Lam Vong Cơ chưa bao giờ thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện tệ đến mức này.
Trong ấn tượng y, Ngụy Vô Tiện luôn tràn đầy sức sống, cái miệng cứ như chim sẻ cả ngày ríu rít không ngừng, bây giờ sắc mặt lại trắng bệch không còn giọt máu, khiến người nhìn thấy không khỏi đau lòng.
Nhẹ nhàng xoa lên lưng hắn, Lam Vong Cơ hỏi: "Có ổn không? "
Ngụy Vô Tiện vuốt ngực, xua xua tay với Lam Vong Cơ, muốn nói là mình không sao, muốn y đừng quá lo lắng, nhưng hắn lại khó chịu đến mức ngay cả nói cũng không nói nổi.
Lam Vong Cơ nhíu mày, trực tiếp hóa thành Long thân, cõng tiểu Phượng Hoàng sắc mặt tái nhợt bay về Vân Thâm phong.
Nằm sấp trên lưng Lam Vong Cơ xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây, Ngụy Vô Tiện phảng phất cảm thấy như trở về hồi còn bé, được Lam Vong Cơ cõng trên lưng bay lượn khắp bầu trời, không khỏi nhẹ giọng cười.
Bạch Long quay đầu lại nhìn hắn: "Sao vậy? "
Ngụy Vô Tiện cúi người áp má lên lưng của Bạch Long, cười nói: "Không có gì, chỉ là tự nhiên nhớ lại chuyện hồi còn bé. Lam nhị ca ca, lần này ngươi phải chở ta cho đàng hoàng, ngàn vạn lần không được để ta rớt xuống nữa đó! "
"Không bao giờ có chuyện đó nữa."
TBC