[Vong Tiện] Nhất Vẫn Thiên Hoang

Chương 10




Lam Vong Cơ vốn đang quỳ thẳng tắp, người bên cạnh lại đột nhiên không hề báo trước mà ngã về phía y. Nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy hắn, ánh mắt hoảng hốt, cho rằng Ngụy Vô Tiện ngất đi, thăm dò gọi hắn một tiếng, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện hơi không vui nhíu nhíu mày, chun mũi, vô thức la lên một câu: "Ưm..... Buồn ngủ muốn chết, đừng ồn ào...... để ta ngủ....." Lam Vong Cơ không nói gì nữa, cũng không có ý đánh thức hắn, chỉ tiếp tục để hắn dựa vào người ngủ như vậy. Nhưng một lát sau, Ngụy Vô Tiện chẳng những không có ý định thức dậy, ngược lại càng lúc ngủ càng sâu.

"......" Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ, lại thử gọi hắn một tiếng, "Ngụy Anh?"

Đối phương không có bất kỳ phản ứng nào, nghiễm nhiên đã rơi vào giấc ngủ say.

Khẽ thở dài một hơi, Lam Vong Cơ nghiêm túc nghĩ, ngủ như vậy sợ là sẽ không thoải mái, nhưng Ngụy Vô Tiện lại ngủ như chết, không có chút xu hướng tỉnh lại. Do dự một lát, y hơi điều chỉnh tư thế, để cho đầu đối phương tựa vào vai mình, sau đó một tay vòng lên lưng hắn, một tay luồn dưới đầu gối hắn, trực tiếp ẵm hắn lên.

Trong quá trình rời khỏi mặt đất đến khi được ẵm lên, Ngụy Vô Tiện trước sau không có ý định tỉnh lại, ngược lại làm như cực kỳ hưởng thụ cái ôm này, đầu vô thức cọ cọ trước ngực Lam Vong Cơ.

Một chút ửng đỏ lập tức nổi lên vành tai, đồng thời tim đập nhanh hơn, sau đó hiện ra một tia bất đắc dĩ. Lam Vong Cơ vô cùng khó hiểu, Ngụy Vô Tiện làm sao có thể không chút phòng bị mà ngủ như vậy, còn có thể ngủ say như thế. Chiếu theo tư thế này của hắn, sợ là sấm sét cũng không quấy nhiễu được giấc mộng đẹp của hắn. Thở dài một tiếng cực nhẹ, bước chân lại chậm đi một chút, y ẵm Ngụy Vô Tiện bước chân vững vàng trở về nơi ở của các đệ tử thế gia đến Vân Thâm nghe học.

Dọc trên đường đi, y cố gắng ép mình nhìn thẳng về phía trước, nhưng luôn không có cách nào ngăn chặn được suy nghĩ liếc mắt nhìn người trong ngực một cái, nhưng lại cảm thấy ẵm hắn, vụng trộm nhìn một cái như vậy, cứ giống như là một sự khinh nhờn. Nội tâm cực kỳ giãy giụa, y vẫn nhịn không được hơi cúi đầu nhìn xuống.

Người trong ngực ngủ cực kỳ an ổn, cho dù là bị người ta ẵm suốt một đường như vậy, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại một chút nào. Đôi mắt xưa nay nhìn thật rạng rỡ, cười tươi như hoa đang nhắm nghiền, vẻ mặt nhu hòa, không hề mang theo một chút phô trương nghịch ngợm thường ngày nào.

Đôi mắt luôn luôn thanh lãnh làm như lộ ra một tầng ánh sáng dịu dàng, lẳng lặng nhìn một hồi mới gian nan dời ánh mắt đi. Lam Vong Cơ không biết Ngụy Vô Tiện ngủ ngon thế này, có phải bởi vì hôm nay hắn ở ven đường gió thổi lạnh lẽo chờ y cả nửa ngày nên mới mệt mỏi như vậy không, nghĩ đến đây, hối hận và tự trách trong lòng lại nhiều thêm vài phần.

Thật cẩn thận đặt hắn trở lại trên giường, Lam Vong Cơ kìm lòng không đặng nhìn về phía đôi môi đã hai lần tiếp xúc thân mật kia. Nhắm mắt đấu tranh rối rắm một hồi, y gian nan mở mắt ra, lại do dự hồi lâu. Rốt cục, nỗi khát vọng trong lòng từng chút từng chút phóng đại lên, đè bẹp những cử chỉ lễ nghi mà y đã tuân thủ nghiêm ngặt nhiều năm qua, y cúi người hạ xuống một nụ hôn nhẹ như cánh ve sầu trên trán Ngụy Vô Tiện.

Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, thậm chí không dám dừng lại lâu, y đã nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, sợ đánh thức người đang ngủ, càng sợ tiếp xúc quá nhiều thì càng mạo phạm quá phận. Y lui về sau vài bước, sau đó xoay người rời đi, giống như tên tội phạm chạy trốn khỏi hiện trường vụ án mà y đã gây ra tội lỗi kia.



Y biết y không nên như thế, nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng, y cũng không cho rằng Ngụy Vô Tiện là một thiếu niên phong lưu thích trêu chọc tiểu cô nương sẽ ôm tâm tư giống mình.

Nụ hôn này cực nhẹ, quyến luyến không rời, lại giống như là một nghi thức chia tay nào đó.

Chỉ một nụ hôn này, như thể một sự đoạn tuyệt phải làm, sau đó đem tâm tư không nên có chôn vùi toàn bộ một cách triệt để.

Hôm nay không có tiết học, Lam Vong Cơ lại một mình đi đến gian nhà hoa long đảm, nhưng chưa từng nghĩ tới Ngụy Vô Tiện cũng trời xui đất khiến đi tới nơi này, tựa như trong mênh mang đã định sẵn số mệnh.

Vân Thâm Bất Tri Xứ rộng lớn như vậy, tại sao cứ luôn gặp phải.

Ngụy Vô Tiện vừa nhắc tới chuyện tối hôm qua, ánh mắt Lam Vong Cơ liền rũ xuống thấp hơn, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, chỉ thấp giọng nói: "Ừm."

"À..." Ngụy Vô Tiện dường như không có ý bỏ qua đề tài này, tiếp tục nói, "Vậy ngươi cõng ta trở về sao?"

"..." Lam Vong Cơ trầm mặc, làm như không biết ứng phó như thế nào.

Ngụy Vô Tiện không hề phát hiện ra Lam Vong Cơ khác thường, chỉ cho rằng y ít nói theo thói quen, liền cào cào tóc, tự mình lo nói: "Ta ngủ một cái là ngủ như chết, cám ơn ngươi đưa ta trở về nha."

Nghe hắn nói cảm ơn, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy hổ thẹn, lại khó có thể thản nhiên nói ra tất cả mọi chuyện, chỉ đành nhẹ giọng nói: "Không cần."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Vậy được rồi, ta không nói cám ơn với ngươi nữa." Nhìn lướt qua xung quanh, lại nói, "Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, Lam Trạm nếu ngươi không có việc gì, ta dẫn ngươi xuống núi chơi nha."

Lam Vong Cơ theo bản năng tưởng tượng đến chữ KHÔNG hay nói trước kia, nhưng trải qua chuyện của hai ngày nay, hình như y khó có thể nói ra chữ này với người trước mắt được nữa.



Trong một tích tắc do dự của y, Ngụy Vô Tiện thấy y không trực tiếp cự tuyệt hắn một cách tàn nhẫn giống như trước kia, tựa hồ thấy được tia hy vọng gì đó, vội vàng tiếp tục từng bước dụ dỗ trong lúc Lam Vong Cơ chưa nói KHÔNG với hắn: "Tuy rằng Cô Tô là địa phận nhà các ngươi, nhưng ta thấy ngươi mỗi ngày đều nhốt mình trên núi này, không phải đọc sách thì là tu luyện, chắc chắn không biết chơi nhiều bằng ta, cùng ta xuống núi đi, bảo đảm sẽ cho ngươi thấy được rất nhiều thứ hay ho mà trước kia ngươi không biết." Thấy Lam Vong Cơ vẫn như cũ không có ý đáp lại hắn, Ngụy Vô Tiện lại ở trong đầu vơ vét một hồi, đang chuẩn bị mở miệng khuyên thêm vài câu, thế nhưng nghe được một câu trả lời mà hắn cho là vĩnh viễn không bao giờ nghe thấy.

"Được."

Ngụy Vô Tiện cho rằng mình nghe lầm, vô thứ nói: "Hả?"

Lam Vong Cơ rốt cục ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Ta cùng ngươi xuống núi."

Giống như đạt được thắng lợi cực lớn, Ngụy Vô Tiện cười toe toét nói: "Được, vậy chúng ta đi thôi." Dừng một chút, hắn lại xác nhận, "Lam Trạm, vậy bây giờ chúng ta xem như bằng hữu đúng không?"

Lam Vong Cơ trông có vẻ không muốn trả lời câu hỏi này của hắn, trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện cười càng thêm vui vẻ, theo thói quen đưa tay khoác lên vai Lam Vong Cơ, ngày thường hắn và đám bạn xấu của hắn thường xuyên kề vai sát cánh như vậy, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Nhưng tay vừa đặt lên, hắn rõ ràng nhận ra thân thể Lam Vong Cơ cứng đờ trong chớp mắt, không khỏi thu tay lại, ngượng ngùng cười: "Thật ngại quá, quên mất ngươi không thích đụng chạm với người khác."

Lam Vong Cơ cũng không để ý, chỉ nói: "Không sao."

Ngụy Vô Tiện có chút nghi hoặc nhìn y một cái, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Ngươi không thích người khác chạm vào ngươi vậy ta sẽ không chạm vào ngươi, chúng ta mau đi thôi."

Tuy rằng lời nói cử chỉ hôm nay của Lam Vong Cơ cóchút kỳ quái, không giống như thường ngày, Ngụy Vô Tiện cũng suýt hoài nghi cóphải y bị người ta đoạt xá rồi hay không. Nhưng mặc kệ nói thế nào, cũng khônguổng công hắn đã mặt dày bám riết Lam Vong Cơ lâu như vậy, mặc dù cái giá phảitrả là hai nụ hôn, nhưng rốt cục hắn cũng kết bạn được với Lam Vong Cơ này,không khỏi nở nụ cười tự đắc trong lòng.