[Vong Tiện] Nhất Vẫn Thiên Hoang

Chương 24: (H)




Khi quan hệ của hai người được công khai mọi người, tất cả đệ tử thế gia đều khiếp sợ. Giang Trừng trực tiếp không nói nên lời, không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện chẳng những không theo phụ thân trở về Vân Mộng, tiếp tục ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ đến khi một năm nghe học kết thúc, càng không nghĩ tới hắn lại cùng Lam Vong Cơ ở bên nhau, còn trực tiếp định ra hôn ước, càng không nghĩ tới nữa là, trưởng bối hai nhà lại đồng ý như vậy.

Nhiếp Hoài Tang là người tiếp nhận nhanh nhất, tuy rằng có chút kinh ngạc ngắn ngủi, nhưng làm như đã sớm có dự đoán nên rất nhanh đã tiếp nhận chuyện này, vội vàng quay về phía Ngụy Vô Tiện liên tục nói vài câu chúc mừng, rồi ân cần dâng lên mấy quyển sách tranh vẽ, đồng thời cầu xin hắn trong kỳ thi tiếp theo giúp đỡ nhiều hơn.

Hắn và Lam nhị công tử hiện giờ đã có quan hệ như vậy, việc thổi gió bên gối tất nhiên là chuyện dễ dàng, chỉ mong Ngụy huynh nể tình quan hệ trước kia của bọn họ không tệ, kêu vị kia của nhà hắn khoan dung độ lượng. Vốn tưởng rằng dâng lên đủ ân cần, Ngụy Vô Tiện ngày xưa dễ nói chuyện nhất sẽ vui vẻ đáp ứng, nhưng không ngờ từ chối thẳng một tiếng.

Dù sao Lam Vong Cơ là chưởng phạt của Lam gia, với quan hệ hiện giờ của hắn và Lam Vong Cơ, nếu hắn phạm sai lầm gì, vậy Lam Vong Cơ chắc chắn cũng sẽ bị phạt theo, huống hồ trong thời gian nghe học còn lại, Ngụy Vô Tiện vẫn muốn biểu hiện tốt đẹp một chút, cố hết sức không gây thêm phiền phức cho Lam lão tiên sinh, tránh cho Lam Vong Cơ bị kẹp ở giữa khó xử.

***

Ban đầu mọi người còn chưa biết quan hệ của hai người, luôn phải giấu diếm, nhưng hôm nay ngược lại không cần nữa, làm cái gì cũng quang minh chính đại, hễ muốn xuống núi chơi, nhất định sẽ kéo theo Lam Vong Cơ. Nhưng nếu Lam nhị công tử ở đây, lại không có ai dám đi cùng.

Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý đến người khác, chỉ cảm thấy có mặt Lam Vong Cơ là đủ rồi. Chỉ khi Lam Vong Cơ có việc bận rộn không rảnh cùng hắn xuống núi, hắn mới miễn cưỡng đi theo các học sinh khác.

Nhưng thiếu đi bóng dáng áo trắng kia làm hắn luôn cảm thấy không thoải mái, lúc ở trong quán rượu cùng mọi người nói chuyện trên trời nói đất, thường xuyên lơ đãng nhớ tới, Lam Trạm hiện giờ đang ở Tàng Thư Các hay là bàn bạc công việc với thúc phụ của y, hôm nay phải mang về cho Lam Trạm một ít đồ ăn ngon gì đây.

Lam Vong Cơ mặc dù từ nhỏ đến lớn đều ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng trước đây xuống núi phần lớn là để săn đêm, rất hiếm khi dừng lại lâu ở Thải Y Trấn. Trong khoảng thời gian Ngụy Vô Tiện ở đây, thời gian y ở Thải Y trấn cùng với hắn so với lúc trước cộng lại còn nhiều hơn.

Đi ngang qua quầy bán sơn trà, thiếu niên tươi cười rạng rỡ tiện tay nhặt hai trái, rồi ném tiền cắc cho chủ quán. Lắc lắc trước mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Lam Trạm, lúc ấy trên đường trừ thuỷ tuý trở về, ngươi cũng muốn ăn sơn trà, đúng không." Không đợi Lam Vong Cơ trả lời, hắn lại tiếp tục nói: "Ngươi không cần nói ta cũng biết, tất nhiên là muốn. Nhưng lần đó ăn hay không ăn cũng không sao, bây giờ cũng không muộn."

Hắn thuần thục lột vỏ, lộ ra thịt quả mọng nước, đưa tới bên miệng Lam Vong Cơ: "Ăn hay không?"

Nhưng khi Lam Vong Cơ sắp cắn lên, hắn lại đột nhiên chơi xấu, đưa quả sơn trà trở về miệng mình cắn một miếng.

"......"

Lam Vong Cơ đã quen với những trò lừa nhỏ này của hắn, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không hề tức giận tí nào, chỉ cảm thấy hắn vui là được.

Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không ăn hết toàn bộ trái sơn trà, chỉ cắn một miếng, rồi đưa trái sơn trà đến bên miệng y: "Nếm thử giúp ngươi, rất ngọt, ăn đi."

Nhếch khóe miệng lên, Ngụy Vô Tiện tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Chỗ ta đã cắn qua càng ngọt hơn."

Vì thế Lam Vong Cơ liền cắn xuống chỗ dấu răng của hắn.

Nước quả sơn trà tươm ra trong miệng, quả thật rất ngọt.

Cơn gió nhẹ thổi qua, trong không khí mang theo hương vị ngọt ngào của trái sơn trà, còn có tiếng cười vui vẻ dễ nghe của chàng thiếu niên.

***

Lúc đầu Ngụy Vô Tiện ở chung một phòng với Giang Trừng, nhưng bây giờ lại không tiện, bèn sắp xếp một gian phòng cho hắn. Nhưng có sắp xếp cũng vô ích, căn phòng mới kia gần như chỉ để trang trí, Ngụy Vô Tiện luôn chui vào Tĩnh Thất.

Ngày ngày cùng ngủ chung giường, vốn đều là thiếu niên tràn đầy sức sống, tất nhiên không thể thiếu củi khô lửa bốc, việc nên làm không nên làm đều đã làm một lần. Mới đầu Lam Vong Cơ luôn e ngại, nhiều nhất là dùng tay dùng miệng, nhưng sau lần đầu tiên tình cờ xui rủi, giống như đê bị đục một lỗ, rốt cuộc ngăn không được dòng nước lũ mãnh liệt đổ ra.

Và thời cơ đó chính là một ly rượu.

Lam Vong Cơ tỉnh lại trong một trận khoái cảm trước nay chưa từng có. Từng đợt từng đợt nóng bỏng dâng lên mãnh liệt từ bụng dưới, lan khắp cơ thể, đua nhau xông lên đỉnh đầu y.

Lúc đầu, y nghĩ rằng đây là một giấc mộng, xét cho cùng y đã có một giấc mộng giống như từng trải qua như thế. Nhưng xúc cảm ở chỗ dán sát vào nhau vô cùng nóng bỏng, tiếng rên rỉ lượn lờ bên tai đầy quyến rũ, lại thật sự không giống ở trong mộng. Trước khi tỉnh lại những mảnh vỡ cuối cùng của tình huống bắt đầu chắp vá lại trong đầu, y nhớ y bị Ngụy Vô Tiện trái dỗ phải lừa uống một chén rượu, sau đó liền mất đi ý thức. Đến khi rốt cuộc khôi phục một tia tỉnh táo, y đột ngột cứng đờ thân thể.

Người dưới thân làm như không rõ vì sao y đột nhiên ngừng lại, thở hổn hển nói: "Lam Trạm, ngươi tiếp tục đi..."

Trong giọng nói khàn khàn lộ ra ham muốn, quyến rũ khiến cho hạ thân Lam Vong Cơ nóng lên, nhưng y lại khó có thể tiếp tục, nhìn chằm chằm người dưới thân, chậm chạp mở miệng nói: "Ngụy Anh, ta......"

Ngụy Vô Tiện đang có chút khó hiểu đối với việc đột nhiên dừng khí thế tấn công của y, nghe y hơi mờ mịt gọi mình như thế, rốt cục phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, nhếch khóe miệng hiện ra một tia giảo hoạt, trong giọng điệu mang theo chút lười biếng: "Lam Trạm, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rượu ha......"

Hô hấp đột nhiên dừng lại trong chớp mắt, Lam Vong Cơ theo bản năng định rời khỏi thân thể hắn. Nhưng y vừa mới có tính toán này, bỗng nhiên lại bị Ngụy Vô Tiện chủ động xoắn chặt. Da đầu Lam Vong Cơ bị cú xoắn kia siết chặt đến tê dại, trong tiếng thở dốc không thể kềm chế lộ ra mùi nguy hiểm. Ngụy Vô Tiện cũng phát ra một chút rên rỉ khó nhịn tương tự, mặc dù là động tác chủ động của hắn, nhưng trước đó hậu huyệt đã bị thứ nóng bỏng cứng rắn kia nghiền nát đến sưng đỏ, dùng sức thắt lại như thế tất nhiên là có chút khó chịu.

Nhưng thật vất vả mới làm được tới bước này, hắn làm sao có thể dễ dàng thả Lam Vong Cơ ra ngoài. Cảm giác đau đớn giống như bị xé rách khi bị tiến vào lúc nãy đã bị hắn ném lên chín tầng mây, giờ phút này hắn chỉ muốn Lam Vong Cơ đã tỉnh táo tiếp tục hung hăng tiến vào, để cho bọn hắn cùng nhau có được ký ức tốt đẹp của đêm đầu tiên này.

Uốn éo thân người, nhằm nuốt tính khí của Lam Vong Cơ vào sâu hơn, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Đúng lúc ngươi tỉnh lại, tiếp tục đi, ta vốn còn lo lắng nếu sáng mai ngươi tỉnh lại, không nhớ rõ chuyện xảy ra lúc say rượu, ngươi không nhận trách nhiệm thì làm sao bây giờ."

Hắn chủ động đẩy thắt lưng lên trên, ý đồ đánh thức dục vọng hung tợn của Lam Vong Cơ khi say rượu: "Ngươi cũng không nhớ rõ vừa rồi ngươi đã làm gì đúng không? Vậy ngươi tiếp tục đi, ngươi sẽ lại cảm nhận rõ ràng một lần nữa."

Biểu tình trên mặt Lam Vong Cơ vẫn như cũ, nếu không nhìn phía dưới căn bản không biết lúc này y đang làm cái gì, nhưng Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm nhận được vật trong thân thể hắn mơ hồ lại lớn hơn một vòng, vì thế tiếp tục không biết sống chết trêu chọc: "Lam Trạm, ngươi có biết vừa rồi ngươi hung dữ bao nhiêu không, quả thực muốn nuốt luôn ta, hiện giờ tại sao lại thẹn thùng chứ? Nếu ngươi......"

Hắn còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ đột nhiên đâm mạnh vào sâu bên trong, trực tiếp đập nát lời nói của hắn, rồi chặn miệng hắn để hắn trực tiếp nuốt trở về những lời nói nhăng cuội còn lại, sau đó bắt đầu cuồng phong bão táp đâm vào rút ra.

Tất cả nhẫn nhịn trong nháy mắt bị phá vỡ, dục vọng cũng trở nên dữ dội hơn. Ngụy Vô Tiện trực tiếp bị đâm đến thất thần, tất cả tiếng thét chói tai đều bị nụ hôn bá đạo hung ác chặn kín trong miệng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ vụn vặt len ra từ môi răng. Khóe mắt bị ép chảy nước mắt, là vì đau đớn, nhưng càng nhiều hơn là vì một cơn sảng khoái khó miêu tả do một chỗ nào đó bị cọ qua. Lần đầu tiên ngây ngô khó tránh khỏi có chút không khống chế được lực đạo, nhưng so với lúc mới say rượu, Lam Vong Cơ tỉnh táo của giờ phút này đã thu bớt lại rất nhiều.

Nhìn thấy khóe mắt ướt đẫm nước mắt, Lam Vong Cơ chậm lại tốc độ, nhẹ nhàng hôn đi nước mắt của hắn: "Rất đau sao."

"Đương nhiên đau a, ta là lần đầu tiên đó." Ngụy Vô Tiện hít hà trong miệng, dưới thân vẫn cố gắng phối hợp với tiết tấu của Lam Vong Cơ, nâng thân mình lên trên, "Nhưng ta thích ngươi như vậy, ngươi càng hung dữ càng tốt, làm hỏng ta luôn cũng không sao. Lam Trạm ngươi nói xem, có phải ngươi đã muốn làm với tôi từ lâu rồi không? Nếu ngươi thích, cứ trực tiếp làm sớm một chút, tội gì nhẫn nhịn lâu như vậy, dù sao sớm muộn gì ta cũng là của ngươi, cần gì phải... Lam Trạm!......"

Sau một tiếng thét chói tai, cả người Ngụy Vô Tiện trực tiếp mềm nhũn xuống, lời nói phóng túng gì cũng không nói ra được nữa i, chỉ có thể dùng hai tay yếu ớt cào lung tung trên tấm lưng trần trụi của Lam Vong Cơ, để lại từng vết cào sâu hoặc nông trên thân thể hoàn mỹ không tỳ vết.

Dường như phát hiện ra chỗ đặc biệt kia, Lam Vong Cơ bắt đầu cọ xát nghiền mài điểm đó. Ngụy Vô Tiện sụp đổ lúc lắc đầu, hạ thân bắn ra dưới tình huống không hề đụng chạm trực tiếp, văng lên bụng hai người một mảnh hỗn độn.

Sau khi phóng thích thân thể mẫn cảm nhất, dư vị cao trào còn chưa tiêu tán, thế công của vật chôn trong thân thể lại càng lúc càng hung mãnh. Ngây ngất trên chín tầng mây, chất lỏng nóng bỏng đặc sệt bắn vào thành vách mẫn cảm mong manh, lấp đầy dũng đạo chật hẹp, sau đó thân thể nóng rực phủ lên, ôm chặt hắn vào trong ngực, suýt nữa làm cho hắn không thở nổi.

Không biết qua bao lâu, hô hấp và nhịp tim của hai người dần dần trở lại ổn định, đại não của Ngụy Vô Tiện khôi phục hoạt động bình thường mới khàn giọng chậm chạp mở miệng gọi: "Lam Trạm....."

"Ừm." Lam Vong Cơ thấp giọng đáp lại hắn, đồng thời vẫn luôn ôm chặt lấy hắn, như thể một giây cũng không muốn chia lìa.

Nhưng Ngụy Vô Tiện giống như là bị hao tổn hết thể lực, nửa ngày cũng không nói ra câu tiếp theo.

Sau khi lồng ngực trần trụi của hai người kề sát vào nhau một hồi, Lam Vong Cơ hơi chống người lên, định rời khỏi, lại bị Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy, làm như không cho phép y rời đi.

"Ngươi thật vất vả mới vào được, khoan hẵng rút ra ngoài, ở lại lâu một chút đi." Hai tay cắm vào mái tóc dài ướt đẫm của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cười nói: "Lam Trạm, ngươi có vui không? Ta cảm thấy hiện giờ ta đặc biệt hạnh phúc, mặc dù hơi đau, nhưng, thực sự đặc biệt hạnh phúc. Ta từ trong ra ngoài đều là của ngươi, về sau chỉ cần ngươi muốn, bất kỳ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng....."

Lam Vong Cơ người này, tuy ít nói, nhưng thân thể lại rất thành thật, Ngụy Vô Tiện đang tự mình hưng phấn nói, mơ hồ cảm thấy chỗ dưới thân có chút khác thường. Trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, rất nhanh toàn bộ đã biến mất trở thành vui mừng kinh ngạc, cuối cùng lại chuyển thành một tia giảo hoạt.

Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng nâng ngón tay bủn rủn lên, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên gương mặt Lam Vong Cơ, khẽ cười nói: "Lam Trạm, ta cảm thấy... hình như ngươi lại cứng lên rồi."

"Ngươi có phải, còn muốn hay không hả?"