Hai tháng sau, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc Lam Vong Cơ ra khỏi từ đường, cúi người chào những người dự lễ, mọi người đáp lại, chính là dùng cách chào đối với người đã trưởng thành... Rõ ràng mặt trời đã lặn, hoàng hôn đã buông xuống, phía chân trời chỉ còn lại chút ráng chiều, mà Nguỵ Vô Tiện vẫn thấy trước mắt sáng trưng, nhìn đến ngây người, thoáng có cảm giác như chóng mặt hoa mắt.
Dù xem đến mức cực kỳ cao hứng, hắn cũng không cho phép mình thể hiện ra trước mặt mọi người, nếu như hôm nay không phải là một dịp trịnh trọng, thì hắn đã sớm nhào qua bên đấy rồi.
Thích đến mức ước gì có thể đem Lam Vong Cơ giấu thật kín mới chịu.
Nhìn chằm chằm không chớp mắt, toàn bộ quá trình cử hành quan lễ * hôm đó kéo dài từ giờ mẹo tới giờ thân (khoảng 10 – 12 tiếng), từ sáng sớm đến hoàng hôn, từ một tháng trước đã chọn ngày, rồi chuẩn bị, đến hôm nay theo trình tự từng bước, phải thay đổi khoảng bốn lần trang phục, mỗi một lần thay quần áo mới là chiếc mũ đội đầu tương ứng lại càng phức tạp hơn, chiếc áo choàng trắng như tuyết cuối cùng này dài đến chấm đất, nhưng vị trí thêu hoa văn mây cuốn vẫn không thay đổi.
* Quan lễ: là lễ đội mũ khi được 20 tuổi
Đệ tử bổn gia Cô Tô Lam thị không chỉ có mạt ngạch, mà trên quần áo cũng có hoa văn mây cuốn, nhưng dù đều là huyết mạch trực hệ, nhưng áo khoác của Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần vẫn có hình thức hơi khác nhau, vị trí hoa văn mây cuốn cũng khác nhau, vật phẩm trang sức đeo trên người cũng được chú ý, hầu hết theo quy định của gia tộc, chỉ có vài cái là do bản thân yêu thích.
__ Lam Vong Cơ xưa nay vẫn đeo miếng bội bằng noãn ngọc ở bên hông, là của hắn tặng.
Lễ xong, Lam Vong Cơ dứng dậy một cách duyên dáng, khuôn mặt hơi nghiêng một bên, như thể thoáng đưa mắt nhìn sang đây.
Bốn mắt giao nhau, Nguỵ Vô Tiện vẫn đứng ở chỗ cũ.
Hơi mỉm cười.
Lúc trước hắn từng xem qua đệ tử tròn hai mươi tuổi của Vân Mộng Giang thị thực hiện quan lễ, cũng gọi là lễ thành nhân, vẫn rất là long trọng, nhưng so với đây thì đơn giản hơn nhiều, cũng giống như lễ an hồn, đoán chừng không có thế gia nào tổ chức long trọng được như Cô Tô Lam thị đâu, lúc bình thường mọi thứ còn nghiêm cẩn nữa là.
Dù sao cũng đã từng xem quan lễ rồi, tiểu bối cũng không phải là khách quan trọng, không ở lại cũng không sao, Nguỵ Vô Tiện lần đầu xem còn thấy hứng thú, nhưng ở lại không được một canh giờ đã lặng lẽ trốn mất tiêu.
Nhưng buổi lễ của Lam Vong Cơ là hắn xem từ đầu đến cuối, ánh mắt chưa hề dời đi một chút nào.
Người chủ trì quan lễ nên là phụ thân của người được quan lễ, gia chủ Cô Tô Lam thị Thanh Hành Quân ở đây vẫn chưa nói gì, chỉ tiến hành các nghi thức, hướng dẫn Lam Vong Cơ lễ bái, rồi nhận một lạy của y.
Cho đến khi buổi lễ trở thành buổi tiệc, Lam Vong Cơ mặc bộ đồ cuối cùng, đội mũ trở về Tĩnh Thất.
Nguỵ Vô Tiện lập tức đuổi theo sau, chờ đi thật xa khỏi tiếng người nói liền nhào vào người y, Lam Vong Cơ quay đầu lại vững vàng đỡ được hắn – sớm đã biết hắn theo sau.
"Lam Trạm!"
Đu lên người y, chóp mũi ngửi thấy mùi hương đặc biệt, trong phần nghi thức, lễ phục cần phải được xông hương, lúc này trên người Lam Vong Cơ không phải mùi đàn hương quen thuộc, nhưng cũng cực kỳ dễ ngửi, bỗng một lúc sau, mùi đàn hương lại đột nhiên nồng đậm hơn, át cả mùi hương xông.
Bởi vì hắn sáp lại gần, Càn Nguyên tương ứng đương nhiên sẽ đáp lại hắn.
Chút phát hiện này cũng có thể làm cho hắn thấy vui vẻ, Nguỵ Vô Tiện cong miệng cười: "Chúc mừng ngươi thành niên nha".
"Ừm"
Lam Vong Cơ khẽ đưa tay điều chỉnh tư thế, Nguỵ Vô Tiện cực kỳ phối hợp, dứt khoát chui ngay vào trong lòng ngực để cho người ta ôm, bước chân của Lam Vong Cơ dừng lại ngay lúc hắn nhào ra, nếu không thì hắn phải bước lùi lại.
Ngửi thấy mùi đàn hương kia lại nồng đậm hơn một chút, mân mê bộ lễ phục, Nguỵ Vô Tiện nói nhỏ: "Thành niên rồi, Hàm Quang Quân có muốn đêm nay..." ngừng lại một chút, giọng càng ép xuống thật nhỏ, nhưng cực kỳ rõ ràng: "mặc như thế, mà làm ta hay không?" mấy chữ sau còn cố ý nhấn nhá, mang chút hàm ý, kéo cho thật dài giọng ra.
Lam Vong Cơ nói: ".... Trở về phòng cần phải thay quần áo ngay, để còn cảm tạ khách khứa".
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, tự chỉ bảo: "Vậy không dễ sao? Ta chỉ cho ngươi nè, sau khi ngươi thay đồ ra đừng còn trả ngay, dù sao cũng là của ngươi mà, không cần đưa, qua đêm nay đến ngay mai giặt sạch rồi nộp lại."
Lam Vong Cơ ngắt lời hắn: "Không được"
Nguỵ Vô Tiện ơ một tiếng, ra vẻ bừng tỉnh: "Chẳng lẽ ngươi e ngại ta còn chưa『thành niên』 hay sao? Này dễ mà, Giang thúc thúc đã tính rồi, tháng sau chính là ta sẽ quan lễ, đến lúc đó ta thành niên, đến lượt ta mặc lễ phục, ngươi muốn làm cái gì ta cũng... tuỳ, ý, ngươi?"
"......." Chân mày Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, đang muốn mở miệng, Nguỵ Vô Tiện nhón chân, hôn một cái vào vành tai đang hơi ửng hồng.
Thấy tai lại càng đỏ thêm một chút.
Tức khắc trong lòng dâng lên một kiểu cảm giác thoả mãn khó tả, không thể ngừng được, Nguỵ Vô Tiện còn muốn hôn thêm mấy cái, nhưng bị Lam Vong Cơ kéo qua lấp kín miệng, cuối cùng đành tạm ngưng.
Trở về Tĩnh Thất nhìn Lam Vong Cơ thay y phục, lại lần nữa mặc bộ quần áo mới cũng do môn sinh đưa tới, tuy nói từ lúc Xạ Nhật Chi Chinh đã không còn mặc đồng phục đệ tử, nhưng cuối cùng hôm nay đường hoàng cử hành quan lễ, mới xác định cách ăn mặc cho sau này.
Xạ Nhật Chi Chinh không chỉ là hai năm chiến tranh, bách gia trừng phạt Kỳ Sơn Ôn thị, sau khi chiến thắng, việc lớn việc nhỏ liên tiếp nảy sinh, đều cần phải thận trọng xử lý.
Những người qua đời trên chiến trường cần phải được tế bái truy điệu, tù binh Ôn gia cùng những cái gọi là dư đảng cũng cần xử lý, việc trước là việc ưu tiên hàng đầu, trong vòng mấy tháng tổ chức một số các buổi nghi lễ xoa dịu linh hồn các anh hùng – nhưng kỳ thật việc quan trọng nhất là phân chia trật tự mới giữa các thế lực tiên môn, những địa bàn cùng với những tù binh có được sau khi tiêu diệt Ôn gia đã trở thành mục tiêu tranh giành.
Mấy việc này tuyệt đối không thể nhún nhường, sự việc liên quan đến phát triển của gia tộc trong tương lai, có thể chiếm được thì đương nhiên sẽ không ai làm ra vẻ từ chối.
Bốn thế gia dẫn đầu liên minh chiến đấu, Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị, Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp Thị, vốn là những gia tộc lớn và quan trọng dưới trướng Ôn gia, nay Xạ Nhật Chi Chinh chiến thắng, địa vị một bước lên mây, vượt qua những thế gia tiên môn khác có thế lực ngang bằng trước đó.
Dù sao cũng là người dẫn đầu, còn thêm những chiến công to lớn ở nơi đó, nhưng loại chuyện này muốn tính toán công bằng thật không phải là chuyện dễ dàng gì, tuy cũng không tốn công tốn sức gì nhiều, tất nhiên việc đại sự như thế chính là kiểu như phân chia một cái bánh.
Trong cuộc chiến không thể thiếu những gia tộc bỏ rất nhiều công sức, nhưng gia chủ hoặc nhân vật quan trọng này lại đã chết trận, thời hậu chiến trong tộc lại không có người có khả năng, không có tiếng nói hoặc không có nhiều công lao khác, nên bị các gia tộc có thực lực khác tranh cãi sau đó chèn ép.
Ba nhà Lam Giang Nhiếp trong vấn đề này, chủ lực trong chiến đấu đều không tổn hại, gia chủ đều còn. Duy chỉ có Lan Lăng Kim thị là gia chủ đã chết, tiểu bối phải lên kế vị.
Hậu chiến các thế gia có thái độ bình thản, trong niềm vui thắng lợi khen ngợi công lao của nhau, nhưng đến khi đụng tới lợi ích liền có những đợt sóng ngầm mãnh liệt. Kim Tử Hiên kế vị, tuy là Càn Nguyên, nhưng tuổi lại quá trẻ, ngoài ra gia chủ đời trước lại có nhiều tiếng xấu, không thể so với Nhiếp Minh Quyết, tuy Nhiếp Minh Quyết lúc trước kế vị còn chưa được 20 tuổi, nhưng hôm nay cũng ngồi ghế gia chủ yên ổn được mấy năm, lại thêm ở Xạ Nhật Chi Chinh lập vô số chiến công với thân phận gia chủ Nhiếp gia.
Kim Quang Thiện nếu còn sống, cái lưỡi dẻo quẹo, thì với cái miệng đó nói không chừng có thể ôm hết những công lao không phải của Kim gia lên hết trên người lão, rồi sẽ lấy lợi ích để thuyết phục các gia tộc nhỏ đến nhờ vả, để làm cho thế lực Kim gia lớn mạnh, thế mà lại chết trước tiên, cái chết cũng không huy hoàng – tin tức Ôn Nhược Hàn đích thân tới, trận chiến Vân Mộng nguy hiểm, một hai đòi đi chi viện chiến tuyến ở Dương Tuyền mặc dù không được yêu cầu, ai cũng biết, chẳng qua là tránh mũi nhọn Ôn gia, nhưng không ngờ tin tức sai mà thành ra uổng mạng.
Tìm hiểu kỹ về cách điều quân của Kim gia trong Xạ Nhật Chi Chinh, có thể thấy Kim Quang Thiện luôn luôn làm như vậy, trong cuộc chiến tranh thì cố ý né thương vong ở những trận chiến dự đoán là sẽ khốc liệt, thỉnh thoảng lại thông báo chiến tuyến Lang Tà nguy cấp, tranh thủ các thế gia khác chi viện để giảm bớt việc xuất quân, ai mà không đoán ra, chẳng qua là muốn bảo toàn càng nhiều thực lực càng tốt, không phải sao?
Sau khi chết thì mọi việc mới bị phơi bày ra hoàn toàn, xung quanh không thiếu lời đàm tiếu. Kim phu nhân phải lấy gia tộc mình để nâng đỡ, nền tảng Kim gia thâm hậu, mới giúp Kim Tử Hiên đứng vững, nhưng dòng thứ đông đảo nhân giai đoạn thay đổi gia chủ mới nổi lên tranh chấp, thậm chí có cả những đứa con rơi của Kim Quang Thiện nhảy vào. Vì Kim Tử Hiên là con trai độc nhất của chính thất Kim Quang Thiện, thiên tư rất cao, những đứa con riêng khác không có khả năng đụng tới địa vị này, ngồi vững ở vị trí đó chỉ là việc sớm muộn, nội bộ Kim gia hỗn loạn đương nhiên sau này sẽ bình ổn. Vẫn không thể ổn định ngay sau khi hết chiến traanh, lại thêm nhiều chuyện đáng khinh bỉ của gia chủ tiền nhiệm, nếu không nhờ phần lớn thực lực vẫn còn thì đã bị sụp đổ hoàn toàn rồi, nhưng nói gì thì nói vẫn là có hoàn cảnh tệ nhất trong bốn thế gia.
Nhìn sang Nhiếp gia có Nhiếp Minh Quyết mạnh mẽ gánh vác, công trạng trong đó, không ai có thể đụng tới được.
Hai nhà Lam Giang sắp liên hôn, tuy Nguỵ Vô Tiện không phải là con ruột của Giang Phong Miên, nhưng trong mắt mọi người cũng là xuất thân từ Vân Mộng Giang thị, sắp thành hôn cùng con ruột thứ hai của gia chủ Cô Tô Lam thị - Lam Vong Cơ, quan hệ hai nhà đương nhiên sẽ củng cố, việc này kèm theo những chiến công to lớn vốn đã có càng thêm gắn kết hai nhà với nhau.
Nhưng chủ mẫu Vân Mộng Giang thị - Ngu phu nhân qua lại rất tốt với Kim phu nhân, nên hay giúp đỡ, gia chủ tương lai của Lam thị - Lam Hi Thần có quan hệ cá nhân rất trung thành với Nhiếp Minh Quyết, cuối cùng bốn nhà phân chia thứ tự thế nào còn chưa bàn xong, nhưng sau Xạ Nhật Chi Chinh đã chiếm được phần lớn chiến lợi phẩm.
Những rắc rối phức tạp này Nguỵ Vô Tiện nghe xong váng cả đầu, không ngây thơ tới mức cho rằng chiến tranh kết thúc thì mọi việc đều sẽ giải quyết ổn thoả, chỉ thấy may mắn là mớ bòng bong đó, đã có trưởng bối lo liệu rồi.
Chỉ cần đối với bên ngoài tạm thời cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, các trưởng bối từng nghi ngờ không biết những chiêu thức mà Nguỵ Vô Tiện sử dụng trong Xạ Nhật Chi Chinh có khiến mọi người bàn tán lúc hậu chiến hay không, về kỹ năng thao túng người sống này, phải mạnh tay dẹp bỏ một vài câu nói không hay, đây thực sự là cơ hội cho kẻ khác, cho nên không thể không chú ý nhiều hơn.
Hiện tại càng phải để cho Lam Vong Cơ trông chừng hắn, để tránh có người gây sự.
Dù sao vốn cũng đã rất dính nhau, Nguỵ Vô Tiện không thèm để ý chút nào khi nghe trưởng bối hạ lệnh cho Lam Vong Cơ phải trông coi hắn, trong thời kỳ đặc biệt, như vậy thực sự mới ổn thoả, lỡ gặp chuyện gì, hắn hầu hết vẫn luôn luôn chịu nghe lời Lam Vong Cơ.
Cho dù đã tạm thời ổn định, quan hệ hai nhà Lam Giang được củng cố, thế lực phát triển an toàn, nhưng nói chung cũng không có ai dám lấy việc này ra để bịa chuyện.
Thân phận Khôn Trạch cuối cùng đã được bảo mật, mọi người đều biết Khôn Trạch bị Càn Nguyên quản chế, không nghi ngờ được Lam Vong Cơ, thì cũng không nghi ngờ được Nguỵ Vô Tiện.
Như vậy, bọn họ sau chiến tranh thật sự đã được giải phóng, bên trên có trưởng bối bảo vệ, những tranh chấp có trưởng bối gánh vác, thế nên chỉ cần khôi phục lại nếp sống như trước ngày Xạ Nhật Chi Chinh, làm tốt những việc trước kia có thể làm.
Chỉ có hôm nay là tổ chức bổ sung buổi quan lễ, tháng sau Nguỵ Vô Tiện sẽ trở về Vân Mộng, cùng những người khác tròn hai mươi tuổi trong hai năm qua tiến hành nghi lễ trưởng thành cùng với quan lễ cho đệ tử Giang thị, những nghi lễ chưa được làm do trong lúc chiến tranh không có thời gian.
Cô Tô Lam thị chọn ngày sớm hơn một chút, huyết mạch trực hệ bổn gia cùng huyết mạch dòng thứ và môn sinh chia nhau ra để cử hành, huống chi Lam Vong Cơ sớm đã tròn 21 tuổi, không thể kéo dài được, sau đó lục tục còn có ngày lễ của những người khác, nhưng Nguỵ Vô Tiện đoán là sẽ không đi xem.
Vân Mộng Giang thị thì không chia ra như vậy, hắn và Giang Trừng sẽ cùng mấy đệ tử môn sinh làm chung một lễ thành nhân, giống như Tam sư đệ cũng gần suýt soát tuổi.
Nghĩ vậy, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, đến lúc đó ngươi cần phải đi cùng ta trở về".
"Ừm"
"Hẳn là Cô Tô Lam thị phải được mời rồi". Tuy những người tham dự quan lễ, đặc biệt là khách mời danh dự cho buổi quan lễ của các đệ tử nhược quán và những người làm lễ đều phải do bói toán mà chọn ra, nhưng danh sách nói chung cũng chỉ có những thế gia quen biết.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi thành niên trước ta một bước, có thể lúc bói toán chọn ra ngươi giúp ta đội mũ không ha?"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ hơi hơi giật mình: "Có thể"
Tuổi xấp xỉ bằng nhau vốn là không có khả năng, nhưng ai biểu Lam Vong Cơ làm Càn Nguyên của hắn làm chi.
Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy, giữ y lại: "Đừng nhúc nhích, còn chưa giúp ngươi vấn tóc mà phải không?" Hắn ngồi quỳ ở phía sau Lam Vong Cơ, thật vất vả mới làm xong kiểu tóc cho buổi quan lễ hôm nay.
Lam Vong Cơ liền ngồi yên, vốn dĩ cũng chỉ là chiều hắn một chút thôi.
Nguỵ Vô Tiện mang cây ngọc trâm dài tới, cố định chiếc mũ lên búi tóc, rốt cuộc đại công cáo thành, nhìn rất là hài lòng, thưởng thức một hồi mới nói: "Tốt"
Lam Vong Cơ đứng lên, kéo Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện giơ tay vuốt phẳng bộ quần áo tựa hồ không hề có chút nếp nhăn nào của Lam Vong Cơ.
"Đi thôi"
Nguỵ Vô Tiện nhổm lên, hôn Lam Vong Cơ một cái: "Được"