[Vong Tiện] Mười Lăm Ngày Quạ Phi Thi Nhảy Tại Loạn Táng Cương

Chương 7




Ngày thứ mười ba

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình hình như đã chết, chết thật lâu thật lâu rồi. Trước kia khi còn ở Liên Hoa Ổ, hắn có nghe người ta nói qua, người chết rồi sẽ thấy thân mình như đang lơ lửng nhẹ nhàng bay bay, giống mây trên trời, lại giống giọt nước trong lòng sông, cứ như giây tiếp theo liền sẽ hòa tan biến mất.

Ta chết rồi sao? Chết rồi cũng tốt, cũng coi như là giải thoát rồi. Ngụy Vô Tiện cười cười, dù sao hắn trước đó cũng chỉ miễn cưỡng lay lắt sống qua ngày, cứ như vậy rời đi cũng khá tốt. Bất quá Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, chết vì khó sinh, cách chết này truyền ra hình như không dễ nghe cho lắm, dù gì hắn cũng là đại ma đầu vô địch số một Tu Chân giới mà ai ai cũng muốn giết. Không không không! Có nói ra cũng không ai tin! Đừng nói đến việc tin vào việc Ngụy Vô Tiện chết vì khó sinh, đến việc hắn là Khôn Trạch sợ rằng cũng chẳng ai thèm tin.

Ngụy Vô Tiện vốn muốn mặc kệ cái cảm giác lâng lâng vô định này, nhưng hắn lại nghĩ: Khó sinh? Đúng rồi, còn hai đứa nhỏ. Cũng không biết hai đứa thế nào rồi? Nghĩ như vậy, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy mình thật có lỗi với hai đứa nhỏ này.

Rõ ràng biết bản thân thanh danh cực kém, nhưng lại không kiềm được tâm ý của mình, mỗi khi xuống núi để chờ người đó, chỉ muốn để y liếc mắt nhìn hắn nhiều một chút, cùng y nói nhiều thêm mấy câu. Rõ ràng biết người ấy chán ghét mình, lại vẫn không biết kiềm chế mà muốn thân cận người ấy. Rõ ràng biết tình trạng thân thể sức khỏe của mình, lại vẫn là không màng khuyên can lưu lại hài tử, còn liều mạng sinh hạ hài tử.

Ai, hai đứa nhỏ của hắn, chú định vừa sinh ra liền không có phụ thân, hiện tại lại sắp không còn cha nữa rồi. Không được không được! Ta phải dậy, ta phải nhìn xem hai đứa nhỏ một cái, dù cho, dù cho duyên cha con này chỉ có thể là một ngày ngắn ngủi. Ngụy Vô Tiện giãy giụa trong suy nghĩ muốn để mình tỉnh lại, nhưng hắn cảm thấy mí mắt của mình như nặng ngàn cân, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản tới thế, gần như không tốn chút sức lực nào, nhưng hắn làm không được. Ý thức của hắn càng lúc càng mơ hồ, lại mơ hồ nghĩ về lúc trước, hắn cùng Lam Trạm, nhân duyên hai người bọn họ là khi nào bắt đầu?

Lần đầu tiên gặp Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy y thật rất đẹp. Hắn leo lên đầu tường, vừa xoay người lại liền thấy một bức mỹ nam mộc nguyệt đồ (mỹ nam dưới trăng), nhất thời hắn nhìn đến ngây người. Sau đó hai người bọn họ đánh lên tới, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy mình đã gặp được kỳ phùng địch thủ, hắn lớn như vậy mà mới lần đầu tiên có ý niệm muốn nghiêm túc đánh một trận với một người. Sau đó, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn cứ thích quấn lấy y, cảm thấy Lam Trạm người này sinh hoạt sao có thể nhàm chán được như vậy, thật sự là thú vị đến cực điểm.

Lúc sau khi hắn trở về Giang gia, tuy rằng ngoài miệng vẫn luôn nói rốt cuộc cũng có thể rời đi Lam gia suốt ngày chỉ có thể gặm vỏ cây, nhưng trong lòng không hiểu sao thực không thoải mái, hắn rất muốn nhìn thấy người đó. Lúc sau ở Ôn gia Thanh Đàm hội, hắn được gặp lại Lam Trạm, cao hứng miễn bàn, quả thực muốn nhảy đến trước mặt y, ôm y một cái trong thỏa lòng mong nhớ.

Ngụy Vô Tiện cứ như vậy mà ôm một cái tâm tư mơ hồ khó hiểu ấy, mãi cho đến thời điểm tàn sát Huyền Vũ ở Mộ Khê sơn, khi ấy hắn đột nhiên hiểu ra, hắn đối với Lam Trạm, rốt cuộc là mang tâm tư gì. Hắn thật muốn chạy ngay tới Cô Tô, ôm lấy người nọ là hét lớn bày tỏ tâm ý của mình. Nhưng hắn lại nhớ tới, Lam Trạm nói với hắn là chán ghét mình, Ngụy Vô Tiện lập tức liền ủ rũ bỏ ý định.

Lời nói "Thích ngươi" kia, cứ chần chờ bên môi, cho tới lúc Xạ Nhật chi chinh, Ngụy Vô Tiện liền biết bọn họ vĩnh viễn là không thể nào. Nhưng Ngụy Vô Tiện nghĩ tới nghĩ lui, sao bọn họ lại có thể nháo tới mức cùng nhau lăn giường luôn rồi? Hơn nữa chỉ một lần! Lam Trạm sao có thể chuẩn như vậy? Một lần, một lần là đã khiến cho hắn hoài nhãi con!

Ngày hôm đó, thật ra là một ngày vô cùng bình thường không gì khác lạ, hắn xuống núi, vô tình gặp được Lam Vong Cơ. Ngày ấy, chưởng quầy giới thiệu cho bọn họ một loại rượu mới, một loại rượu vô sắc vô vị, rượu kia cùng nước lã không khác biệt lắm, kỳ thật nói trắng ra là chính là thực đạm rượu (rượu loãng vị nhạt). Mà ngày ấy hắn lại trùng hợp muốn nếm thử một chút, vậy mà lại muốn một hồ. Rượu nhạt như vậy, hắn muốn dùng để trêu chọc Lam Vong Cơ một chút, ai ngờ tửu lượng của y lại kém như vậy! Một ly liền ngủ, ngủ không nói, tỉnh rồi mới say.

Lam Vong Cơ say rượu, so ngày thường phóng túng hơn rất nhiều, cứ túm lấy hắn không chịu buông tay, còn lấy tay che miệng hắn lại! Ngụy Vô Tiện ngẫm lại, chỉ tại cái miệng ngứa ngáy không biết điều này của mình, tự nhiên liếm vào lòng bàn tay của y một cái? Chỉ liếm có một chút thôi, vậy mà liếm tới mức lên giường cùng nhau, điên loan đảo phượng.

Nửa đêm, Ngụy Vô Tiện không đắp chăn đàng hoàng nên bị lạnh mà tỉnh lại, hoảng hồn, liền vơ lấy quần áo, chịu đựng đau nhức toàn thân mà chạy. Khi đó hắn nghĩ, Lam Trạm người này, y vậy mà ở trên giường thật hung a! Nhưng mà nhìn bộ dạng Lam Vong Cơ say, có lẽ sau khi tỉnh sẽ quên hết tất cả, bằng không hắn cũng không biết phải làm như thế nào để bảo toàn thanh danh của Lam Vong Cơ.

Cũng vì liếm tay người ta một cái, hắn bây giờ lại có nhiều thêm hai cái bảo bối. Nghĩ như vậy, hắn bỗng nhiên nghe được có tiếng hài tử khóc, trước mắt trở nên mơ mơ hồ hồ, hắn loáng thoáng thấy có một nữ tử đang ngồi ở bên cạnh hắn.

"Ngụy Vô Tiện? Ngụy Vô Tiện? Ngươi tỉnh rồi sao? Ngụy Vô Tiện?" Ôn Tình nhìn Ngụy Vô Tiện đang cố hết sức mà mở to mắt, liền cầm tay bắt mạch dò xét một phen, là ổn định. Ôn Tình gật gật đầu với mấy người Ôn gia đang ở trong động, ý bảo bọn họ có thể an tâm.

Ôn gia nhân thấy Ngụy Vô Tiện tỉnh lại cũng rất là cao hứng, bầu không khí trong động náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều muốn vây lại đây nhìn Ngụy Vô Tiện một chút.

"Ôn...... Khụ khụ...... Ôn Tình......" Khi Ngụy Vô Tiện thấy rõ được người trước mắt, liền muốn gọi nàng, hỏi một chút về hài tử của hắn.

"Ngươi uống miếng nước trước, ngươi đã hôn mê cả một ngày, uống trước chút nước đi." Dứt lời, Ôn Tình cầm ly nước, chậm rãi đỡ người dậy uống một chút.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi nuốt xuống, nỗ lực thích ứng trạng huống thân thể của mình. Hiện tại hắn cảm thấy cả người đều đau, đặc biệt là nửa người dưới, ở chỗ đó, cảm giác như bị xé rách. Còn có vết cắn trên tay, tuy đã băng bó, nhưng dư độc cũng làm hắn mệt mỏi suy yếu.

"Hài tử...... hài tử thế nào?" Sau nhiều lần cố gắng nói chuyện, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc biểu đạt hoàn chỉnh ý tứ của mình.

"Giống như ta đã nói với ngươi từ trước, tháng đầu này chính là mấu chốt, nếu có thể cố gắng vượt qua, có thể có cơ hội sống sót." Khi Ngụy Vô Tiện khăng khăng muốn giữ lại hai đứa nhỏ, Ôn Tình liền đã cảnh cáo, nếu hài tử hắn được sinh hạ, rốt cuộc sẽ gặp tình trạng xấu như thế nào.

Ôn nhị tẩu bên cạnh ôm hai đứa nhỏ còn đang oa oa khóc lớn tiến lại gần, đem hài tử đặt vào trong ngực Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhìn hai nhóc con mà mình liều chết sinh hạ, bọn họ lớn lên thật giống Lam Trạm, rõ ràng là ta sinh ra, sao lại chẳng giống ta chút nào cả? Ngụy Vô Tiện âm thầm có chút ủy khuất, nhưng lại nghĩ: Lớn lên giống Lam Trạm cũng tốt, lớn lên giống Lam Trạm cũng rất tốt, như vậy nếu sau này hai đứa nhỏ bị người khác phát hiện, cũng sẽ không bị người ta hoài nghi là có quan hệ gì với mình.

Ngụy Vô Tiện yêu thương, vươn tay dịu dàng chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của hài tử, ban đầu còn oa oa khóc lớn, hai đứa nhỏ liền nín khóc, mở to đôi mắt cực kỳ giống Lam Vong Cơ, nhìn chằm chằm cha của mình, còn ê ê a a vươn tay về hướng Ngụy Vô Tiện.

"Ngươi tới đặt tên cho hài tử đi." Ôn Tình nhìn động tác của Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nói.

"Đứa lớn danh (tên cúng cơm) Giác, nhũ danh (tên ở nhà) Đại Bảo, đứa nhỏ danh Du, nhũ danh Tiểu Bảo." Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng nói rõ chữ, chỉ là thanh âm vẫn thật yếu ớt. Tên tự vẫn là để y lấy tốt hơn, danh mà ta đặt hình như cũng không tệ lắm. Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra ý cười.

"Ngươi mới vừa nói ta hôn mê một ngày, vậy ngày mai chính là ngày bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương?" Ngụy Vô Tiện nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Bảo, nghiêm mặt hỏi.

Lời này vừa ra, không khí trong động vừa vui vẻ lên một chút liền bị đông cứng lại, đó là chuyện bọn họ không muốn nhắc đến nhất, cũng chuyện bọn họ không muốn nhắc lại nhất vào lúc này.

"Ngụy Vô Tiện, chúng ta......"

"Ta lấy vài thứ xong, các ngươi liền lập tức khởi hành đi." Ôn Tình còn muốn nói gìđể khuyên trở hắn, nhưng Ngụy Vô Tiện lập tức liền đánh gãy lời nói của nàng, còn giãy giụa muốn ngồi dậy.

"Ngụy công tử người muốn lấy cái gì, ta đến, ta đến lấy." Ôn tứ thúc vừa thấy Ngụy Vô Tiện cử động, vội vàng ấn người làm hắn ngồi lại ở trên giường, chính mình tới giúp hắn.

Ngụy Vô Tiện vài lần giãy giụa không có kết quả, cũng chỉ có thể làm phiền Ôn tứ thúc đem cái rương đặt ở một góc trong Phục Ma động lại đây. Ôn nhị tẩu đem hai đứa nhỏ ôm trở về, để Ôn tứ thúc đem đồ vật đặt ở trên giường đá, giúp Ngụy Vô Tiện thuận lợi lấy đồ.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng mở cái rương ra, trong rương chính là những đồ vật mà hắn trân trọng nhất.

Hắn từ trong rương lấy ra một cái hộp gỗ, sau đó là một lá cờ, một cái giống như la bàn.

Ngụy Vô Tiện vuốt ve cái hộp gỗ kia, đem nó trịnh trọng đặt trên tay Ôn Tình: "Đây là quà đầy tháng mà ta tặng cho cháu ngoại trai, lần trước không đưa được, chờ mọi chuyện kết thúc ngươi liền đi một chuyến tới Giang gia, thay ta tặng cho Như Lan."

"Còn có Triệu Âm kỳ cùng Phong Tà Bàn, ta đã cải tiến qua, ngươi cũng đưa tới đó luôn đi. Giang trừng thấy những thứ này, sẽ không làm khó dễ các ngươi."

"Đây cũng là chuyện duy nhất còn lại, ta có thể làm cho Giang gia."

Ôn Tình hai tay tiếp nhận mấy thứ kia, đột nhiên cảm thấy mũi có điểm cay cay. Ở bên cạnh nghe được mấy lời hắn nói, Ôn gia nhân đều yên lặng cúi đầu, có mấy phụ nhân đã kiềm không được đã bật khóc.

"Ta không có đồ vật gì có thể để lại cho bọn nhỏ, chỉ có hai thứ này." Ngụy Vô Tiện lại từ trong rương lấy ra một khối ngọc được phân thành hai, cùng một cây kiếm.

Khối ngọc này là đêm đó Ngụy Vô Tiện trước lúc đi, từ trên người Lam Vong Cơ thuận tay lấy xuống, đó là ngọc bội có khắc gia văn mây cuốn của Cô Tô Lam thị. Khi đó, hắn từ trên người y lấy trộm khối ngọc bội này là muốn giữ lại cho mình chút gì đó làm kỷ niệm để mong nhớ, sau đó lại biết hoài thai hai đứa nhỏ, hắn liền đem này khối ngọc này phân thành hai, còn làm hai cái tua rua treo ở mỗi cái.

Ngụy Vô Tiện đem hai khối ngọc kia đặt vào trong tã lót của hai đứa nhỏ, mỗi đứa một cái, hy vọng phụ thân hai đứa có thể phù hộ bọn họ bình bình an an, khỏe mạnh lớn lên. (tui rất muốn nói, Lam Trạm chưa chết, phù hộ cái gì chứ!!!)

Ngụy Vô Tiện lại đem Tùy Tiện đưa cho Ôn Tình: "Ta sau khi mổ đan, hông thể dùng Tùy Tiện được nữa, hiện giờ giữ lại bên người cũng vô dụng, để lại cho bọn nhỏ đi."

Ngụy Vô Tiện nhìn hai đứa nhỏ, lại nói: "Ngày sau, nếu bọn họ hỏi đến ta, chỉ cần nói cha của bọn chúng từng là một người phong thần tuấn lãng. Những việc còn lại, đừng để chúng biết."

Ngụy Vô Tiện lại từ trong rương lấy ra ba phong thư, xem nét mực là đã viết nhiều ngày trước. "Ba phong thư này, một phong là cho bọn nhỏ, một phong là cho Giang Trừng, một phong là cho Lam Trạm."

"Nếu bọn nhỏ có thể bình an lớn lên, ngươi liền đem này phong thư cho bọn hắn." Nói, Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào một chút.

"Bọn nhỏ sau khi lớn lên, ngươi thân thế nói rõ cho bọn nhỏ biết. Nếu hai đứa nó muốn nhận tổ quy tông, ngươi mang theo bọn nhỏ cùng thư ta đưa cho Lam Trạm, đi một chuyến tới Cô Tô. Tính theo Lam gia phẩm hạnh, y sẽ không từ chối nhận ấu tử."

"Nếu bọn nhỏ muốn đi theo cữu cữu, thì mang theo bọn nhỏ cùng thư đi tìm Giang Trừng đi. Giang Trừng hắn là miệng dao găm tâm đậu hủ, hắn nhất định sẽ chiếu cố bọn nhỏ thật tốt."

"Nếu bọn nhỏ hai bên đều không muốn đi, vậy để bọn nhỏ lưu tại trong sơn cốc đi, có thể an ổn qua ngày, không cần tiến vào trần thế này, thị thị phi phi."

Nói xong, Ngụy Vô Tiện nhìn hai đứa nhỏ trong lòng Ôn nhị tẩu, nhẹ nhàng nói: "Cha không thể mang theo các con đi trích đài sen, đánh gà rừng, leo cây hái táo, trộm gà sờ trứng. Cha không thể bên cạnh hai đứa, nhìn các con lớn lên được, hai đứa nhất định phải sống thật tốt nha......" Nói rồi lại nói, nước mắt cứ thế, từng giọt rơi xuống.

Hắn thật muốn ôm bọn nhỏ nhiều thêm một chút, lâu thêm một chút! Hắn nhìn bọn nhỏ lớn lên, muốn cùng hai đứa đi qua mỗi giây phút quan trọng trong cuộc đời, muốn dạy bọn nhỏ thật nhiều thứ! Nhưng hắn không dám, hắn sợ mình nhịn không được, không nỡ xa rời bọn nhỏ nữa. Hắn không thể, những việc này còn chưa kết thúc, nhưng thiên tính làm hắn không thể buông tay Đại Bảo, Tiểu Bảo dễ dàng như vậy.

"Các ngươi đi nhanh đi! Hiện tại đi ngay đi!" Ngụy Vô Tiện thật không đành lòng, sợ rằng nhìn nhiều một chút, hắn sẽ không thể rời hai đứa nhỏ này được nữa.

"Ngụy công tử, chúng ta có thể cùng nhau......"

"Ôn Ninh! Mau dẫn bọn hắn đi!" Ngụy Vô Tiện quát lên một tiếng lớn, rõ ràng có cấm chế không thể vào động, nhưng Ôn Ninh cứ như vậy vọt tiến vào, túm lấy Ôn gia nhân đẩy ra ngoài động.

Người bình thường sao có thể địch nổi sức lực của Ôn Ninh? Người nhà Ôn gia tự biết vô lực xoay chuyển cục diện, chỉ có thể hướng về phía Phục Ma động, quỳ xuống dập đầu bái lạy mấy cái thật mạnh, dọc theo đường đi không ngừng khẩn cầu trời cao phù hộ Ngụy Vô Tiện, kéo theo đó là thanh âm của hai đứa nhỏ gào khóc tới tê tâm liệt phế vì phải rời xa hơi ấm của cha......

"Bọn nhỏ, làm phiền các ngươi chiếu cố......"

Trên đường, Ôn Ninh đã khôi phục thần trí từng hỏi qua Ôn Tình còn muốn đi tới sơn cốc đã bị chúng gia chủ kia biết được hay chưa. Ôn Tình chỉ lắc lắc đầu, nhìn nhìn Ôn Uyển, lại nhìn nhìn hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Nếu Ngụy Vô Tiện đã chết, chúng ta trốn đến nơi nào cũng vô dụng, đi thôi." Chúng ta đã chuẩn bị cho cái chết.

Lam Vong Cơ sau khi biết được hai đứa nhỏ chính là cốt nhục của mình, liền rất muốn nhìn thấy Ngụy Anh, y muốn nắm lấy tay hắn, nói cho hắn biết, là y yêu hắn tới nhường nào, tựa như những lời mà y đã từng nói lúc huyết tẩy Bất Dạ Thiên. Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn luôn ở trong Phục Ma động, y có muốn cũng không thể vào được, trong lòng như có lửa đốt. Sau đó lại thấy Ôn Ninh vốn luôn đứng bên cạnh y đột nhiên vọt vào động kéo người nhà Ôn gia ra, khi đó, y vừa kịp nhìn thấy hai đứa nhỏ. Lời nói của Ôn Tình không sai, hai đứa nhỏ vừa nhìn vào là biết ngay hài tử của ai.

Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện trong lòng rất đau, yêu thương thân tử (con ruột) là thiên tính của mỗi một Khôn trạch, nhưng hôm nay hắn phải tự mình đẩy hài tử rời xa khỏi vòng tay của bản thân, nỗi đau cốt nhục phân ly này, không thua gì đau đớn khi sinh nở phải chịu đựng. Y nhìn hai đứa nhỏ đi xa, phụ thân cùng cha không thể ở bên cạnh hai con, nhưng bá phụ cùng cữu cữu các con nhất định sẽ đi tiếp ứng hai đứa, các con nhất định phải bình bình an an, khỏe mạnh lớn lên.

Lam Vong Cơ cởi Vong Cơ cầm trên người xuống, muốn xông vào động, nhưng tay còn chưa kịp khảy đàn, từng trận âm phong từ Loạn Táng Cương đã nổi lên cuồn cuộn. Đột nhiên, oan hồn quỷ hồn trên Loạn Táng Cương đều cùng nhau tru lên lên. Lam Vong Cơ biết rõ Ngụy Vô Tiện sau khi tu quỷ đạo, cảm thụ đều mẫn cảm hơn, mãn lỗ tai đều là quỷ ngôn quỷ ngữ, tiếng kêu thê lương xuyên qua màng tai đâm thẳng đại não. Lam Vong Cơ nhíu mày, nhớ tới Ôn Tình từng nói qua, Ngụy Vô Tiện có ý định dùng nguyên thần hủy diệt Âm Hổ phù.

Lam Vong Cơ phiên tay gảy đàn, giúp Ngụy Anh ổn định tâm thần, đánh chết hung thi ở bên ngoài cấm chế. Ở trong động, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy mình bị mê hoặc nên xuất hiện ảo giác, hắn vậy mà nghe được tiếng đàn của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện cười cười, như vậy cũng tốt, có thể lại nghe thấy tiếng đàn của y cũng là chuyện tốt, chỉ là ảo giác cũng không sao.

Cứ như vậy, một người một linh, cùng Âm Hổ phù giằng co hồi lâu.

Thái dương từ từ dâng lên, đêm tối dần bị xua tan, chuyện gì tới cũng sẽ tới.

Ngày bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương, cuối cùng đã đến.

Ngụy Vô Tiện thu hồi nửa miếng Âm Hổ phù rơi trên mặt đất, một nửa kia lúc tảng sáng đã bị hắn dùng sức lực phá hủy, biến thành bụi đất. Hắn hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà, không có sức lực phá huỷ nửa mảnh còn lại này, một nửa nàys, chỉ có thể mặc cho số phận. Đã đến lúc rồi, hết thảy mọi chuyện, đều sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ quần áo trên người, đỡ tường đi ra ngoài động. Bên ngoài mặt trời chói chang nhô lên cao, hắn vừa ra đã bị chiếu đến váng đầu hoa mắt. Lam Vong Cơ thấy hắn rốt cuộc đi ra, nhìn hắn như muốn lung lay sắp ngã, muốn duỗi tay đi đỡ, nhưng y không chạm vào được.

Ngụy Vô Tiện đứng yên một hồi, thích ứng một lúc, liền đi lên đỉnh núi, nhìn chân núi tiên môn bách gia đi thảo phạt dựng lên cờ xí thêu gia văn. Hắn đang tìm hình bóng hoa văn cửu cánh liên hoa quen thuộc cùng một bóng người thân thiết bao năm, hắn lộ ra một nụ cười, tốt, tốt lắm, Giang Trừng đã tới, Giang Trừng hắn thật sự đã tới.

Ngày ấy, chúng gia chủ sau khi tỉnh lại, phát hiện mình đã quay trở về thân thể, bọn họ cũng không rảnh chuyện linh thú nguyện vọng là cái gì hay bọn họ là như thế nào hoàn thành nguyện vọng đó, lập tức liền nhảy dựng lên, bắt được người liền hỏi hôm nay là ngày mấy rồi. Lúc bọn họ phát hiện tỉnh lại đã là ngày bao vây tiễu trừ, tim thiếu chút nữa là rớt xuống, vội vàng ngự kiếm đi tới Loạn Táng Cương, chỉ cầu mong có thể kịp ngăn cản hết thảy chuyện sắp sửa phát sinh.

Cũng may ông trời vẫn là giúp bọn họ một phen, khi bọn họ ngự kiếm đuổi tới, Kim gia gia chủ Kim Quang Thiện đang thúc giục mọi người cùng hắn tiến công lên núi. Lam gia chỉ có một mình Lam Khải Nhân, ông lo lắng việc chúng gia chủ hôn mê bất tỉnh là việc làm thiếu suy nghĩ của tên nhóc của Ngụy Anh kia. Đến nỗi Giang gia cùng Nhiếp gia, gia chủ đều hôn mê bất tỉnh, như rắn mất đầu, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải, mấy gia tộc nhỏ hơn lại càng hỗn loạn, chia năm xẻ bảy.

Người mới vừa tới liền vội vàng cản lại đám người dưới chân núi, Giang Trừng chẳng kịp dặn dò gì, liền xông lên núi, muốn lập tức mang Ngụy Vô Tiện trói đem về Liên Hoa Ổ, hảo hảo trị thương. Lam Hi Thần đơn giản hướng thúc phụ công đạo vài câu liền trực tiếp lên núi. Nhiếp Minh Quyết nhìn bộ dáng không cần công trạng, chỉ cần tánh mạng của đệ đệ mình đang tránh ở phía sau hộ vệ, bên hông còn treo một cái túi cổ quái, liếc mắt nhìn Nhiếp Hoài Tang một cái, sau đó dặn hắn thủ tại nơi này, mình thì theo Lam Hi Thần lên núi. Nhiếp Hoài Tang sau khi nhận cái trừng mắt từ ca ca, lại cùng Kim Quang Dao nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người ánh mắt giao nhau. Khóe miệng Nhiếp Hoài Tang giấu sau quạt xếp nhẹ nhàng cong lên, xem ra, mọi chuyện đã thành công!1

Sau đó, chúng gia chủ cũng lục tục lên núi, chỉ lưu lại Kim Quang Dao một mình ngăn cản Kim Quang Thiện đang định theo chân lên núi.

"Ngụy Vô Tiện!" Lúc Giang Trừng thở hổn hển như cẩu mà bò lên trên núi, vừa định nói với Ngụy Vô Tiện là mình đều hết mọi chuyện rồi, mau theo mình về Liên Hoa Ổ đi, thì hắn liền nghênh đón mấy chục cỗ hung thi mặc áo bào gia văn lửa đỏ của Ôn gia, giơ móng vuốt sắc nhọn tấn công vào mình.

"Tốt lắm, các ngươi đều tới, vậy nhìn xem đến tột cùng là ai bao vây tiễu trừ ai đi!" Thời điểm Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Giang Trừng đi tới gần, hắn biết mình sắp không chống đỡ nỗi nữa rồi, hắn phải nhanh chóng để lộ ra sơ hở. Cho nên khi thấy Giang Trừng bò lên tới nơi, còn chưa đứng vững, liền vội thổi sáo ngự thi công kích Giang Trừng.

Những hung thi đó nhìn thì thế công hung mãnh, nhưng khi công kích rơi xuống rõ ràng đang đình trệ, Giang Trừng vung Tam Độc, hắn gấp tới sắp điên rồi! Ngụy Vô Tiện hắn không thể bình tĩnh nghe người ta nói hết câu sao?!

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần theo sau, Nhiếp Minh Quyết, còn có một ít gia chủ sắp tới rồi, cũng không rảnh lo vì sao chỉ có gia chủ lên núi, chỉ cảm thấy đây là thời cơ tốt, chỉ cần làm cho bọn họ tưởng là Giang Trừng giết được mình, vậy là kết thúc!

Ngụy Vô Tiện thay đổi một khúc điệu, những tẩu thi đó đột nhiên liền xoay người, hướng về phía Ngụy Vô Tiện mà tấn công, tới thời gian cùng Giang Trừng giáp mặt đối chiến cũng không có!

Hung thi đã tới gần, Ngụy Vô Tiện còn đang thổi khúc, hắn đột nhiên phun ra hai khẩu huyết, huyết dính ở trên thân cây sáo, càng thôi thúc hung tính của tẩu thi! Nhìn tẩu thi đến càng ngày càng gần, Ngụy Vô Tiện buông xuống cây sáo, hắn hình như nhìn thấy Lam Trạm đang chạy lại đây, thật giống như đang muốn ôm lấy hắn. Ngụy Vô Tiện mỉm cười, đón nhận vòng ôm của Lam Vong Cơ, được chết trong lòng người mình yêu, cũng là khá tốt.

Khi thấy Ngụy Vô Tiện thổi sáo, Lam Vong Cơ liền đoán được Ngụy Vô Tiện muốn để mình bị vạn quỷ cắn xé mà chết. Bởi vậy, y vẫn luôn ở bên cạnh đàn tấu Vong Cơ cầm, lấy cầm lui thi, tiếng đàn cũng đã nhiễu loạn tiếng sáo. Nhưng hung thi trên Loạn Táng Cương rất dữ dội! Y một người hai tay, ngón tay sớm đã thương đến đổ máu cũng không thể ngăn cản tâm tìm chết của Ngụy Vô Tiện. Y nhào về hướng Ngụy Vô Tiện, muốn dùng nguyên thần của mình bảo hộ hắn, nhưng khi vừa ôm Ngụy Vô Tiện chưa tới một khắc, hắn cảm thấy chính mình bay ra xa, chậm rãi biến mất.

"Ngụy Anh!!"

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện lần cuối trước khi biến mất, thấy hắn nở một nụ cười mãn nguyện, chung quanh là những cái miệng mở to khát máu, biểu lộ khát vọng huyết nhục của hung thi.

——TBC——