[Vong Tiện] Nhất Vẫn Thiên Hoang

Chương 4




Lam Khải Nhân trích dẫn kinh điển mắng Ngụy Vô Tiện hơn nửa tiết học, thời gian còn lại kiên nhẫn giảng giải lễ pháp tiên môn thêm một lần. Mặc dù không chỉ mặt đặt tên Nguỵ Vô Tiện, nhưng mọi người cũng biết Lam lão tiên sinh là nói cho ai nghe.

Đám học sinh nghe mà buồn ngủ, kêu khổ không ngừng, chỉ có bản thân Ngụy Vô Tiện dường như đứng ngoài cuộc, Lam Khải Nhân nói cái gì hắn nửa chữ cũng không nghe lọt, tâm tư hoàn toàn đặt ở chỗ khác, ánh mắt cứ nhịn không được nhìn về phía bóng dáng ngồi cao ngất kia, nhưng không dám ngừng lại quá lâu, sợ bị phát hiện gì đó.

Sau tiết học, mấy đệ tử thế gia lại như thường ngày tụ tập bên cạnh Ngụy Vô Tiện, bàn bạc lát nữa đi đâu chơi, nhưng hắn không thấy hứng thú như mọi khi, chỉ nhìn bóng người mặc áo trắng một mình rời đi kia như có điều suy nghĩ. Tuy rằng hắn không thèm để ý đã dâng hiến nụ hôn đầu tiên của mình, nhưng đối với một người tính tình thích sạch sẽ như Lam Vong Cơ mà nói, cứ như vậy vô duyên vô cớ bị người ta hôn một cái, không biết tối hôm qua sau khi trở về có phải bị tức giận đến khóc hay không.

Hắn vẫn luôn da mặt dày như tường thành, cũng không cảm thấy hai nam nhân hôn nhau một cái thì có bao nhiêu xấu hổ. Nhưng bất luận thế nào, chuyện ngày hôm qua đều là do chính hắn gây ra, bất luận thế nào vẫn là nên hướng Lam Vong Cơ xin lỗi cho đàng hoàng. Vì thế cũng không kịp quan tâm đám thiếu niên vây quanh bên cạnh bọn họ, Ngụy Vô Tiện để lại một câu "Xin lỗi, có việc, không tiếp được", rồi vội vàng rời đi đuổi theo Lam Vong Cơ.

Giang Trừng thu dọn bàn học, không hiểu chuyện gì nhìn hắn một cái: "Ngươi có thể có chuyện gì. "

Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc: "Sư đệ ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu." Để lại cho Giang Trừng một nụ cười vô cùng rạng rỡ, sau đó hắn rảo bước rời đi.

Giang Trừng bị nụ cười kia của hắn làm cho cả người nổi da gà, luôn cảm thấy hắn chắc chắn lại sắp đi làm chuyện xấu. Nhìn lướt qua một chỗ ngồi khác đã trống rỗng, hai mắt Giang Trừng tối sầm lại, Ngụy Vô Tiện sẽ không lại đi tìm Lam Vong Cơ gây phiền phức đấy chứ.

"Lam Trạm!"

Nghe thấy phía sau có người gọi mình, Lam Vong Cơ không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đó là ai, ngày thường cho dù là môn sinh hay là đệ tử thế gia đến nghe học thấy y là chắc chắn sẽ đi đường vòng, ngoại trừ một người ngoại lệ. Vừa nghe tiếng kêu to kia, bước chân y khựng một cái, nhưng cũng không có ý định dừng lại, ngược lại bất tri bất giác tăng nhanh tốc độ.

Người phía sau kiên trì, năm bước thành ba bước bắt kịp: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi chờ ta một chút."

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, rốt cục dừng bước, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Chuyện gì."

Ngụy Vô Tiện hơi thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Lam Trạm, chuyện hôm trước, thực xin lỗi nha."

Lam Vong Cơ hơi chuyển tầm mắt, làm như không muốn nhìn hắn thêm một cái nào nữa: "Không cần."

Ngụy Vô Tiện lập tức đổi vị trí, di chuyển đến phía trước Lam Vong Cơ. Nhìn kỹ như thế, lúc này hắn mới phát hiện Lam Vong Cơ thoạt nhìn có vẻ tinh thần không tốt như bình thường, dưới bọng mắt hơi thâm đen, không khỏi tò mò hỏi: "Có phải tối hôm qua ngươi ngủ không ngon không, tại sao cảm giác ngươi sắp có quầng thâm vậy, trong mắt còn có tơ máu."

Lam Vong Cơ một lần nữa tránh ánh mắt của hắn: "Không có."

Ngụy Vô Tiện lại thay đổi vị trí, mạnh mẽ nhét mình vào tầm mắt của Lam Vong Cơ: "Ngươi cứ không muốn gặp ta như thế à, Lam Trạm, ngươi nhìn ta một chút đi, ta thật lòng muốn xin lỗi ngươi."

"Không cần."

"Cần mà, cần mà." Ngụy Vô Tiện vội vàng nói, "Ngươi bị phạt thước, đó là do ta liên lụy, hại ngươi cũng phải tự phạt, sau đó còn không cẩn thận ấy ấy....."

Lam Vong Cơ mặt vô biểu bình nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nhưng miệng hắn không nhàn rỗi được, im lặng chẳng bao lâu lại nhịn không được tiếp tục hỏi: "Lam Trạm, sao trông ngươi vẫn tức giận như vậy, đây không phải là..... là nụ hôn đầu tiên của ngươi đấy chứ?"

Lam Vong Cơ trầm mặc tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt nửa phần cũng không muốn chia cho hắn.

Ngụy Vô Tiện lập tức lại đi theo, bước nhanh vài bước đi tới trước người Lam Vong Cơ, mặt đối mặt với y, bước lùi về phía sau.

"Dù sao cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, ngươi cũng không cần quá để ở trong lòng, chúng ta đều là nam nhân, chỉ là.... cái đó chạm vào một chút, không có gì, ngươi....."

Hắn một lòng một dạ chỉ lo làm sao xin lỗi Lam Vong Cơ, hoàn toàn không chú ý đường phía sau, không cẩn thận bị vấp hòn đá một cái, dưới chân lảo đảo, chính hắn còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã nhanh chóng vươn ra đỡ lấy hắn.

Theo bản năng chụp lấy bàn tay vươn ra, Ngụy Vô Tiện lại vô thức chớp chớp mắt với chủ nhân của bàn tay đó.

Giống như bị đốt cháy bởi ánh mắt tinh nghịch của hắn, Lam Vong Cơ lập tức rút tay mình về, như thể không muốn tiếp xúc nhiều hơn một khắc nào.

"Khụ." Thấy Lam Vong Cơ ghét bỏ mình như thế, Ngụy Vô Tiện ho nhẹ một tiếng, ý đồ hóa giải xấu hổ, "Chuyện đó..... Cám ơn ngươi nha, Lam Trạm."

"Không cần."

Thiếu chút nữa té ngã trước mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lúc này rốt cục thành thật, sóng vai đi theo bên cạnh y. Tuy rằng tư thế đi đường quy củ một chút, nhưng cái miệng kia vẫn không dừng lại được: "Lam Trạm, ta chính là muốn nói, hôn một cái không sao cả, cũng không rớt miếng thịt nào, yên tâm, ta sẽ không quá rối rắm, ngươi cũng không cần để ý nha..."

Hôn một cái không sao cả, chẳng lẽ lúc trước hắn đã hôn rất nhiều người?

Lam Vong Cơ trầm mặt nhìn hắn một cái, lạnh lùng hỏi: "Ngươi rất có kinh nghiệm?"

Ngụy Vô Tiện vỗ ngực một cái, nói dối cũng không đỏ mặt: "Đó là đương nhiên, ta tất nhiên là thân kinh bách chiến. Vì vậy, chỉ là hôn môi thôi, thật sự không phải là chuyện lớn, không cần lúc nào cũng phớt lờ ta, ta thật sự rất muốn làm bằng hữu với ngươi. Nè, Lam Trạm sao ngươi đi càng lúc càng nhanh vậy, ngươi đợi ta một chút......"

Hắn chẳng qua muốn biểu đạt, bọn hắn chính là không cẩn thận chạm môi một cái, không phải là chuyện lớn gì, kêu Lam Vong Cơ đừng để ở trong lòng. Nhưng không biết vì sao, Ngụy Vô Tiện mơ hồ cảm thấy hắn càng nói, sắc mặt Lam Vong Cơ ngược lại hình như càng tệ.

Mắt thấy Lam Vong Cơ càng lúc đi càng nhanh, Ngụy Vô Tiện vô thức đưa tay định kéo y lại để cho y đi chậm một chút. Vốn muốn nắm bả vai y, nhưng bả vai còn chưa nắm được, thì đuôi mạt ngạch sau lưng Lam Vong Cơ bỗng nhiên xẹt qua giữa kẽ tay hắn.

Dải băng kia lướt qua đầu ngón tay, xúc cảm rất là tốt, sờ lên mát lạnh như tơ lụa, Ngụy Vô Tiện nhịn không được túm mạnh lấy, túm được phần đuôi của mạt ngạch, còn theo thói quen tiện tay kéo kéo.

Có lẽ hôm qua Lam Vong Cơ gần như không ngủ chút nào, sau khi quỳ cả đêm ở từ đường rồi trực tiếp đi đến phòng học, lúc sửa sang lại dáng vẻ cũng không chú ý cột chặt mạt ngạch lại một chút. Sợi mạt ngạch kia vốn hơi lỏng, lúc này bị Ngụy Vô Tiện túm lấy như vậy, liền trượt thẳng xuống khỏi trán y.

Lam Vong Cơ nhất thời mở to hai mắt, hai chân giống như bị sợi dây xích nặng nề khóa lại, rốt cuộc không di chuyển được nữa. Qua một hồi lâu, y mới cứng ngắc xoay người, làm như bị đả kích cực lớn, động tác vô cùng chậm chạp.

Ngụy Vô Tiện cầm sợi mạt ngạch, vẻ mặt vô tội, không hiểu chuyện gì thầm nghĩ, sắc mặt Lam Trạm tại sao lại kém như thế, tại sao cảm giác hình như còn tệ hơn cả lúc mình đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của y vậy?