[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 86-2: (B)




Sắp xếp mọi thứ theo lệnh của trưởng bối, vài ngày sau liền đến Lang Tà.

Lang Tà là chiến trường lớn, tình thế đúng thật là nguy cấp, người không đủ, nhìn thấy người bên Vân Mộng Giang thị tới, gặp Giang Trừng không có gì bất ngờ __ nhưng có thể gặp Giang Yếm Ly ở đây, Nguỵ Vô Tiện vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc.

Giang Yếm Ly nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói, A Tiện cũng có tới"

Có thể gặp được Giang Yếm Ly, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên rất là vui mừng, nhưng vẫn lo lắng, hỏi Giang Trừng sao lại để cho nàng đến đây, Giang Phong Miên và Ngu phu nhân chẳng lẽ cứ thế đồng ý à?

Giang Trừng nói Giang Yếm Ly một mực đòi đi, Nguỵ Vô Tiện thấy thuyết phục nàng không được, cũng chỉ có thể dặn dò các tu sĩ đang ở đây hỗ trợ hậu cần chú ý tới nàng, dù sao cũng bận việc chiến sự, chỉ sợ hoàn toàn không có thời gian mà quan tâm nhiều.

Nhưng ở Lang Tà được một thời gian, nói chung Giang Yếm Ly chỉ ở hậu phương hỗ trợ, lo việc ăn uống cho các tu sĩ, nàng giỏi việc nấu nướng, hoà đồng với những người khác, thoạt nhìn thật sự không thấy có vẻ gì tự gò ép cả, ngoài tiền tuyến Ôn thị bị bọn họ ngăn chặn chặt chẽ, Giang Yếm Ly thực sự an toàn, sau đó Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy không tệ.

Trong lúc chinh chiến điều kiện cực kỳ gian khổ, thức ăn cũng không nhiều, Nguỵ Vô Tiện đã quen, huống chi phần ăn đến tay hắn, luôn là tốt hơn một chút, hắn tới đây là để đánh giặc, nên đối với việc này cũng không kén chọn.

Nhưng Giang Yếm Ly vẫn sẽ lo lắng, lo lắng hai đệ đệ ăn không ngon, mỗi ngày đều lén nấu canh, cả Lam Vong Cơ cũng có phần.

Có canh của Giang Yếm Ly, đột nhiên khiến cho Nguỵ Vô Tiện có một ảo giác, làm như thức ăn ở chiến trường còn ngon ở Vân Thâm Bất Tri Xứ khi không có chiến tranh, nếu không tính những lúc Lam Vong Cơ nấu cho hắn ăn.

Hiện tại cũng đã lâu hắn không được ăn cơm do Lam Vong Cơ tự tay nấu, dù sao cũng là đang trong lúc chiến tranh, thỉnh thoảng còn có thể thân mật một chút đã là không dễ dàng rồi.

Ở cũng tách biệt với những người khác, trong khi hầu hết các tu sĩ đều ngủ nhiều người chung với nhau.

Như vậy tính ra, ở Lang Tà cũng không tệ lắm, sự nghi ngờ khi để hắn ở chiến trường này chi viện lâu như vậy cũng đã giảm đi một ít, xưa nay cũng không đụng chạm gì đến Kim Tử Hiên, nhưng nhìn thấy Kim Tử Hiên đúng là có dốc hết sức. Giang Trừng phụ trách chi viện ở một khu vực khác tại Lang Tà, cũng có nhắc sơ qua đúng thật là đã không chống đỡ tốt. Thế tấn công của Ôn gia mãnh liệt, Lan Lăng Kim thị sứt đầu mẻ trán lâu như vậy cũng có thể tha thứ được.

Nhưng vẫn kín đáo nghi ngờ, Kim Quang Thiện chẳng lẽ có ý muốn để cho các gia tộc khác hỗ trợ ổn định tình thế Lang Tà? Nguỵ Vô Tiện nhận thấy, nơi chiến tuyến bọn họ phụ trách, cứ đẩy mạnh về phía trước một phần, thì sự cố gắng của tu sĩ Kim gia lại kém đi vài phần.

Có nhắc một câu, Lam Vong Cơ cũng cảm thấy như vậy, nói là sẽ truyền tin báo về nhà.

Có lẽ Nhiếp Minh Quyết chính là phát hiện ra điều này nên mới dẫn người rời đi, nhưng Kim Quang Thiện lại có cách tìm tới nhà khác xin chi viện.

Nhưng những điều đó bọn đều không thể quản được, đi hay ở là do gia tộc quyết định, người đã tới đây, nên làm gì thì vẫn phải làm cái đó.

Một trận chiến ở Lang Tà sắp kết thúc, cả ngày ở trên chiến trường, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn giữ được năm phần linh lực, Lam Vong Cơ còn có việc – hầu hết tin tức đều truyền đến tay Lam Vong Cơ, khi trở về doanh trại mới thông báo cho hắn – Nguỵ Vô Tiện liền rảnh rỗi đi tìm sư tỉ trước, không ngờ mới đến gần, thì nghe thấy tiếng khóc, tiến tới một chút, lại thấy Giang Yếm Ly đang khóc.

Hắn chưa từng thấy Giang Yếm Ly khóc, tuy là nữ tử Khôn Trạch, nhưng gặp chuyện, cũng không đến mức hoảng loạn ngay lập tức, không biết làm thế nào. Chưa từng trước mặt người khác rơi nước mắt, càng không cần phải làm trò trước mặt nhiều người khóc lớn tiếng như vậy, uỷ khuất như vậy.

"Sư tỉ?!"

Nguỵ Vô Tiện xông tới phía trước, cả người đều luống cuống, vội vàng hỏi: "Sư tỉ bị làm sao vậy? Ai ăn hiếp tỉ? Sao lại thế này?"

Giang Yếm Ly làm như muốn trả lời, nhưng khóc đến mức nói cũng không rõ, Nguỵ Vô Tiện chân tay luống cuống, không biết nên an ủi trước, hay là hỏi cho ra nhẽ trước, bỗng nhiên quay đầu thấy Kim Tử Hiên đứng một bên.

"Kim Tử Hiên!"

Trong mắt tràn lên lệ khí, Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt chỉ biết là tên chó này lại ăn hiếp sư tỉ, từ nhỏ đã không thích nhan sắc của sư tỉ, khi cầu học ở Cô Tô đã nói lời ghét bỏ Giang Yếm Ly trước mặt mọi người, đến nay hôn ước đều đã huỷ, thế mà còn dám tới khi dễ!

Ngay lập tức tấn công, tung chân đá một cước, Kim Tử Hiên không thể tránh, Nguỵ Vô Tiện đánh một quyền tiếp theo, y vẫn không tránh, hôm nay không xuất chiến, mà một thân mặt áo bào Kim tinh tuyết lãng lại có nhiều dấu vết, mặt cũng đã sưng lên.

Kiêng dè thân phận Khôn Trạch, Kim Tử Hiên né tránh vài lần, Nguỵ Vô Tiện không bỏ qua, càng không hề có ý dừng tay, Kim Tử Hiên bị đánh vài cú, thêm hơi thở khiêu khích không biết từ đâu phát ra, không kềm được nữa, đánh trả lại bất chấp tiếng la hốt hoảng của những người bên ngoài.

Hai người đánh đến kinh thiên động địa, nhưng lại không ai có thể can ngăn, khí thế quá mạnh, mạnh đến mức khiến mọi người phải lui ra, chỉ có Giang Yếm Ly còn muốn tiến lên, mặt đầy nước mắt, lo lắng nói: "... A Tiện.... A Tiện...." Bị người khác giữ chặt lại, chỉ sợ nàng là Khôn Trạch yếu ớt bị đánh trúng.

Nhưng giữa sân, cũng có một Khôn Trạch đó.

Nhưng hai người đó không còn nghĩ gì đến thân phận nữa, Kim Tử Hiên cả giận nói: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi làm gì vậy!"

Trên người Nguỵ Vô Tiện cũng bị thương, hai mắt lại hơi sáng lên, bỗng nhiên nắm được cổ tay của Kim Tử Hiên, một cơn đau nhói truyền từ cổ tay ra khắp toàn thân Kim Tử Hiên, chỉ nghe một tiếng kêu to, y thế mà lại hơi quỳ xuống.

Giọng của hắn càng to hơn Kim Tử Hiên, mang theo cơn tức giận bùng nổ: "Sư tỉ và ngươi đã huỷ hôn ước, thằng chết bằm nhà ngươi còn tới khi dễ nàng! Kim Tử Hiên! Ngươi muốn chết à?!"

Kim Tử Hiên giận dữ hét to lại: "Ai khi dễ nàng ấy?!"

Nguỵ Vô Tiện hung hăng lia mắt sang những người khác: "Nói rõ ràng! Sao lại thế này! Hắn đã làm gì sư tỉ? Sư tỉ vì sao lại khóc như vậy?"

Rốt cuộc có người nhìn thấy nên mở miệng, thấy bọn họ đã tạm dừng lại, dần dần nhiều người lên tiếng hơn, mồm năm miệng mười loạn lên, nhưng tình thế giờ lại nghiêng về phía Kim Tử Hiên.

"Là, là Giang cô nương, Giang cô nương mới vừa rồi bị Kim công tử bắt gặp từ trong phòng đi ra, Kim công tử chất vấn Giang cô nương vì sao đi vào trong phòng hắn".

"Giang cô nương lúc đầu không chịu nói, sau đó mới nói là tới đưa canh. Kim công tử liền nói vài câu, cũng không phải là thực sự hung dữ, nhưng Giang cô nương khóc luôn."

"Đưa canh? Thế đó không phải..."

"Ta nghe Kim công tử nói canh là do một nữ khách khanh đưa tới á?"

Sau đó tiếng người nói ồn ào, Nguỵ Vô Tiện nghe một hồi, đã hiểu ra mấu chốt, thấp giọng nói một câu: "Đưa canh...."

Hắn nhớ tới trong khoảng thời gian này ở Lang Tà, Giang Yếm Ly hay làm thêm canh cho bọn hắn, lại nhớ đến lúc hắn vì một trận đánh mà phá tan hôn ước của hai nhà Kim Giang, khi đó hắn cũng không trở về Liên Hoa Ổ ngay, sau đó Vân Thâm Bất Tri Xứ lại gặp tai hoạ, rốt cuộc khi gặp mặt, trên mặt Giang Yếm Ly không có vẻ gì khác thường, hắn cũng đã quên việc này – chưa từng hỏi suy nghĩ của Giang Yếm Ly đối với việc huỷ bỏ hôn ước, chẳng lẽ.....

Trong lòng chùng xuống, nhưng trên mặt không thể hiện ra, Nguỵ Vô Tiện cười lạnh một tiếng nói: "Đem nữ tu sĩ tự xưng đã đưa canh cho thằng nhãi Kim Tử Hiên kéo lại đây cho ta!"

Kim Tử Hiên oán hận đứng lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn Nguỵ Vô Tiện xem hắn muốn làm gì.

Kéo thì sẽ không kéo rồi, người này dù sao vẫn là khách khanh của Kim gia, đến Kim Tử Hiên còn coi trọng, chỉ có thể mời tới thôi.

Ngay khi được "mời" đi lại đây, nữ tu sĩ vừa thấy cảnh này, lập tức phản ứng, liếc mắt nhìn Giang Yếm Ly, lại nhìn Nguỵ Vô Tiện, rồi hướng ngay về về Kim Tử Hiên cầu cứu, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên tạo uy áp, vừa mới rời khỏi chiến trường nên lệ khí rất nặng, nữ tu sĩ ngay lập tức chân mềm nhũn quỳ xuống, người khác muốn đỡ, nàng ta đã run run rẩy rẩy kể ra sự thật.

Không cần phải đối chất, nàng ta đều biết hôm nay mọi người muốn hỏi cái gì, thái độ đối với Nguỵ Vô Tiện là hoảng sợ cực kỳ, một bộ não tàn muốn nhũn hết ra.

Nhưng không ai để ý đến cảm xúc của nàng ta.

Kim Tử Hiên thực sự thích chén canh từ hôm nào đó cứ xuất hiện trong phòng của hắn, tuy rằng không biết ai làm, nhưng rất là trân trọng tâm ý này. Người đưa canh trước sau đều không để tên lại, mãi đến một lần bắt gặp một bóng người hoảng loạn.

Hỏi ra, nữ tu sĩ vẫn không thừa nhận, khuôn mặt cũng coi là xinh đẹp ửng hồng hết cả lên, Kim Tử Hiên ngay sau đó cho rằng, tuy làm như vậy, nhưng nữ tu sĩ không muốn hắn biết nỗi khổ tâm này, nên không ép hỏi nữa. Lúc sau tất nhiên có chiếu cố hơn, mặc dù cũng không có ý phát triển tình cảm lên thành cái gì, nhưng vẫn tăng chức người đó từ gia phó lên thành khách khanh, để cảm tạ.

Giang Yếm Ly hôm nay chạm mặt hắn, lại nói là đưa canh cho hắn.

Đương nhiên bị hắn vạch trần tội "nói dối".

Người khác có thể không nhận ra Giang Yếm Ly là con gái của gia chủ Vân Mộng Giang thị Giang Phong Miên, chứ hắn sao có thể không nhận ra, Kim Giang hai nhà vốn dĩ có lui tới, ký ức về việc vất vả huỷ bỏ hôn ước vẫn còn mới mẻ, nghe Giang Yếm Ly căn bản không đưa ra được bất kỳ chứng cứ nào, còn muốn giải thích, thì hắn đã cứng rắn ném ra vài câu: "Đừng tưởng rằng xuất thân thế gia thì có thể ăn cắp và giẫm đạp lên tâm ý của người khác, có người dù sinh ra nghèo hèn, phẩm chất so với người sinh ra trong thế gia còn cao quý hơn nhiều, xin ngươi hãy tự trọng". Đã là rất khoan dung.

Ngay từ lúc đầu, Kim Tử Hiên đã không tin, một nữ nhi thế gia tu vi không cao như Giang Yếm Ly đến chiến trường có thể làm được chuyện gì, một Khôn Trạch, thì có thể giúp được chuyện gì? Chỉ cảm thấy hôn ước cũng đã huỷ, người lại chưa từ bỏ ý định muốn kiếm cớ lại gần, ngoại trừ thêm phiền, thì không có tác dụng gì khác.

Lại không nghĩ chỉ nói mấy câu, thế mà Giang Yếm Ly đứng tại chỗ khóc nức nở lên.

Khuôn mặt hắn lạnh tanh, tự cảm thấy mình không sai, lòng tràn đầy bực bội nhưng lại không thể rời khỏi đám đông này – chỉ nói mấy câu cũng có thể khóc, chẳng lẽ khóc thì sẽ có lý à?

Đã vậy Nguỵ Vô Tiện không phân rõ xanh đỏ trắng đen cứ nhào vô đánh hắn, ngay từ đầu không thể đánh trả chỉ làm hắn càng thêm nghẹn tức và oán hận, cuối cùng căn bản không thèm để ý nữa, trực tiếp ra tay luôn.

Giờ phút này nữ tu sĩ lại nói ra sự thật, nói nàng theo dõi Giang Yếm Ly như thế nào, biết rõ Giang Yếm Ly đã làm gì, lại cố ý để cho hắn bắt gặp, khiến hắn hiểu lầm.... Nói hết cả ra.

Kim Tử Hiên thật sự ngây ngẩn cả người, chết trân tại chỗ.

Nguỵ Vô Tiện thấy bộ dáng kia của hắn, lại ngó Giang Yếm Ly vẫn đang sưng đỏ hai mắt, nhớ kỹ những lời người khác nói trước khi mọi việc được sáng tỏ, những lời lẽ sỉ nhục đã được nói ra.

Kim Tử Hiên thăng chức cho nữ tu sĩ kia làm khách khanh, bao nhiêu người khác tìm hiểu nguyên do, nhận định việc đưa canh là do nữ tu đó làm, cũng giống Kim Tử Hiên, có thái độ coi thường đối với hành vi "không biết xấu hổ" của Giang Yếm Ly.

Lửa giận ngập trời, giọng đầy căm hận mắng mỏ Kim Tử Hiên, quyền cước đánh ra tới tấp, Kim Tử Hiên vốn dĩ đã bị hắn đánh bị thương, nhưng lúc này không đánh trả một cái nào, cũng không ra tay.

Khi bị Lam Vong Cơ kéo ra, hai mắt Nguỵ Vô Tiện vẫn đỏ ngầu: "Lam Trạm, ngươi buông ta ra! Ngươi có biết thằng nhãi này nói gì, làm gì với sư tỉ không?"

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn Kim Tử Hiên đang bị Kim Quang Thiện sốt ruột hỏi han coi xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết nếu đánh tiếp, thì sẽ không tốt cho Nguỵ Vô Tiện, sẽ có người nói chuyện, nên chỉ vỗ về lưng hắn để trấn an.

Giang Yếm Ly giữ chặt tay Nguỵ Vô Tiện, lắc đầu nói: "Không sao mà... A Tiện... Đừng nóng giận..." . Ngôn Tình Tổng Tài

Đôi mắt đỏ lên vì khóc vẫn còn ngấn lệ nơi đáy mắt, vẫn kiên trì nói: "Không sao, thật sự là không sao cả...."

Nguỵ Vô Tiện lúc này mới dừng lại, Kim Tử Hiên run run rồi ngã xuống, sau khi chẩn trị tĩnh dưỡng mấy ngày mới khoẻ lại, nếu Nguỵ Vô Tiện không được kéo ra kịp thời, thì Kim Tử Hiên chắc là sẽ nằm đến ngày Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc cũng không biết có ngồi dậy nổi không.

Sau đó lúc nào Nguỵ Vô Tiện cũng chú ý tới Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly tuy vậy cũng không trở về Vân Mộng, vẫn ở lại Lang Tà hỗ trợ, lại chỉ quy quy củ củ làm tốt việc của mình, chẳng những không bao giờ đưa canh cho Kim Tử Hiên, mà cũng không thèm nhìn hắn luôn.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện trải qua việc này mới biết, ban đầu hắn một trận phá tan hôn ước, Giang Yếm Ly đã rất khổ sở, lặng lẽ đưa canh như vậy, chứng tỏ Kim Tử Hiên trong lòng nàng, có sức nặng đến thế nào? Hắn cứ tưởng đấy là việc cực kỳ vui mừng, thậm chí một câu xin lỗi cũng không có.

Chỉ là bây giờ dù cho có khổ sở, nhưng Giang Yếm Ly coi như đã hoàn toàn hết hy vọng.

Hắn vẫn cảm thấy, nếu Kim Tử Hiên không thích, mà hôn ước này vẫn tồn tại, thì Giang Yếm Ly cũng sẽ không hạnh phúc, chi bằng cắt đứt hoàn toàn như vậy.

Trận chiến ở Lang Tà, là lần bọn họ ra ngoài chi viện lâu nhất, quá một thời gian, nguy cơ đã không còn, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ tạm thời trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng cũng mang Giang Yếm Ly quay lại Vân Mộng.