Hai người đồng thời mở to hai mắt, đều sửng sốt.
Ngụy Vô Tiện phản ứng trước, nhanh chóng vớt hai con thỏ nhét vào trong áo, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lăn đến trước bàn hắn chép sách lúc trước ngồi xuống. May mà trước khi Ngụy Vô Tiện ngẫu hứng tỏ tình theo kiểu ép buộc, bọn hắn đã dọn dẹp Tàng Thư Các gần như xong xuôi, thoạt nhìn mọi thứ đều bình thường. Nếu chỉ nhìn bề ngoài vào lúc này, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra vừa rồi nơi đây từng bị Ngụy Vô Tiện và một con thỏ rất giống hắn quậy thành tình trạng hỗn loạn gì.
Chờ hắn làm bộ ngồi xuống rồi, Lam Vong Cơ mới mở cửa, cung kính hành lễ nói: "Thúc phụ."
Ngụy Vô Tiện cũng lập tức đứng dậy hành lễ theo: "Chào Lam lão tiên sinh."
Lam Khải Nhân thấy hắn cũng ở đây, trong lòng sinh ra nghi hoặc: "Ngụy Anh? Sao ngươi cũng ở đây, không phải việc chép phạt của ngươi đã kết thúc rồi sao?"
Ngụy Vô Tiện cực kỳ thành kính nói: "Đây không phải tại lần trước không cẩn thận lại phạm vào gia quy, còn liên lụy Lam Nhị công tử bị phạt cùng với ta hay sao, trong lòng ta sinh ra hối hận, quyết định tự mình chép phạt, hối cải thành con người mới."
Lam Khải Nhân nửa tin nửa ngờ nhìn lướt qua Ngụy Vô Tiện một cái, làm như hoàn toàn không tin những gì hắn nói, lại quay sang Lam Vong Cơ, hỏi: "Vong Cơ, là như vậy sao?"
Ngụy Vô Tiện biết Lam Vong Cơ không biết nói dối, nhưng đoán chừng cũng luyến tiếc vạch trần hắn, vội vàng nói: "Thật mà thật mà, Lam lão tiên sinh dạy dỗ đúng cách, Vong Cơ huynh là mẫu mực của đệ tử thế gia, ta và y ở Tàng Thư Các, đúng lúc cũng học hỏi được nhiều hơn từ y."
Nghe hắn khen ngợi như thế, Lam Khải Nhân hài lòng vuốt râu, chỉ cho rằng đúng là Lam Vong Cơ dẫn dắt có phương pháp mới khiến Ngụy Vô Tiện thay đổi tính nết, liền gật đầu với cháu trai, tán thành: "Vong Cơ, làm tốt lắm."
Lam Vong Cơ dường như không thể nghe nổi Ngụy Vô Tiện nói hươu nói vượn như vậy nữa, nói: "Thúc phụ có việc gì ạ?"
Lam Khải Nhân dường như thở dài một hơi, nói: "Thủy Hành Uyên, cần phải bàn thảo với ngươi và huynh trưởng của ngươi."
Ngụy Vô Tiện ở một bên lập tức nói: "Vậy hai người nói chuyện, ta không quấy rầy nữa, xin phép đi trước."
Lam Khải Nhân gật đầu về phía hắn, Ngụy Vô Tiện liền nhanh nhẹn rời đi. Hắn đi vài bước, lại đột nhiên xoay người lại, nháy mắt phải hai cái về phía Lam Vong Cơ.
Lam Khải Nhân đưa lưng về phía hắn đương nhiên không nhìn thấy hắn đang giở trò gì, Lam Vong Cơ lại thu hết động tác nhỏ của hắn vào đáy mắt, vội vã cúi đầu.
Ngụy Vô Tiện muốn cười lại không dám cười, sợ Lam lão tiên sinh phát hiện ra manh mối gì đó, vì thế nín cười cảm thấy mãn nguyện rời đi. Ra khỏi Tàng Thư Các đi một đoạn, hai đứa nhóc trong áo hắn dường như nghẹn đến khó chịu, đua nhau thò đầu đòi ra. Vừa rồi Ngụy Vô Tiện vui vẻ nghĩ đến chuyện của hắn và Lam Vong Cơ, hoàn toàn quên mất hai vật nhỏ này, lúc này mới nhớ ra, đã nói là muốn tặng thỏ cho Lam Vong Cơ, như thế nào vẫn bị hắn mang đi. Nhưng Lam Vong Cơ hiện giờ phải bàn thảo công việc với Lam Khải Nhân, chắc trong thời gian ngắn sẽ không nói xong, cũng không thể lộ liễu chờ ở chỗ này.
Đang có chút phiền não, trước mặt có một người mặc bạch y khóe miệng mỉm cười ôn hòa đang đi tới. Hắn lập tức ôm hai con thỏ hưng phấn chạy tới, quy củ hành lễ: "Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần cười gật gật đầu, nhìn cục bông tuyết trong ngực hắn, nhẹ nhàng nói: "Hai con thỏ này thật đáng yêu, Ngụy công tử muốn đưa chúng đi đâu?"
Ngụy Vô Tiện chợt nảy ra ý tưởng, nói: "Thỏ là ta bắt để tặng cho Lam Trạm, mấy ngày nay đều không có tiết học sợ là không có cơ hội gặp y, Trạch Vu Quân, ngươi có thể nói cho ta biết chỗ ở của Lam Trạm ở đâu không?"
"Chỗ ở Vong Cơ ư? Vong Cơ thích yên tĩnh, chỗ ở của y cũng không cho......" Lam Hi Thần nói được một nửa, bỗng nhiên nở một nụ cười, tiếp tục nói, "Nhưng nếu là Ngụy công tử có lẽ không sao."
Ngụy Vô Tiện khó hiểu hỏi: "Nếu là ta cái gì."
Lam Hi Thần lắc đầu kêu hắn không cần để ý, lại cười nói: "Nghĩ chắc Vong Cơ sẽ rất thích hai con thỏ này."
Ngụy Vô Tiện cũng nở nụ cười: "Ta cũng cảm thấy Lam Trạm nhất định sẽ rất thích."
Dựa theo hướng dẫn của Lam Hi Thần đi tới chỗ ở của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng không có ý định tự tiện đi vào, ở cửa chờ, nhàm chán thì chọc hai con thỏ kia.
Lúc Lam Vong Cơ trở về sắc trời đã dần dần tối lại, nhìn thấy bóng người và hai con thỏ ở cửa, không khỏi hơi sửng sốt.
Sau khi cùng Lam Khải Nhân bàn thảo xong công việc, y cũng nảy ý định đi qua tìm Ngụy Vô Tiện, buổi chiều chuyện xảy ra ở Tàng Thư Các quá mức đột ngột, nhưng bởi vì Lam Khải Nhân đến mà dừng lại ngang xương. Nhưng hình như y lại không biết nên đi đâu tìm hắn, trực tiếp qua chỗ ở của các đệ tử thế gia cũng không tiện, liền dứt khoát trở về Tĩnh Thất trước, nhưng không bao giờ ngờ, Ngụy Vô Tiện lại ở đây chờ y.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều rơi xuống sườn mặt hắn, bao phủ một tầng ánh sáng dịu dàng mềm mại lên khuôn mặt chàng thiếu niên.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhớ tới, lần trước bởi vì cấm ngôn thuật không tự giải trừ, Ngụy Vô Tiện cũng ngồi ở ven đường nhỏ chờ y như vậy.
Y luôn ngồi ở trước cửa cổng gian nhà hoa long đảm chờ một cánh cửa sẽ không mở, bây giờ, lại có một người ở cửa cổng nhà y chờ y.
Ngụy Vô Tiện cho thỏ ăn xong lá rau cuối cùng, đang nghĩ Lam Vong Cơ sao còn chưa trở về, vừa ngẩng đầu, liền thấy được người mặc bạch y đứng trong hoàng hôn kia, ánh mắt vốn có chút u ám lập tức sáng lên.
Hắn vui vẻ gọi Lam Trạm, bật nhảy lên tại chỗ, nhưng có lẽ ngồi lâu chân có chút tê, sau khi đứng lên dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa không đứng vững, Lam Vong Cơ vội vàng đi tới đỡ lấy hắn.
"Chờ rất lâu rồi?"
Ngụy Vô Tiện cười lắc đầu: "Chắc cũng không lâu."
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhu hòa vài phần, lại nói: "Ngươi làm sao biết chỗ này."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng lúc gặp được ca ca của ngươi, hắn nói cho ta á."
Lam Vong Cơ lúc này mới hiểu rõ, vì sao mới vừa rồi bàn thảo xong chuyện của Thủy Hành Uyên, Lam Hi Thần cười bảo y quay trở về sớm.
Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ dẫn vào nhà, tò mò quan sát tất cả mọi thứ trong nhà: "Đây là phòng ngủ và thư phòng của ngươi sao?"
Lam Vong Cơ hơi gật đầu.
"Tĩnh Thất, cái tên này nghe qua còn tưởng là phòng thiền giảng kinh tụng Phật." Ngụy Vô Tiện cười trêu ghẹo, suy nghĩ một chút, lại nói, "Nhưng thật sự cũng rất thích hợp với ngươi."
Nhìn lướt qua bố trí gọn gàng và đơn giản chung quanh, Ngụy Vô Tiện vừa định khen ngợi một câu, bụng bỗng nhiên không biết cố gắng kêu lên ùng ục. Lam Vong Cơ biết hắn vẫn luôn chờ y ở cửa, hẳn là cũng chưa ăn cơm, liền bảo hắn ở đây chờ một chút, sau đó lấy bữa tối tới. Lúc cùng nhau dùng bữa, miệng Ngụy Vô Tiện cũng không nhàn rỗi, vẫn nói mãi không ngừng, Lam Vong Cơ cũng không kêu hắn im miệng, chỉ yên lặng lắng nghe, khi cần trả lời, đợi nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống rồi mới nói chuyện.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình có một bụng chuyện muốn nói với Lam Vong Cơ, chuyện khi còn bé của hắn, chuyện của Liên Hoa Ổ, còn có đủ các thứ thú vị hắn phát hiện ở phía sau Vân Thâm Bất Tri Xứ. Xưa nay hắn chính là người không thể ngừng nói, cho dù không có ai cãi nhau với hắn thì hắn cũng có thể nói ba ngày ba đêm không ngừng, lúc đối mặt với Lam Vong Cơ hình như cũng có vô số lời muốn nói.
Dùng xong bữa, Ngụy Vô Tiện lại nhớ tới chuyện hôm nay ở Tàng Thư Các, nghĩ đến Lam lão tiên sinh, nhịn không được cười nói: "Ngươi nói xem, nếu lúc ấy thúc phụ ngươi trực tiếp đi vào, nhìn thấy chúng ta đang làm gì, có thể trực tiếp đuổi ta xuống núi hay không?"
Lam Vong Cơ dường như ngẫm nghĩ một hồi, mới nghiêm túc đáp lại: "Ta sẽ bẩm báo với thúc phụ......"
Y còn chưa nói xong, Ngụy Vô Tiện vội vàng xua tay: "Ngươi vẫn nên khoan nói với lão nhân gia, ta thật sự sợ ông ấy trực tiếp đuổi ta đi, ta sẽ không gặp được ngươi nữa."
Ngụy Vô Tiện bẻ ngón tay tính toán, lại nói: "Thời gian chúng ta đến Cô Tô nghe học là một năm, hiện giờ đã qua hai tháng, vậy chúng ta còn mười tháng nữa. Chờ ta chuẩn bị trở về Vân Mộng, ngươi hãy nói với thúc phụ ngươi, nếu ông ấy không đồng ý, ta sẽ trực tiếp đem ngươi lừa về Vân Mộng."
Lam Vong Cơ không nói được, cũng không nói không được, giống như còn đang suy nghĩ cái gì đó, Ngụy Vô Tiện thấy y trầm mặc, cho rằng y chấp nhận, lại tiếp tục nói chuyện khác.
Bất tri bất giác sắp đến giờ Hợi, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện đã trễ như vậy, cảm giác hình như ở chỗ Lam Vong Cơ cũng chưa được bao lâu, thời gian tại sao lại trôi qua nhanh như vậy. Nhớ đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi khiến người ta giận sôi của Lam gia, Ngụy Vô Tiện hỏi Lam Vong Cơ: "Sắp đến giờ Hợi rồi, ngươi phải nghỉ ngơi đúng không?"
Lam Vong Cơ hơi gật đầu.
Ngụy Vô Tiện khẽ thở dài, có chút không nỡ nói: "Vậy chắc ta trở về trước, bằng không bọn Giang Trừng lại hỏi đông hỏi tây phiền muốn chết, ngươi cũng nghỉ ngơi đi."
Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, mới đáp: "Được."
Ngụy Vô Tiện tuy rằng bình thường tùy tiện, nhưng hiện giờ hắn rõ ràng phát hiện Lam Vong Cơ có vẻ có chút không giống bình thường, vì thế hỏi y: "Lam Trạm, có phải ngươi có chút không vui không?"
Lam Vong Cơ mím môi, vừa định phủ nhận, bỗng nhiên một ngón tay dán lên môi y, giống như bảo y đừng nói trước.
Sau đó chủ nhân của ngón tay kia tiến đến trước mắt y, cười nói: "Gia quy có nói, không thể nói dối, Lam Nhị công tử thân là chưởng phạt, cũng không thể biết rõ còn cố phạm nha."
Lam Vong Cơ hơi dời mắt đi, tiếp tục duy trì trầm mặc, Ngụy Vô Tiện liền để ngón tay lên cằm y, nhẹ nhàng kéo đầu y trở về, rất nghiêm túc nói: "Nếu ngươi không vui, thì phải nói với ta, cái gì cũng nghẹn trong lòng, người khác làm sao biết được."
Hắn nở nụ cười, tiếp tục dùng ngón tay không an phậngãi gãi cằm y, cười hì hì nói: "Dù sao nếu ngươi đã không vui, vậy thì ta sẽkhông đi, ở lại đây bầu bạn với ngươi, được không?"