4.
Nguỵ Vô Tiện ngậm một nhánh cỏ trong miệng, ung dung đi về phía Tĩnh thất.
Hắn đã triệt để nghĩ thông suốt: Nhập gia tuỳ tục. Dù sao tạm thời cũng không có nơi nào để đi, Lam Vong Cơ ở nơi này, hắn cũng không phải thật không thể chờ được nữa.
Vân Thâm Bất Tri Xứ mỗi một viên ngói mỗi một viên gạch đều vẫn là hình dạng như trong kí ức của hắn. Hắn một bên dạo bước, một bên tuỳ ý thưởng thức, trong lòng không khỏi cảm khái: Năm đó Lam Trạm liều mạng muốn dẫn hắn về, làm sao cũng không thành công. Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, hắn đúng thật là bị mang về rồi.
Mặc dù quanh quẩn một hồi trong đó, hắn cũng không nhớ rõ.
Trong lòng phảng phất một cỗ trống rỗng, thật sự là một tiếc nuối lớn lao.
Trong vô thức, hắn đã chạy tới ngoài cửa Tĩnh thất, ngước nhìn đề tự trên bảng hiệu kia, bỗng nhiên có chút băn khoăn không biết nên bước vào hay bước ra.
Đứng ở một bên ngây ngẩn một hồi, chợt thấy trên bờ vai trầm xuống, bị người từ phía sau phủ lên một vật trên vai.
Nguỵ Vô Tiện: "!"
Hắn vậy mà lại không phát giác được có người đến! Bỗng nhiên tránh sang bên, cúi đầu xem xét, hoá ra là một chiếc áo choàng.
"Ách...." Hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, cảm thấy mình có chút thất thố, một lòng muốn xin lỗi Lam Vong Cơ: "Thật có lỗi."
Lam Vong Cơ lắc đầu, ôn nhu nói: "Không cần sợ hãi. Ta sẽ không làm gì cả."
"......A." Nguỵ Vô Tiện nhếch miệng, nhỏ giọng thì thầm nói: "Ai sợ hãi chứ."
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, khoé miệng Vong Cơ tựa hồ nhấc lên một đường cong nhỏ xíu.
Hai người cùng tiến vào Tĩnh thất, ý tứ tương kính như tân dùng bữa tối. Sau đó Lam Vong Cơ đọc sách, Nguỵ Vô Tiện ngồi ngẩn người tại gian phòng bên trong, hai người bình an vô sự một trận, rất nhanh tới giờ đi ngủ.
Lam Vong Cơ đọc xong sách, vừa mới đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện liền bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một mặt cảnh giác nhìn qua.
"......" Lam Vong Cơ nói: "Vừa rồi ta đã đem gian phòng thu dọn qua."
Nguỵ Vô Tiện: "....Đa tạ."
Lam Vong Cơ nói: " Không cần. Đi ngủ sớm một chút."
Dứt lời, y liền xoay người, đi ra sau bức bình phong. Nguỵ Vô Tiện ngây ngẩn tại chỗ một hồi, cuối cùng đứng dậy đi về phía gian phòng bên trong.
Hắn tiện tay vung tắt ngọn nến, rồi lên giường nằm.
".........."
Nguỵ Vô Tiện trở mình, khóc không ra nước mắt nghĩ: Làm sao bây giờ, căn bản ngủ không được a!
Ban ngày còn đỡ, chí ít có thể đi tới đi lui hoặc ngồi, nhưng hiện tại hắn đang nằm, chỉ cần vừa nhắm mắt, hắn lại không thể khống chế mà nghĩ tới sự tình sáng sớm Lam Vong Cơ khí thế hùng hổ muốn làm hắn.
Hắn nhịn không được, nghĩ: Nam nhân với nam nhân, thật có thể.....?
Hàm Quang Quân trước nay luôn cách xa người ngàn dặm, thế mà lại cùng hắn gần như vậy, chẳng những không hề giữ khoảng cách lại thân mật sờ hắn, cuối cùng lại còn muốn....
"Ta không tin!"
Nguỵ Vô Tiện quát to một tiếng, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Sát vách lập tức truyền tới thanh âm của Lam Vong Cơ: "Sao thế?"
"......." Nguỵ Vô Tiện lúng túng nói: " Không có gì, không có gì, ha ha ha."
Cả người hắn cứng đờ mà nằm trở lại giường.
Sở dĩ phản ứng kịch liệt như vậy. là bởi vì hắn vô tri vô giác ý thức được, buổi sáng Lam Vong Cơ đối với hắn như vậy, hắn tựa hồ còn cảm thấy....thật thoải mái!
"........"
Nguỵ Vô Tiện một tay lấy chăn kéo qua đầu, đem mình cuộn lại thành cái bánh chưng, không nhìn không nghe không nghĩ, cắm đầu đi ngủ.
Trong chăn phảng phất mùi đàn hương, giống hệt mùi hương trên người Lam Vong Cơ. Một trận kia làm mùi hương đều bao quanh hắn.
Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, dần dần có chút bối rối, mơ mơ màng màng nghĩ: "Thật tốt nha..."