[Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai

Chương 5




Dao trì độc thính đăng tiền vũ, chuyển ức đồng khán tuyết hậu sơn

(Trích " Vu trung hảo – Ác thủ tây phong lệ bất càn" – Nạp Lan Tính Đức đời nhà Thanh

Dịch nghĩa: Ngồi một mình trước ngọn đèn nơi quê nhà, nghe tiếng mưa thu rơi ngoài cửa sổ, nhớ về năm xưa chúng ta cùng nhau ngắm tuyết ở sau núi. Câu thơ ý nói sự đối lập của hạnh phúc quây quần bên nhau trong quá khứ cũng như sự cô đơn lạnh lẽo của hiện tại. Quá khứ bên nhau càng hạnh phúc thì càng tăng thêm nỗi đau cô độc của hiện tại, nhưng cũng mong người hãy nhớ về quá khứ tươi đẹp cùng nhau để vơi bớt nỗi cô đơn khi người ấy đã rời xa.)

Hắn không biết mình lại ngủ mê man bao lâu, ký ức kiếp trước hiện hữu trong mộng tựa như đèn kéo quân, không ngừng tái hiện lại từng giây từng phút ngay trước mắt, một chút cũng không chịu buông tha hắn, hiện rõ lên từng chi tiết một... Hắn bị buộc cảm nhận lại hết thảy tất cả máu và nước mắt của mình, của bọn họ một lần nữa trong giấc mộng không hồi kết, khi tỉnh lại được rồi thì đầu đau đến muốn nứt ra.

Nhưng tỉnh lại thế này hình như không phải là sự giải thoát, tựa hồ như một giây sau hắn lại từ cơn ác mộng này xuyên qua cơn ác mộng khác, mặc dù người hắn yêu cùng người yêu hắn đều ở ngay bên cạnh, nhưng trên người hắn vẫn cảm thấy nặng tựa ngàn cân.

Nhưng thực tế, cơ thể Ngụy Vô Tiện quá mong manh yếu ớt, đến chăn lông bao phủ trên người cũng là loại mềm mại, nhẹ mà ấm áp nhất. Hơn nữa, hắn gầy đến muốn thoát hình, vậy nên dưới thân lại lót thêm một lớp bông cừu trắng mềm mại, sợ hắn bị giường cứng cộm đến. Bên ngoài ẩn ẩn ánh sáng chói mắt lọt vào, có lẽ đã vào giữa trưa, bên trong Tĩnh thất thả xuống tầng tầng lớp màn sa lụa chắn gió. Lượn lờ len qua màn sa là từng đợt khói mỏng của an thần hương, vấn vít trong không khí, cũng không dám đốt nhiều, chỉ nhàn nhạt, tựa như một tầng linh lực đang bao phủ làn khói từ lò sưởi đỏ lửa cách đó không xa.

(Câu này tui không hiểu ý của tác giả lắm, có thể là vì Tĩnh thất buông màn, đóng cửa để tránh gió lạnh bên ngoài, nhưng như thế vẫn chưa đủ ấm, phải đốt thêm lò sưởi. Mà nguyên tắc là đốt lò sưởi là không thể đóng kín cửa vì dễ bị ngộp, nên cha con Trạm dùng linh lực bao lại hay hóa đi khói lò để Tiện không bị ngộp khói)

Lần này sống lại trở về, hai phụ tử Lam thị thật sự coi hắn như người thủy tinh dễ vỡ, phủng trên tay mà sủng ái. Dù hắn ngày ngày mê man, ý thức mông lung, vừa tỉnh dậy hai mắt còn mờ mịt, nhưng cũng có thể chú ý tới vô số chi tiết trong Tĩnh thất mà mình đang nằm: mặt sàn trong phòng được phủ thảm lông dày dặn, chén thuốc trên bàn luôn nóng hôi hổi, tùy thời cho hắn uống vào, tất cả đồ sứ dễ vỡ trong phòng đều được dọn đi hết, chén bát, muỗng đũa, ly tách đều đổi thành đồ ngọc hay gỗ tử đàn khó vỡ.

Tình yêu trong lòng hai người, hắn đều thu vào đáy mắt, cảm động đến tận tâm can. Nhưng càng thấy rõ, càng cảm động, hắn càng áy náy, chán ghét bản thân mình. Chuẩn bị cẩn thận, chu toàn đến thế, đều chỉ vì một mình hắn, nhưng những chuyện ác hắn làm, thiên địa khó dung, thật sự không đáng.

Đầu lại bắt đầu âm ỉ đau, cảm giác tội lỗi lại ùn ùn kéo lên, đè lên ngực hắn. Thanh niên áo trắng ở trên giường đưa tay lên trước ngực, không chút khí lực, yếu ớt vuốt vuốt nhuận khí cho bản thân, đột nhiên, tiếng chuông đinh tai nhức óc ngoài cửa sổ vang lên dồn dập.

Tiếng chuông này hoàn toàn khác với tiếng chuông báo canh giờ thường ngày, vừa dồn dập lại vừa kịch liệt, như có một kẻ điên mất trí nào đang điên cuồng ra sức gõ vậy. Sau đó ngoài cửa ồn ào hẳn lên, hình như các đệ tử Lam thị đang kinh hoảng thất thố chạy loạn bên ngoài.

"...... Là Minh Thất! Chiêu hồn xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi! "

"Lam lão tiên sinh và Hàm Quang Quân đều đang ở bên trong!... Sao lại không khống chế được chứ?...... Mặc kệ, chúng ta mau đi thôi, đi! "

Nghe được phu quân nhà mình cũng ở trong đấy, đầu Ngụy Vô Tiện ong lên một tiếng, máu toàn thân như chảy ngược, trong nháy mắt thanh tỉnh hơn phân nửa. Không biết lấy khí lực từ đâu ra, Ngụy Vô Tiện chống đỡ thân thể đầy đau đớn thương tích của mình, vơ lấy cây sáo trúc mà khi trước qua loa chế thành ở trên bàn, hòa vào dòng người chạy ra bên ngoài.

Đệ tử Lam thị vì tiếng chuông báo động cấp cao nhất này mà khẩn trương bận rộn khắp nơi, Ngụy Vô Tiện vốn triền miên tĩnh dưỡng trên giường, ít người từng gặp, lại mặc một thân bạch y của phu quân nhà mình, vậy nên lăn lộn trong dòng người cũng không ai để ý. Trời vào đông tuyết, vì quá vội vàng, hắn cũng không kịp khoác thêm ngoại bào, cả người lạnh như đao cắt. Theo dòng người dừng lại ở nơi tụ tập đông nhất, hắn mới phát hiện, tiếng chuông inh ỏi là từ tòa vọng lâu trước mặt truyền đến.

Con cháu Lam gia cùng môn sinh tụ lại trước vọng lâu càng lúc càng nhiều, nhưng không ai dám tùy tiện tiến vào. Cửa của Minh thất là một cánh cửa gỗ đen kịt bị khóa chặt, chỉ có thể mở ra từ bên trong. Cánh cửa này rất kiên cố, dù cưỡng ép dùng ngoại lực phá hủy thì cũng rất khó, huống chi làm như vậy còn phạm vào cấm kỵ. Nghi thức chiêu hồn thất bại là một chuyện rất đáng sợ, bởi vì không ai biết đến tột cùng sẽ triệu tới cái gì, liều lĩnh xâm nhập không biết có gây thêm họa gì không. Mà từ khi Minh thất thành lập tới nay, gần chưa từng xuất hiện tình huống chiêu hồn thất bại, điều này càng làm cho lòng người lo sợ bất an.

Đột nhiên, cánh cửa bật mở, một môn sinh áo trắng lảo đảo vọt ra ngoài.

Cả người hắn loạng choạng nghiêng ngả, chân đứng không vững, vừa ra ngoài liền lăn xuống bậc thang. Cửa Minh Thất tự động đóng lại, như thể bị ai đó trong cơn tức giận mạnh mẽ đóng sầm lại.

Người bên ngoài vội vàng ba chân bốn cẳng lao tới đỡ môn sinh kia dậy. Hắn vừa được nâng dậy liền lập tức lại ngã xuống, không khống chế được, khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, nắm lấy vạt áo người bên cạnh, nói: "Không nên... không nên chiêu..."

Một thiếu niên áo trắng xông lên phía trước nắm lấy tay hắn, thất thanh nói: "Các ngươi đang chiêu cái gì? Còn ai trong đó nữa? Cha ta sao rồi?! "

Môn sinh này hình như đang khó thở, lồng ngực lên xuống kịch liệt, gian nan nhìn rõ người tới là ai, hở miệng nói: "Đại... đại công tử, Hàm Quang Quân, đưa ta chạy...ra ngoài..."

Lời còn chưa dứt, máu tươi đỏ thắm từ trong mũi và miệng môn sinh ấy tuôn ra. Thiếu niên áo trắng nghe vậy vội đẩy môn sinh kia vào lòng Lam Tư Truy vừa chạy đến bên cạnh, tính không màng tất cả chạy vào bên trong thì bị một người vội vàng kéo về.

"Ngươi làm gì vậy? Thả ta ra! "

"A Ngọc!" Người tới đột nhiên chen ra từ trong đám đông, một thân bạch y đơn bạc, giọng nói nhỏ yếu nhưng ngữ khí kiên định không cho phép phản kháng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Đứng giữa trời đông khắc nghiệt này, gương mặt tuấn lãng ấy lạnh đến xanh hồng tái nhợt, thân mình gầy đến mức hận không thể một giây sau sẽ vũ hóa đăng tiên, bàn tay lạnh băng gầy trơ xương vịn lên bả vai cậu, trầm giọng nói: "Đừng mạo hiểm, ở bên ngoài chờ ta. "

Lam Ngọc không kịp phản ứng lại người vừa rồi là ai, mọi người cũng không kịp thấy rõ diện mạo, chỉ thấy người đó bước lên bậc tam cấp, bạch y mảnh khảnh, dường như đang choáng váng không ổn, vịn tay lên khung cửa Minh thất, hoãn lại một chút, chợt lớn tiếng quát: "Mở! "

Cửa lớn Minh thất như đang há miệng cười điên cuồng, đột nhiên mở ra. Người nọ lắc mình vào bên trong, cánh cửa khép lại ngay sau lưng hắn. Vài tên môn sinh kinh hãi, cũng vội xông lên theo, nhưng cánh cửa làm cách nào cũng không mở ra được nữa. Một khách khanh nhào lên trước cửa, vừa kinh vừa giận, thốt lên: "Người vừa rồi là ai vậy?! "

Tình huống vừa rồi quá mức khẩn cấp, Lam Ngọc rối thành một đoàn không kịp nhận ra là ai với ai, nhưng thế gian này, người thân mật gọi cậu là A Ngọc, còn có thể là ai được nữa chứ?

"Nương.... a nương! "

Tuy cậu hiện giờ là đại công tử của Cô Tô Lam thị, nhưng ngoại trừ phụ thân, hiếm khi có trưởng bối nào thật sự quan tâm yêu thương cậu, phần lớn đều vì thân phận bất minh của cậu mà chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng. Mà bây giờ, trên đời này lại có thêm một người nguyện ý vô điều kiện đem cậu bảo hộ chặt chẽ ở phía sau. Nhưng đó lại chính là mẫu thân – người đang trọng thương khó dậy mà cậu cùng phụ thân dốc hết toàn lực bảo vệ ở Tĩnh thất. Nước mắt của cậu trào ra như mưa, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất. Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

********************  

Vừa bước vào Minh thất, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy một luồng hắc khí đập thẳng vào mặt mình, giống như có ai đó đạp một cú lên người hắn, khiến hắn lảo đảo, suýt nữa đứng không vững mà té xuống.

Luồng hắc khí này giống như là hỗn hợp giữa oán khí, nộ khí cùng cuồng khí, nồng đậm đến độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được, Ngụy Vô Tiện bị nó vây lấy, ngực bị ép đến đau đớn khó thở, hắn cố nén đau quan sát xung quanh. Minh thất là một tòa vọng lâu hình vuông rộng hơn ba trượng, môn sinh trấn giữ bốn góc đã ngất xỉu mấy người. Trên trận pháp giữa mặt đất là đối tượng chiêu hồn lần này.

Không có gì ngoài một cánh tay.

Nó dựng thẳng tắp như một cây gậy, mặt cắt khuỷu tay hướng xuống đất, bốn ngón tay nắm thành quyền, ngón trỏ chỉ lên trời, dường như đang phẫn nộ chỉ vào người nào đó. Hắc khí cuồn cuộn không dứt bao phủ lấy Minh thất, toàn bộ đều từ nó mà ra.

Dọc theo đường tới đây, Ngụy Vô Tiện để ý chú tâm đi nghe mấy đệ tử Lam thị nói chuyện với nhau, nghe được thứ được chiêu hồn lần này trong Minh thất có lẽ là quỷ thủ mang về từ Mạc gia trang kia, vô cùng kỳ quái hung hiểm, vừa tà lại vừa ác, Lam Ngọc và Lam Tư Truy dẫn đội đến đó trừ túy, suýt nữa là có ngày đi không có ngày về, may mà có Hàm Quang Quân kịp thời chạy tới ứng cứu mới thu phục được nó, nhưng trước khi Hàm Quang Quân chạy tới, còn có một người...

Lam Vong Cơ ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí thủ tịch phía đông, bên cạnh là một cây đàn cổ, tay vẫn chưa đặt trên dây mà dây đàn đã rung lên ong ong không ngừng. Vừa rồi y còn đang trầm tư, như đang ngưng thần lắng nghe thứ gì đó, nhưng khi vừa nhìn thấy thê tử đột nhiên xông vào, y lập tức tâm thần đại loạn, hai tiếng Ngụy Anh còn chưa kịp thốt ra miệng thì đã bị người khác cắt ngang đoạt trước.

"Ngụy Vô Tiện!" Người vừa lên tiếng đứng ở vị trí thủ tịch phía tây, ngẩng phắt đầu lên, một thân tử bào đều là máu tươi, chật vật bất kham vô cùng, nhưng vừa thấy hắn xông vào, vẫn hung hăng hét lên.

Giang Trừng? Ngụy Vô Tiện vốn dĩ muốn chạy đến bên cạnh phu quân nhà mình, nhưng vừa thấy Giang Trừng, trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng muốn lùi về phía sau. Nhưng khi thấy Giang Trừng thân bị trọng thương, chống đỡ không muốn nổi nữa, trong tình thế nguy cấp thế này, hắn không kịp do dự, chạy qua đỡ Giang Trừng xuống dưới, tìm một cây cột để hắn tựa vào.

Ngụy Vô Tiện có điều không biết, đêm mưa tuyết ngày ấy, Giang tông chủ không tìm thấy sư huynh bị thương của mình, quả thực giống như Thiên Sát Thần La, bạo hỏa bùng nổ khiến ai nấy đều xanh mặt. Hắn thất hồn lạc phách hạ lệnh lật toàn bộ Vân Mộng lên, có đào xuống ba tấc đất cũng phải tìm được người ra đây, rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời tuyết rơi bên ngoài. Tâm trạng nôn nóng, bứt rứt như hiện giờ, giống hệt như lần đầu hắn nhìn thấy Lam Ngọc ngự kiếm ngang qua bầu trời Vân Mộng nhiều năm trước.

Lần ấy, hắn chỉ thoáng từ xa nhìn thấy cậu, cũng không kịp lên tiếng dò hỏi. Dù chỉ là thoáng qua từ xa, nhưng Giang Trừng vẫn thấy rất rõ, Lam gia tiểu công tử kia, tuy một thân bạch y biểu cảm giống hệt Hàm Quang Quân, nhưng đường nét mặt mày lại cực kỳ giống Ngụy Vô Tiện thời niên thiếu. Là kẻ thù cũng được, cố nhân cũng được, Giang tông chủ mang theo một lòng hồ nghi lại nhớ mong lo lắng, nhận lầm cậu thành Ngụy Vô Tiện, từ đó về sau, mỗi lần Lam Ngọc ra ngoài săn đêm, Giang Trừng đều âm thầm theo cậu từ phía xa. Bởi vậy mới có chuyện Giang Trừng tới trước Lam Vong Cơ một bước, kịp thời ra tay cứu bọn họ một mạng ở Mạc gia trang, sau đó lại phối hợp cùng Lam Vong Cơ thu phục quỷ thủ kia, giảm thiểu thương vong cho nhóm đệ tử của Lam Ngọc.

(Cữu cữu cũng cưng đứa cháu ngoại này lắm nhá! Đừng ném đá anh vì vụ quất Tử Điện nữa nhoa!!!)

Quỷ Thủ xem như hai nhà Giang Lam cùng thu phục được, vậy nên lúc chiêu hồn, Giang Trừng cũng ở đây, nhưng không ngờ cục diện lại bất ngờ mất khống chế. Thấy có biến, Giang Trừng lập tức thay vào vị trí thủ tịch phía tây của Lam Khải Nhân – người vừa bị hắc khí của quỷ thủ chấn đến ngất xỉu, ra sức duy trì trận pháp, nhưng thể lực của hắn cũng nhanh chóng bị quỷ thủ kia bào mòn đến gần như gục ngã, lúc này vừa hay được Ngụy Vô Tiện che chở, đỡ ra ngoài, tựa vào cột để điều tức. Giang Trừng nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện, vừa sợ vừa mừng vừa gấp, gắt gao túm lấy vạt tay áo trắng như tuyết của hắn.

"Ngụy Vô Tiện... Ngươi lần này đừng hòng trốn thoát khỏi ta... ngươi... ngươi..."

"Giang Vãn Ngâm, buông tay!"

Vốn dĩ khi ấy, việc Giang Trừng trọng thương Ngụy Vô Tiện đã chạm đến điểm mấu chốt của Lam Vong Cơ, y tự dặn trong lòng rằng, cả đời này y phải giấu thê tử của mình cho thật tốt, không được để bọn họ gặp lại nhau nữa. Y thấy Giang Trừng xem như đã từng gián tiếp cứu Lam Ngọc một mạng, nên mới miễn cưỡng đồng ý cho hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tham gia chiêu hồn, nhưng không ngờ hôm nay lại lặp lại vết xe đổ của hôm đó. Lam Vong Cơ trầm giọng, phân tâm rống một câu, lại bị hắc khí kia thừa dịp tấn công, nhập hỏa công tâm, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu lớn.

"Lam Trạm! Ngưng thần!...... Ta không sao! "

Ngụy Vô Tiện trong lòng đau xót, cố sức kéo bàn tay giống như sắt của Giang Trừng ra, lại đỡ Lam Khải Nhân đã thất khiếu đổ máu, bất tỉnh nhân sự qua bên cạnh Giang Trừng, sau đó hắn xoay người, giẫm lên vị trí thủ tịch phía tây, rút sáo trúc ra khỏi hông, đưa lên bên môi, xa xa đối diện nhìn về Lam Vong Cơ ở phía đông bên kia.

Lam Vong Cơ nhìn thê tử nhà mình vốn đã trọng thương không xong mà vẫn đem Giang Vãn Ngâm cùng thúc phụ - những người từng thương tổn hắn gắt gao bảo hộ ở phía sau lưng mình, trong lòng vừa chua xót lại đau đớn không thốt nên lời. Nhưng khi cùng ái nhân hai mắt tương giao, y biết lòng hắn đã quyết, cũng biết hắn muốn làm gì, vậy nên hai tay đưa lên, một chuỗi huyền âm như nước lưu loát vang lên, Ngụy Vô Tiện lúc này lập tức dùng tiếng sáo của mình, hòa âm vào tiếng huyền cầm vừa vang lên ấy.

Khúc nhạc hai người sở tấu có tên là "Chiêu Hồn". Lấy thi thể người chết, một bộ phận của thi thể, hay là vật yêu thích của người đó khi còn sống làm vật dẫn, khiến vong hồn theo âm thanh mà đến. Bình thường chỉ cần tấu một đoạn là vong hồn đã hiện thân rồi, thế nhưng hai người hòa tấu đã gần sắp hết một khúc rồi mà lại không có hồn phách nào bị triệu tới.

Ngụy Vô Tiện cường chống duy trì tấu khúc, ống sáo trúc đã thấm đầy máu, thổi không ra âm thanh nữa. Thanh niên áo trắng cố gắng kiềm nén tiếng rên đau trong cổ họng, lặng lẽ nghiêng tay để máu chảy xuống dưới chân chứ không tràn lên sáo nữa, lại đem lòng bàn tay đầy máu chùi vào vạt áo sau lưng mình. Giang Trừng ngồi phía sau nhìn thấy tất cả, vô cùng lo lắng, định mở miệng hỏi hắn còn ổn hay không, nhưng hắn bị hắc khí kia chấn đến thất khiếu chảy máu, không cách nào mở miệng, chỉ có thể chống đỡ thân hình dựa vào cột để không bị trượt xuống.

Quỷ thủ sau một hồi tấu khúc hình như càng thêm phẫn nộ, gân xanh cả cánh tay nổi hết cả lên, áp lực trong không khí càng thêm nặng nề, Ngụy Vô Tiện lảo đảo một cái, bất động thanh sắc, lại phun ra một ngụm máu lớn, hai mắt không biết từ lúc nào đã bị nhuộm thành một màu đỏ sậm.

Nếu người trấn thủ phía tây lúc này là một người khác, chắc đã không thoát khỏi kết cuộc thất khiếu chảy máu như Lam Khải Nhân và Giang Trừng, chống đỡ không nổi mà ngã xuống ngất xỉu rồi. Ngụy Vô Tiện âm thầm kinh hãi: hắn và Lam Vong Cơ cùng tấu "Chiêu Hồn" mà cũng không cách nào triệu được vong hồn tới. Đây là chuyện không thể nào! Trừ phi... Trừ phi hồn phách của người này, cũng như thi thể của người đó, bị phân nhỏ ra thành từng mảnh!

Lam Vong Cơ thấy "Chiêu Hồn" không thành, ngón tay chuyển giai điệu, lập tức đổi thành khúc "An nghỉ". Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đạo hồng quang từ quỷ thủ kia bất ngờ đánh về phía y. Y không kịp đề phòng, linh lực đã hao hết, nhắm mắt chấp nhận số phận nhận một kích này, lại nghe thấy phía đối diện, thê tử nhà mình thổi ra hai tiếng sáo vô cùng thê lương, như muốn xé rách một tầng không gian.

Lam Khải Nhân vốn đã mất đi ý thức, bất tỉnh nhân sự, nhưng lại bị hai tiếng sáo này của hắn kích thích đến ngồi bật dậy. Thất khiếu vốn đã chảy máu của ông nay trực tiếp muốn bốc khói, râu ria dựng ngược lên, cánh tay đang chỉ vào Ngụy Vô Tiện cũng run rẩy theo từng nhịp thở dốc của ông.

Lam gia lão nhân đã nhập cổ lai hy*, có thể cảm nhận được hắn đang dùng oán khí trực tiếp phá tan cấm chế bảo vệ của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tên ma đầu kia dù muốn chết cũng muốn kéo cả Vân Thâm Thâm Bất Tri Xứ này cùng hắn đồng quy vu tận mà!! Hơn chục năm qua, cái định kiến Ngụy Vô Tiện là tà ma ngoại đạo hủy thiên diệt địa gần như đã khắc sâu vào tâm can của Lam Khải Nhân. Ông còn đang ngồi thương tiếc cho cơ nghiệp trăm năm của Cô Tô Lam thị đột nhiên bị hủy trong chốc lát, nhưng chỉ một giây sau, một việc xảy ra khiến ông không thể tin vào mắt mình nữa: Tên ma đầu không việc xấu nào không làm trong suy nghĩ của ông, lại đứng chắn trước mặt ông và Giang tông chủ - hai người đã mất khả năng cử động, thay hai người lãnh trọn một đạo hồng quang do quỷ thủ bắn vào.

( * cổ lai hy: lấy từ câu "Nhân sinh thất thập cổ lai hy" trong bài "Khúc giang đầu – kỳ nhị" của nhà thơ Đỗ Phủ. Nhập cổ lai hy ở ngữ cảnh này ý nói Lam Khải Nhân lớn tuổi nên thông tuệ, nhiều kinh nghiệm, kiểu già đời!)

Thanh niên áo trắng lập tức ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, bạch y toàn thân loang lổ vết máu, đỏ sậm từng mảng lớn mà ngất đi. Giang Trừng giãy dụa muốn chạy lên đỡ, bị Lam Vong Cơ hai mắt đỏ ngầu xông tới, một chưởng ngăn lại.

"Ngụy Anh, Ngụy Anh...đừng mà..."

Bạch y tiên quân trực tiếp rời khỏi vị trí thủ tịch ở phía đông của mình, run rẩy đưa tay ôm lấy thê tử vừa ngã xuống vũng máu của mình, vuốt xuống mấy cọng tóc đẫm mồ hôi trước trán của hắn, hết lần này đến lần khác liên tục gọi Ngụy Anh, Ngụy Anh. Từ lúc hắn bước vào Minh thất, hai mắt của y chưa từng rời khỏi hắn, biến cố đột nhiên phát sinh, là y không bảo vệ hắn chu toàn. Thấy quỷ thủ lại sắp đánh tới lần nữa, bạch y tiên quân đã không còn sức lực để chống đỡ, vậy nên dứt khoát xoay lưng lại, dùng một tay khóa chặt thê tử, bảo hộ hắn vào trước ngực mình.

Nhưng đau đớn lại không ập đến như dự tính. Cùng với một tiếng rống giận độc thuộc về hung thi, cửa lớn Minh Thất bị một lực lớn phá vỡ, một bóng đen vụt qua, tốc độ so với quỷ thủ kia còn nhanh hơn, lập tức chặn được quỷ thủ đang bay về phía Lam Vong Cơ, hung hăng nện mạnh xuống mặt đất.

"Quỷ tướng quân!"

"Là Quỷ tướng quân! Mấy ngày trước hắn từng xuất hiện ở Đại Phạn sơn... sao hắn vào đây được chứ? "

"Cấm chế! Là ai phá vỡ cấm chế của Vân Thâm Bất Tri Xứ vậy? "

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chúng môn sinh đệ tử bên ngoài chỉ nhìn thấy một bóng dáng to lớn vụt qua, hơn nữa còn đánh vỡ được cả cửa lớn của Minh thất, ai nấy đều kinh ngạc, sợ hãi, chần chờ, không một ai dám nhúc nhích.

"A Nương! Phụ thân! "

Lam Ngọc biết mình ở bên ngoài, có sốt ruột hơn nữa cũng không giúp được gì, vậy nên cùng Tư Truy sư huynh đưa vị đệ tử bị thương kia đến dược thất, rồi lại mời hết thảy các y sư trong Lam gia đến trước cửa Minh thất túc trực chuẩn bị, rồi lại phái người đi mời tông chủ Lam Hi Thần đang xử lý công vụ ở bên ngoài về. Cậu biết rõ lần này phụ thân dữ nhiều lành ít, thân thể kia của a nương nhà mình lại càng tệ hơn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy song thân thật sự cả người tắm máu, a nương nhà mình hôn mê bất tỉnh giữa vũng máu lớn, cậu liền vội vàng chạy đến ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, trong tim đau đớn như bị ai dày vò, nghiền ép.

"Ôn Ninh? Quỷ tướng quân Ôn Ninh? Sao lại là ngươi? " Giang Trừng thấy Quỷ tướng quân đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, khiếp sợ cùng cừu hận đan xen bùng nổ, giãy dụa đỡ cột trụ đứng lên, thở dốc mắng: "Là Ngụy Vô Tiện triệu ngươi vào đây? Bộ hắn không muốn sống nữa sao mà dám dùng cây sáo rách đó phá vỡ cấm chế của Cô Tô Lam thị chứ?! "

Lúc này nhờ có Quỷ tướng quân can thiệp, tình thế trực tiếp đảo ngược, quỷ thủ kia bị Ôn Ninh áp chế nắm trong tay, hết lần này đến lần khác nện mạnh xuống đất, ngay cả mặt trận pháp lót bằng gạch xanh cứng rắn nhất cũng bị đập đến nứt ra, toàn bộ Minh thất đều chấn động. Lam Vong Cơ bảo hộ thê tử đang ngày càng suy yếu vào trong ngực mình, muốn kêu Ôn Ninh dừng lại, nhưng lại phát hiện Ôn Ninh giống như mất đi thần trí, không chịu nghe ai nói.

Không thể nào! Ôn Ninh là hung thi có thần trí duy nhất trên đời này mà Ngụy Vô Tiện luyện ra, tuyệt đối sẽ không phát điên như bây giờ, hệt như một con rối chỉ biết nghe lệnh mà làm ngơ trước mọi thứ xung quanh. Lam Vong Cơ cố gắng giữ bình tĩnh, bảo hộ thê nhi bên cạnh, tập trung quan sát Ôn Ninh. Y chợt thấy sau đầu Ôn Ninh có vài chỗ nhô lên bất thường, nhìn giống như có mấy cây đinh sắt được đóng vào đầu của hắn vậy.

Hai mắt y tối sầm lại, quay qua thì thầm với Lam Ngọc vài câu. Không bao lâu sau, Lam Ngọc nhân cơ hội nhảy ra sau lưng của Quỷ tướng quân, nhanh chóng dứt khoát rút hết mấy cây đinh ra khỏi đầu của Ôn Ninh.

Vân Thâm Bất Tri Xứ sau một tiếng gầm rống giận xé rách không gian, liền quay trở về yên tĩnh vốn có của nó.

Ôn Ninh nửa quỳ tại chỗ, hai tay chống lên viên gạch xanh vỡ vụn trước người, mờ mịt ngẩng đầu. Ở bên cạnh hắn, quỷ thủ kia bị hắn đập đến mức không còn nhúc nhích gì được nữa, đáng thương nằm ở một góc, hắc khí hoàn toàn tiêu tán.

Ở bên ngoài, bầu trời xanh trong, nắng nhẹ chiếu rọi, vô vàn bông tuyết nhè nhẹ phiêu đãng giữa bầu trời mùa đông, là một ngày đẹp hiếm thấy. Cách đó không xa, Lam thị tông chủ một thân phong trần mệt mỏi, dùng tốc độ lớn nhất để ngự kiếm, rốt cuộc cũng đã về đến nơi. Đệ tử, môn sinh, khách khanh, y sư của Lam thị lục tục chạy vào, nhìn tàn cục trước mắt mà hoảng sợ không nói nên lời. Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

******************

"A nương... a nương? Người tỉnh rồi! "

Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại thì đã một tháng trôi qua. Đã vào thời gian khắc nghiệt nhất của mùa đông, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời cũng rất yếu ớt, nhạt nhòa, vì thế bầu trời cũng trở nên âm u, ảm đạm hơn rất nhiều. Hắn đang nằm trong một chiếc xe ngựa đang di chuyển, bên trong xe trang trí vô cùng tinh xảo, lại xa hoa quý khí, giống như là xe ngựa chuyên dụng của các tiểu thư dòng chính, quả thực rất xứng với một đại thế gia giàu có bậc nhất như Lam thị. Tiểu công tử của hắn đang ngồi trước mặt không ngừng gọi hắn. Cậu vừa mới cho hắn uống thuốc, lúc này đang xoa xoa sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo cho a nương nhà mình, thấy hắn đã tỉnh, sắc mặt ảm đạm của cậu lập tức trở nên vui sướng dị thường.

"Phụ thân! A nương tỉnh rồi! "

Mặc dù đã dùng cỗ xe ngựa tốt nhất, dùng linh lực để điều chỉnh duy trì nhiệt độ trong xe ở mức thích hợp nhất, phu quân của hắn vẫn lo hắn bị xóc nảy khó chịu, vậy nên y vẫn luôn vững vàng đỡ hắn ôm vào trong ngực suốt cả quãng đường đi. Ngụy Vô Tiện cả người đau đớn kinh khủng, khắp người chi chít vết thương lớn nhỏ, một câu nói cũng không ra hơi. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve mấy cọng tóc con lòa xòa trước trán hắn, cúi đầu hôn lên thái dương của Ngụy Vô Tiện, trong đôi mắt là vô hạn lo lắng cùng nhu ái thâm tình.

"Ngụy Anh." Bạch y tiên quân cẩn thận tránh mấy lớp băng quấn trên đầu hắn, xoa xoa đỉnh tóc hắn, rồi lại cảm thấy mọi thứ không chân thật lắm, si ngốc hỏi một câu: "Ngụy Anh? "

Để chống lại quỷ thủ, cứu tất cả mọi người ở đây, Ngụy Anh của y dùng hết toàn bộ oán khí trong cơ thể mình để thổi ra hai tiếng sáo ấy, suýt nữa thì tự bạo để cưỡng chế phá vỡ cấm chế trăm năm của Vân Thâm Bất Tri Xứ, triệu Ôn Ninh tiến vào, thế nhưng kết quả là khiến hắn chịu phản phệ vô cùng nghiêm trọng. Sau đó, hắn lại vị bảo vệ cho Giang Trừng và Lam Khải Nhân, chịu một đạo hồng quang quỷ thủ, tạo thành ác trớ trên người, bởi vậy tính mạng giờ đây bị buộc tương liên với quỷ thủ ấy. Vậy nên, dù phụ tử Lam thị đau lòng đến mức nào, lúc này cũng chỉ có thể mang hắn đi theo chỉ dẫn của quỷ thủ kia lên đường, không thể an tâm tĩnh dưỡng ở Vân Thâm được nữa.

Điều Ngụy Vô Tiện không biết chính là, sau khi hắn hôn mê, Giang tông chủ gần như phát điên, kiên quyết muốn tiêu diệt Ôn Ninh ngay tại chỗ, còn một hai đòi đưa một người sắp chết là hắn về Liên Hoa Ổ để hỏi tội. Cuối cùng, Ôn Ninh tức giận đến không chịu nổi, không kiêng dè gì nữa, đem chân tướng mổ đan năm đó nói hết ra cho toàn bộ người ở Minh thất nghe.

Tùy Tiện còn đang ở trên Kim Lân Đài, không cách nào lấy ra để nghiệm chứng xác minh, nhưng Giang Trừng lại bị đả kích thật lớn, không đề cập đến việc đưa người về Liên Hoa Ổ nữa, thậm chí ngay cả Ôn Ninh cũng thèm quản, bàng hoàng rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Đại đa số trưởng lão quyền cao chức trọng của Lam thị cũng tham gia vào việc chiêu hồn ở Minh thất lần này, phải ngồi điều tức tại chỗ để chữa thương, vô tình nghe được tranh cãi giằng co giữa mấy người bọn họ, biết được chân tướng năm đó, tất cả đều khiếp sợ, nội tâm khó giữ được bình tĩnh.

Lam Vong Cơ và Lam Ngọc đã rơi lệ đầy mặt. Một trưởng lão trong góc run rẩy mở miệng, hỏi Lam Khải Nhân lúc này sắc mặt trắng bệch: "Khải Nhân... giới tiên năm đó...? "

Lam Vong Cơ nghe vậy hoảng sợ ngẩng đầu, không thể tin được, lại nghe Lam Khải Nhân áy náy nói:

"Vong Cơ, thực xin lỗi, chúng ta không biết hắn không có kim đan. Hắn lúc ấy đã đồng ý, nếu muốn quãng đời còn lại được ở lại Lam thị, mỗi một tháng ở đây phải nhận giới tiên một lần..."

Lam Khải Nhân vẫn còn chưa nói hết chân tướng mọi chuyện. Ngụy Vô Tiện bị Lam thị cầm tù ở nhà trúc hoa Long Đảm, tuy có Lam thị ra mặt bảo vệ, nhưng vì tội nghiệt sâu nặng, cũng sợ hắn sẽ bỏ trốn, nên khi bách gia công thẩm đã ngầm ra quy định này, giấu gần như tất cả mọi người.

Những thứ này, Ngụy Vô Tiện đều biết, nhưng vào thời điểm đó, để được giúp đỡ, hắn không còn cách nào khác, dù sống lại trở về, hắn cũng chưa bao giờ nói cho Lam Trạm, Lam Ngọc nghe về những chuyện này. Năm ấy, khi nghe được yêu cầu đó, hắn cũng chỉ mỉm cười đồng ý, mỗi một lần bị quất giới tiên, chỉ có thể cắn răng cường chống chịu đựng. Thân vô linh lực, hậu sản bệnh nặng chưa khỏi, mang một thân bệnh tật trực tiếp lãnh ba mươi hai đạo giới tiên, so với y chỉ thiếu một đạo. Mãi cho đến lần đầu gặp lại nhau vào ba năm sau, hắn sức tàn lực kiệt, đã không thể vượt qua nổi qua cái lạnh của đêm giao thừa năm đó nữa. Lam Vong Cơ tự cho rằng, y đã dùng nỗi đau của mình bảo vệ được cho người đó, nhưng đau đớn người đó phải chịu cũng không hề kém y nửa phần.

Căn bản không phải bệnh nặng suy yếu mà chết gì cả! Đây chính là mưu sát! Cả một tu chân giới này cấu kết với nhau, hợp lực âm thầm ra sức giết chết hắn!

"Lam Trạm...lại đây, đến xem A Ngọc của chúng ta này... "

"Ta đều biết hết rồi, vốn muốn xin lỗi, cũng muốn cám ơn ngươi..."

"Suy nghĩ ba năm, cuối cùng bây giờ cũng có thể nói cho ngươi biết..."

Ngụy Anh trước khi chết chỉ khoác trên người bộ trung y lạnh như tuyết, đôi mắt lại tràn ngập ánh dương rạng ngời, cả người tắm trong ánh trăng và ánh tuyết bàng bạc, thân mình lại gầy gò, mảnh mai như bạch hạc. Dù có xiềng xích chói mắt ở cổ chân kia, hắn cũng đủ xinh đẹp, mỹ lệ say lòng người, nhưng cũng đủ đáng sợ, chấn kinh hồn phách.

Lúc đó, hắn đang nghĩ gì? Hắn hận sao? Hắn có hận bản thân mình vì đã cam chịu chấp nhận vận mệnh bi thảm không lối thoát này không? Hắn có hận vụ mưu sát tàn nhẫn đến kinh tởm nhưng lại đội lốt chính nghĩa này không?

Hắn có đau không? Có đau không? Khi mổ đan, hắn có đau không? Khi bị vạn người thóa mạ, hắn có đau không? Khi hại thân nhân ly thế, cùng thủ túc huynh đệ tương tàn, hắn có đau không? Khi tội lỗi của toàn bộ nhân thế này lại chỉ đổ lên đầu một mình hắn, hắn có đau không? Khi giới tiên từng đạo từng đạo đánh lên người, bản thân mình có linh lực bảo vệ mà còn triền miên trên giường bệnh ba năm, vậy còn hắn thì sao, hắn có đau hay không? Vì sao hắn vẫn còn muốn cười chứ?

Ngụy Vô Tiện thấy phu quân nhìn mình đến xuất thần, rồi chỉ một lúc sau lại ngẩn ngơ rơi lệ, nước mắt như hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống, khiến lòng hắn mềm nhũn ra. Nghĩ rằng lần hôn mê này đã dọa phu quân nhà mình sợ hãi quá mức, nên hắn đưa bàn tay xanh xao của mình lên lau nước mắt cho y, nhỏ giọng dỗ dành, nhưng lại bị lòng bàn tay ấm áp của y nắm chặt lấy, áp lên mặt mình, khẽ cọ mấy cái.

Tiểu Tuyết Hoa của bọn họ cũng nhẹ nhàng ngẩng đầu, rơm rớm nước mắt hôn lên trán phụ mẫu của mình, hết thảy đều vô cùng dịu dàng, ôn nhu.

*******************

Đoàn xe của Cô Tô Lam thị chậm rãi đi trên đường lớn, hai bên đường đều là tuyết dày, tựa như máu và nước mắt đã rơi xuống ở kiếp trước, nhưng tất cả rồi cũng sẽ như tuyết kia, xuân về nắng ấm cũng sẽ tan đi, trở về với đất mẹ. Trong xe lò sưởi đỏ lửa ấm áp, mùi thuốc nồng đậm xen lẫn một tia hàn khí của hương hoa mai nhàn nhạt.

"Tư Truy sư huynh.", một đệ tử nhỏ tuổi túm lấy tay áo sư huynh đi phía trước, lặng lẽ thò đầu dò hỏi: "Rốt cuộc là vị đại nhân vật nào đang ngồi trong xe của chúng ta vậy? Nghe nói là một tiên tử nhan sắc như thần tiên trên trời? Hay là một Khôn Trạch hiếm thấy vậy? Hơn một tháng nay bị Hàm Quang Quân giấu kín mít, mỗi lần lên xuống xe đều là tự mình ôm xuống, nhìn thế nào cũng không thấy rõ được... Hàm Quang Quân ngày thường dẫn đội là nghiêm khắc nhất, vậy mà bây giờ đi một ngày đường phải nghỉ lại quán trọ đến bảy tám lần, còn có nhiều đệ tử y sư theo hộ tống như vậy. Đệ thấy đến cả gia chủ cũng chưa có được đãi ngộ tốt như vầy! "

Lam Tư Truy ngày thường là quân tử ôn nhu khiêm tốn dễ gần nhất, vậy mà khi nghe những lời này lại quay đầu lại nhìn xe ngựa đi phía sau đến xuất thần, lần đầu tiên không có trả lời, ánh mắt đầy cảm thương mà tiểu đệ tử nhìn không hiểu. Lam Cảnh Nghi, bằng hữu bên cạnh hắn biết gần đây tâm tình hắn không tốt, vội tới giải vây, gõ một cái thật đau vào trán tiểu đệ tử kia:

"Suỵt —— không được bàn thị phi sau lưng người khác! Trên xe là Hàm Quang phu nhân, chính là mẫu thân của Lam Ngọc sư huynh của đệ! Gặp là phải cung kính gọi Tình Hạc Quân, biết chưa? "

"Nghe nói là sức khỏe của người không tốt lắm, mười mấy năm nay vẫn luôn bế quan dưỡng bệnh ở Vân Thâm, lần này xuất quan là để truy xét quỷ thủ vừa rồi làm loạn trong Minh thất! Người ta lợi hại lắm nha, hơn nữa là theo để hỗ trợ chúng ta, đệ không được nói lung tung! Nếu để Hàm Quang Quân nghe thấy, coi chừng bị phạt chép gia quy một trăm lần bây giờ! "

Tiểu đệ tử biết mình phạm sai, cuống quít che miệng, ngoan ngoãn quay về hàng ngũ của mình.

Trước khi quay về, cậu nhóc vẫn chưa từ bỏ ý định, cố quay đầu nhìn về phía xe ngựa một cái, vừa hay bắt gặp Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên mở cánh cửa sổ đóng kín suốt một tháng kia để ngắm cảnh tuyết, hít thở một chút không khí trong lành bên ngoài. Tiểu đệ tử nhất thời ngây ngẩn cả người, mấy sư huynh đệ khác cất tiếng gọi mà cậu cũng không nghe thấy.

Giang hàm nhạn ảnh mai hoa sấu, tứ vô trần, tuyết phi vân khởi, dạ song như trú.

(Trích từ "Hạ tân lang – Vãn trụ phong tiền liễu" - Lư Tổ Cao thời Nam Tống.

Dịch nghĩa: Một hàng chim nhạn bay qua, bóng nhạn phản chiếu trên mặt sông, hoa mai ven sông ốm yếu điêu tàn, tứ phía không một hạt bụi, gió nổi tuyết bay, tuyết trắng tinh, ánh tuyết phản chiếu lên cửa sổ trong đêm một mảnh trong vắt, phảng phất như ban ngày. Câu văn miêu tả cảnh tuyết ban đêm đẹp tuyệt trần, là thắng cảnh mỹ lệ nhân gian. Câu này ở đây ý miêu tả vẻ đẹp tuyệt sắc của Ngụy Vô Tiện)

Hậu thế chưa có ai chân chính gặp qua Hàm Quang phu nhân, nhưng ai nấy đều nói rằng vị Tình Hạc Quân kia là một tuyệt sắc giai nhân, hiếm có khó tìm. "Tinh quang ánh tuyết, bạch hạc vong cơ", giữa sắc ấm của ánh mặt trời và ánh tuyết chói lòa khắp muôn nơi, một thoáng kinh hồng*, ngàn đời luân hãm.

*Một thoáng kinh hồng: gốc là Chỉ nhất nhãn tiện kinh hồng: chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến thiên hạ ấn tượng khắc ghi.

********************

Nhược phùng tân tuyết sơ tễ, mãn nguyệt đương không

Hạ diện bình phô trứ hạo ảnh

Thượng diện lưu chuyển trứ lượng ngân

Nhi nhĩ đái tiếu địa hướng ngã bộ lai

Nguyệt sắc dữ tuyết sắc chi gian

Nhĩ thị đệ tam chủng tuyệt sắc

—— Trích "Tuyệt sắc" – Dư Quang Trung

Dịch:

Nếu gặp tuyết ngừng rơi, ánh trăng đầy trời

Đất bằng trải ra trắng xoá

Mặt đất trôi, chuyển thành ánh bạc

Còn bạn mỉm cười đi về phía tôi

Giữa ánh trăng và ánh tuyết

Bạn là tuyệt sắc thứ ba