".... Nguỵ huynh hắn, mặc giáo phục Lam gia.... khá xinh đẹp, ha....."
Mọi người hỏi không được Giang Trừng __ nhìn theo Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện thong thả ung dung bước đi, thấy xa xa ở phía sau là Giang Trừng ủ rũ đang lén lút đi theo, phát hiện thấy ánh mắt của người khác, hung tợn trừng mắt liếc lại một cái, lại tiếp tục đi __ đành phải ép hỏi người vừa mới phân hoá ở đây trong thời gian này, ví dụ như Nhiếp Hoài Tang chẳng hạn.
Hay như là Kim Tử Hiên đã phân hoá thành Càn Nguyên đang đứng kia, mấy tuỳ tùng vây quanh bên cạnh, tách biệt rõ ràng với nhóm công tử thường ngày vẫn chơi cùng Nguỵ Vô Tiện, nheo mắt nhìn bóng người dần dần biến mất kia, ánh mắt không rõ ý vị.
Nhìn chằm chằm lâu một chút, ẩn ẩn khiến người ta dựng cả tóc gáy, dù sao xem biểu hiện kiêu căng ngạo mạn hàng ngày của Kim gia cũng không giống người có thể giải đáp cho bọn họ.
Ờm, không hỏi hắn.
"Hoài Tang huynh, phiền hỏi ngươi cái này, ngươi xem thử xem, Nguỵ huynh.... ừm, ta thấy hắn giống như nhắm hai mắt, ngủ, ngủ đúng không? Tuy nói hiện tại chưa đến giờ tỵ, không phải.... Tóm lại để Lam Vong Cơ ôm như vậy, không phải là thành....." Quẹo trái rẽ phải, không nói thẳng vào trọng điểm, hai chữ Khôn Trạch cuối cùng, càng là thêm nghẹn nửa ngày cũng không nói ra khỏi miệng được.
Kia chính là Nguỵ Vô Tiện đó! Đệ tử nằm trong bảng công tử thế gia, là Nguỵ Vô Tiện đã được nghĩ là có thiên tư thành Càn Nguyên đó ___
Phân hoá thành Trung Dung là đã có thể khiến người khác rớt tròng mắt rồi, huống chi là.... huống chi là Khôn Trạch!
Nhưng nếu không phải Khôn Trạch, thì tại sao Lam Vong Cơ sớm đã phân hoá thành Càn Nguyên lại ôm như vậy, kiểu ôm này.....
Còn mặc giáo phục Lam gia, người thoạt nhìn không có ý thức, rất khó mà không nghĩ, tối hôm qua, đã xảy ra chuyện gì?
Sáng sớm nay chính là Giang Trừng có sắc mặt không ổn, hôm qua xác thực là sau khi đi tìm người cũng không có quay lại, bọn họ chờ xem náo nhiệt đến cuối cùng lo lắng sốt ruột mãi tới giờ Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi lại ban đêm, mới đành phải ủ rũ trở về phòng.
Lắc đầu lại lắc đầu, Nhiếp Hoài Tang lần này thực sự không biết, hắn hiểu đám công tử chưa phân hoá này muốn hỏi cái gì, là hắn, thì hắn cũng muốn hỏi a!
Trung Dung tự thân không có hương vị nhưng tất nhiên có thể phân biệt được hơi thở của Càn Nguyên và Khôn Trạch.
Trên người Nguỵ Vô Tiện, không có hơi thở Khôn Trạch a a a a a a!
Hay là..... do khoảng cách quá xa?
Trên thực tế vấn đề càng muốn nói hơn là, hắn ẩn ẩn cảm thấy, Nguỵ Vô Tiện cho người ta cảm giác, giống Càn Nguyên hơn.
Nhưng lời này cũng không dám nói bậy, một là không thể khẳng định, hai là... nói ra, lời này làm sao... Càn Nguyên ở cùng Càn Nguyên, như thế này.... là chuyện gì chứ!
Quần áo kia, động tác ôm bảo vệ kia, rõ ràng có ẩn tình.
Càn Nguyên Lam Vong Cơ, còn có thể chiếm đoạt Càn Nguyên Nguỵ Vô Tiện sao? Hoặc là Nguỵ Vô Tiện chưa phân hoá đã bị chiếm đoạt ___ lời thế này ai dám nói ra?
"Hoài Tang huynh, hãy cẩn thận nghĩ kỹ xem" một giọng nói yếu ớt, vài cặp mắt nhìn chằm chằm không rời.
Thực nhanh có người phụ hoạ: "Đúng đó! Cẩn thận nghĩ kỹ xem...."
"Đừng hỏi ta! Ta, ta không biết, ta không biết, ta thật sự không biết a __" câu nói sau này nổi tiếng theo hắn, lúc này đã được nói nhiều hơn và thuần thục hơn, chân thành, thành khẩn.
Bị nói qua loa kiểu này, có cánh tay của một công tử thế gia mau nắm kéo vạt áo hắn.
"Đừng, đừng.... Có vài điều phải nói là...." Hắn thì thào trả lời, giọng nhỏ tới mức phải ghé sát vào mới nghe được, "Hắn..... trên người Nguỵ huynh, thật ra có hương vị của Lam Vong Cơ...."
"Ui ___" mọi người há hốc vì kinh ngạc.
Nhìn không ra phân hoá thành cái gì nhưng là đã bị lập khế ước __ lại thêm biểu tình khủng bố của Giang Trừng....
Thật kinh khủng, thật là kinh khủng, không phải Giang Trừng sẽ đi giết người chứ? Y đánh thắng được Càn Nguyên Lam Vong Cơ sao?
Kim Tử Hiên xuỳ một tiếng.
"Ai da, Kim huynh à...." Thấy Nhiếp Hoài Tang hỏi như thế nào cũng không có kết quả, có người lấy hết can đảm muốn hỏi thăm Kim Tử Hiên.
Ngạo mạn hừ một tiếng, Kim Tử Hiên đứng đã lâu cuối cùng bước chân cũng di chuyển, thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Phía sau một loạt tiếng thở ngắn than dài, nhưng nhiều hơn cả, là không dám nói gì.
Đám thế gia đệ tử không phát hiện ra, nên nói là chỉ nhằm vào Càn Nguyên, không nhìn thấy bộ dạng ngỡ ngàng kia của Nhiếp Hoài Tang....
Lam Vong Cơ mới vừa rồi toả ra khí tức Càn Nguyên không giảm, dẫn tới gân xanh ở thái dương hắn nảy nảy lên, một thoáng đối diện với ánh mắt lạnh băng kia, thực sự là có xúc động muốn....
Ngược lại y không hề quan tâm đến tình trạng của người đang bị y ôm trong ngực, miễn miễn cưỡng cưỡng, với thiên phú Càn Nguyên của y, dường như có thể hơi nhận ra Nguỵ Vô Tiện là Khôn Trạch chứ? Nhưng cũng không quá rõ ràng, chỉ là nếu không phải thì thế nào đây? Cùng y có quan hệ gì.
Dù sao vẫn là, thấy khó chịu chính là thấy khó chịu.
Chỉ khác là bây giờ gặp Lam Vong Cơ nhiều cũng sẽ khiến hắn cảm thấy bốc hoả.
***
Giang Trừng theo tới gần Tĩnh Thất, không... thật ra từ cách rất xa hắn đã không thể tiến thêm bước nào nữa.
Chỗ ở của con cháu trực hệ Lam gia, sao có thể nói xông vào là xông vào?
Lông mày hắn nhăn tít lại, đành đứng bên ngoài phạm vi tuần tra của môn sinh Lam thị một lúc thật lâu.
Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đan chéo quẩn quanh, không rõ lý do, thì không thể nghĩ thông được, một đêm không ngủ, đầu đau muốn bể ra, tơ máu trong mắt thật không phải giả vờ, Lam Vong Cơ theo lý mà nói cũng đã quỳ ở từ đường một đêm, tại sao nửa điểm cũng nhìn không ra!
Sau một hồi lâu, xác định thật sự không nghe được động tĩnh gì cũng không thế tiến thêm bước nào, hắn chậm rãi rời đi, sắp trở lại chỗ Nguỵ Vô Tiện tạm nghỉ tối hôm qua, Giang Phong Miên cùng Ngu phu nhân dường như đã sớm theo người Lam gia rời đi, nơi đó lại bị môn sinh canh gác, người không ở đó, tiếp tục ở đó làm gì? Xoay người đổi hướng, bỗng nhiên lại không biết nên đi đâu, thường ngày..... Đừng nói Vân Thâm Bất Tri Xứ, ở Liên Hoa Ổ, đều là cùng ở chung với Nguỵ Vô Tiện quậy phá.
Ngu phu nhân tại sao lại ghét bỏ hắn không chịu cố gắng, hoặc là hắn tại làm sao ngoài miệng cứ ghét bỏ Nguỵ Vô Tiện.
Bao giờ cũng là một đường đi theo hắn, sau đó lại bị răn dạy chung một chỗ, mỗi ngày đều như thế trôi qua.
Giờ hiện tại, Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ mang về Tĩnh Thất, hắn nên đi đâu? Về sau thế nào? Với ai?
Một đám công tử thế gia, cẩn thận nghĩ lại, không có một ai quen biết thực sự, khi đó Nguỵ Vô Tiện thường nói gì với bọn họ? Hàn huyên chuyện gì? Chính mình ở lại nơi đó để làm gì?
Liên Hoa Ổ, ngoài Nguỵ Vô Tiện, còn có một đám sư đệ ngang hàng, có người nào chơi vui vẻ với hắn... không phải đều là... cũng đi theo Nguỵ Vô Tiện hết sao....
"Xuỳ...." Cười nhạo một tiếng, cơn mệt mỏi ập đến, Giang Trừng đột nhiên không nghĩ thêm được nữa.
Hắn cũng thấy, khi đó trong lúc Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng, đối với Lam Vong Cơ là cố sức bám chặt.
Chính là muốn mắng, nói Lam Vong Cơ mạnh mẽ chiếm đoạt Nguỵ Vô Tiện, nhưng câu nói kia của Ôn Tình: "Thiên tư Càn Nguyên lại chuyển thành Khôn Trạch, đặc biệt là nam tử, chắc là đã trải qua đau đớn dữ dội, ta lại muốn thấy hắn vì người nào mà sẵn lòng làm như vậy"
Không khác gì sấm sét.
Hắn còn gửi thư muốn phụ thân thay Nguỵ Vô Tiện làm chủ bắt Lam gia phải có một lời giải thích, rốt cuộc, cái gì cùng với chuyện gì chứ, cam tâm tình nguyện đến mức nào, không màng cả bản thân!
Cuối cùng, Giang Phong Miên xua tay ý bảo Lam Hi Thần cho bọn họ đi, cũng là đã thấy rõ.
Vốn dĩ trong đầu đều là khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, há miệng mà không nói nên lời, trong lòng vẫn cứ lẩn quẩn:
Cứ như vậy? Là, dạng, này sao?
Bước chân theo ra ngoài cửa, gió thổi qua, đầu óc suốt đêm qua phát sốt của hắn giờ cũng thấy lạnh không kém gì.
Ngu phu nhân giữ tay hắn lại, để lên vai, trái lại vẫn còn ấm hơn.
Mơ mơ màng màng, Giang Trừng trở lại phòng ngủ, ngây ngốc một hồi.
Lại không hiểu sao nhớ tới, mời vừa rồi đi ngang Lan Thất nhìn thấy đám người Nhiếp Hoài Tang, cũng không biết bọn họ thấy tình trạng kia có suy đoán ra điều gì không.
.......
Khoan đã, hình như có chỗ nào đó sai sai.
Khi hắn quay trở về, theo bản năng tìm đường gần nhất, thì rõ ràng, không có đi qua Lan Thất!
"......"
......
Lam, Vong, Cơ! Đừng tưởng rằng không ai phát hiện ra ngươi cố tình đi vòng vèo ___!!!!!!
Dối trá! Không biết xấu hổ! Ra vẻ đạo mạo! Giả vờ!
Nguỵ Vô Tiện sao ngươi có thể để bị lừa như thế!
Nguỵ Vô Tiện ngươi thật không biết cố gắng mà____!