Đứng chờ một chút, Nguỵ Vô Tiện đang hào hứng thảo luận xem ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có chỗ nào thích hợp để chơi bắn diều, Lam Vong Cơ liệt kê một số chỗ cho hắn nghe, rồi tính toán xem kéo ai chơi cùng, y cũng không tỏ ra đồng ý hay phản đối.
Xúi giục một trận xong, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nghĩ đến nên quay đầu thì thấy, Giang Trừng không biết từ lúc nào đã đứng cách xa họ khoảng một trượng.
"......" nghĩ nghĩ, hắn sờ sờ cằm nói: "Sáng nay Giang thúc thúc đi mà sao đến giờ vẫn chưa trở về nhỉ? Có kịp giờ cơm chiều không?"
Tuy nói Kỳ Sơn xa, nhưng đi thuyền kết hợp ngự kiếm, thì sẽ không lâu như vậy.
Nghe nói vậy, Giang Trừng đang làm bộ nhìn xa xăm miễn cưỡng quay đầu lại, ra vẻ cao quý mà ban cho hắn một ánh nhìn: "Phỏng chừng Ôn cẩu còn chưa chịu trả"
Đã không chịu trả, còn làm mất thời gian của người khác.
Nói không chừng lại nghĩ ra cách gì đó để làm khó dễ người ta, đã giữ gần một tháng nay, khiến các gia chủ phải tới gặp nhiều lần, mà vẫn không đưa ra một câu trả lời chắc chắn. Nhưng kiếm là vật quan trọng như vậy, nên mặc dù biết rõ Ôn thị cố ý kéo dài không trả, mà có nhà nào từ bỏ không đi đòi nữa đâu?
Ngẩng đầu nhìn trời, Nguỵ Vô Tiện nói: "Bọn họ đến rốt cuộc là muốn vờn như vậy đến khi nào, ta nói vụ con rùa trong động, Ôn Triều định là để cho mọi người chết ở trong đó, như vậy mà các thế gia vẫn có thể nhịn được sao? Chẳng lẽ không...."
Lời nói mới được một nửa bị cắt ngang, đám sư đệ mới hồi nãy chạy ra ngoài nhặt diều phóng ào vào giáo trường Liên Hoa Ổ, tự nhiên hoảng sợ mà la lớn: "Đại sư huynh! Sư huynh! Không xong rồi! Có việc lớn rồi!!!"
Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng phản ứng lại hỏi: "Sao thế?!"
Giang Trừng cũng nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tứ sư đệ hô to: "Có người muốn bắt Lục sư đệ!"
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái thấy Lục sư đệ đang được bảo hộ, thoạt nhìn thì không bị việc gì, nghiêm túc hỏi: "Ai muốn bắt Lục sư đệ? Vì sao muốn bắt hắn?"
Cung dưới đất đã được cầm lên nắm trong tay, vũ khí có sẵn, nếu có ai đuổi tới, thì sẽ bảo vệ người.
Tứ sư đệ lại cuống quýt lắc đầu: "Không biết nữa! Không biết tại sao muốn bắt hắn!"
Giang Trừng nói: "Cái gì mà không biết vì sao? Rốt cuộc là ai muốn bắt?"
Một thiếu niên khác đáp: "Chưa nói tại sao! Là Ôn gia! Ta nhìn thấy gia văn!"
Vừa nghe là người Ôn gia, Giang Trừng biến sắc, bỗng nhiên nắm chặt cung tên xoay người, Nguỵ Vô Tiện vội vàng túm chặt hắn lại: "Chờ một chút! Giang Trừng! Đợi đã ___" rồi quay đầu nhìn tên thiếu niên ít nhất cũng nói ra được là người Ôn gia, hỏi y: "Ngươi nói rõ ràng tình huống xem!"
"Vừa rồi, vừa rồi chúng ta đi tìm diều, diều rớt rất là xa, cái gần nhất chính là của Lục sư đệ, nên mới bước qua bên đó, vừa đến thì ở đó đã thấy một đám người, đều mặc quần áo Ôn gia, có cả môn sinh và gia phó, cầm đầu là một thiếu nữ trẻ, trên tay cầm con diều, vừa thấy chúng ta liền hỏi diều của ai...."
Y chạy trốn thực sự hết cả hơi, phải cố hết sức để kể cho rõ ràng, nhưng càng nói càng thở hổn hển, một sư đệ khác phải tiếp lời: "Diều của Lục sư đệ, nên hắn nói là hắn, kết quả nữ nhân kia bỗng nhiên biến sắc mặt, nói một câu Hay ha, rồi bắt đầu thét lớn kêu những người khác bắt Lục sư đệ lại!"
"Môn sinh Ôn gia nghe lệnh lập tức liền động thủ, hỏi tại sao muốn bắt người, nàng ta cứ luôn miệng kêu là đại nghịch bất đạo, rắp tâm hại người, căn bản không chịu giải thích với chúng ta, chúng ta phải vất vả lắm phải kéo được Lục sư đệ trở về!"
Suýt nữa thì trở tay không kịp, nhưng đi nhặt diều lần này là cả một đám thiếu niên, cũng may đông người, trong lúc hỗn loạn không dám ham chiến đấu, vừa đánh vừa lui nên mới chạy thoát trở về, cố gắng không rớt lại người nào.
Đương nhiên không cần phải biết chi tiết quá trình đầy nguy hiểm và hoảng sợ này, huống hồ chuyện vẫn chưa kết thúc, nếu muốn bắt người, Ôn gia chắc chắn không vì thấy bọn họ chạy rồi thì sẽ buông tha, sẽ nhanh chóng tới đây thôi. Mà Lục sư đệ thường ngày hay ồn ào, luôn mồm năm miệng mười với đám thiếu niên, nay thì một câu cũng không nói được, rõ ràng là bị tình huống đột ngột này làm cho sợ hãi.
Giang Trừng vùng thoát ra khỏi Nguỵ Vô Tiện đang đứng bất động, nghe kể xong, mắng: "Bắt người mà không cần lý do gì, Ôn cẩu thế này là muốn leo lên trời hay sao!"
"Đúng vậy! Quả thật không thể hiểu được!" Các thiếu niên khác còn chưa hoàn hồn, lên tiếng hưởng ứng mà tức giận mắng theo.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói: "Khoan, người của Ôn thị, chỉ sợ là đã đến đây"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng! Đừng nói gì nữa, đỡ phải bị bọn họ nghe thấy rồi lấy đó làm cớ kiếm chuyện. Ta hỏi các ngươi, nữ nhân kia, có phải là một Trung Dung, không đeo kiếm, lại rất xinh đẹp, trên môi có một nốt ruồi hay không?"
Các sư đệ liên tục gật đầu: "Đúng! Chính là nàng ấy!"
Giang Trừng vừa nghe, liền sau đó biết người đó là ai: "Vương Linh Kiều này ___"
Bỗng nhiên một giọng nói phụ nữ lạnh lùng chen vào: "La hét ầm ĩ cái gì? Cả ngày không để cho người ta yên gì cả!"
"Ngu phu nhân!"
"Ngu phu nhân!!!"
Ngày thường thiếu niên ở Liên Hoa Ổ đều rất sợ bà, nhìn thấy thì hoặc là trốn, hoặc là cung cung kính kính mà chào hỏi, nhưng lần này lại giống như tìm được người tin cậy, vội vàng kêu lên, bên trong sự hoảng sợ cuối cùng đã có chút bình tĩnh, Giang Trừng giải thích nói: "Mẹ! Là Ôn gia tới! Chúng muốn bắt Lục sư đệ!"
Ngu phu nhân một thân áo tím bay phất phơ đi đến trước bọn họ, phía sau vẫn là hai thị nữ trang bị vũ khí Kim Châu Ngân Châu đứng ở hai bên tả hữu, nghe vậy chỉ vừa ngước mắt lên, Nguỵ Vô Tiện buông Giang Trừng ra, đầu vai Giang Trừng liền bị đập "bốp" một cái.
"Các ngươi kêu lớn tiếng như vậy, ta ở trong phòng cũng nghe thấy hết. Bắt đi hả? Bắt được không? Người còn đang đứng yên ở đây, làm gì mà hận đứng giậm chân, ngươi có còn giống tông chủ tương lai không? Trấn tĩnh một chút đi!"
Giang Trừng làm như bị đập một cái liền ngốc đi trong chớp mắt, sau đó an tĩnh lại.
Nói xong Ngu phu nhân quét mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện đang đứng bên cạnh Lam Vong Cơ một cái, rồi xoay người, thấy hơn mười tên tu sĩ Ôn gia nối đuôi nhau vào cửa giáo trường Liên Hoa Ổ, phía trước là một nữ tử miệng hé mở, mặc áo bào thêu hình mặt trời rực lửa chói chang, trong ánh hoàng hôn, chiếu vào càng đặc biệt đỏ, chầm chậm nhè nhẹ lay động tiến vào.
Đôi môi đỏ như lửa mở ra: "Ngu phu nhân, ta lại tới rồi..." âm cuối kéo ra vừa mỏng vừa dài, làm bộ làm tịch.
Bị người khác nhìn với vẻ đề phòng, mà ả còn liếc mắt đưa tình, thân hình thướt tha thật sự đong đưa khi bước đi, nhưng thân thể đeo đầy ngọc châu chói loá đó, chỉ hận không thể mang cả cửa hàng trang sức đeo lên người nhằm thể hiện mình là quý nhân được sủng ái, nhìn thật là hạ cấp.
Mọi người đều đã nghe nói ả gian díu với Ôn Triều như thế nào, quá trình mồi chài quả thực khiến người ta không thể nói nên lời, vậy mà ở trước mặt lại rêu rao, Nguỵ Vô Tiện thật sự hoài nghi con mắt của Ôn Triều.
Rốt cuốc ả cũng bước xuống khỏi bậc cửa đại môn, ở bên đây, mặt Ngu phu nhân chẳng hề tỏ vẻ gì, tựa như cảm thấy nói với ả chỉ dơ miệng mình, thấy bọn chúng tới gần mới lạnh lùng mở miệng: "Ngươi bắt đệ tử Vân Mộng Giang thị chúng ta làm gì?"
"Đệ tử Vân Mộng Giang thị các ngươi ư?" Vương Linh Kiều bĩu môi cười khẽ, "Ngu phu nhân, nghe ta nói đây, các ngươi tốt hơn hết là đừng để tên tiểu tử kia liên lụy đến, hắn rắp tâm hại người đó... Người đâu, bắt lại, trói đưa đi xử lý!"
Môn sinh Ôn gia tới tấp rút kiếm ra xúm lại, Nguỵ Vô Tiện đi tới đứng ở phía trước, nâng cung lên, Lam Vong Cơ sóng vai cùng hắn đứng trực diện với những ánh kiếm loé sáng kia. Một đám thiếu niên ba chân bốn cẳng đẩy Lục sư đệ ra phía sau, Giang Trừng tức giận quát: "Lục sư đệ có thể chứa dã tâm ở chỗ nào hả!"
Ở trong nhà của mình, đường đường trước cửa lớn của một thế gia, không có thông báo, không có lời mời, mà người ngoài muốn xông vào liền xông vào, nói muốn bắt người là phải bắt người, còn tiện tay rút kiếm đối chọi, quả thực không nói đạo lý gì cả. Một câu nói xen lẫn sự tức giận, phát ra uy thế Càn Nguyên không hề kềm chế, Vương Linh Kiều đột nhiên kêu lên sợ hãi liên tục lùi về phía sau, ả ta chỉ là một Trung Dung có tu vi cực kém, không biết tránh đi đâu, nên căn bản là chịu không nổi.
Mới vừa rồi còn dương dương tự đắc, bộ dạng uy phong ra lệnh, ngay lập tức bị áp chế đến mức dường như không thể đứng vững, mặt đầy vẻ kinh sợ.
Bị ảnh hưởng còn có mấy gia phó và môn sinh Trung Dung, nhưng Giang Trừng không cố tình, nên những người khác bị ảnh hưởng không lớn, Vương Linh Kiều chân mềm nhũn, cuối cùng có một môn sinh Ôn gia chạy tới đỡ, nếu không sẽ phải trực tiếp ngồi xuống, cũng không biết sẽ mất mặt như thế nào.
Toàn bộ sự tình xảy ra trong chớp mắt, Ngu phu nhân nói: "Tất cả lui ra"
Nguỵ Vô Tiện nhìn không ra cảm xúc của bà, Giang Trừng hô: "Mẹ!"
Ngu phu nhân nói: "Kêu các ngươi lui ra không nghe thấy sao!"
Vương Linh Kiều sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy hồi lâu, sau khi Giang Trừng bị quát lui lại một lúc lâu thì ả mới từ từ thôi run, Ngu phu nhân không đợi ả mở miệng, lại hỏi: "Ngươi bắt đệ tử Vân Mộng Giang thị chúng ta làm gì?"
Vương Linh Kiều: "Ngươi... ngươi..."
Ngu phu nhân cao ngạo nói: "Như thế nào? Chuyện dài lắm hả? Ngươi muốn từ từ nói không?"
Cũng không biết có phải tại bị doạ cho choáng váng hay không, mà Vương Linh Kiều lại nói hùa theo: "Đúng, đúng! Chuyện rất dài, cần phải đi vào... đi vào ngồi rồi từ từ nói, lần trước lúc tới truyền lệnh còn không kịp ngồi xuống"
Vốn dĩ sau khi nghe câu này, người Giang gia lẽ ra phải thể hiện sự phẫn nộ, nhưng do bộ dạng của Vương Linh Kiều thật sự quá mức buồn cười, nên phải che giấu bớt đi, cuối cùng không ai dám cười nhạo ra tiếng ngay trước mặt, dù sao nữ nhân này cũng là người tâm phúc được Ôn Triều sủng ái, chung quy trước mắt là không thể "Đắc tội"
Ngu phu nhân liếc qua một đám người Ôn gia vốn đang kiêu căng ngạo mạn, giờ lại hơi thấy chật vật, mặt đầy vẻ chê cười, lạnh lùng nói: "Vậy tốt, ngươi vào đi"
Bàn tay Nguỵ Vô Tiện đưa ra phía sau để ra hiệu, kêu các sư đệ mang Lục sư đệ rời đi, cũng biết bọn họ đi rồi tất nhiên sẽ thông báo cho mọi người trong Liên Hoa Ổ đề phòng.
Vương Linh Kiều cuối cùng đi vào thính đường, không ai mời, cũng đã không khiêm tốn tự ngồi vào ghế thủ tịch, ngồi một hồi, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, đập bàn hỏi: "Trà đâu!"
Hành vi cử chi không hề ra dáng gia giáo lễ nghi một chút nào, như trò hề, Ngu phu nhân cũng không thèm liếc ả một cái, ngồi vào ghế thứ tịch, vạt áo to rộng cùng tay áo màu tím trải ra, làm cho vòng eo nhìn càng thêm mảnh mai, tư thế rất đẹp.
Kim Châu Ngân Châu đương nhiên đứng hầu ở phía sau, trên mặt mang theo vẻ châm biếm phơn phớt, Kim Châu lảnh lảnh nói: "Không có trà, muốn uống thì tự mình đi rót"
Vương Linh Kiều đã có đủ thời gian để hoàn hồn, nghe vậy thậm chí quên mất việc trước đó bị Giang Trừng thả uy áp, đôi mắt đẹp trợn lên, trước tiên ra vẻ vô cùng kinh ngạc: "Gia phó Giang gia không làm việc à?"
Kim Châu nói: "Gia phó Giang gia có việc quan trọng hơn cần làm, loại việc bưng trà đổ nước này không cần kêu người khác làm, có phải tàn phế đâu".
Được Ôn Triều coi trọng, mới có thể leo lên cao mà tác oai tác quái, trước đây cũng xuất thân từ gia nô, bị khinh miệt nhiều, nên đương nhiên là Vương Linh Kiều cũng có tính chịu đựng.
Nhưng bị như vầy, muốn bắt người mà chưa bắt được, uy phong lại bị uy thế của Càn Nguyên ép tới mức suýt thở không nổi, trên đường đến thính đường, đã nhìn ngắm Liên Hoa Ổ, Ôn Triều kén cá chọn canh mãi mới giao cho ả việc bố trí Trạm giám sát ở Vân Mộng nhưng đều không làm được, hiện giờ một thị nữ cũng dám trả treo và mắng ả là người tàn phế nữa chứ!
Đến nơi này, Vương Linh Kiều đã chuẩn bị muốn từ từ hành hạ giày vò Giang gia, để cho hả dạ.
Nhưng chưa được bắt đầu nên tức giận đến mức môi run run. Nắm chặt vào tay vịn ghế, móng tay sơn màu đỏ tươi cơ hồ muốn cắm sâu vào bên trong lớp gỗ sậm màu, hít sâu mấy hơi, Vương Linh Kiều cười nhạo nói: "Ngu phu nhân, người Vân Mộng Giang thị các ngươi thật là không ra gì, ở thính đường mà thị nữ cũng dám chen vào nói, phải biết rằng, gia nô ở Ôn gia mà như vậy là phải bị vả trước mặt mọi người; còn nữa, một tên đệ tử đâu đâu cũng dám rắp tâm hại người, Giang gia các người còn muốn che chở...."
Nguỵ Vô Tiện ngắt lời: "Trước hết ngươi có thể nói rõ ràng Lục sư đệ rắp tâm hại người ở chỗ nào không?"
Giang Trừng nói tiếp: "Không có bằng chứng mà đòi bắt người, bằng chứng đâu? Lấy ra trước đã?"
Lần này Giang Trừng lại khống chế được, nên Vương Linh Kiều vẫn có thể cao giọng mà nói: "Ai nói ta không có bằng chứng? Đem lên đây!"
Một môn sinh Ôn gia đưa lên một con diều, Vương Linh Kiều cầm trong tay đưa lên: "Đây là bằng chứng".
Mấy tên thiếu niên đều được ra lệnh không cho tới đây, nơi này của Giang gia, có Ngu phu nhân và hai thị nữ hầu cận, Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, tất cả đều biết việc xảy ra trong động Đồ Lục Huyền Vũ, đương nhiên trong lòng biết Ôn gia hôm nay đến đây là không có ý tốt, nhưng hiện tại chính là một mực phải gây chuyện, kiếm cớ.
Bỗng nhiên cảm thấy lý do gì cũng không đáng nói nữa.
Nhưng không ai hỏi, thì Vương Linh Kiều vẫn tự mình nói tiếp, ngón tay sơn màu đỏ chót của ả chỉ vào con diều, vừa khoa tay múa chân, vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà phân tích: "Con diều này màu gì? Màu vàng, mà có hình gì? Hình tròn".
"Ngu phu nhân, ta đã nói rất rõ rồi, màu vàng, hình tròn, giống cái gì? __ là mặt trời!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đó chỉ là một con quái vật một mắt thông thường mà thôi".
Vương Linh Kiều cười nhạo nói: "Cái gì mà quái vật một mắt? Ta rõ ràng chỉ nhìn thấy hắn cố ý phải làm con diều thành hình dạng như vậy. Được, ngươi nói đó là một mắt thì là một mắt, nhưng diều có nhiều loại như vậy, sao hắn cứ nhất thiết phải vẽ thành quái vật một mắt, lại còn phải là màu vàng, làm thành con khác không được hay sao? Vì sao không phải là một con quái vật khác? Chẳng lẽ các ngươi muốn nói đây là trùng hợp hả? Tuyệt đối không phải, hắn nhất định là cố ý!"
"Hắn bắn con diều này, chính là mượn cơ hội ám chỉ "Xạ nhật" (bắn mặt trời)! Hắn muốn bắn rơi mặt trời xuống! Điều này đối với Kỳ Sơn là đại bất kính, còn không phải là rắp tâm hại người hay sao?!"
Tuy biết rằng Vương Linh Kiều cũng chỉ là kiếm cớ, nhưng ả cứ tự cho mình là thông minh, nên mới có màn trình diễn gượng gạo này, vẫn khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối như trước.
Giang Trừng không thể nhịn nổi nữa, nói: "Diều này tuy hình tròn màu vàng, nhưng so với mặt trời kém xa vạn dặm, giống ở chỗ nào! Căn bản là hoàn toàn không giống!" . ngôn tình hài
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nói như vậy, thì quả quýt chắc cũng không ăn được? Quả quýt của là hình tròn màu vàng, nhưng ta thấy hình như ngươi đã ăn qua không chỉ một lần".
Vương Linh Kiều tự tin một phen phát biểu, không ai tiếp lời còn bị chặn họng, hung tợn liếc xéo hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện không sợ, cũng không để tâm.
Ngu phu nhân lúc này lạnh lùng nói: "Cho nên lần này ngươi tới đây, chính là vì con diều này hả?"
"Đương nhiên không phải" Vương Linh Kiều vươn thẳng người trên ghế, "Ta tới đây lần này, là đại diện cho Ôn gia và Ôn công tử, đến để khiển trách một người".
"Ngu phu nhân, nếu giết người, bà nói xem.... nên, xử, tội, gì!"
"....." ánh mắt ngưng lại, trong lòng Nguỵ Vô Tiện thầm vang lên câu: Đến rồi.