[Vong Tiện] Phân Ly

Chương 11: Thư tay (Hoàn)




Người gọi Lam Vong Cơ là Giang Trừng. Mới sáng sớm ra gã đã nghe người ta báo rằng dân chúng phát hiện bạch y tiên nhân không biết còn sống hay đã chết mà cứ ngồi im như pho tượng trên một chiếc thuyền nan bị kẹt ở đầm sen. Gã đi đến nơi thì phát hiện là Lam Vong Cơ. Gã lên tiếng gọi y, nhưng gọi mấy tiếng y cũng không phản ứng. Cảm giác như người chết thật ấy chứ. Đến tiếng gọi thứ 5, nếu y còn không phản ứng gã sẽ xuống xách y lên thì Lam Vong Cơ quay đầu nhìn gã.

Đôi mắt y đỏ ngầu, giăng đầy tơ máu làm gã cũng thoáng rùng mình. Nhìn cứ như tẩu hỏa nhập ma.

- Lam nhị, ngươi ổn không? - Giang Trừng hỏi.

Lam Vong Cơ không trả lời gã, nhặt Trần Tình vắt lên eo, y ôm bộ y phục màu đen lại nhặt 2 cái đấu bồng ở muôi thuyền, đệm mũi chân xuống sàn thuyền, bay đi mất tâm.

Y trở lại khách điếm nơi mà hai người dừng chân mấy ngày nay. Chén trà, chăn đệm, cái ghế,... những thứ mà Ngụy Vô Tiện đã dùng qua trong căn phòng đó y đều gom vào túi càn khôn hết sau đó dùng số bạc lớn mua lại từ ông chủ, ông chủ dĩ nhiên hài lòng. Y đi một vòng trở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mang hết cả thải mọi thứ vào Tĩnh Thất.

Mang về, giấu đi.

Như chợt nhớ ra cái gì nữa, y đi đến Di Lăng, nơi động Phục Ma hai người từng chung sống. Nơi này đã vài ngày không còn người ở nên lạnh lẽo lắm, khí tức của Ngụy Vô Tiện cũng chẳng còn, nhưng chỉ có ở đây, y mới cảm nhận được như hắn đang ở cạnh mình. Chiếc giường đá cứng ngắt, lạnh băng, những món đồ chơi nhỏ,... Nơi này có thật nhiều kí ức giữa hắn và y.

Lam Vong Cơ ngồi xuống chiếc bàn đá quen thuộc. Y lấy từ trong ngực ra lá thư tay mà hắn viết cho mình.

"Gửi Lam Trạm!

Có lẽ khi ngươi gỡ phong thư này ra thì chúng ta đã âm dương cách biệt rồi. Có một chuyện mà ta vẫn còn gạt ngươi. Ngày hôm ấy ngươi say không có ngoan ngoãn ngủ như ta đã nói. Hôm đó, ngươi đã nói với ta rất nhiều, ngươi nói ngươi yêu ta, yêu ta như phụ thân ngươi yêu mẫu thân, ngươi còn hôn ta nữa. Lúc đó ta thật sự rất bất ngờ, hoang mang lắm. Nhưng sau đó, chính sự chân thành trong ngươi đã để cho ta nhìn nhận được cảm xúc trong bản thân mình. Đối với ta yêu chính là yêu thôi, đối phương là nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là gặp đúng người. Lúc đó, ta cũng nhìn ra mình cũng có tình cảm đặc biệt với ngươi, ta ỷ lại ngươi, muốn nhìn thấy ngươi, muốn ăn cơm ngươi nấu, muốn ôm ngươi ngủ. Từ trước tới nay ta chưa từng đối ai như thế, ta cũng không biết cái đó có phải là yêu thích không. Ta chỉ biết ta đối ngươi thật đặc biệt.

Chỉ tiếc là kiếp này ta mệnh đã dứt, ta không thể cho ngươi hi vọng rồi lại vụt tắt nó, đối ngươi không công bằng. Nhưng nếu không nói cho ngươi biết chuyện ngươi vốn nên biết đối ngươi lại càng bất công hơn. Ta lại ích kỹ không muốn đẩy ngươi ra xa ta. Thời gian qua, trong lòng ta đều âm thầm cho rằng chúng ta là một đôi, trong lòng ta tự cho mình quyền làm người nhà của ngươi, đòi hỏi ngươi, hờn dỗi ngươi. Cảm ơn ngươi Lam Trạm, cảm ơn ngươi cuối đời này đã ban cho ta chút ấm áp tình người, cảm ơn ngươi đã cho ta cảm giác được ái nhân yêu, được ái nhân cưng chiều là như thế nào. Cảm ơn ngươi mỗi đêm đều đốt lửa và giữ lửa, cảm ơn những bữa ăn dụng tâm. Một tiếng cảm ơn là không đủ hết nhưng ta chẳng thể làm gì cho người ngoài cảm ơn ngươi.. Ủng hộ chính chủ vào ngay { TR UмtгцуeЛ.vЛ }

Xin lỗi ngươi Lam Trạm, xin lỗi ngươi vì đời này không thể trực tiếp nói cho ngươi biết cảm giác của ta đối với ngươi. Xin lỗi ngươi vì đã trộm hạnh phúc bên ngươi. Di Lăng Lão Tổ xấu xa như vậy đó, chỉ mong Hàm Quang Quân lần này đừng vì thế mà ghét bỏ ta. Kiếp này ta nợ ngươi một đoạn tình cảm. Kiếp sau gặp lại ta trả cho ngươi cả vốn lẫn lãi có được không?

Lam Trạm, tạm biệt.

Ngụy Anh."

Lam Vong Cơ đặt lá thư xuống bàn đá mới nhận ra mình đã khóc. Y cứ cầm lá thư thẫn thờ một lúc rồi lại gấp lá thư lại gọn gàng bỏ vào ngực.

Đôi mắt nhạt màu nhìn lên chiếc giường đã vắng hơi người:

- Được, ta cho ngươi nợ.

Đoạn tình cảm này y cho hắn nợ, hẹn đời sau gặp lại sẽ được nên duyên.

Sau khi đọc thư xong y cảm giác mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Y biết hắn có tình cảm với y, hắn có thể vì y mà lần nữa trở về không? Y tự hỏi, y cũng không biết, nhưng y sẽ chờ hắn trở về.

Y đem những thứ mà Ngụy Vô Tiện đã dùng qua, đã sáng tạo ra còn sót lại ở nơi này bỏ túi càn khôn, mang về nhà giấu đi.

Nửa tháng sau, khi đã thu xếp bản thân và mọi thứ ổn thỏa y đến Lan Lăng đưa thư cho Giang Yếm Ly. Lúc đưa thư, nàng cầm thư trong tay, đôi mắt đỏ hoe nhìn y hỏi:

- A Tiện đâu?

Lam Vong Cơ không đáp, chỉ lắc đầu, một hồi lâu sau mới nói:

- Ta chờ hắn về.

Nghe xong Giang Yếm Ly đứng không vững nữa, nàng khóc rất thương tâm. Khi Lam Vong Cơ chuẩn bị đi thì nàng gọi y lại. Nàng đi vào trong bế một đứa trẻ ra, đứa trẻ được người ta dùng khăn che mặt không thế rõ dung mạo. Nàng để nó xuống đất, cúi người, tháo khăn che mặt của nó.

Là Ôn Uyển!

Đồng tử của Lam Vong Cơ co rụt lại khi nhìn thấy đứa trẻ trước mặt. A Uyển lúc này dường như cũng nhận ra y, nó mếu máo gọi:

- Ca ca có tiền.

Nó đi đến ôm lấy chân Lam Vong Cơ, dụi gương mặt đầy nước mắt vào y phục y.

- Có một vị phu nhân vì thấy nó còn quá nhỏ nên đã lén đem giấu nó đi. Sau khi từ Di Lăng trở về thì ta mới được biết chuyện này. Ta nghĩ hiện tại chỉ có Lam nhị công tử mới bảo vệ, dạy dỗ nó tốt được. Hơn nữa... nó cũng là người mà A Tiện để lại.

Hôm ấy, Lam Vong Cơ cúi người hành một lễ với Giang Yếm Ly rồi ôm A Uyển đi. Trên đường đi A Uyển vẫn còn nức nở hỏi y:

- Ca ca có tiền, sao không thấy Tiện ca ca?

Y trả lời nó:

- Hắn sẽ về.

HOÀN CHÍNH VĂN