[Vong Tiện] Phân Ly

Chương 6: Xin lỗi




Ngụy Vô Tiện tròn mắt lắng nghe những lời Lam Vong Cơ thủ thỉ bên tai mình. Trái tim hắn đập liên hồi gần như là nện theo từng lời mà y nói ra, cả người tựa hồ như run rẩy. Hắn đẩy Lam Vong Cơ ra, nhìn vào đôi con mắt màu nhạt chứa đầy sự thành thật của y, trái tim đang loạn nhịp lại cứ run lên chứ không thể bình tĩnh lại. Hắn nhận ra, mình đang run động vì Lam Vong Cơ. Hắn muốn lảng tránh y nhưng hắn còn một đều cần biết, và chỉ có lúc này Lam Vong Cơ mới thành thật mà trả lời tất cả các câu hỏi của hắn.

- Lam Trạm, vì sao ngươi lại tốt với ta như vậy?

Hắn lấy hết can đảm để hỏi, hắn đã suy nghĩ đến tình trạng y nói sẽ muốn cảm hóa hắn hay muốn có được thứ gì từ hắn,... Hắn không chắc chắn mình sẽ chịu đựng được khi nghe câu trả lời như vậy và sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng hơn hết, hắn muốn biết rõ sự thật vì sao y lại lên đây chăm sóc hắn như vậy.

Trái với mọi dự liệu trong suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhìn hắn bằng một ánh mắt hờn mát như thể "tại sao ngươi lại không biết chứ?", y trả lời:

- Tại yêu ngươi mà.

Ngụy Vô Tiện cả kinh, hắn hỏi lại:

- Lam Trạm, ngươi có biết mình đang nói gì không?

Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:

- Vậy ngươi có biết "yêu" là thế nào không?

Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ, sau đó y nói:

- Giống như phụ thân yêu mẫu thân.

Nói xong còn chưa đủ, y tiến đến hôn chóc lên môi hắn.

Người ta nói kẻ say thường nói lời không đáng tin, người ta cũng nói người say hay nói lời thật lòng. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ say liền biến thành bộ dạng trẻ con ngờ nghệch, trẻ con có đáng tin không? Tại sao một đứa trẻ to xác lại khiến hắn có nhiều xúc động đến vậy? Hay hắn đã say như y rồi?

Đương lúc Ngụy Vô Tiện đang rối rấm trong suy nghĩ của mình thì Lam Vong Cơ say rượu vẫn bám riết chủ đề của y. Y nhích lại gần hắn một chút, đôi mắt nhạt màu nhìn hắn như một đứa trẻ muốn xin kẹo nhưng sợ bị mắng, y nói:

- Đừng chết.

Ngụy Vô Tiện nhìn y một hồi lâu... Rồi hắn bỗng nhiên dùng 2 tay giữ lấy đầu y. Hắn hôn lên môi y, hôn lên chiếc mũi cao thẳng của y, hôn lên mi mắt y, nụ hôn rãi dài đến trán và hai bên má. Hôn với tất cả sự trân quý và nâng niu nhất đời này của hắn. Sau cùng, hắn ôm đầu y vào lòng, hôn lên tóc y.

- Xin lỗi - Hắn khẽ nói.

Mãi đến sau này Lam Vong Cơ cũng không biết được đã từng có một đêm Ngụy Vô Tiện ôm y và khóc rất nhiều.

Sáng hôm sau khi Lam Vong Cơ thức dậy trên giường đá, nhìn Ngụy Vô Tiện ngủ say bên cạnh làm y lo lắng. Kể từ ngày y đến đây đều không thấy hắn ngủ say bao giờ, giấc ngủ của hắn rất ngắn và rất nông. Y sờ trán hắn, không có sốt. Y sờ mạch hắn, vẫn còn đập. Không thể trách y phô trương hay làm lớn chuyện vì Ngụy Vô Tiện khi ngủ so với người vừa khuất chỉ khác nhau ở chỗ một người không thở, một người thở nhẹ. Đúng vậy, hơi thở của Ngụy Vô Tiện hiện tại rất nhẹ, hắn nếu muốn giả làm người chết thì khó mà nhận ra.

Sau khi xác định người bên cạnh vẫn còn sống thì Lam Vong Cơ mới rón rén xuống giường, ém lại góc chăn cho hắn rồi đi làm bữa sáng.

Ngụy Vô Tiện hiếm có một đêm ngon giấc như vậy nên khi tỉnh lại tinh thần rất sảng khoái. Bữa sáng ăn cũng ngon miệng hơn bình thường. Ngược lại, bên kia Lam Vong Cơ suốt bữa ăn luôn trong trạng thái muốn nói lại thôi. Nhìn y như vậy Ngụy Vô Tiện cảm thấy không nỡ, liền cho y một liều an thần:

- Ngươi muốn hỏi đêm qua say ngươi có làm chuyện gì phi lễ không đúng chứ?

Lam Vong Cơ gật đầu, vành tai lặng lẽ hồng lên. Ngụy Vô Tiện mở to mắt nói dối:

- Ngươi say rất ngoan, tửu phẩm rất tốt. Uống say liền ngủ, không làm phiền hà đến người khác.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy hình như y mới thở phào một hơi.

- Lam Trạm, ngươi đi trấn thì mua cho ta cái đấu bồng. Ta muốn ra ngoài dạo.

Lam Vong Cơ gật đầu. Ra ngoài khuây khỏa cũng tốt.

Y mua cho hắn cái đấu bồng màu đen, phần vải rũ xuống dài đến tận đầu gối. Bản thân y cũng đội một cái đấu bồng màu trắng che đi diện mạo khiến người ta phải chú ý.

Cả 2 sánh vai nhau cùng đi trên đường trấn Di Lăng. Nếu là trước đây, Ngụy Vô Tiện có nằm mơ cũng không ngờ mình lại có thể cùng Lam Vong Cơ một lần nữa bình yên mà dạo trấn. Chỉ là thiếu mất nhóc A Uyển rồi.

==================================

Do chap vừa rồi mọi người tương tác rất tốt nên chap này tui đúng hẹn 2 ngày 1 chap cho mọi người. "Phân ly" đã đi được nửa chặn đường của nó rồi đấy! Hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ nhé~~~~