Ngụy Vô Tiện chỉ trời đất thề, nụ hôn này tuyệt đối là ngoài ý muốn.
Hắn thậm chí không muốn thừa nhận đây là một nụ hôn, chỉ là tảng đá dưới đáy Suối nước lạnh quá mức trơn láng, lúc hắn đến gần Lam Vong Cơ thì trượt chân xuống, thân thể nhào về phía trước, bốn mảnh mềm mềm kia liền ma xui quỷ khiến chạm vào nhau.
Khoảng cách quá gần, hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng hai mắt Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở to, hàng lông mi mảnh dài, còn có những giọt nước lấp lánh bị hắn làm văng tung toé treo ở bên trên.
Trong nháy mắt đó, hai người gần như đều đồng thời nín thở, hai cặp mắt mở to trừng nhau nửa ngày không chớp mắt, Lam Vong Cơ mới phản ứng lại trước, đẩy cái người lao lên thân thể y mà không hề báo trước ra.
Ngụy Vô Tiện bị đẩy mạnh một cái, loạng choạng lùi vài bước về phía sau, bùm một tiếng ngã ngồi trong nước suối.
Sặc một ngụm nước, hắn trực tiếp đứng dậy sau khi vùng vẫy mấy cái, vẻ mặt không vui, vừa định oán giận Lam Vong Cơ tại sao lại dã man như vậy, nói đẩy là đẩy, cũng không sợ dìm chết hắn, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt có chút đáng sợ của Lam Vong Cơ, mới đột nhiên nhớ ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn quên mất những lời lẽ định oán giận.
Ánh mắt đối phương quá mức phức tạp, Ngụy Vô Tiện thậm chí không thể nào đọc hết được ý nghĩa ẩn chứa bên trong, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ hiện giờ nhất định rất tức giận, nếu Tị Trần ở trên tay y, đoán chừng mình đã bị chém thành hai nửa ngay lập tức rồi.
Bọn hắn trầm mặc nhìn nhau, bầu không khí vô cùng quỷ dị, chỉ có tiếng nước suối trong trẻo vang vọng bên tai.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta......"
Lam Vong Cơ nói, "Ngươi......"
Hai người gần như mở miệng cùng lúc, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác nhau.
Ngụy Vô Tiện hiếm khi lúng túng, giống như muốn giải thích cái gì đó, giọng nói Lam Vong Cơ lại đang run rẩy. Từ trong giọng nói kia, Ngụy Vô Tiện dường như đã nghe ra được tiếng Lam Vong Cơ nghiến răng.
Thấy bộ dạng của y giống như bị gã lưu manh khinh bạc, một chút áy náy vốn có của Ngụy Vô Tiện lập tức biến mất, có chút không vui nói: "Ngươi... ngươi làm gì tỏ ra như thế, ta cũng không phải cố ý, dù sao chúng ta đều là nam nhân, chỉ là không cẩn thận ấy... ấy một cái, ngươi làm gì nhìn ta như vậy?"
Có lẽ là lần đầu tiên trong đời gặp được người mặt dày vô sỉ như vậy, Lam Vong Cơ không còn lời nào để nói đối với hành vi cáo trạng của kẻ tội phạm là hắn, chỉ đành tiếp tục gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ lại không nói lời nào, theo bản năng muốn tới gần bên kia một chút, dù sao mới vừa rồi ở trong suối lạnh lăn lộn một trận, thân thể hắn lại bắt đầu có chút rét run.
Lam Vong Cơ giơ bàn tay ngăn giữa hai người, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng tới đây."
Ngụy Vô Tiện làm bộ không nghe thấy, lại đi về phía trước hai bước, hắn còn lâu mới tin Lam Vong Cơ thật sự sẽ một chưởng đánh bay hắn. Bàn tay chắn ngang giữa hai người cũng đúng là không có ý đánh bay hắn, làm như chỉ là muốn vẽ ra một giới hạn rõ ràng giữa hai người. Ngụy Vô Tiện đi về phía trước một bước, Lam Vong Cơ liền lui về phía sau một bước, tuyệt đối không muốn Ngụy Vô Tiện tới gần y.
Ngụy Vô Tiện rốt cục dừng bước, không vui nói: "Lam Trạm, ngươi không thích ta tới gần ngươi như vậy hả."
Thấy Lam Vong Cơ hoàn toàn không để ý tới hắn, một câu cũng không muốn nói, Ngụy Vô Tiện cũng không tự làm mất mặt mình nữa, chỉ nói: "Bỏ đi bỏ đi, ngươi không thích thì ta đi vậy, ngươi một mình từ từ ngâm đi." Nói xong xoay người bơi về phía bờ.
Sau khi lên bờ, không còn nước suối che chắn, lộ ra đường nét thân thể hoàn mỹ của thiếu niên, Lam Vong Cơ vốn đang cảnh giác nhìn chằm chằm hắn rời đi lập tức thu hồi ánh mắt, không thèm liếc nhìn một cái nào nữa.
Đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần tĩnh tu một lúc, Lam Vong Cơ đột nhiên nghe thấy Ngụy Vô Tiện lại gọi y: "Lam Trạm."
Y vốn không muốn để ý tới nữa, nhưng vẫn nhịn không được mở mắt ra.
"Lam Trạm, ngươi thật sự không muốn nói chuyện với ta nữa sao?"
Quả nhiên lại là câu hỏi nhàm chán như thế, Lam Vong Cơ lập tức nhắm mắt lại. Một lát sau, lại nghe thấy một giọng nói tức giận nghiến răng nghiến lợi truyền đến: "Nếu ngươi không để ý tới ta, ta sẽ lấy quần áo của ngươi đi!"
Lam Vong Cơ đột nhiên mở hai mắt ra, rốt cục không thể nhịn được nữa nói: "Cút!!!"
Tốt xấu gì cũng coi như nói một chữ, vì thế Ngụy Vô Tiện thật sự cút, đương nhiên cũng không thuận tay lấy đi quần áo của Lam Vong Cơ.
Có thể lần thứ hai khiến cho Lam Nhị công tử được người người ca tụng không màng đến hàm dưỡng gia giáo kêu lên một chữ CÚT với hắn, Ngụy Vô Tiện vẫn là có chút dương dương tự đắc.
Hắn vốn không cảm thấy nụ hôn lần này có vấn đề gì, bất quá chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, nhưng nó lại phảng phất biến thành một lời nguyền vô hình, khắc sâu dấu ấn trong đầu hắn, làm thế nào cũng không xóa đi được.
Đêm khuya vắng lặng, Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, nhưng không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng ban ngày.
Ban đầu hắn cũng không có ý gì khác, chỉ là Suối nước lạnh thật sự quá lạnh, linh lực truyền qua lòng bàn tay Lam Vong Cơ đặt trên vai hắn khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, bèn muốn đến gần hơn một chút để sưởi ấm, rồi lôi kéo làm quen.
Trước kia chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ là một tiểu cổ kỹ không thông tình đạt lý, hiện giờ đối với y lại là vô cùng bội phục, nói muốn phạt thì thật sự là ngay cả bản thân y cũng cùng chịu phạt, không hề nhân nhượng một chút nào, cho tới giờ hắn chưa từng thấy qua một người nghiêm túc nói một không nói hai như vậy. Huống hồ Lam Vong Cơ vốn tu vi cao, diện mạo cũng đẹp, Ngụy Vô Tiện đúng là thật lòng muốn kết bạn với y.
Nhưng người tính không bằng trời tính, không nghĩ tới ngược lại làm quen không được, kết bạn không thành, lại còn......
Lại còn dâng lên nụ hôn đầu tiên của mình.
Sờ sờ môi mình, Ngụy Vô Tiện bĩu môi, trong lòng tràn đầy khó chịu, âm thầm nói, tốt xấu gì cũng coi như là nụ hôn đầu tiên của hắn đúng không, làm thế nào cứ thế... cứ thế...
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng tức, lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, siết nắm đấm đấm mạnh vài cái xuống ván giường, vẫn như cũ không hả giận.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của hắn, tại sao Lam Vong Cơ lại có vẻ mặt tức giận khổ sở như vậy.
Nghiến răng nghiến lợi một hồi, hắn lại bỗng nhiên nghĩ đến, đây không phải cũng là nụ hôn đầu tiên của Lam Vong Cơ đấy chứ?
Suy nghĩ một chút, Ngụy Vô Tiện tự khẳng định, tất nhiên là vậy rồi, tiểu cũ kỷ không hiểu phong tình như thế, đoán chừng cũng chưa từng thích qua người nào, nhất định là ngay cả tay cô nương cũng chưa từng nắm, chứ đừng nói là hôn.
Nghĩ như vậy, trong lòng không hiểu sao dường như lại cân bằng một chút.
Vì thế hắn ôm chăn lăn một cái, rồi nhếch khóe miệng yên tâm ngủ thiếp đi.