[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 2




2.

Nguỵ Vô Tiện điều tiết lại biểu cảm, xác định bề ngoài của mình không có chút sơ hở, mới ung dung thảnh thơi về lại gian phòng.

Hắn vẫn còn nhớ rõ, muốn ra vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, cần phải có ngọc lệnh thông hành. Hắn chuẩn bị trở về để tìm, thử thời vận.

Kết quả, vận khí của hắn chính xác là không tệ. Lam Vong Cơ không có trong phòng, coi như thuận tiện để hắn tìm đông tìm tây một trận, cuối cùng thế mà lại phát hiện một khối ngọc lớn trông giống như ngọc lệnh thông hành đang nằm trên bàn. Ước chừng là của Lam Vong Cơ làm rơi lúc rời đi.

Lam Vong Cơ như thế nào mà lại làm rơi vật này?

Nhưng lúc này Nguỵ Vô Tiện căn bản không thể suy nghĩ gì nhiều, cầm khối ngọc kia cất vào trong túi, hướng cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ mà chạy, một đường tránh tai mắt khắp nơi, khó khăn lắm mới đi tới bìa rừng, vịn cây thở dốc hai lần, hơi thở khó nhọc.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người áo trắng quen thuộc.

Thấy rõ người tới, Nguỵ Vô Tiện tim đập mạnh một cái, cổ họng cũng trở nên khô khốc: Lam Trạm! Y sao lại tới đây!

Lúc sáng hắn bị Lam Vong Cơ doạ đến sợ quả thực không nhẹ, hiện tại cả người đều hết sức cảnh giác, vô thức lui về sau hai bước.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, cười giả lả nói: "Lam Trạm, ngươi cũng đi tản bộ a?"

Lam Vong Cơ cất giọng nhàn nhạt hỏi: "Tại sao không về ăn cơm?"

Nguỵ Vô Tiện cười cười, một tay khẽ đặt lên hông ống sáo bên lưng, nói:

"Ngươi về trước đi, ta lập tức về ngay."

"....." Lam Vong Cơ đánh giá hắn một lượt. Rốt cuộc không có ý định cùng hắn tiếp tục câu chuyện, trực tiếp nói:

"Nguỵ Anh, ngươi quả thật đã bị mất kí ức."

"....." Nguỵ Vô Tiện cảm thấy diễn xuất vụng về của mình bị vạch trần, cũng không tiếp tục nguỵ trang nữa, tay sờ một cái, trực tiếp đem Trần Tình rút ra, nắm trong tay xoay hai vòng, hất cằm nói: "Đúng vậy không?"

Lam Vong Cơ không nói gì, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Hai người trầm mặc nhìn nhau một lát, Nguỵ Vô Tiện còn chưa nghĩ ra nên mở miệng nói gì, nhưng vẫn là dứt khoát muốn chạy trốn.

Bất thình lình thân ảnh áo trắng trước mặt bỗng nhiên vụt lên, hắn sửng sốt một chút, vừa lấy lại tinh thần, nắm lấy cây sáo thì cái tay kia đã bị bắt lại.

"?!" Nguỵ Vô Tiện trong lòng thầm oán thán: Lam Trạm tốc độ lúc nào cũng nhanh như vậy!

Hắn dừng một chút, sau đó tay chân bắt đầu giằng co kịch liệt, hung ác lên tiếng: "Thả ta ra!"

Lam Vong Cơ tóm rất chặt, Nguỵ Vô Tiện cho là y sẽ không buông tay, lại không nghĩ rằng lời hắn vừa nói ra, đối phương đã lập tức buông tay.

Nguỵ Vô Tiện ngược lại bởi vì dùng sức quá mạnh mà lảo đảo một chút, lui về sau mấy bước mới có thể một lần nữa đứng vững. Hắn thở dốc một hơi, ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh nói:

"Lam Trạm, ta không biết lúc trước ta đã đáp ứng ngươi chuyện gì, nhưng hiện tại ta...."

Lam Vong Cơ: "Nguỵ Anh, kí ức của ngươi có vấn đề."

Nguỵ Vô Tiện cười khẩy, nói: "Là? Nhưng vậy thì sao? Ta có thể cùng ngươi xảy ra chuyện gì?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, vươn tay, chỉ chỉ một hồ nước cách đó không xa, nói: "Ngươi lại xem một chút."

Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc.

Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng bản năng hắn lại không hề có ý chống lại Lam Vong Cơ, vẫn là đi qua "Nhìn", vừa nhìn vừa nói: "Người muốn ta nhìn cái gì? Không phải là....."

Thanh âm của hắn đột nhiên im bặt.

Từ quá trình nhận thức đến lúc hiểu rõ vấn đề diễn ra khá chậm chạp, hắn lúc này mới chú ý tới, trên mặt nước phản chiếu bóng người, nhưng lại không phải là bộ dáng vốn có của hắn.

Nguỵ Vô Tiện: "......"

Hắn run run đưa tay sờ lên mặt mình, lẩm bẩm nói: "Làm sao, chuyện này.....Ta....?"

Hắn lúc này mới phát hiện, thanh âm của mình cũng thay đổi. Bất quá chỉ là vừa rồi quá đỗi kích động, mới không hề phát hiện ra.

"Nguỵ Anh"

Lam Vong Cơ lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, lời ít ý nhiều mà thuật lại cho hắn quãng kí ức đã bị hắn lãng quên kia.

Không nghĩ vậy mà đã dài đến mấy chục năm. Nguỵ Vô Tiện nghe xong cả người đều ngây dại.

Nói xong lời cuối cùng, Lam Vong Cơ nhìn vào mắt Nguỵ Vô Tiện, chân thành nói:

"Nguỵ Anh, chúng ta bây giờ đã là đạo lữ. Cho nên..."

Y dừng một chút, tựa hồ có chút xấu hổ, thoáng dời ánh mắt đi: " Cho nên mới...."

Mới có thể phát sinh sự tình lúc sáng.

Nguỵ Vô Tiện: "...."

Hắn cảm giác mình tựa như một cái cây lẻ loi trơ trọi nơi hoang dã, một đạo kinh lôi từ trên trời giáng xuống, vừa vặn đem hắn bổ ra làm đôi.