trước chất thành một đống trước ngực, chất cao đến độ có ngọn, sắp che khuất tầm mắt đến nơi, Lam Vong Cơ cuối cùng không nhịn được nữa, muốn lấy túi tiền từ trong ngực áo ra để trả. Không ngờ rằng y vừa mới cúi đầu thì một cái bánh rán thơm nức đã đặt trước môi. Lam Vong Cơ nâng mắt lên thì lại thấy Ngụy Vô Tiện tràn ngập trông mong mà nhìn y, nói:

"Ngươi nếm thử không?"

Ngón tay của Lam Vong Cơ đang đưa vào bên trong vạt áo khựng lại, nhíu mày hỏi:

"Không cần trả tiền?"

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Tiền thì đương nhiên là phải trả rồi, bọn họ sẽ ghi nợ lại cho Liên Hoa Ổ, cuối tháng đến lấy tiền là được... Cái này ăn ngon thật sự luôn ấy, ngươi nếm thử một miếng nhé?"

Hắn vừa nói vừa đưa cái bánh kia kề gần môi Lam Vong Cơ hơn, cố ý cọ cọ không nặng không nhẹ vào hai cánh môi nhạt màu tuyệt đẹp, cọ thành một mạt ánh dầu nhỏ nhàn nhạt thơm phức. Lam Vong Cơ đành phải chiều theo hắn, đang muốn nhận lấy thì bỗng nhiên thay đổi tâm tư, bèn nhẹ nhàng cúi đầu cắn một miếng bánh trên tay Ngụy Vô Tiện. Trên chiếc bánh rán vàng ươm xuất hiện một vành trăng non tinh tế. Ngụy Vô Tiện vội vàng hỏi:

"Thế nào?"

Lam Vong Cơ cẩn thận nhai nuốt xong đồ ăn trong miệng rồi mới nói:

"Cũng được."

Ngụy Vô Tiện cười vang, nói:

"Ngươi nói 'cũng được' thì tức là ăn ngon đúng không! Ta đã nói với ngươi rồi mà, bánh của nhà kia là ngon nhất Vân Mộng, ngày trước đêm nào ta cũng lén lút chuồn ra ngoài để mua đấy!"

Vài chữ cuối cùng gần như là lẫn vào trong chiếc bánh vàng ruộm, Ngụy Vô Tiện chỉ cần một miếng đã cắn vành trăng non vừa nãy Lam Vong Cơ để lại thành một vầng bán nguyệt no đủ, một hình cung lớn đầy đặn dừng ở trên bánh. Hắn ăn vô cùng ngon miệng, hai bên má phồng lên, giống hệt một con sóc nhỏ đang ra sức nhét thức ăn vào miệng. Lam Vong Cơ im lặng lắc lắc đầu, cầm lấy mấy kiện đồ sắp rơi khỏi cánh tay Ngụy Vô Tiện, chậm rãi cùng hắn sóng vai bước về phía trước. Ngụy Vô Tiện một mạch ăn hết ba cái bánh, cả hai cũng dần bước đến đầu còn lại của con phố dài kia. Đi đến tận cuối phố rồi nhưng dòng người vẫn cuồn cuộn như cũ, có một đám người đang chen chúc vây quanh một sạp hàng, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng trầm trồ khen ngợi hoặc là vài thanh âm tiếc hận. Ngụy Vô Tiện cũng muốn chen vào để xem náo nhiệt, chẳng qua là thấy đang ôm một đống đồ trong tay thì hơi vướng víu, cho nên tiện thể xếp hết lên chiếc bàn của quán trà lạnh bên cạnh. Ông chủ quán kia cũng quen biết Ngụy Vô Tiện, tuy rằng chép chép miệng oán hận vài câu, thế nhưng vẫn gọi một tên tiểu nhị tới sắp xếp một kiện lại một kiện đồ lung tung lộn xộn kia lại cho ngăn nắp. Tiểu nhị kia vừa sắp xếp vừa lén nháy mắt với Ngụy Vô Tiện, khoa tay múa chân ra hiệu với Ngụy Vô Tiện, giống như đang nói: Nhiều vậy sao!

Ngụy Vô Tiện cũng cười cười lại với hắn ta, nói:

"Ngươi thích cái gì thì lấy mà chơi!"

Sau đó hắn nắm lấy bả vai của hai người trước mặt tách sang hai bên, lách người chen vào giữa hai người kia. Lúc này đám người đang vây xem phấn khởi mà hô lên:

"Lại ném trúng cái nữa rồi!"

Ngụy Vô Tiện chen được lên phía trên cùng, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh chẳng có ai, cảm thấy không quen thật sự. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Lam Vong Cơ vẫn còn đứng ở vòng bên ngoài cách hắn tận ba tầng người, nhìn qua đầu của vô số người khác thì chỉ có thể nhìn thấy mạt ngạch trắng như tuyết cùng phát quan của y. Ngụy Vô Tiện lại gạt đám người chui ra ngoài, nắm lấy tay Lam Vong Cơ rồi vội vội vàng vàng kéo y chen vào bên trong. Lam Vong Cơ hỏi hắn:

"Xem gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Ném vòng đấy! Chơi ném vòng vui lắm!"

Hắn chỉ lo túm Lam Vong Cơ chen về phía trước, không để ý đến người đang ném vòng lỡ tay ném trượt, chiếc vòng bèn bay về phía bọn họ, đám người lập tức cười vang. Ngụy Vô Tiện thấy việc này nhiều rồi cho nên đến nhấc mắt lên nhìn cũng lười, lúc này Lam Vong Cơ giơ tay lên, trước khi chiếc vòng kia đụng phải Ngụy Vô Tiện thì nhẹ nhàng cản nó lại, nắm ở trong tay. Người đang đứng trước sạp ném vòng là một đứa nhỏ, thấy thế thì vội vàng la lên:

"Các ngươi làm gì đấy! Ta còn chưa ném xong mà."

Ngụy Vô Tiện cười hì hì nhận lấy cái vòng tròn tròn kia từ tay Lam Vong Cơ, cao giọng nói với đứa nhỏ kia:

"Ngươi muốn lấy cái gì?"

Trước sạp hàng bày đủ loại đồ vật nhỏ, liên tiếp kéo dài đến vào tận bên trong cửa hàng, ánh nắng chói chang chiếu xuống một mảnh rực rỡ muôn màu, khiến người khác nhìn đến hoa cả mắt. Người Vân Mộng trước nay vốn lớn mật, đứa nhỏ kia cũng không phải ngoại lệ, nghe thấy vậy bèn chỉ tay về phía trước, nói:

"Muốn cái kia!"

Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn theo, nhận ra đó là một đóa hoa hồng bằng nhung được làm thủ công, trình độ tay nghề tuy không tính là thượng thừa, thế nhưng thật ra cũng có vài phần tinh xảo đáng yêu. Ngụy Vô Tiện lớn tiếng cười nói:

"Ngươi là nam tử thiếu niên lớn như vậy rồi, sao lại còn thích cài hoa hả?"

Đám người vây xem cũng lập tức cười thành tiếng theo hắn, đứa nhỏ kia xấu hổ đến khuôn mặt cũng sắp đồng màu với sắc hoa, đứng tại chỗ dậm chân nói:

"Ta... ta muốn cái đấy đấy, ngươi quản được ta à! Ta là tặng... tặng cho nương ta cài!"

Ngụy Vô Tiện cầm cái vòng trong tay ước lượng một chút, dài giọng nói:

"Ta thấy không phải là để tặng cho phu nhân của quý phủ, mà là để tặng cho một vị tỷ tỷ tốt nhà ai đó thì đúng hơn!"

Vừa nói dứt câu, hắn tiện tay nhẹ nhàng ném chiếc vòng đi. Chiếc vòng không nhanh không chậm mà lướt đi trong tầm nhìn của mọi người, sau đó vừa vặn tròng lên đóa hoa kia.

Đám ngươi hô vang.

Ngụy Vô Tiện nói:

"Đấy, cầm đi! Đến lúc đó mở tiệc cưới thì nhớ là phải mời ta ăn kẹo đấy!"

Đứa nhỏ kia vừa mừng rỡ lại vừa lúng túng, trừng mắt lườm Ngụy Vô Tiện một cái, sau đó cầm lấy đóa hoa đang nằm trên mặt đất rồi lập tức bỏ chạy. Ngụy Vô Tiện hô lên:

"Ơ cái tên tiểu quỷ này, còn chưa nói một tiếng cảm ơn đâu đấy!"

Giọng nói của đứa nhỏ kia từ phía xa truyền đến lẫn trong tiếng người xì xào:

"Cảm... Cảm ơn!!!"

Đám người xung quanh xem xong một trận náo nhiệt lại bắt đầu kêu gào muốn Ngụy Vô Tiện ném thêm một lần nữa. Ngụy Vô Tiện lại cầm lấy một chiếc vòng đặt bên cạnh, nhưng bản thân không tự ném mà đưa cho Lam Vong Cơ vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn hắn, nói:

"Lam Trạm, ngươi tới!"

Lam Vong Cơ cũng hỏi một câu hệt như vừa rồi Ngụy Vô Tiện mở lời:

"Muốn cái gì?"

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Ta thì có thể muốn cái gì được chứ! Tự ngươi chọn rồi ném đi!"

Nói xong, hắn chỉ tay vào những món đồ chơi nhỏ đang đặt trên mặt đất, sau đó lại chỉ tay vào bên trong cửa hàng, nói:

"Ông chủ sạp hàng này khôn khéo thật sự, những thứ đặt bên ngoài đều là những thứ không đáng tiền, những thứ đáng tiền thì đều đặt ở bên trong. Bên ngoài thì rất sáng, ấy thế mà bên trong lại cố ý không mở cửa sổ, cho nên tối đen như mực. Món trang sức làm bằng phỉ thúy kia ta đã nhìn thấy vài lần rồi, cũng chẳng quý giá là bao, thế nhưng từ trước đến nay chưa ai ném trúng!"

Lam Vong Cơ theo hướng ngón tay của hắn chỉ nhìn vào bên trong cửa hàng, Ngụy Vô Tiện lại nói:

"Chẳng qua là mấy thứ đồ đặt bên trong cực kỳ nhàm chán, không thú vị như mấy thứ đặt bên ngoài này. Ngươi nhìn cái hộp son phấn nằm trong góc kia kìa, đó là dùng để trêu chọc người khác đấy, nếu thoa lên mặt thì lập tức sẽ nổi mẩn đỏ. Lần trước ta đi trên đường còn thấy một cô nương không biết là nhà ai đang đuổi đánh đệ đệ mình, trong tay nàng ta cầm hình như cũng là một hộp phấn giống hệt!"

Lam Vong Cơ cân nhắc nửa ngày, y mặc một thân bạch y, thần sắc trên khuôn mặt lại lạnh lẽo như sương tuyết, khiến cho đám người đang nhốn nháo vây quanh cũng yên tĩnh hẳn, giống như cảm thấy y đứng đó không phải là để ném vòng mà là chuẩn bị rút kiếm ra đến nơi rồi. Một lúc lâu sau, là ông chủ của sạp hàng đến phá vỡ sự im lặng, nói:

"Vị công tử này có muốn đứng gần lại một chút không? Ngươi đứng xa như vậy, sợ là không dễ dàng ném trúng thứ gì đó..."

Đúng lúc này Lam Vong Cơ vung tay lên, chiếc vòng kia bình tĩnh bay qua những đồ vật nhỏ đang bày trên mặt đất, một đường phi vào bên trong cửa hàng. Đám người vô thức nín thở chờ đợi, trong giây lát đã nghe được một tiếng động nhẹ nhàng vang lên, là tiếng vòng đáp xuống. Ngụy Vô Tiện vội vàng chỉ huy ông chủ kia, nói:

"Mau vào xem xem y ném trúng cái gì đi! Không được chơi xấu!"

Ông chủ của sạp ném vòng cũng ngạc nhiên không kém, chậm chạp lề mề bước vào bên trong cửa hàng, một lát sau lại ôm ra một khối tượng gỗ điêu khắc tinh xảo. Ông chủ kia mặt nhăn mày nhó:

"Vị công tử này, ngươi thật sự đã ném trúng vật đáng giá nhất trong cửa hàng của ta đi rồi đấy!"

Ngụy Vô Tiện là người đầu tiên không tin:

"Mau mang lại đây, để ta xem nó là thứ gì mà đáng giá như vậy!"

Đến khi nhìn kỹ xem đó là vật gì thì Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà hớn hở nói với Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, sao ngươi lại ném vòng trúng tượng một con vịt thế hả?"

Lam Vong Cơ nói:

"Không phải."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên:

"Không phải vịt á, thế nó là cái gì? Là ngỗng à?"

Ông chủ sạp hàng đứng một bên không nhịn được nữa, nói xen vào:

"Công tử cũng tuyệt đối đừng nên nói bừa, đây là một con chim nhạn! Đây là đồ thủ công của Tẩy Liên trai, ngươi nhìn xem chất gỗ tốt đến nhường nào, tay nghề điêu khắc cũng cực kỳ khéo léo! Đây là gia gia của ta truyền lại cho a cha của ta, trong phạm vi trăm dặm quanh đây chỉ có duy nhất một bức này. Không nghĩ rằng hôm nay lại bị vị này... vị công tử này ném trúng rồi."

Ngụy Vô Tiện vuốt ve cái cổ thon dài của bức tượng gỗ hình chim, cảm thấy chất gỗ cũng tính là không tồi, nhưng miệng vẫn tiếp tục nói:

"Ngươi cũng đừng nói phét, nếu như vật này thật sự quý giá như vậy, sao ngươi lại còn đặt trong cửa hàng để cho người ta ném vòng? Sao ngươi không đặt hẳn lên trên xà nhà luôn ấy?"

Vẻ mặt của ông chủ lập tức cứng đờ, Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn ông ta một cái, cảm thấy vui ơi là vui:

"Ngươi đặt nó trên xà nhà thật đấy à?!!! Ha ha ha ha ha ha ha Lam Trạm ngươi đúng là quá lợi hại! Ta... ta ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Lam Vong Cơ hỏi:

"Chỉ cần là đồ trong cửa hàng, đều có thể ném?"

Ông chủ để lộ vẻ mặt còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, luôn mồm nói:

"Ôi ôi! Có thể thì là có thể, nhưng ai mà nghĩ đến..."

Ngụy Vô Tiện cười đến mức sắp ngã lăn ra đất đến nơi, hắn vỗ vỗ lên đầu bức tượng gỗ, lớn tiếng nói:

"Nếu như có thể ném, vậy ném trúng thì chính là của ta... à nhầm, chính là của y!"

Đám người đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng mồm năm miệng mười nói theo hắn, hơn nữa còn có mấy người chơi quanh năm suốt tháng nhưng không ném trúng được thứ gì đáng giá thấy ông chủ khôn khéo này phải chịu thiệt thòi lại càng không buông tha. Ngụy Vô Tiện muốn lấy cái tượng gỗ mà Lam Vong Cơ đang ôm trước ngực ra xem, không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại không chịu buông tay, cho nên hắn chỉ đành nói:

"Được rồi, là Lam Nhị công tử ném trúng, vậy thì chính là của Lam Nhị công tử. Ngươi ôm đi, ta không tranh giành với ngươi!"

Hắn cũng để mặc Lam Vong Cơ tùy ý ôm tượng chim nhạn kia, cùng y rời khỏi sạp ném vòng, lại một đường đi thẳng về phía trước, càng đi đến gần ven hồ thì xung quanh lại càng vắng vẻ. Ban ngày thời tiết vẫn còn ấm áp, thế nhưng lúc này đã có chút lạnh, xa xa có mấy hộ làm nông đang xử lý bùn lắng trong hồ. Ngụy Vô Tiện đăm chiêu nhìn theo ánh hoàng hôn lúc chiều tà đang trải một lớp mật vàng óng ả lên trên mặt hồ, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, Lam Vong Cơ đứng phía sau hắn lập tức hỏi:

"Mệt lắm à?"

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn y, nói:

"Đâu có, ăn no quá thôi."

Cánh môi của Lam Vong Cơ vừa mấp máy Ngụy Vô Tiện đã vội vàng dùng hai tay che kín tai lại, nói:

"Không nghe không nghe!"

Lam Vong Cơ vẫn nói rõ ràng từng chữ từng chữ một với hắn:

"Không thể ăn uống quá độ."

Tuy rằng Ngụy Vô Tiện che tai lại rồi nhưng vẫn quên nhắm mắt, Lam Vong Cơ lại nói chậm hết mức có thể, khẩu hình rõ ràng, vừa nhìn đã hiểu ngay. Đợi y nói xong, Ngụy Vô Tiện vẫn không buông hai tay đang che tai xuống, lại thấy Lam Vong Cơ nói:

"Trở về thôi."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Khoan đã."

Hắn buông tay xuống không bịt tai nữa, chỉ tay về hướng xa xa ven hồ, nói:

"Ngươi nhìn cái cây kia đi!"

Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn về hướng hắn chỉ, chỗ kia thật ra có rất nhiều cây, cây nào cũng là đại thụ vô cùng to lớn, mỗi cây lại có một dáng vẻ riêng. Y lẳng lặng nhìn một lát, Ngụy Vô Tiện sợ y không nhìn thấy, còn nói thêm:

"Chính là cái cây cao cao mà mọc nghiêng về phía đông ấy."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện nói:

"Cái cây đấy ta từng trèo qua rồi."

Lam Vong Cơ đáp:

"Suốt dọc đường đi đến đây, những gốc cây đó ngươi không chỉ trèo rồi, còn bẻ cành rồi, còn hái trộm quả rồi."

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Nhưng cái cây kia không giống."

Lam Vong Cơ hỏi:

"Không giống chỗ nào?"

Ngụy Vô Tiện ngừng ngay ở chỗ mấu chốt, nói:

"Lần sau ngươi đi cùng ta đến đó, ta sẽ nói cho ngươi biết!"

Hàng mi mềm mại của Lam Vong Cơ hơi giật giật, sau đó trịnh trọng gật đầu, nói:

"Được."

Bọn họ quay về Liên Hoa Ổ thì hoàng hôn cũng đã sắp tắt, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mấy thứ đồ lung tung hắn để nhờ chỗ quán trà lạnh đã được đưa đến đại sảnh, xếp thành một đống lớn. Hắn tiện tay lôi hai cái ra chơi, có vài gia phó bước đến gần, nói là phòng dành cho khách của Lam Nhị công tử đã được thu dọn ổn thỏa rồi, lúc nào muốn về phòng nghỉ ngơi đều được. Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi lại:

"Khách phòng gì cơ?"

Lam Vong Cơ đứng bên cạnh đống đồ chơi linh tinh mà hắn thu được lúc đi dạo chợ, không nói gì, chỉ đặt bức tượng gỗ điêu khắc chim nhạn lên chiếc bàn bên cạnh, vài sợi tóc trượt xuống khỏi đầu vai, Ngụy Vô Tiện lại thấy vành tai y bắt đầu hồng lên rồi. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới kịp phản ứng lại, khoảng thời gian này hắn đều ở chung một phòng với Lam Vong Cơ, lúc ở Tương Châu thì Lam Vong Cơ chăm sóc hắn kỹ càng nhưng dù sao thì cũng ngủ trên hai cái giường khác nhau, lúc quay về Tĩnh Thất thì biến thành ngủ chung một giường, hơn nửa tháng sau đó vẫn là ngủ như vậy, không ngờ ngủ nhiều thành quen luôn!

Gia phó đứng xung quanh thấy vẻ mặt hắn có chút kỳ quái thì lại hỏi tiếp:

"Ngụy công tử, làm sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện gượng cười hai tiếng, nói:

"Ha, ha ha ha... Ta tự dưng quên mất Liên Hoa Ổ cũng có khách phòng thôi."

Câu này hắn nói ra không đầu không đuôi, mấy gia phó này đều lạ mặt, cũng không biết là có nên cười theo hay không, chỉ đồng loạt hành lễ rồi lui xuống. Ngụy Vô Tiện một tay ôm lấy đống đồ đang bày trên bàn, có vài món không may rơi xuống đất, hắn đang muốn dùng mũi chân hất lên để bắt lấy thì đã được Lam Vong Cơ nhặt lên rồi nhẹ nhàng đặt vào tay. Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu về phía hành lang, nói:

"Bên này."

Phòng của hắn cũng đã được quét dọn qua một hồi, trên bàn chỉ đặt một ngọn nến chứ không có cơm. Chắc là Giang Yếm Ly đã quá quen với tính hắn, biết chắc chắn hắn đi dạo chợ thì đã ăn đầy một bụng rồi cho nên chỉ để lại chút hoa quả. Ngụy Vô Tiện tùy tiện ném đồ vật trên tay sang một bên, sau đó bước đến bên giường rồi nằm xuống. Hắn sờ sờ đầu giường, lúc lâu sau thì khẽ thở dài một tiếng.

Lam Vong Cơ hỏi:

"Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện hất hất cằm về chỗ kia, nói:

"Cái giường này cũng không phải là cái giường lúc trước. Cái giường cũ ta còn vẽ loạn không ít thứ ở trên đầu giường ấy, mấy hình người nhỏ hôn nhau gì gì đó, cũng muốn cho ngươi xem thử."

Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói:

"Không sao."

Ngụy Vô Tiện xoay người một chút, chống tay nằm nghiêng trên giường nhìn y, nhìn hồi lâu vẫn thấy Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường, ánh nến ấm áp trong phòng chiếu lên khuôn mặt băng điêu ngọc trác, xua tan đi vẻ sương tuyết thường thấy, hàng mi đen dày dài thật dài đổ bóng xuống làn da trắng nõn, tạo thành một mảng tối dịu dàng. Ngụy Vô Tiện nhớ đến bức tranh mà khi trước mình vẽ loạn trên đầu giường cũ, bỗng nhiên tâm tư khẽ động, nói:

"Chẳng qua là..."

Lam Vong Cơ gật đầu chờ hắn nói tiếp, Ngụy Vô Tiện lại ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho y lại gần:

"Ngươi qua đây."

Lam Vong Cơ nghĩ rằng hắn còn cất giấu bí mật gì đó trên chiếc giường mới này, cho nên cúi đầu xuống xem, Ngụy Vô Tiện thuận theo động tác của y mà ghé sát mặt về phía trước, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Lam Vong Cơ một cái. Hắn nghe thấy Lam Vong Cơ trầm thấp hít vào một hơi, tiếp đến rướn người lại bên này muốn hôn tiếp. Ngụy Vô Tiện cười hì hì muốn trốn, Lam Vong Cơ bèn duỗi tay ra, nhẹ nhàng mà lướt qua vành tai rồi đỡ lấy gáy hắn, không cho hắn trốn, lúc này nụ hôn thứ hai mới hạ xuống trên môi Ngụy Vô Tiện.

Nụ hôn này bắt đầu không hề kịch liệt, hết thảy ngoài dịu dàng cũng chỉ có dịu dàng, cánh môi mềm mại ấm áp dán vào nhau. Trên môi Ngụy Vô Tiện như là vẫn còn lưu lại chút hơi thở nóng hổi hòa cùng với gió đêm hơi se lạnh nơi ven hồ Vân Mộng, khi Lam Vong Cơ hạ xuống từng nụ hôn ngắn liên tục thì lại càng thêm nhu nhuyễn mềm mại. Hôn rồi lại hôn, lại là Ngụy Vô Tiện không dằn nổi tính tình trước, lặng lẽ hé môi, đang muốn thừa cơ cắn một phát lên môi Lam Vong Cơ. Ai ngờ môi dưới của hắn lại bỗng dưng bị Lam Vong Cơ ngậm chặt lấy, sau đó hết liên tục mút mát cùng liếm cánh môi đã bị hôn đến ướt đẫm ánh nước. Ngụy Vô Tiện không nhịn được, hừ nhẹ một tiếng, gọi:

"Lam Trạm...!"

Hắn vừa mới lên tiếng, hàm răng đang đóng chặt cũng theo đó mở ra, Lam Vong Cơ lập tức xâm nhập, đầu lưỡi đảo quanh nơi khoang miệng phấn nộn mềm mại ấm nóng. Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức toàn thân run rẩy, hệt như có một dòng điện chạy dọc từ đầu đến chân, nhưng nụ hôn này cũng làm hắn vô cùng thoải mái, hơi thở ướt át mang theo những tiếng rên khẽ nũng nịu cùng lúc đánh úp lên bờ môi của Lam Vong Cơ. Y đẩy đầu lưỡi nhẹ nhàng tiếp xúc với đầu lưỡi của Ngụy Vô Tiện một chút, Ngụy Vô Tiện lại giống như bị chạm vào điểm mẫn cảm, cả người run lên rõ rệt hơn, khóe mắt đẫm lệ trong suốt, sướng đến mức đầu ngón chân cuộn lại bấu chặt trên đệm giường, mấy ngón tay níu lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, chóp mũi cao thẳng không ngừng thở dốc, cả người như muốn vùi vào trong lồng ngực Lam Vong Cơ đến nơi rồi.

Lam Vong Cơ cũng không nhịn nổi, mở rộng hai tay ra đỡ lấy hắn, sau đó bế Ngụy Vô Tiện từ trên giường lên ôm chặt vào lòng. Nửa thân trên của Ngụy Vô Tiện vùi trước ngực y, đang cùng y hôn đến mức khó mà tách rời, từng đợt môi lưỡi quấn quýt mang theo tiếng nước ướt át, bỗng nhiên lại nghe thấy có người gõ cửa, giọng nói của một thiếu niên gia phó vang lên:

"Ngụy công tử, ta mang nước ấm để tắm rửa đến đây! Người có nhìn thấy cái vị Lam... Lam cái gì ấy nhỉ... công tử vừa đến chơi hôm nay đâu không?"

Ngụy Vô Tiện cả kinh, thở hổn hển muốn tách khỏi Lam Vong Cơ. Thế nhưng hình như Lam Vong Cơ có chút không muốn, Ngụy Vô Tiện phải đẩy đẩy vai y thì hai đôi môi ướt át bóng loáng ánh nước mới buông nhau ra, kéo theo một đường chỉ bạc mỏng manh. Ngụy Vô Tiện thấp giọng oán hận một câu:

"Sớm không đến muộn không đến!"

Sau đó hắn cao giọng nói với thiếu niên đứng chờ ngoài cửa:

"Ngươi nói là cái vị Lam gì đó công tử, y không có ở trong phòng đã chuẩn bị cho y sao?"

Thiếu niên kia ngây thơ thực sự, lập tức nói:

"Không có mà! Sư tỷ đã phân phó là không thể chậm trễ khách, vừa rồi ta đã đưa nước qua đó trước, y không ở trong phòng!"

Ngụy Vô Tiện lập tức nói:

"Ta đây thấy y chắc là lạc đường rồi, trong chốc lát chưa về phòng ngay được đâu. Ngươi mặc kệ đi, cứ đặt nước ấm đã chuẩn bị cho y ở trong phòng là được!"

Thiếu niên kia tâm tư đơn thuần thoải mái, bảo mặc kệ thì đúng là mặc kệ thật. Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, cánh tay của Lam Vong Cơ đang vòng quanh eo Ngụy Vô Tiện lại siết chặt, y nghe thấy Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói:

"Đúng vậy rồi, lạc đường thật mà! Lạc đường lạc đến đúng phòng ta đấy thôi!"

Ánh nến bập bùng phản chiếu nơi đáy mắt hắn khiến nó trong suốt sáng ngời, hàng mi dài vẫn còn đọng lại chút ướt át nhu tình, nụ hôn vừa rồi vô cùng kịch liệt là chuyện không thể nghi ngờ. Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ, sau đó ghé sát vào tai hắn hỏi:

"Không được sao?"

Ngụy Vô Tiện lại ghé sát lại muốn hôn y, nhưng mà vẫn chưa kịp hôn đến thì đã bị Lam Vong Cơ hôn khẽ lên khóe miệng một cái. Ngụy Vô Tiện bèn áp môi mình lên môi hắn, nói:

"Được, được lắm luôn! Vị Lam cái gì ấy nhỉ công tử này, ngươi nhất định phải lạc đường lạc đến trong phòng ta đấy nhé!"

Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại suy nghĩ một chút, sau đó nói với hắn:

"Lần này không thể."

Ngụy Vô Tiện hỏi:

"Không thể cái gì? Không thể lạc đường, hay là không thể đi lạc đến phòng ta hả?"

Lam Vong Cơ thấp giọng nói:

"Nhiều người, mắt tạp."

Ngụy Vô Tiện bình tĩnh suy nghĩ, gia phó hay hạ nhân của Liên Hoa Ổ xưa nay tùy tiện đã quen, ngày trước hắn chạy loạn khắp nơi săn đêm, mang theo một thân lấm lem bùn đất trở về, chuyện bị đại nương quản sự nhìn ngứa mắt sau đó nổi nóng nhấc đầu vào thùng nước rửa mặt cũng không phải là chưa từng có. Bọn họ vừa mới trở về không được bao lâu đã liên tục gặp rất nhiều người, nếu thật sự bị người nào đó phát hiện ra chuyện Lam Vong Cơ ở trong phòng hắn...

Ngụy Vô Tiện không nhịn được, nói:

"Lam Trạm, Liên Hoa Ổ cũng không phải là Vân Thâm Bất Tri Xứ, không có nhiều quy củ như vậy, chết đói mới là chuyện lớn, chứ còn thất tiết thì... không quan trọng lắm."

Lam Vong Cơ vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt của y cực kỳ nghiêm túc, cánh tay không nhịn được níu chặt lấy cổ y, một lúc lâu sau cũng nghiêm túc y hệt mà nói:

"Được rồi được rồi, biết là ngươi để ý đến thanh danh của ta. Vậy đêm nay ngươi... về khách phòng trước đã?"

Lam Vong Cơ nói:

"Được..."

Cả hai tuy rằng nói vậy, nhưng trong chốc lát lại chẳng ai chịu buông đối phương ra. Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy nếu bây giờ không để cho Lam Vong Cơ đi thì hắn quả thật sẽ tuyệt đối không để cho Lam Vong Cơ đi nữa, cho nên mới buông lỏng cánh tay đang quấn vòng quanh cổ Lam Vong Cơ xuống.

Lam Vong Cơ đứng lên, nói với Ngụy Vô Tiện:

"Ta... đi đây."

Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường không ngừng gật đầu. Đợi Lam Vong Cơ đi ra đến cửa, Ngụy Vô Tiện lại nhịn không được gọi:

"Lam cái gì ấy nhỉ công tử?"

Lam Vong Cơ lập tức quay đầu lại, trong mắt hình như có chút không vừa lòng, Ngụy Vô Tiện lập tức đổi giọng:

"Khụ khụ, Lam Nhị công tử, ngươi có muốn cân nhắc một chút đến chuyện đêm nay để mở cửa sổ không?"

Lam Vong Cơ hỏi: "Vì sao?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Ngươi không thể lạc đường, nhưng nói không chừng ta lại lạc đường thì sao? Ta lạc đường một phát, chẳng phải sẽ lập tức lạc đường đến phòng ngươi sao?"

Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ chớp, bước chân cũng chần chừ ở bên cạnh cửa một lát rồi mới thấp giọng nói:

"Đừng nghịch."

Sau đó y nhẹ nhàng khép cửa phòng Ngụy Vô Tiện lại.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng bước chân gần như không có của y xa dần, nhìn chằm chằm cánh cửa đang khép chặt hồi lâu, có chút ngơ ngác. Sau đó hắn ngoài ý muốn phát hiện ra Lam Vong Cơ thế mà lại ôm cả bức tượng gỗ điêu khắc hình chim nhạn đi rồi. Ngụy Vô Tiện nghĩ, chỗ như Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng là nhàm chán đến đáng sợ, có lẽ đây là lần đầu Lam Trạm chơi mấy trò như ném vòng, mặc kệ là ném trúng tượng gỗ chim nhạn hay là thịt kho tàu cánh gà gì gì đó thì chắc là đều vô cùng quý trọng. Hắn lại nằm trên giường lăn một vòng, thầm nghĩ, đến cùng là Lam Vong Cơ muốn hắn đến, hay là vẫn không muốn hắn đến?

Có khi Ngụy Vô Tiện cảm thấy những lời Lam Vong Cơ nói đều cực kỳ nghiêm túc, không phải là vui đùa. Thế nhưng có khi hắn lại cảm thấy đôi khi Lam Vong Cơ vẫn nói rất nghiêm túc, nhưng trong lòng y lại không hề nghĩ như những gì y nói. Hắn suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không hiểu rõ được, nện đầu xuống cái gối mềm mại một phát thật mạnh. Bỗng nhiên lại nghe thấy cái gối đầu kia dưới lực tác động của hắn phát ra một tiếng sột soạt nho nhỏ.

Hình như dưới gối có một tờ giấy thì phải.

Ngụy Vô Tiện trong lòng cảm thấy kỳ quái, lật gối lên lấy cái thứ được giấu bên dưới ra, thì thấy trên tờ giấy có viết vài chữ trăm triệu lần không thể nói là dễ nhìn.

"Tối nay ra ngoài săn đêm bắt Sơn tiêu, chân thành mời Đại sư huynh kết bạn đồng hành."

Ngụy Vô Tiện không nhịn được, 'phụt' một tiếng, phì cười với cái tờ giấy toàn chữ như mèo cào kia, lại thấy bên dưới còn đặc biệt ngây thơ mà nghiêm túc viết thêm một hàng chữ nhỏ...

"Tuyệt đối không thể nói cho người khác biết."