Chỉ thấy Lam Trạm trưởng thành đưa tay hung hăng giữ chặt lấy người nọ, Ôn Ninh ngơ ngác đứng cách bọn họ không tới hai trượng, chậm chạp nhìn xung quanh một chút, tựa như đang tìm kiếm tiếng sáo bỗng nhiên biến mất.
Trong núi rừng xa xa có ánh lửa và tiếng người lan dần đến, người nọ cũng không để ý đến cánh tay đang chụp lấy hắn nữa, nâng tay lên tiếp tục thổi sáo. Lần này thổi gấp gáp hơn, như thúc giục như trách mắng, hơi thở không ổn định, thổi đến âm cuối, thê lương chói tai. Lam Trạm trưởng thành cứ nắm lấy không buông, đến cuối cùng ngón tay người nọ buông lỏng, sáo trúc rơi xuống đất.
Đồng thời, Ôn Ninh giống như nghe hiểu mệnh lệnh, nhanh chóng rút đi, ngay lập tức không một tiếng động lẻn vào trong khu rừng tối tăm, biến mất không dấu vết. Người nọ có vẻ như sợ Lam Trạm trưởng thành đi chặn giết Ôn Ninh, trở tay giữ y lại.
Ai ngờ, Lam Trạm trưởng thành từ đầu đến cuối không hề liếc mắt một cái nhìn Ôn Ninh, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn. Hai người cứ như vậy ngươi lôi kéo ta, ta túm chặt ngươi, mặt đối mặt mà trừng mắt.
"Lam Trạm, thoạt nhìn giống như ngươi đã nhận ra ta nha". Nguỵ Anh nhìn tình cảnh này, vô cùng chua xót, Lam Trạm nhất định đã đợi mình rất lâu rồi đi?
Vốn tưởng rằng Lam Trạm sẽ im lặng, lại đột nhiên nghe được một tiếng "Ừm".
"Nhận ra được" giống như xác nhận một điều gì đó, Lam Trạm lặp lại, "Nhận ra được".
"Lam Trạm..." Nguỵ Anh chuyển tầm mắt tiếp tục nhìn về hiện trường, mắt nhìn thẳng, tay lại lặng lẽ với qua, muốn nắm lấy tay Lam Trạm, còn chưa đụng tới, lại bị Lam Trạm trở tay bắt được, nắm thật chặt.
Nguỵ Anh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khoé miệng câu lên, cũng nắm chặt lấy tay Lam Trạm.
Ngay vào lúc này, Giang Trừng trưởng thành đuổi tới, kêu lớn: "A Lăng!"
Tên gia hoả Giang Trừng này, vẫn dễ nhận ra như vậy. Nguỵ Anh bật cười.
Tiểu bối Kim gia kia đang đứng lại được trên mặt đất, nghe thấy giọng Giang Trừng, vội nói: "Cữu cữu!"
Nguỵ Anh bừng tỉnh đại ngộ, nói với Lam Trạm: "Khó trách ta muốn bảo vệ tiểu tử này, xem ra là con của sư tỷ nha! Hèn chi hèn chi".
Lại nghe Giang Trừng trưởng thành mắng: "Trên người của ngươi không có pháo hiệu à? Gặp thứ này cũng không biết phóng ra? Ỷ mạnh cái gì, lăn lại đây cho ta!"
Đứa nhỏ kia cũng tức giận: "Không phải ngươi kêu ta phải bắt được nó hay sao?!"
Giang Trừng giống như bị cứng họng, chuyển hướng sang mấy tu sĩ đang nằm la liệt như rạ trên mặt đất, châm chọc nói: "Rốt cuộc là thứ gì? Giết các ngươi thê thảm như vậy".
"Lam Trạm, tại sao ta cảm thấy sau khi trưởng thành tính tình Giang Trừng càng nóng nảy hơn nhỉ. Thật là, một chút cũng không ổn trọng bằng ngươi". Nguỵ Anh tặc lưỡi.
Lam Trạm hơi hơi siết chặt nắm tay.
Một tu sĩ còn sống hai mắt trợn trừng: "Tông, tông chủ, là... là Ôn Ninh á..."
Xem ra những tu sĩ này trên người ăn mặc phục sức khác, nhưng có vài người cũng là môn nhân Vân Mộng Giang thị cải trang, theo lệnh của Giang Trừng, âm thầm trợ giúp cho cháu trai, Giang Trừng này làm trưởng bối cũng coi như tốn nhiều tâm huyết.
Giang Trừng giống như là hoài nghi mình nghe lầm: "Ngươi nói cái gì?"
Người kia nói: "Là Ôn Ninh đã trở lại!"
Trong phút chốc, khiếp sợ, căm ghét, phẫn nộ, không tin nổi, đan xen hỗn loạn trên khuôn mặt của Giang Trừng. Ngay lập tức, y lạnh lùng nói: "Thứ này sớm đã bị nghiền xương thành tro bụi trước mặt công chúng, làm sao có thể trở về".
"Thật sự là Ôn Ninh! Tuyệt đối không sai. Tuyệt đối không thể nhìn lầm...". Tên tu sĩ kia chỉ về phía người thổi sáo: ".... Là hắn triệu ra".
Giang Trừng chậm rãi đi về hướng người thổi sáo.
Sau một lúc lâu, khoé miệng y kéo ra một nụ cười méo mó, tay trái không tự chủ được bắt đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay kia.
Y khẽ nói: ".... Tốt lắm. Cuối cùng đã trở lại?"
Y buông tay trái ra, một chiếc roi dài từ trên tay y rũ xuống dưới.
Sợi roi cực mảnh, đúng như tên gọi, là một dòng điện mang ánh sáng tím còn vang lên tiếng xì xẹt, giống như tia chớp bò ngang qua chân trời đầy những đám mây tích điện, bị y nắm chặt một đầu, siết trong tay. Lúc vung lên, sẽ bổ ra một luồng tia chớp cực nhanh!
"Từ từ, Lam Trạm, tại sao ta lại cảm thấy việc này phát triển không đúng nha?" Nguỵ Anh kinh ngạc, phản ứng này của Giang Trừng cũng quá kỳ lạ đi?
Lam Trạm gật đầu, cũng khó hiểu: "Chuyện có điểm kỳ quái, bình tĩnh chờ xem".
Lam Trạm trưởng thành lật đàn để trên tay, tuỳ ý khảy một cái, như hòn đá làm nổi dậy ngàn cơn sóng, tiếng đàn mang theo vô số gợn sóng lăn tăn trong không khí, đấu với Tử Điện, cái này xuống, cái kia lên. Trong màn đêm giữa vùng rừng núi, khi thì ánh sáng tím rực sáng, khi thì sáng trưng như ban ngày, khi thì tiếng sấm nổ vang, khi thì tiếng đàn ngân dài. 'Nguỵ Anh' thế nhưng nhìn ra được chính xác cơ hội, co giò bỏ chạy.
"Không phải chứ? Lam Trạm, ta đây là muốn chạy trốn ư?" Chạy vào thời điểm này, không phải đúng lúc bị đánh trúng hay sao?
Giang Trừng vừa thấy hắn thoát khỏi phạm vi bảo vệ của Lam Trạm, làm sao bỏ qua được cơ hội rất tốt này, giơ tay quất một roi chệch sang, Tử Điện như một con rồng bay ra, thẳng tắp đánh lên lưng hắn.
'Nguỵ Anh' bị quất một roi này suýt bay cả người, cũng may con lừa kia chắn giùm hắn một chút, nếu không là đập vào thân cây rồi. Nhưng đánh được cú này, Lam Trạm và Giang Trừng trưởng thành cùng lúc dừng tay, đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy 'Nguỵ Anh' xoa lưng, đỡ con lừa bò lồm cồm dậy, rống lên: "Hay quá ha! Gia tộc lớn thì ngon à! Tuỳ tiện đánh người như thế! Chậc chậc chậc!"
Lam Trạm trưởng thành: "....."
Giang Trừng: "....."
Nguỵ Anh và Lam Trạm cũng kinh hãi.
Nếu người đoạt xá bị "Tử Điện" đánh trúng, trong nháy mắt hồn và thân sẽ tách ra, hồn phách người đoạt xá sẽ bị Tử Điện trực tiếp đánh văng ra khỏi cơ thể. Tuyệt đối không có ngoại lệ. Nhưng người này sau khi bị quất roi lại vẫn hành động như bình thường, ngoại trừ hắn không phải là người đoạt xá, thì không có cách giải thích nào khác.
Suy nghĩ một lát, Nguỵ Anh mở miệng nói: "Lam Trạm, ta, không thể nào đi đoạt xá người khác, nhưng nếu không phải là đoạt xá, vậy thì ai làm cho ta sống lại nhỉ?"
Sau khi nghe xong, Lam Trạm yên lặng siết chặt bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, mặc kệ là ai, có thể làm Nguỵ Anh sống lại, thêm lần nữa xuất hiện trước mặt y, y đều cảm kích người đó.
Thấy Giang Trừng trong lòng không tin, tư thế còn muốn quất hắn thêm một roi nữa, một tiểu bối Lam gia kêu lên: "Giang tông chủ, đủ rồi chứ. Đó là Tử Điện á!"
Tiên khí cấp bậc như Tử Điện này, không thể có chuyện một lần không được, hai lần mới được. Nếu như thế, thì quá mất mặt. Quất không ra thì chính là quất không ra, không đoạt xá thì chính là không đoạt xá.
Trong lòng Giang Trừng một mảnh hỗn loạn, chỉ vào 'Nguỵ Anh', tỏ vẻ khó tin nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?!"
Lúc này, người bên cạnh đứng xem cuộc chiến cuối cùng có chuyện hay để chen miệng vào.
Gã ho khan nói: "Giang tông chủ có điều không biết, người này là Mạc Huyền Vũ, đã từng là môn sinh khác họ... khụ, của Kim gia. Nhưng bởi vì không chuyên tâm tu luyện, linh lực thấp kém, lại thêm vụ... đoạn tụ, quấy rầy đồng tu, đã bị đuổi ra khỏi Lan Lăng Kim thị. Nghe nói còn phát điên? Theo ta thấy, hơn phân nửa là hắn tu chính đạo không thành, trong lòng căm hận, bỏ theo con đường tà đạo. Ngược lại không chắc chắn là... Di Lăng Lão Tổ đoạt xá chiếm thân thể đâu".
Cái gì?! Tu sĩ Kim gia không nói, đã vậy còn là đoạn tụ!!! Nguỵ Anh kinh ngạc đến ngây người. Tuy rằng hiện giờ hắn cũng là đoạn tụ rồi.
Lam Trạm cũng im lặng.
Lại có người thầm nói: "Thấy thế nào cũng không phải đâu... Hơn nữa thổi sáo khó nghe như vậy... Học thì cũng chỉ học được chắp vá, bắt chước lung tung thế thôi."
Thấy Lam Trạm nghe chăm chú, Nguỵ Anh sợ Lam Trạm thật sự cảm thấy mình thổi sáo không hay, vội vàng giải thích: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy, ta thổi sao hay lắm á".
Lam Trạm gật đầu tỏ ý: "Ta biết". Nguỵ Anh thổi, kiểu gì nghe cũng hay.
Bên kia Giang Trừng ra hiệu, thuộc hạ y hiểu rõ ý tứ của y, xông tới, 'Nguỵ Anh' vội kéo con lừa nhảy đến sau lưng Lam Trạm trưởng thành: "Làm gì làm gì!"
Lam Trạm trưởng thành nhìn hắn một cái, chịu đựng hành vi khoa trương vô cùng thất lễ và thô lỗ của hắn.
Giang Trừng nói: "Lam nhị công tử, ngươi là có ý định cản trở Giang mỗ đúng không?"
Một tiểu bối Lam gia nói: "Giang tông chủ, sự thật ở ngay trước mắt, Mạc công tử không bị đoạt xá, ngài cần gì phải gây khó xử cho một đệ tử vô danh đầy tiếng xấu chứ?"
Giang Trừng lạnh lùng nói: "Vậy không biết Lam nhị công tử vì sao từ lúc bắt đầu cứ luôn muốn bảo vệ cho một đệ tử vô danh đầy tiếng xấu thế?"
'Nguỵ Anh' bỗng nhiên phụt cười hai tiếng.
Nguỵ Anh trực giác chính mình lại sắp gây chuyện.
Hắn nói: "Giang tông chủ à, chuyện này, ngươi dây dưa với ta như vậy, ta thực sự khó xử đó".
Giang Trừng cau mày lại, dự cảm những lời kế tiếp của hắn sẽ không phải lời hay ho gì khiến y thoải mái cả.
'Nguỵ Anh' nói: "Ngươi rất nhiệt tình, cám ơn. Nhưng mà ngươi cũng nghĩ nhiều quá. Ngay cả ta thích nam nhân, cũng không phải nam nhân nào cũng thích, càng không phải cứ nam nhân vẫy tay là ta đi theo ngay. Loại như ngươi, ta không có hứng thú".
Nguỵ Anh cảm giác cái nắm tay của Lam Trạm tăng lực siết lên.
Quả nhiên, sắc mặt Giang Trừng tái xanh: "Ồ? Vậy xin hỏi, cái dạng nào ngươi mới thích?"
'Nguỵ Anh" nói: "Dạng nào ư? Ừm, như Hàm Quang Quân đây, là ta rất thích".
Ủa! Sao cảm thấy tay bị siết chặt dữ?
Lam Trạm trưởng thành nghe xong câu này, xoay người lại.
Mặt y vô biểu tình nói: "Đây chính là ngươi nói".
'Nguỵ Anh': "Hả?"
Lam Trạm trưởng thành quay đầu lại, không mất lễ nghi, nhưng cũng không cho phép có ý kiến nói: "Người này, ta mang về Lam gia".
'Nguỵ Anh': "....."
'Nguỵ Anh': "..... Ơ?"
Nguỵ Anh quay đầu nhìn Lam Trạm, rõ ràng thấy vành tai Lam Trạm đỏ lên.
Hắn trộm cười thầm một tiếng, chậm rãi tiến lại gần, ở bên tai y khẽ nói: "Chà ~ ~ ~" giọng nói bất ngờ thay đổi, "Lam nhị công tử cứ thế đem ta mang về ư?!"
Hơi thở ấm áp của Nguỵ Anh tràn vào tai Lam Trạm, ngứa ngáy, vành tai Lam Trạm càng đỏ lên, giống như muốn nhỏ máu.
"Mang về".
Nguỵ Anh vốn tưởng rằng Lam Trạm sẽ thẹn thùng không nói được câu nào, nhưng không ngờ bị Lam Trạm trở tay ôm lấy, mùi đàn hương khiến người ta yên tâm phà vào mặt.
"Mang về!" Giọng nói trầm thấp, nhưng tràn ngập sự kiên định.
Lồng ngực trước mặt khẽ run rẩy, lại mang theo sự chân thành đáng tin, Nguỵ Anh hơi mỉm cười.
"Vậy, Lam nhị công tử phải xem trọng ta nha, bằng không, ta sẽ bỏ trốn".
Ôm chặt hơn nữa.
"Không chạy thoát được đâu".
"Hả?"
"Vào cửa rồi, thì đừng nghĩ chuyện bỏ chạy".
Mộng cảnh đến đây chấm dứt.
Ngày hôm sau.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ
Giang Trừng vẻ mặt cảnh giác nhìn Nguỵ Anh, ngủ dậy từ nãy giờ, trên mặt sư huynh này của y vẫn luôn nở nụ cười hớn hở khiến lông tơ y dựng hết cả lên.
"Nguỵ Vô Tiện".
Tự hỏi đã lâu, Giang Trừng vẫn là mở miệng, "Ngươi có thể đừng cười như vậy được không? Ta nhìn mà sợ đến phát hoảng rồi".
Nguỵ Anh liếc xéo y một cái: "Ngươi không hiểu".
Ta không hiểu cái gì? Giang Trừng mờ mịt.
Nhớ tới dáng vẻ hung dữ của Giang Trừng trong giấc mộng tối hôm qua, Nguỵ Anh có lòng tốt nhắc nhở: "Sư muội à, sau này đứng có hung dữ như vậy, tìm không ra đạo lữ đâu á".
"Dẹp sư muội của ngươi đi". Giang Trừng hứ hắn một tiếng, "Nói giống như ngươi thì tìm ra được á, mặt mũi lớn dữ vậy ha!"
Nguỵ Anh vẻ mặt cao thâm khó dò, sư huynh ta đến đây đã nói hết lời, ngươi không nghe thì ta không còn cách nào nha!
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ
Hôm nay không khí Lam gia rất là không thích hợp, đa số mọi người đều nhìn Lam Trạm với vẻ mặt kinh khiếp.
Dù sao dáng vẻ mà ai cũng có thể nhìn ra là rất vui vẻ thế này của Lam Trạm thật sự quá hiếm thấy, thần sắc y không nhìn ra sự thay đổi gì, nhưng khí tức quanh thân lại rõ ràng ấm áp hơn nhiều.
"Vong Cơ, tâm trạng ngươi hôm nay thật tốt nha". Lam Hi Thần nhìn đệ đệ ngạc nhiên nói, thúc phụ hiếm khi cũng tỏ ra tò mò. Đã chịu sự gửi gắm của thúc phụ, nguyên nhân cũng xuất phát từ hắn nữa, hắn muốn biết đệ đệ vì sao lại vui vẻ như vậy.
"Huynh trưởng" giọng nói của Lam Trạm vẫn bình tĩnh như mọi khi, Lam Hi Thần lại nghe ra được sự vui sướng khó kềm chế.
"Ta, có được một lời hứa hẹn".
"Rất quan trọng sao?" Lam Hi Thần nghi hoặc, chỉ là một lời hứa hẹn đã có thể làm cho đệ đệ vui vẻ như vậy?
"Ừm, rất quan trọng".
Đã đồng ý với y rồi, người kia, chính là của y.