[Vong Tiện] Nhất Vẫn Thiên Hoang

Chương 7




Ngoại trừ hai chữ xin lỗi, hình như y cũng không thể nói với Ngụy Vô Tiện câu gì khác.

Từ trước đến nay y là đệ tử mẫu mực hiểu biết lễ nghi nhất, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm bất cứ chuyện thất lễ nào, nhưng tất cả những quy củ giáo điều từng có được đều bị phá vỡ một lần bởi thiếu niên trước mắt. Y không dám nhìn vào đôi mắt trong suốt sáng ngời kia, thậm chí không cách nào ở đó thêm một khắc, vội vàng nói xin lỗi, không đợi đối phương đáp lại, đã vứt mũ giáp, chạy trối chết.

Cấm ngôn là y hạ, nhưng không ngờ, đến canh giờ lại không thể nào tự dỡ bỏ. Tình huống cấm ngôn không giải được cũng không phải là không có tiền lệ, nhưng cực kỳ hiếm thấy, hơn trăm năm qua, cũng chỉ phát sinh vài lần như vậy mà thôi. Khi truyền thụ cấm ngôn thuật, sư phụ đã nói với bọn họ ngoại lệ như vậy, khi nghe tới giải pháp, không ít môn sinh tuổi còn nhỏ đều đỏ tai.

Lam Vong Cơ khi đó tuổi tác cũng không lớn, vẻ mặt tự nhiên như cũ, cũng không coi nó là cách làm đặc biệt gì, chỉ nghe như một cách làm bình thường, đại khái cũng chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy lại phát sinh trên người mình.

Bước chân vội vàng trở về gian nhà hoa long đảm mới vừa rời đi không lâu, nhanh chóng khóa cửa lại, y tựa lưng vào sau cửa, vẫn khó có thể bình phục nhịp tim của mình. Trong vòng một ngày, nụ hôn đầu tiên bị cướp đi, mạt ngạch bị kéo xuống, rồi bởi vì muốn giải cấm ngôn thuật, bất đắc dĩ lại hôn một lần nữa.

Có lẽ vừa rồi quá hấp tấp, không nên trực tiếp hôn lên như vậy. Nhưng nếu không như thế, làm sao có thể cởi bỏ cấm ngôn thuật. Nhìn bộ dạng Ngụy Vô Tiện bị cấm ngôn đau khổ hướng về phía mình im lặng cầu xin, y không khỏi cảm thấy khó chịu, trong lòng tràn đầy tự trách và hối hận.



Y biết cấm ngôn thuật không giải được chỉ có một nụ hôn mới có thể giải trừ, nhưng khi khó khăn đưa ra quyết định, mơ hồ lại giống như có chút mong đợi và lòng ích kỷ khó hiểu. Khi y thấp thỏm chạm vào, không hiểu tại sao lại sinh ra một tia quyến luyến, nhưng lý trí nói cho y biết không thể như vậy. Vì thế sau cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lập tức nhanh chóng lui ra ở khoảng cách an toàn.

Nghe được Ngụy Vô Tiện mở miệng lần nữa, y dường như thở phào nhẹ nhõm, cấm ngôn thuật rốt cục giải trừ thành công. Nhưng cùng lúc đó, sợi dây thần kinh lại căng thẳng một lần nữa, y không dám nhìn Ngụy Vô Tiện lâu hơn, sợ bị phát hiện ra cái gì, chỉ có thể nói xin lỗi rồi vội vã chạy trốn.

Mọi người đều nói ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm mơ cái nấy, nếu không phải dòng chảy ngầm trào ra tâm tư không nên có, thì làm thế nào có thể mơ một giấc mơ như vậy?

Hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong đêm hôm đó, làm như còn sóng to gió lớn hơn so với toàn bộ những gì y đã trải qua trong suốt mười lăm năm qua. Y phảng phất đã hoàn toàn không còn quan tâm đến nụ hôn đầu tiên bị Ngụy Vô Tiện cướp đi, mạt ngạch bị hắn tháo xuống, còn có đủ các loại lời nói nhăng cuội mà hắn nói, chỉ cảm thấy tràn đầy áy náy đối với Ngụy Vô Tiện.

Người kia luôn thích trêu chọc người khác, lại nói chính mình thân kinh bách chiến, có lẽ cũng sẽ không để ý hai nụ hôn này đi. Nhưng cho dù đối phương không để ý, Lam Vong Cơ cũng không thể nào dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, chỉ cảm thấy là đã mạo phạm hắn.

Trốn trong gian nhà hoa long đảm yên lặng nói chuyện với mẫu thân, sau đó Lam Vong Cơ mới rời đi lần nữa, trực tiếp đến từ đường. Thẳng tắp quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo của từ đường, thậm chí ngay cả bồ đoàn cũng không lót. Y nhìn những ngọn nến trước linh bài không chớp mắt, tâm sự từng lờ mờ không rõ như ánh lửa yếu ớt kia dường như sáng lên từng chút một.

Lam Vong Cơ biết mình trốn không thoát, bắt đầu từ nụ hôn đầu tiên, rồi đến mạt ngạch bị Ngụy Vô Tiện tháo xuống, y đã rơi vào vòng xoáy kia không ra được. Nhưng cho dù chút xíu manh mối đó đã nổi lên rõ ràng, đại khái y cũng chỉ có thể đem nó chôn sâu trong đáy lòng, vĩnh viễn không cho nhìn thấy ánh sáng.

Tên tiểu tử hồn nhiên chọc y tâm phiền ý loạn kia thích chọc ghẹo các tiểu cô nương nhất, hắn thân kinh bách chiến sao có thể để tâm đến hai nụ hôn đến từ một nam nhân khác kia chứ, có lẽ còn có chút chán ghét.

Lam Vong Cơ yên lặng rũ mi mắt xuống, chỉ cảm thấy mọi thứ đều hoang đường như vậy, y làm thế nào có thể...

Ngón tay đặt trước người hơi cuộn tròn, lại chợt chậm rãi buông ra, nhẹ nhàng nhắm mắt lại như chấp nhận số mệnh.



Mạt ngạch cũng bị hắn tháo xuống rồi, có lẽ là định mệnh.

Mà lúc này, y cho rằng người kia không thèm để ý một chút nào đối với nụ hôn giữa bọn họ, thật ra cũng rơi vào tình trạng bế tắc, không thể tự giải thoát tương tự. Sòng bài đã đánh được mấy vòng, giờ Hợi sắp tới, đám học sinh cũng đều thức thời giải tán. Vốn đánh bài chính là tìm vui trong đau khổ, biết lỗi mà vẫn phạm, nếu lại bị bắt vì tội nghỉ ngơi không đúng giờ quy định, phỏng chừng lại là một trận phạt. Hôm qua Ngụy Vô Tiện bị đè đến từ đường lĩnh phạt, một trận quỷ khóc sói gào kia vẫn làm cho mọi người ít nhiều có chút sợ hãi.

Ngụy Vô Tiện lại không quan tâm, đêm nay hắn không có tâm tư dẫn bọn họ đi nghịch phá, cũng không sợ bị Lam Vong Cơ thường xuyên tuần tra đêm bắt được. Nếu như gặp phải y, đúng lúc hỏi cho rõ ràng, hôn người ta xong bỏ chạy là kiểu gì, cứ coi như là vì giải trừ cấm ngôn thuật, thì cũng không nên chạy như vậy, dù sao cũng phải nói thêm chút gì chứ. Cứ thế trực tiếp bỏ chạy, không hiểu sao lại có một chút mùi bạc tình bội nghĩa nhỉ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Ngụy Vô Tiện lại rơi vào trầm mặc.

Chết tiệt, vì sao trong đầu hắn đều nghĩ đến Lam Vong Cơ?

Khởi đầu từ nụ hôn đầu tiên, tựa như đã bắt đầu có một sợi dây vô hình quấn lấy hai người bọn họ lại với nhau, cởi thế nào cũng không cởi bỏ được.

Nhiếp Hoài Tang rõ ràng phát hiện đêm nay hắn cực kỳ không có tinh thần, ngay cả đánh bài cũng không hứng thú, vì thế khi mọi người giải tán hết, lặng lẽ tiến đến bên cạnh hắn, thần bí móc ra mấy quyển sách tranh vẽ: "Ngụy huynh, đây đều là sách hôm nay ta mới vừa lấy được, đều là cực phẩm, chính ta còn chưa xem qua, thấy ngươi không vui, lấy ra hiếu kính ngươi trước."

Ngụy Vô Tiện lập tức nở ra một nụ cười cứng ngắc: "Ta làm gì mà không vui, ta rất vui vẻ."

Nhiếp Hoài Tang lập tức phụ họa nói: "Vui vẻ là tốt rồi, vui càng thêm vui, không phải quá tuyệt sao, ngươi từ từ thưởng thức." Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Nhiếp Hoài Tang lại nói, "Thật ra nói tới cực phẩm, quyển sách lần trước bị Lam Nhị công tử xé mới là cực phẩm thực sự, nhưng cũng không sao, sau này ta lại kiếm thêm vài cuốn. Nè? Ngụy huynh, sao ngươi lại nhìn ta như vậy....."



Bình thường Ngụy Vô Tiện là người bình dị gần gũi nhất, nhưng Nhiếp Hoài Tang cảm thấy lúc này ánh mắt hắn nhìn mình cực kỳ không thân thiện, làm như muốn mình câm miệng. Vì thế y lập tức thức thời ngậm miệng, mở quạt ra nhanh chóng quạt quạt, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, giật giật khóe miệng cười nói: "Vậy ngươi xem thử, ta đi trước." Nói xong, liền nhanh nhẹn biến mất khỏi tầm mắt Ngụy Vô Tiện.

Lướt qua quyển sách Nhiếp Hoài Tang để lại, Ngụy Vô Tiện lần thứ hai trầm mặc, hôm nay hắn thật đúng là không qua nổi ba chữ Lam Vong Cơ này, làm sao chỗ nào cũng có thể dính đến y vậy hả.

Không nói gì tiện tay lật lật mấy trang, Ngụy Vô Tiện chậc một tiếng, âm thầm nói, khẩu vị của Nhiếp Hoài Tang thật là càng ngày càng nặng, tại sao tất cả đều là hai người nam...

Ánh mắt vô tình hữu ý rơi xuống một bức tranh sống động, một khuôn mặt hoàn toàn không khớp với cảnh trong tranh bỗng nhiên hiện lên trước mắt hắn.

Hắn bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, ném quyển sách trong tay ra ngoài như thể chạm vào than nóng.

Ngụy Vô Tiện quả thực muốn phát điên, không phải chỉ là hai nụ hôn thôi sao, làm thế nào lại có cảm giác Lam Vong Cơ thật sự giống như đã cắm rễ trong đầu hắn vậy?!