[Vong Tiện] Thuỳ Ký Vân Đoan

Chương 47: Phiên ngoại 7: Thuỷ hoa 05 - a




Từ cái đêm bất ngờ phát sốt đó, mấy ngày sau, Nguỵ Vô Tiện luôn cảm thấy Lam Vong Cơ có chút khang khác.

Ngay từ đầu còn không thấy manh mối gì. Tháng trước có hơn mười đệ tử đi Lư Lăng cùng Lam Vong Cơ, lần này trở về, giao đến một chồng bút ký săn đêm thật dày, Lam Vong Cơ mỗi đêm ngồi trước bàn chong đèn xem, tất nhiên xem rất cẩn thận, nhưng không biết vì lý do gì, hình như xem lâu hơn bình thường một chút.

Nguỵ Vô Tiện thỉnh thoảng tự mình lấy qua hai bản, vừa xem, vừa "chậc chậc" vài tiếng, muốn viết mấy câu nhận xét, nhưng bị Lam Vân Hằng gọi lại. Lam Vân Hằng làm như sợ những nét chữ rồng bay phượng múa của bàn tay đó sẽ phá huỷ bài tập mà bạn học cực cực khổ khổ hoàn thành, thà rằng mình viết thay cho Nguỵ Vô Tiện, viết ra hết từ đầu đến đuôi những đánh giá bằng lời của hắn, không quên viết một chữ "Nguỵ" ở cuối cùng.

Đợi đến khuya hơn một chút, tới giờ hợi, Lam Vân Hằng trở về phòng, Nguỵ Vô Tiện cũng hiếm khi buồn ngủ sớm, nên lên giường từ lâu. Rèm buông xuống một nửa, Lam Vong Cơ dời ngọn đèn ra xa, gấp một góc giấy bìa chắn bớt ánh sáng, tiếp tục phê sửa bút ký. Y viết vài chữ, lật qua một trang, ánh mắt khẽ đảo một cái, tay không cầm bút đưa sang, cầm lấy cái tay đang thò ra bên ngoài giường của Nguỵ Vô Tiện.

Y thấp giọng dỗ dành: "Đi ngủ sớm"

Như thế hai ba đêm, Nguỵ Vô Tiện chỉ nghĩ y phải phê nhiều bút ký, còn không quên trêu chọc các vị tiên sinh ở Lan Thất đều bị Lam Vong Cơ giành hết việc rồi. Qua mấy đêm tiếp theo, những bút tích xếp thành ngọn núi nhỏ trong Tĩnh Thất đều được các thiếu niên Lam thị lần lượt đến nhận về, Lam Vong Cơ đổi thành ngồi trước giường, vẫn nắm tay Nguỵ Vô Tiện như trước, hoàn toàn là bộ dạng đợi Nguỵ Vô Tiện ngủ say.

Nguỵ Vô Tiện buồn ngủ, tay áp lên bụng dưới, mơ mơ màng màng nói: "Sao thế, Lam nhị công tử... Buổi tối ngươi lén trèo tường đi ra ngoài sau lưng ta có phải không?"

Lam Vong Cơ biết là hắn nói đùa, ngón tay vuốt ve mu bàn tay Nguỵ Vô Tiện, chỉ nói: "Sao có thể".

Y canh ở trước giường, Nguỵ Vô Tiện cực kỳ buồn ngủ, chỉ lát sau đã ngủ mất, trong lúc nửa mê nửa tỉnh cảm thấy Lam Vong Cơ hình như lên giường, rồi lại dường như không có. Đến khi mở mắt ra vào buổi sáng, lại là Lam Vong Cơ ở trước giường, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn trán hắn, hỏi hắn: "Tỉnh rồi?"

"Tỉnh rồi," Nguỵ Vô Tiện xoa xoa mắt, tuỳ ý để Lam Vong Cơ nhẹ nhàng kéo hắn dậy, "Lam Trạm đêm qua có phải ngươi....."

Lam Vong Cơ chỉ nói: "Sửa sang một chút, rồi đến ăn sáng".

Hai đêm như vậy, không cần đợi đến ngày thứ ba, Nguỵ Vô Tiện đã xác định trong chuyện này chắc chắc có chỗ khả nghi. Lúc trước lần nào hắn cũng là ngủ gối đầu lên người Lam Vong Cơ, hoặc gác lên cánh tay Lam Vong Cơ, hoặc là đầu tựa vào lòng ngực cực kỳ săn chắc của Lam Vong Cơ. Thế nhưng hiện giờ lại giống như hạ quyết tâm phải dỗ cho hắn ngủ trước, còn bản thân mình thì rốt cuộc là không biết có lên giường hay không.

Tối hôm ấy, lúc Lam Vong Cơ lại ở trước giường cầm tay hắn, thì đối diện với cặp mắt đang ráng mở to của Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Nhị ca ca, tại sao ngươi không lên giường?"

Lam Vong Cơ nói: "Đợi ngươi ngủ trước".

Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, nói: "Ngươi không lên, ta sẽ không chịu ngủ".

Bình thường hắn nói như vậy, Lam Vong Cơ cho dù có việc gì quan trọng hơn, cũng sẽ luôn lên giường ở cùng hắn một hồi. Nếu như Lam Vong Cơ không đến, thì sẽ nói thêm lần nữa.

Nhưng lần này Lam Vong Cơ chỉ nói: "Nguỵ Anh, đừng hồ nháo".

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, Lam Vong Cơ cũng hiểu lời nói này vô lý, dịu giọng lại nói: "Thỉnh thoảng ban đêm ngươi nằm mơ, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút".

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Ở trong mơ ta cũng không đá ngươi, làm sao ngươi biết ta nằm mơ?"

Theo lý thuyết Lam Vong Cơ mới là cái người có tư thế ngủ yên ổn, nhịp điệu giấc ngủ chuẩn xác đến mức doạ ngươi. Có lúc Nguỵ Vô Tiện đêm hôm trước ngủ nhiều, đêm hôm sau ngủ rất nông, còn có thể chống tay ngắm dáng vẻ lúc ngủ của Lam Vong Cơ, ngắm ngắm một hồi là cũng buồn ngủ.

Lam Vong Cơ há miệng ra, Nguỵ Vô Tiện lập tức lại nói tiếp theo một câu: "Lam Nhị ca ca, gia quy của Vân Thâm Bất Tri Xứ có viết, không thể nói dối, ngươi phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói".

Nói xong, nhướng nhướng mày, đợi Lam Vong Cơ trả lời.

Không ngờ Lam Vong Cơ khe khẽ thở dài, đổi sang im lặng, qua một hồi sau mới nói: "Đi ngủ sớm đi".

Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn sang chiếc gối đầu đặt song song với gối đầu của mình, thất vọng nói: "Ta vừa nói rồi, ngươi không lên giường, ta không ngủ".

Hắn vốn tưởng rằng mình dùng mọi cách dây dưa, nói chung sẽ có thể khiến Lam Vong Cơ lên giường. Không ngờ Lam Vong Cơ nghe hắn nói vậy, hơi dùng sức đè đè lên mu bàn tay của Nguỵ Vô Tiện, đứng dậy lấy đàn, trực tiếp để trên gối ngồi trước giường, nhẹ nhàng khẩy vài âm điệu.

Y làm như tiện tay đàn một giai điệu trầm thấp, vừa yên tĩnh vừa chậm rãi, ánh sáng xa xa mờ ảo chiếu lên dây đàn, trên mặt gỗ có ánh sáng lưu chuyển nhợt nhạt, dần dần hoà vào tầm mắt Nguỵ Vô Tiện. Trận này Nguỵ Vô Tiện cũng đã mệt mỏi rồi, nghe Lam Vong Cơ khảy vài tiếng đàn, rốt cuộc đã không thể làm theo câu nói hùng hồn "Ngươi không đến ta không ngủ", dần dần ngủ thiếp đi.

Chắc là trong lòng có suy nghĩ, đến đêm Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, hình như cảm thấy đứa bé đang nhào lộn một cái rõ ràng trong bụng mình. Hắn theo bản năng tìm Lam Vong Cơ ở bên cạnh, nhưng bàn tay lại sờ thấy khoảng không, cảm thấy hết hồn, vừa xoay đầu sang, thì thấy đèn đã thổi tắt, ánh trăng mong manh chiếu nghiêng nghiêng vào phòng, theo khe hở của tấm rèm chiếu đến trước giường. Lam Vong Cơ gối đầu ở mép giường, xác nhận là đang ngủ, hô hấp bình ổn, khuôn mặt chỉ cách đầu ngón tay Nguỵ Vô Tiện vài thốn, lọn tóc bên thái dương nhuộm ánh trăng.

Nguỵ Vô Tiện lần này là thực sự hoảng sợ, kêu lên: "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ mở choàng mắt ra, đáp: "Nguỵ Anh? Chuyện gì?"

Y chụp tay Nguỵ Vô Tiện, mắt lại chỉ nhìn lên mặt Nguỵ Vô Tiện, làm như thân thể đã theo bản năng ghi nhớ kỹ phản ứng này. Nguỵ Vô Tiện lập tức nghẹn lời, cảm thấy vô số lời nói chặn hay cổ họng hắn, cứ mãi cầm tay Lam Vong Cơ mà ngẩn người ra. Lam Vong Cơ liền chống vào mép giường đợi hắn mở miệng, nỗi lo lắng trong mắt càng nhiều hơn.

Hồi lâu, cũng là đứa bé kia đến giúp vui, không nhẹ không nặng đá Nguỵ Vô Tiện một cái. Nguỵ Vô Tiện vốn đã hơi nhổm dậy, tư thế đi đứng nằm ngồi khác với bình thường, trong nhất thời không biết bị đá vào chỗ nào trong cơ thể, vô thức "Shhh" một tiếng, lại nằm vật xuống giường.

Lam Vong Cơ nói: "Đau chỗ nào?"

Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói: "Không đáng lo, nó đá ta một cái..."

Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, lại nghe Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Tại sao ngươi không ở trên giường?"

Lam Vong Cơ không trả lời.

Nguỵ Vô Tiện khẽ cười, lắc lắc đầu, mái tóc cọ vào chăn gối, vang lên tiếng sột soạt nhè nhẹ: "Thế nào, Lam Nhị ca ca, đây là đóng vai mình khi 15 tuổi, hỏi cái gì cũng không chịu đáp phải không?"

Lát sau, Lam Vong Cơ nói: "Không sao, ngươi cứ đi ngủ đi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi không ở trên giường, không bị ta bắt gặp thì thôi, nếu đã bị ta bắt gặp rồi, thì ta khẳng định không thể ngủ được. Ngươi lên đi, Lam Nhị ca ca".

Vừa nói, vừa nhấc người dậy, cởi áo khoác Lam Vong Cơ, đồng thời cởi đai lưng của y. Lam Vong Cơ túm lấy tay hắn, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát chui vào lòng y, ôm chặt lấy, không nhúc nhích.

Hồi lâu sau, Lam Vong Cơ nặng nề thở dài một hơi, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Nguỵ Vô Tiện một cái, cởi áo khoác lên giường, ôm chặt Nguỵ Vô Tiện trong vòng tay.

Nguỵ Vô Tiện lại ngửi thấy mùi đàn hương gần trong gang tấc, giống như thuốc an thần, cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến lần nữa. Trước khi ngủ, hắn cố gượng một chút tỉnh táo cuối cùng, hỏi: "Lam Trạm, không phải ngươi đã nhìn thấy thứ gì, hay nằm mơ thấy cái gì đấy chứ?"

Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như Lam Vong Cơ thấp giọng "Ừm" một tiếng, rồi sau đó hiếm hoi cúi đầu, chôn mặt vào chỗ cổ Nguỵ Vô Tiện, tiếng hít thở đều đều lộ ra vài phần quyến luyến.

Nguỵ Vô Tiện lại chui vào trong lòng y một lần nữa, kề trán với Lam Vong Cơ, thì thầm nói: "Ta ở đây mà".

***

Ngày hôm sau đáng lẽ Lam Vân Hằng phải viết một bài kết luận về chuyến đi Lư Lăng này, trong đó có mấy chỗ cần phải xác minh lại, nhưng phát hiện không tìm thấy bất kỳ một đồng môn nào lần trước theo Lam Vong Cơ xuống núi. Hôm đó Lan Thất tan học sớm, cậu đi dọc theo hành lang một lượt, rốt cuộc cũng gặp được Lam Cảnh Nghi đang đi gấp gáp.

Cậu hỏi thăm chuyện không tìm thấy người nào, Lam Cảnh Nghi vội vàng nói với cậu: "Mới vừa rồi ta thấy Nguỵ tiền bối từ tốn dẫn theo mấy sư đệ, đi đến Minh Thất, cũng không biết có chuyện gì, đang định đi hỏi Hàm Quang Quân một câu – hay là Vân Hằng đi xem thử trước?"

Lam Vân Hằng trong lòng nghi hoặc, theo lời Lam Cảnh Nghi đi đến trước sảnh Minh Thất, quả thực thấy cửa lớn đóng chặt, hai ngọn đèn âm u trên cửa được thắp lên vào ban ngày, ý bảo trong đó có người.

Cửa không khoá trái, đẩy là mở ra. Lam Vân Hằng đi vào bên trong, chẳng bao lâu đã nghe thấy giọng Nguỵ Vô Tiện: "Nói xong rồi? Người kế tiếp".

Minh Thất không có cửa sổ, bên trong sâu thăm thẳm, thắp một dãy đèn trên giá. Trên mặt đất bày ghế ngồi, Nguỵ Vô Tiện ngồi chính giữa, giống như đến để dạy học cho đám thiếu niên này vậy, nhưng tư thế không được đoan chính lắm.

Lam Vong Cơ vừa đi, vừa nghe đệ tử được kêu là "Người kế tiếp" mở miệng nói: "Những gì ta thấy cũng không khác với sư huynh lắm, quả thật có những đôi vợ chồng tử biệt, mẫu tử ly tán, hình dạng vô cùng đáng sợ..."

Lam Vân Hằng đi đến trước đoạn vách ngăn không có cánh cửa, hắng hắng giọng. Đệ tử đang nói chuyện kia xem như là sư huynh của cậu, Lam Vân Hằng đi tới thi lễ với y, rồi nói với Nguỵ Vô Tiện: "Nhật ký hành trình đi Lư Lăng là ta chép lại, mọi việc trong đó, hỏi ta là được rồi, không cần gọi mọi người đến đây hỏi".

Nguỵ Vô Tiện thấy cậu đến đây, có vẻ rất vui mừng, quay đầu nói với các thiếu niên Lam gia: "Được rồi được rồi, vị Lam công tử này đã lên tiếng, chúng ta giải tán hết đi".

Tuy nói là "chúng ta", ngược lại chỉ thấy mấy thiếu niên ở bên cạnh đứng dậy hành lễ lui ra, không thấy Nguỵ Vô Tiện hành động gì. Lam Vân Hằng nhìn mọi người rời đi, quay đầu lại thấy Nguỵ Vô Tiện chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, thuận miệng nói: "Ngồi đi, tiểu lang quân".

Các đệ tử trẻ tuổi đã đi hết rồi, hắn càng ngồi không nghiêm chỉnh, khoác hờ một tay lên chỗ phồng lên trước người mà lớp áo choàng đã không thể che dấu được nữa. Lam Vân Hằng không ngồi, đứng nói: "Minh Thất dùng để vấn linh, nói chung âm hàn, không nên ở lâu".

"Ngươi ngồi đi," Nguỵ Vô Tiện vẫn chỉ tay sang bên cạnh, "Ta có việc hỏi ngươi".

Lam Vân Hằng nghe hắn nói như vậy, đành phải vén tay áo, đoan chính ngồi xuống. Ngón tay Nguỵ Vô Tiện khi có khi không vẽ vòng vòng trên vải áo trước người, nói: "Chuyện Lư Lăng này, ta không đi, không nhìn thấy được nhiều, ngươi kể nghe lại một chút".

Lam Vân Hằng nói: "Vùng núi ngoại ô Lư Lăng, mấy chục năm trước từng có nạn trộm cướp. Bọn cướp xuất thân từ binh tốt, cướp bóc những lữ khách bình dân đi đường núi, đặc biệt thích cướp những người già trẻ nhỏ không có sức chống cự, giết người làm vui, quăng xác ngoài đồng. Oán khí của những người chết càng lúc càng nhiều, bởi vì đa số là người già trẻ nhỏ, trí óc không nhanh nhạy lắm, các linh hồn dần dần ở cùng với nhau, hoá thành lệ quỷ đánh dẹp bọn cướp, oán khí sau khi giết bọn cướp nhiều năm vẫn không tiêu tán, ngủ đông sâu trong núi, bị Lư Lăng Tiêu thị đi săn đêm bắt được".

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu: "Không tệ nha, tiểu lang quân, trật tự rõ ràng, đơn giản dễ hiểu, cho người một điểm Giáp".

Lam Vân Hằng thấp giọng nói: "Đây không phải là bút ký săn đêm".

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Cho dù ngươi không đi, nhưng phụ thân ngươi đã đi. Theo cách nhìn nhận của ngươi, những gì phụ thân ngươi thấy, là cái gì?"

Lam Vân Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Nhân gian khốn khổ, sinh ly tử biệt".

Nguỵ Vô Tiện không nói gì, nhéo cằm vẻ trầm ngâm, cho đến khi Lam Vân Hằng nhắc hắn một lần nữa là phải nhanh ra khỏi Minh Thất, hắn mới nói: "Sau buổi trưa ngươi có sắp xếp gì không?"

Lam Vân Hằng nói: "Không có".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đi ngồi với phụ thân ngươi một lát".

Lam Vân Hằng sửng sốt.

Nguỵ Vô Tiện nhìn cậu, cười tủm tỉm nói: "Sao vậy? Tiểu Lam công tử cũng tới tuổi không muốn ở cùng một chỗ với phụ thân rồi hay sao?"

Lam Vân Hằng nói: "Không có"

Câu trả lời này của cậu hẳn là có chút gấp gáp, nhưng khi mở miệng thì giọng nói lại ổn định, giống như cố hết sức đè nén sự vội vàng của mình xuống. Nguỵ Vô Tiện nghe ra được, không vạch trần, chỉ cười một cái nói: "Vậy cám ơn vị tiểu lang quân này trước".

***

Hiện giờ Lam Vân Hằng giúp đỡ vài sư huynh xử lý công việc, có khi phải chịu trách nhiệm việc tuần tra ban đêm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, buổi tối ít có thời gian. Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh Thất khi trời sắp tối, mang theo đều là những món điểm tâm gần đây Nguỵ Vô Tiện thích ăn. Tâm trạng Nguỵ Vô Tiện rất tốt chống cằm, nhìn Lam Vong Cơ lần lượt bày các món ăn lên bàn, cuối cùng lại bưng ra một chén rượu nếp ngọt, không khỏi cười nói: "Nghĩ thế nào mà nấu món này?"

Lam Vong Cơ nói: "Nghĩ đến mà thôi".

Nguỵ Vô Tiện không buông tha chớp chớp mắt, nói: "Nghĩ đến cái gì rồi?"

Lam Vong Cơ không đáp, liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện liền nói tiếp: "Ngươi không nói, vậy ta đây đoán thử xem – có phải ngươi nghĩ đến lần gặp ta năm đó ở Di Lăng, trên bàn có thứ này hay không?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, lại liếc mắt nhìn chén rượu ngọt trên bàn, nói: "Chén đó là rượu ngọt, rắc hoa quế".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Khéo như vậy, ngươi nhớ, ta cũng nhớ".

Hắn ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, vừa nói, vừa đi tìm tay Lam Vong Cơ ở dưới bàn, không ngờ bàn tay mình đã bị Lam Vong Cơ hơi dùng sức nắm lấy.

Nguỵ Vô Tiện thấp giọng nói: "Nhị ca ca, năm ngoái khi a Hạ trải qua sinh nhật, hẳn cũng là thời gian này, ta không biết tại sao lại mơ một giấc mơ, thấy ta làm lạc mất a Hạ".

Lam Vong Cơ nói: "Ta nhớ".

Dừng một chút, nhìn vào cảm xúc trong mắt Nguỵ Vô Tiện, lại nói thêm một câu: "Những ngày đó ngươi luôn xoay quanh bên người nó, mà không hiểu tại sao, Vân Hằng lại không muốn ngươi rời đi, chỉ cần đợi lúc không có lớp học, là đến Tĩnh Thất hỏi ta".

"Đúng vậy," Nguỵ Vô Tiện nói xong, quay đầu về phía Lam Vong Cơ, "Vậy lần này ngươi lại nằm mơ thấy cái gì?"

Môi Lam Vong Cơ khẽ mấp máy, nhưng không mở miệng, hồi lâu chỉ nói: "Đừng nghe".

Nguỵ Vô Tiện đại khái gần như đã biết là cái gì rồi, nhất là những gì nhìn thấy ở Lư Lăng, lại cộng thêm chuyện mình bị sốt lên đêm hôm đó, trong lòng biết thực sự đã khiến Lam Vong Cơ sợ hãi, chỉ nói: "Là ta không tốt".

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu: "Không phải".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Phải mà, nếu không đã không làm cho trong lòng ngươi bất an".

Vừa nói, vừa múc một muỗng từ chén cơm rượu đã sắp nguội ở trên bàn, khẽ mỉm cười đưa đến trước miệng Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ định cầm lấy chiếc muỗng bạc, Nguỵ Vô Tiện không chịu, lưng muỗng cơm rượu đong đưa qua lại, sắp sửa đổ lên trên người, cuối cùng vẫn là được Lam Vong Cơ cúi đầu húp được. Lúc này Nguỵ Vô Tiện mới chịu giao cái muỗng ra, Lam Vong Cơ khuấy khuấy chén cơm rượu, đút ngược lại cho Nguỵ Vô Tiện một muỗng.

Nguỵ Vô Tiện ăn cơm rượu, đôi môi ẩm ướt ghé đến bên môi Lam Vong Cơ chạm một cái, hai bên cùng nếm vị ngọt lẫn nhau.

Hắn hỏi: "Lam Nhị ca ca, thế thì, nên làm thế nào để ngươi cảm thấy yên tâm?"

Bọn hắn dán vào thật gần, gần như lông mi chạm vào nhau. Mắt Lam Vong Cơ hơi chớp, cảm xúc trong mắt nhìn sang làm cho trong lòng Nguỵ Vô Tiện dâng lên một dòng suối vừa to lớn vừa ấm áp.

Lam Vong Cơ nói: "Nhìn thấy ngươi, ta sẽ cảm thấy yên tâm".