[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 14




14.

Nguỵ Vô Tiện đã lâu không thi triển thủ pháp, cả người thập phần phấn khởi. Hai tiểu bối nhìn thấy tận mắt hắn thi thố tài năng, cũng vạn phần hưng phấn. Vừa vặn lúc đó Lam Vong Cơ cần tạm thời rời đi để xử lí một chút sự vụ rắc rối, không cần bọn hắn đi theo.

Thế là bọn hắn dứt khoát vây quanh bên người Nguỵ Vô Tiện, thật tâm chân thành mà ca ngợi hắn lên tận trời mây một phen.

Đặc biệt là Lam Cảnh Nghi. Hắn vô cùng kích động nói: "Tiền bối, hôm nay người dùng chiêu kia, cái chiêu thổi sáo ngự thi, thật sự là quá đẹp rồi!!"

Nguỵ Vô Tiện bị hắn thổi phồng quá mức cũng truyền đến một trận thoả mãn, không khống chế được khoé miệng đang giương trên mặt, thế nhưng vẫn cố giữ một ngữ khí hời hợt, nói: "Chiêu thức nhỏ thôi, căn bản không cần tốn nhiều sức. Làm sao nào, các ngươi trước đó đều chưa từng thấy qua sao?"

Lam Cảnh Nghi nói: "Không có. Nguỵ tiền bối ở những lần săn đêm trước đều không dùng chiêu này."

Nguỵ Vô Tiện có chút kì quái, nói: "Thuận tiện như vậy, vì sao ta lại không dùng?"

Lam Cảnh Nghi không có cách nào trả lời hắn vấn đề này. Lam Tư Truy ở bên cạnh lại như có điều suy nghĩ, đang định mở miệng, lại bị Lam Cảnh Nghi đang hưng phấn một bên cắt ngang: "Nguỵ tiền bối, vậy chúng ta thì sao? Người cảm thấy kiếm pháp của bọn ta hôm nay thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện gật đầu biểu đạt sự khẳng định: "Không tệ. Nhưng vẫn không đủ, vẫn phải tiếp tục cố gắng."

Lam Cảnh Nghi nói: "Tiền bối chỉ điểm cho bọn ta một chút đi!"

Lông mày Nguỵ Vô Tiện nhướn lên. Mặc dù bị mất kí ức, nhưng hắn đại khái vẫn có thể hiểu được ý tứ của các tiểu bối: Nếu để cho Hàm Quang Quân chỉ giáo, tất nhiên là sẽ vừa nghiêm túc lại vừa áp lực. Nếu để hắn chỉ giáo, hẳn là sẽ nhẹ nhõm tự tại hơn rất nhiều.

Hắn bị thổi phồng đến mức cao hứng, liền nói: "Được a, ta tự mình làm mẫu cho các ngươi nhìn một chút."

Nói là làm, hắn tiện tay nhặt lên một nhành cây, định dùng nó thay kiếm để chỉ điểm.

Lam Cảnh Nghi lại "Ai?" một tiếng, hỏi: "Sao hôm nay tiền bối lại không sử dụng kiếm?"

"......" Nguỵ Vô Tiện sửng sốt một chút, cười cười, xoay xoay nhành cây trong tay hai lần, nói: "Bất quá làm mẫu thôi mà, dùng kiếm làm gì. Ta dùng cái này là được rồi."

Lam Cảnh Nghi mơ hồ không hiểu, thấy Nguỵ Vô Tiện dường như cũng không hiểu thấu.

Thấy thế, Lam Tư Truy mới cười với Nguỵ Vô Tiện rồi giải thích: "Bởi vì lúc trước, mỗi lần làm mẫu cho bọn ta, Nguỵ tiền bối người đều nhất định sẽ dùng Tuỳ Tiện...."

".......?"

Nguỵ Vô Tiện lần này triệt để nghĩ không thông, lẩm bẩm: "Tuỳ Tiện? Ta làm sao lại dùng Tuỳ Tiện...."

Hắn cứ lẩm bà lẩm bẩm, đột nhiên ý thức được một chuyện. Chuyện này quả thực không phải là không có khả năng!

Lúc phát hiện ra mình đã đổi thân thể, hắn cư nhiên lúc đó đã lập tức kiểm tra tình trạng thân thể này một chút. Rất nhanh đã phát giác ra cỗ thân thể này bên trong cũng không có kim đan, hắn liền có chút thất vọng, không định tiếp tục xem tiếp.

Hôm nay nghe các tiểu bối này nói chuyện, Nguỵ Vô Tiện lúc này mới nửa tin nửa ngờ một lần nữa đem tay đặt lên đan điền, ngưng thần tra xét.

Lam Cảnh Nghi thấy hắn đột nhiên bất động, hiếu kì hỏi: "Thế nào tiền bối?"

Nguỵ Vô Tiện vẫn nhắm mắt không trả lời.

Lam Tư Truy cũng có chút lo lắng: "Nguỵ tiền bối có phải là, nhớ ra cái gì đó không?"

Nguỵ Vô Tiện cũng không nghe vào tai bọn họ đang nói gì, hiện tại hắn đang dồn toàn bộ lực chú ý tập trung vào đan điền của mình, sau đó bỗng nhiên mở mắt:

Sâu trong thân thể hắn chính là, là Kim Đan!

Không đúng, là chưa hình thành Kim Đan.......

Mặc dù còn chưa thành hình, nhưng đích thực là Kim Đan!

Như vậy nói cách khác, mặc dù vẫn còn kém rất xa so với lúc hắn ở thời kì đỉnh cao, nhưng ít ra sẽ không có chuyện vừa rút kiếm ra thì thể lực liền không chống đỡ nổi!

Ý nghĩ rõ ràng trong nháy mắt đó, làm Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đại não triệt để trống rỗng, kích động đến mức khó mà kiềm chế được, hai mắt trợn lên, toàn thân run lên nhè nhẹ.

Các tiểu bối bị hắn làm cho giật mình, đang do dự không biết có nên phát tín hiệu cho Lam Vong Cơ hay không, đã thấy Nguỵ Vô Tiện không nói không rằng tiếng nào, đột nhiên co chân chạy xông ra ngoài!

"Nguỵ tiền bối!"