Sau khi Hội Thanh Đàm kết thúc, hai người đều trở về Cô Tô và Vân Mộng.
Mặc dù qua một năm nữa hai người mới kết hôn, nhưng cũng thường xuyên ra ngoài cùng đi săn đêm. Lúc trước khi ra ngoài, bên cạnh Ngụy Vô Tiện luôn có một đám người tiền hô hậu ủng, Lam Vong Cơ thì độc lai độc vãng, bây giờ ngược lại không giống ngày xưa. Bên cạnh thiếu niên từng thích náo nhiệt nhất chỉ còn lại một bóng dáng bạch y, mà dính như hình với bóng bên cạnh thiếu niên từng thanh lãnh lại có thêm một người bạn đồng hành ồn ào.
Đêm trước đại hôn, hai người trên đường đi săn đêm gặp phải một chút sự cố, căn cứ theo miêu tả của người dân trên núi tiến vào sơn động đen ngòm kia, ai cũng không ngờ thứ phải săn lại là một con yêu thú hơn bốn trăm tuổi. Sau khi hợp lực chém giết nó, cửa động cũng bị yêu thú kia chặn lại.
Ngụy Vô Tiện kiệt sức nằm trên đùi Lam Vong Cơ, mơ mơ màng màng hỏi: "Lam Trạm, chúng ta có phải sắp chết ở đây hay không... Còn chưa thành thân với ngươi đã phải nhắn nhủ ở nơi này, thật sự là có chút không cam lòng. Bất quá ít nhất chúng ta cũng chôn cùng một chỗ, miễn cưỡng không tính là thiệt thòi."
"Đừng nói lung tung." Lam Vong Cơ đặt tay lên cái trán nóng rực của Ngụy Vô Tiện để hạ nhiệt cho hắn, dịu dàng nói, "Nghỉ ngơi thật tốt, giữ gìn thể lực, chờ cứu viện."
Cọ vào tay Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng mở to mắt nhìn y.
Trong huyệt động tối tăm, ánh lửa yếu ớt lay động, khuôn mặt Lam Vong Cơ có chút mơ hồ, có lẽ là do sốt đến hồ đồ, Ngụy Vô Tiện nhìn không quá chân thật, phảng phất như ở trong mộng cảnh, nhưng nhiệt độ từ chỗ da thịt dán sát vào nhau lại chân thật nói cho hắn biết đây không phải là mộng, hắn không phải một mình, có Lam Vong Cơ ở chỗ này cùng hắn. Hắn xưa nay không sợ chết, huống chi bên người có y làm bạn, cũng không tính là có tiếc nuối gì.
Vốn đã chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất, nhưng khi nghe được mấy chữ chờ cứu viện này, có chút vui mừng kinh ngạc cũng có nghi hoặc, hắn ngơ ngác choáng váng nói: "Lấy đâu ra cứu viện chứ, chúng ta lần này là một mình ra ngoài săn đêm, phỏng chừng đến khi thi thể chúng ta lạnh ngắt, cũng không có ai biết chúng ta ở đây. Lúc trước cha mẹ ta, cũng mất mạng trong một lần săn đêm sơ sẩy, ngay cả thi thể ở nơi nào cũng không biết."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Trước khi lên núi, ta đã truyền thư cho huynh trưởng."
Ngụy Vô Tiện hơi mở to hai mắt.
"Nếu trong vòng ba ngày không có tin tức, hắn sẽ đến nơi này tìm chúng ta."
Vì thế, chỉ cần im lặng chờ cứu viện là được, Ngụy Vô Tiện mơ màng nghĩ, không hổ là Lam Trạm, mọi việc suy nghĩ chu đáo như vậy. Hắn vui vẻ lăn một cái, kết quả trực tiếp lăn khỏi đùi Lam Vong Cơ, đau đến mức hắn gào lên một tiếng.
Lam Vong Cơ vội vàng ôm hắn trở về, đem đầu hắn một lần nữa thoải mái gối lên đùi mình, giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ: "Đừng lộn xộn."
Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, nói: "Ta quá mừng rỡ, tuy rằng cùng ngươi chết cùng một chỗ rất tốt, nhưng nếu như có thể sống cùng một chỗ thì càng tốt hơn."
Làm như nghe không nổi một vài chữ trong lời hắn nói, Lam Vong Cơ có chút nghiêm túc nói: "Đừng nói lung tung."
"Được rồi, ta không nói lung tung." Ngụy Vô Tiện lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng không lâu sau lại nhàm chán mở miệng nói, "Nhưng chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa, ở trong động này chờ đợi cũng sắp chán chết rồi. Lam Trạm, ngươi kể truyện cho ta nghe đi. À, thôi, hay là ngươi hát cho ta nghe đi, ta còn chưa từng nghe ngươi hát......"
Kỳ thật hắn cũng không thật sự mong chờ Lam Vong Cơ hát cho hắn nghe, chỉ là không có gì để nói nên nói đại, sau khi tự mình nói một trận, cơn buồn ngủ lại dâng lên. Hắn dụi dụi đầu vào Lam Vong Cơ, lúc sắp ngủ, bên tai lại thật sự vang lên tiếng hát chậm rãi nhẹ nhàng.
Hắn cố gắng chống lại cơn buồn ngủ nghe xong bài hát Lam Vong Cơ hát cho mình, cảm thấy mỹ mãn híp mắt cười nói: "Dễ nghe, bài hát này tên là gì?"
Trong tầm mắt mông lung, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ hơi hé môi nói hai chữ, cũng thấy được ánh mắt xưa nay lạnh lùng tràn đầy lưu luyến ôn nhu, nhưng hắn không nghe rõ hai chữ kia là gì, một cơn thiếu máu xông lên mặt, rồi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, hắn vừa mở mắt ra, đập vào mắt không phải mái vòm động đen kịt, cũng không phải là hình vẽ ở đầu giường mình mỗi ngày tỉnh lại đều nhìn thấy.
Mặc dù không phải là Liên Hoa Ổ quen thuộc, nhưng là một căn phòng quen thuộc khác, Tĩnh Thất.
Hắn chớp chớp mắt, theo bản năng quay đầu nhìn sang, Lam Vong Cơ đang nằm sấp bên giường nhắm mắt ngủ, dáng vẻ trông có vẻ có chút tiều tụy, không biết lúc mình hôn mê y ở đây canh giữ bao lâu.
Từ sau khi được Giang thúc thúc mang về Liên Hoa Ổ, hắn sống ở đó nhiều năm như vậy, đã sớm coi nơi đó là nhà của mình, mà nơi đây, sau này cũng là nhà của hắn. Thiếu niên bạch y canh giữ bên cạnh hắn, là người yêu sẽ làm bạn cả đời với hắn.
Ngụy Vô Tiện cố nén cơn đau nhức ở các khớp xương của thân thể, lặng lẽ ghé sát vào Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng hôn lên trán y một cái.
***
Tuy rằng Lam Khải Nhân vẫn luôn có rất nhiều bất mãn đối với Ngụy Vô Tiện bướng bỉnh hiếu động, nhưng có thể hợp lực chém giết một con yêu thú thượng cổ hơn bốn trăm tuổi, nói thế nào cũng là một chuyện đáng chúc mừng, huống chi hai thiếu niên mới chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi.
Đương nhiên, Cô Tô Lam thị xưa nay khiêm tốn, cũng không tuyên dương nhiều, nhưng Lam lão tiên sinh khi hỗ trợ chuẩn bị hôn sự cho hai đứa nhỏ, cặp lông mày vốn nhíu chặt cuối cùng cũng buông lỏng một chút. Tuy rằng ngẫu nhiên vẫn sẽ thở dài một tiếng như trước, nhưng trong tiếng thở dài miễn cưỡng vẫn mang theo một tia vui mừng không còn cách nào khác.
Hôn lễ của hai người không tính là náo nhiệt, cũng phù hợp với tác phong Cô Tô Lam thị.
Ngụy Vô Tiện vốn cũng không để ý những thứ này, chỉ cười đùa giỡn dưới màn lụa đỏ: "Nếu hôn lễ được tổ chức ở Liên Hoa Ổ, khẳng định sẽ náo nhiệt hơn nhiều."
Kéo mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống, Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nói đùa: "Lam Trạm, hay là đổi thành ngươi gả đến Vân Mộng đi, cho ngươi trải nghiệm hôn lễ của Vân Mộng chúng ta một chút, được không?"
Lam Vong Cơ đẩy hắn xuống áp người lên, nói từng chữ: "Không được."
Ánh nến đỏ đung đưa cháy cả một đêm, mờ mờ ảo ảo dưới màn trướng ấm áp, hai bóng người quấn quýt, kèm theo hơi thở nặng nề cùng tiếng cười khẽ, đắm chìm trong cơn thủy triều của nhau, một đêm mộng đẹp.
ĐOẠN KẾT
Lam Vong Cơ đang ngâm mình trong làn nước suối lạnh lẽo nhắm mắt dưỡng thần, chợt một giọng nói vang lên ở bên tai y: "Lam Trạm."
Y vừa mở mắt ra, quả nhiên, Ngụy Vô Tiện đang nằm sấp trên tảng đá bên cạnh Suối nước lạnh, nghiêng đầu cười với y.
Trong tích tắc y do dự, Ngụy Vô Tiện đã đứng lên, vừa cởi đai lưng vừa nói: "Chuyện của Liên Hoa Ổ bên kia ta đã xử lý xong, liền nhanh chóng vội vàng trở về, nghe đại ca nói ngươi ở Suối nước lạnh tu luyện, ta bèn đến thẳng đây."
Vừa dứt lời, hắn đạp giày ra, quần áo rơi đầy đất, tạo thành sự tương phản rõ rệt với bộ bạch y được xếp chỉnh tề bên bờ suối của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện xuống nước, bơi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, cười hì hì nói: "Lạnh chết người rồi, mau giúp ta sưởi ấm."
Biết hắn nói nửa thật nửa giả, Lam Vong Cơ cũng không chọc thủng tâm tư nhỏ bé của hắn, một tay đỡ lấy eo thiếu niên, một tay đặt trên vai hắn vận chuyển linh lực sưởi ấm thân thể cho hắn.
Ngụy Vô Tiện híp mắt lười biếng tiếp nhận sự ấm áp của Lam Vong Cơ, đến khi thân thể không còn lạnh nữa, vẫn vô tình hữu ý dựa vào y, sau đó thuận tiện hôn lên khóe miệng y.
Hai tay ôm cổ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, lần đầu tiên ta hôn ngươi, cũng chỗ này đúng không. Ồ, tuy rằng lần đó cũng không tính là hôn, nhiều nhất xem như việc ngoài ý muốn."
Mổ lên mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Ta nghe môn sinh nói, lần đó sau khi chúng ta cùng bị đánh, ngươi thường xuyên tới nơi này ngâm Suối nước lạnh."
Nhìn ánh mắt Lam Vong Cơ hơi rũ xuống, khóe miệng Ngụy Vô Tiện nhếch lên, cười tủm tỉm nói, "Lam Trạm, ngươi thành thật nói xem, ngươi rốt cuộc là vì tu luyện, hay là vì tĩnh tâm, hửm? "
Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, rầu rĩ nói: "Lỗi của ngươi."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha một trận, ngoài miệng ngược lại thừa nhận rất sảng khoái: "Phải phải phải, lỗi của ta."
Một hồi lâu mới miễn cưỡng ổn định, hắn cố thu lại ý cười, nghiêm túc nhớ lại: "Tuy rằng nụ hôn đó là ngoài ý muốn, nhưng hình như cũng là bởi vì nụ hôn đó, chúng ta mới càng ngày càng thân cận, rồi dây dưa nhiều như vậy đến sau này. Nói như vậy, thật sự là phải cảm ơn Suối nước lạnh nhà các ngươi cho đàng hoàng." Hắn cười nhìn về phía Lam Vong Cơ, lại nói, "Lam Trạm, ngươi nói xem đây có tính là nụ hôn định tình của chúng ta không, một nụ hôn kéo dài đến thiên hoang địa lão đó."
Nụ cười trên mặt thiếu niên quá mức xán lạn, Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn một hồi, ấn gáy hắn hôn thật mạnh xuống.
Nước suối va vào đá, vang lên tiếng róc ránh, giống như một bài hát vui vẻ, che lấp âm thanh triền miên.