[Vong Tiện] Thuỳ Ký Vân Đoan

Chương 10: Phù Tô (A)




Nguỵ Vô Tiện rất lâu không gặp Lam Vong Cơ.

Bọn hắn vốn ít khi gặp nhau trên chiến trường, gặp rồi, có khi Nguỵ Vô Tiện còn muốn tranh cãi với y. Nếu khoe tài mồm miệng lẻo mép, Lam Vong Cơ không vượt qua được Nguỵ Vô Tiện, nếu thật sự phải động thủ, y cũng sẽ thu tay lại nhanh hơn so với Nguỵ Vô Tiện, không cho người ta có chút cơ hội nào làm cho tình hình ầm ĩ lớn hơn.

Ban đầu Nguỵ Vô Tiện còn đang lo lắng, sợ hôm đó hắn nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, nửa ép buộc nửa gian lận để Lam Vong Cơ giúp hắn làm loại chuyện kia, Lam Vong Cơ gặp mặt hắn sẽ có khúc mắc gì đó. Cũng may Lam Vong Cơ vẫn là Lam Vong Cơ mà Nguỵ Vô Tiện đã quen thuộc, mặt lạnh, ít nói, Nguỵ Vô Tiện nghiền ngẫm một trận, cảm thấy Lam Vong Cơ hẳn là nghe theo lời khuyên của hắn, đặc biệt nghĩ thoáng, không để chuyện đêm đó vào trong lòng.

Cái kết quả này rốt cuộc có tốt hay không, bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng không biết. Sau đêm đó, hắn không tình cờ gặp lại Lam Vong Cơ lúc một mình nữa, cũng không bao giờ yêu cầu Lam Vong Cơ "giúp hắn" nữa.

Nguyên nhân vướng mắc, đại khái ở chỗ, thân thể Nguỵ Vô Tiện trở nên càng lúc càng giống một Khôn Trạch. Sau đó vào những thời điểm tự nhiên động tình, bình Thanh Tâm đan Lam Vong Cơ cho hắn lại có tác dụng, uống vào một viên, nhắm mắt ngủ cả ngày, có hiệu quả hơn nhiều so với việc an ủi chẳng tới đâu trên thân thể, khi tỉnh lại vẫn là một Nguỵ Vô Tiện vui vẻ, không có những chật vật mồ hôi ướt đầm đìa, đỏ hồng mê man kia.

Nếu thực sự có điều gì đó bất tiện, chính là Nguỵ Vô Tiện phát hiện ra, hắn bắt đầu nhớ nhung Lam Vong Cơ.

"Nhớ nhung" là một từ thật là vi diệu. Mặc dù còn kém xa mức độ một ngày không gặp như cách ba thu, thậm chí mười ngày nửa tháng chẳng nhớ đến người này, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại nhớ rất rõ, khi mình tỉnh lại từ trong giấc mộng do mấy viên Thanh Tâm đan mang lại, từng rõ ràng thốt ra hai chữ "Lam Trạm".

Trong giấc mộng đó có mùi hương của Lam Vong Cơ, giống như một trận tuyết băng giá lớn không có gió. Trời đất vắng lặng, Nguỵ Anh một mình đi về phía trước, chụp lấy mùi đàn hương thoang thoảng, tìm khắp nơi không gặp được người mà mình muốn tìm, nhưng lại bị mùi hương sạch sẽ lạnh lẽo đó khẽ chạm một cái lên môi.

Hắn liền kêu tên Lam Trạm và tỉnh dậy, không khỏi hoảng sợ, lăn liên tiếp mấy vòng trên đệm, hoài nghi mình có nối sai cọng gân nào không. Nghĩ tới nghĩ lui, chắc hẳn là thân thể càng ngày càng giống Khôn Trạch, ôm ấp mùi hương kia một lần, sẽ không tránh khỏi bị khí tức Càn Nguyên của Lam Vong Cơ câu lấy, giống như hắn uống quen Thiên Tử Tiếu, thì không muốn uống rượu chỗ khác nữa.

Nhưng điều này cũng không thể giải thích, khi hắn mang băng vải đen che mắt, ở trên cây tại vùng núi hoang dã đột nhiên bị người ta hôn, tại sao giữa lúc môi răng quấn quýt, hắn lại khẽ gọi một tiếng "Lam Trạm".

Tiếng kêu vừa thốt lên, không chỉ bản thân hắn, mà thân hình của người đối diện hắn cũng kinh ngạc ngây người.

Nguỵ Vô Tiện nhất thời cảm thấy không đúng. Cuộc đi săn Bách Phượng Sơn, bất kể Càn Nguyên hay Khôn Trạch của các thế gia đều phải uống thuốc ngăn mùi hương, vì sợ sẽ thu hút sự chú ý của yêu thú, hoặc gây ảnh hưởng cho người đồng hành. Bản thân Nguỵ Vô Tiện không uống, bởi vì hắn thật sự không biết hiện giờ hắn là Càn Nguyên hay Khôn Trạch, cộng thêm hắn không tham gia săn, việc uống thuốc cũng không cần thiết. Nhưng cho dù thế nào, Lam Vong Cơ chắc chắn là có uống thuốc, Nguỵ Vô Tiện cẩn thận hít hít không khí, thật sự là không phát hiện mùi hương của Lam Vong Cơ.

Nhưng gọi nhầm tên, chẳng phải là càng thêm xấu hổ sao?

Nguỵ Vô Tiện nhớ rõ người vừa nãy hôn hắn đã cực kỳ xấu hổ, hắn lại bị hôn đến nỗi kêu lên tên của Lam Vong Cơ, tám phần là phải thẹn quá hoá giận. Cho dù da mặt Nguỵ Vô Tiện dày, chịu đựng được, nhưng nếu tin tức truyền đi, bí ẩn giang hồ nóng hổi này, toàn bộ trên dưới Cô Tô Lam thị khó tránh khỏi đều muốn rút kiếm chém hắn, bảo vệ sự trong sạch của Lam Vong Cơ.

Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển liên hồi, từ kinh ngạc đến cảm thấy xấu hổ, miên man nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến cảnh mình cũng bị một đám tu sĩ mặc đồ tang truy đuổi, Nguỵ Vô Tiện không nhịn được, bên môi nở nụ cười nhẹ. Người đang triền miên trước người hắn lập tức ngây đơ khi cái tên kia tràn ra, lúc này lại thấy hắn cười, làm như rốt cuộc nhận ra đây là thế nào, Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng cỏ cây rung động, biết người nọ xoay người muốn đi, dứt khoát đưa tay chụp lại, rồi nói: "Khoan đã!"

Hẳn là vận khí của hắn thật sự không tồi, cú chụp này dưới tình trạng mắt không thể nhìn thấy, thế mà lại chụp được tay của người nọ. Nguỵ Vô Tiện vừa chụp được đã biết đây không phải là "Tiên tử" như hắn nghĩ, mặc dù hắn chưa từng nắm tay cô nương, nhưng dù sao cũng từng nắm tay sư tỷ, biết là các khớp xương thanh mảnh, mịn màng mềm mại thế nào, tay chân đều nhỏ hơn hắn một vòng. Cái tay hiện giờ hắn nắm được này, ngược lại không quá thô ráp, nhưng ngón tay thon dài mạnh mẽ, dường như còn dài hơn ngón tay hắn, bàn tay to rộng, đầu ngón tay lòng bàn tay có vết chai mỏng, bên trong ẩn chứa sức mạnh, là nam tử không thể nghi ngờ.

Lúc này hắn vô cùng kinh ngạc kêu lên: "..... Lam Trạm?"

Hắn không gọi còn tốt, vừa gọi một tiếng, người nọ liền đặc biệt dùng sức vùng tay ra khỏi tay hắn. Nguỵ Vô Tiện vội vàng kéo băng vải đen trước mắt xuống, ánh nắng lập tức ập vào mắt, nhảy nhót đến mức hắn hơi thấy chóng mặt, nhưng người mặc đồ trắng mang kiếm bạc trước mắt kia, thân hình đứng đó như ngọc thụ, còn không phải là Lam Vong Cơ sao?

Nguỵ Vô Tiện ném băng vải đen trong tay đi, cười nói: "Ta nói mà, tập đàn đến mức có nhiều vết chai như vậy, cũng chỉ có tiểu cũ kỷ ngươi thôi".

Lam Vong Cơ: "......."

Nguỵ Vô Tiện quan sát y dưới ánh mặt trời, gương mặt Lam Vong Cơ vẫn lạnh lùng băng giá không chút thay đổi, nhưng hai tai lại đỏ rực như san hô dưới ánh nắng, cái tay không bị nắm giữ kia đã thu lại vào trong tay áo thật nhanh.

Nguỵ Vô Tiện: "Rõ ràng người bị hôn là ta, tại sao vẻ mặt ngươi lại buồn bực giận dữ muốn chết vậy?"

Chính hắn cũng không để ý, sau khi phát hiện ra người nọ là Lam Vong Cơ, hắn lại hoàn toàn thả lỏng. Lam Vong Cơ vẫn không nói gì, xoay người lại muốn đi, Nguỵ Vô Tiện không đồng ý, biết đây là tay của Lam Vong Cơ, hắn cầm không sao, liền dùng hết sức bình sinh kéo lại.

Lam Vong Cơ không hề phòng bị, bị kéo suýt nữa vấp ngã, hồi lâu sau, rốt cuộc nói ra được một câu: "Ngươi muốn như thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện gần như muốn uỷ khuất rồi: "Ngươi hôn ta nửa ngày, còn hỏi ta muốn như thế nào? Nhưng ngươi vội vã đi như vậy, đi làm cái gì?"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Trở về nhận phạt".

Nguỵ Vô Tiện bật cười "khúc khích": "Tất cả mọi người đều ở Bách Phượng Sơn, một mình ngươi chạy về Vân Thâm Bất Tri Xứ à? Nếu Lam lão.... thúc phụ ngươi hỏi ngươi tại sao nhận phạt, ngươi phải nói như thế nào? Nói rằng ngươi lúc tham gia săn bắn đè "cái tên Nguỵ Anh kia" và hôn một trận hả?"

Hắn nói quá thẳng thắn như vậy, khiến Lam Vong Cơ cứng đờ tại chỗ, gần như không nhúc nhích nổi.

Nguỵ Vô Tiện vung mạnh tay: "Được rồi, ca ca ta đại nhân đại lượng, tha thứ cho ngươi, Lam nhị công tử. Nói đến thì ta cũng sai, khắp vùng núi này có mấy trăm người, chắc chỉ có ta là không uống thuốc ngăn khí tức. Càn Nguyên Khôn Trạch hai bên khác biệt, khí tức gây ra mà thôi, đừng lo lắng".

Lam Vong Cơ bỗng ngẩng phắt lên nhìn hắn một cái. Ánh mắt kia có chút đáng sợ, rõ ràng con ngươi trong suốt, nhưng vừa nhìn vào, dưới ánh nắng, lại giống như có ngọn lửa trong đó.

Nguỵ Vô Tiện bị y nhìn đến có chút không nói nên lời, sau một hồi lâu mới hỏi: ".... Ngươi, không phải lần theo khí tức của ta mà tới đây hay sao?"

Lam Vong Cơ không nói.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nói một câu đi. Lam Trạm, Lam nhị công tử à, ngươi không nói lời nào, ai biết ngươi suy nghĩ cái gì?"

Lam Vong Cơ không nói nhiều lời, lại trở ngược nắm lấy bàn tay Nguỵ Vô Tiện đang giữ cổ tay y, sức lực lớn đến mức khiến Nguỵ Vô Tiện hít một hơi vì kinh ngạc. Ngụm không khí đó hít vào, thế nhưng lại không thể thở ra, bởi vì Lam Vong Cơ đã túm chặt hai cổ tay hắn, đè lên thân cây sần sùi một lần nữa, bắt đầu hôn một cách mãnh liệt.

Nguỵ Vô Tiện bị hôn kêu lên "ưm ưm", thở không nổi nữa. Đầu lưỡi Lam Vong Cơ mạnh bạo xâm nhập vào giữa hai hàm răng, chen vào quấn quýt với môi lưỡi của hắn, phớt qua chỗ mềm mại trong khoang miệng, đẩy một ngụm khí vào trong cổ họng hắn, một cơn nồng nhiệt nhảy ra khỏi cổ họng Nguỵ Vô Tiện, tim đập đến nỗi hắn thiếu dưỡng khí, hoa mắt chóng mặt, đầu gối khuỷu tay lần lượt mềm nhũn ra, tự biết không có sức, nên không giãy giụa nữa.

Khuôn mặt Lam Vong Cơ gần trong gang tấc, ánh nắng chiếu xuống hàng lông mi dày như lông vũ của y thành bóng mờ, nhưng trong con ngươi màu lưu ly của y lại xuất hiện ánh sáng lấp lánh. Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm một hồi, chợt cảm thấy màu mắt đó như rượu, giống như chén ngọc bằng hổ phách, vừa nhìn vào một cái, hắn liền say.

Nguỵ Vô Tiện nhắm hai mắt lại.

Lam Vong Cơ thấy hắn không lộn xộn nữa, cũng không tiếp tục dùng sức mạnh giam cầm hắn, hai tay dần dần ôm lấy gương mặt hắn. Nguỵ Vô Tiện bị hôn một trận dồn dập, từ sự chiếm hữu bá đạo ban đầu trở thành vành tai tóc mai kề nhau sau đó, đôi môi Lam Vong Cơ cọ vào hắn, cọ một hồi, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên phát hiện, dưới thân mình nổi lên phản ứng.

Lam Vong Cơ vẫn đang hôn hắn, giống như không nhận ra, còn dùng sức cắn vào môi hắn một cái.

Nguỵ Vô Tiện kêu to một tiếng "Á".

Lam Vong Cơ bỗng nhiên buông hắn ra.

Nguỵ Vô Tiện tựa vào thân cây, một phần bị hôn đến mềm chân, một phần là hắn không dám đứng thẳng, sợ bại lộ phản ứng của mình trước người nọ. Hắn bất động, Lam Vong Cơ cũng không nhúc nhích, lát sau, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi đây là... trả thù ta lần trước phải không, Lam nhị công tử?"

Bọn hắn lần trước, cho dù cổ gác lên nhau, hơi thở phà vào nhau, nhưng Lam Vong Cơ chưa từng hôn hắn.

Lam Vong Cơ tất nhiên không đáp. Nguỵ Vô Tiện lấy ngón tay xoa xoa lên cánh môi sớm bị hôn đến ướt át sưng tấy của mình, lại nói: "Lam Trạm, trước đây ngươi có hôn ai chưa?"

Lam Vong Cơ quay mặt sang một bên, nhưng không biết ý Nguỵ Vô Tiện muốn nói là, nếu lần nào ngươi cũng hôn người ta thành ra thế này, thì thật đúng là quá dữ dội.

Lam Vong Cơ đột nhiên hỏi: "Ngươi thì sao?"

Nguỵ Vô Tiện cười ha ha: "Ta ấy hả? Còn phải hỏi sao? Ta đương nhiên là kinh nghiệm đầy mình... Ngươi lần này hôn đủ chưa? Hôn đủ rồi, thì chúng ta coi như hết nợ! Cứ ghi thù hoài không phải là hành vi quân tử."

Lam Vong Cơ nói: "Ta... ghi thù?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Coi như lần hôn đầu hồi nãy là do khí tức gây ra, nếu ngươi không ghi thù ta lần trước khi dễ ngươi, vậy hôn thêm lần nữa để làm gì?"

Hắn nói thật đúng lý hợp tình, giống như quên mất lần trước chính hắn mới là người nằm trên bãi cỏ, ngón tay đưa vào trong cơ thể, bị người ta khi dễ.

Lam Vong Cơ nhìn qua vốn định nói gì đó, lúc này lại hoàn toàn không nói gì. Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm y một lúc lâu, mãi mới cảm thấy cơn xúc động trước người giảm đi được vài phần, thì thấy Lam Vong Cơ vung tay, đấm gãy một thân cây ở bên cạnh.

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt: "Wow, thật là doạ người".

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đi đi".

Nguỵ Vô Tiện lại ngẩn người: "Cái người này, hôm nay tại sao cảm xúc của ngươi lại lên xuống như vậy? Khớp tay của ngươi chảy máu rồi, Lam Trạm, ngươi bị thứ gì đoạt hồn rồi phải không...."

Lam Vong Cơ không nhìn hắn, rút Tị Trần ra, nâng tay lên chém đứt làm hai một đám cây cối xung quanh bọn hắn. Trong rừng nháy mắt hỗn loạn, bụi đất bay lên, chim chóc nhốn nháo. Nguỵ Vô Tiện đã chạy trốn khỏi mảnh hỗn loạn kia: "Được được được, ta đi, ngươi bớt giận một chút ---"

Cho đến khi Lam Vong Cơ siết chặt Tị Trần một hồi, hoa văn ở chuôi kiếm ấn sâu vào lòng bàn tay, mới phát hiện máu trên vết trầy ở các ngón tay đã chảy tới mu bàn tay. Y nhẹ buông lỏng tay, quay đầu nhìn lại, trong đống hỗn độn đầy mặt đất, Nguỵ Vô Tiện không biết đã chạy trốn từ lúc nào.