Khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, đống lửa một lần nữa lại được đốt lên, ánh lửa hồng chiếu vào người thật là ấm, bộ đồ trắng trên người vốn không sạch nhưng giờ chỉ còn dính hơi chút màu hồng, sau khi hong khô mặc lên người thoải mái hơn rất nhiều.
Lại cẩn thận cảm nhận, chân phải đã được băng bó kỹ càng, quả nhiên không thể giấu, không biết Lam Vong Cơ ngay từ đầu đã phát hiện, hay khi rửa sạch thân thể cho hắn mới tìm thấy vết thương, không.... chắc chắn là ngay từ đầu đã phát hiện, nếu không thì sẽ không ép buộc hắn phải uống thuốc trị thương.
Cũng không hiểu được, đôi tay bị thương nặng như thế kia, Lam Vong Cơ có để lại cho mình một viên thuốc nào không?
Đầu vẫn còn choáng váng.
Nguỵ Vô Tiện hơi nhúc nhích một chút, nỗ lực tập trung ánh mắt còn đang mơ hồ.
Lam Vong Cơ cũng nằm trên mặt đá giống như hắn, ôm hắn để sưởi ấm, đầu Nguỵ Vô Tiện gối lên khuỷu tay của y, không để mặt đất làm hắn ớn lạnh.
Đống lửa cháy kêu lách tách, thấy hắn tỉnh, đôi mắt thanh lãnh kia cũng liền mở ra ngóng nhìn hắn, đưa tay ra, sờ lên trán hắn rồi rút về, lại cầm tay hắn, bắt đầu truyền linh lực, Nguỵ Vô Tiện biết phản đối cũng vô dụng, cũng không phí sức lực vào việc này nữa, nhỏ giọng hỏi: "Ta lại ngủ mất bao lâu?"
Lam Vong Cơ trầm giọng đáp: "Sáu canh giờ"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, trong đầu mơ mơ hồ hồ suy nghĩ nhưng không nghĩ ra đây là lúc nào, liền từ bỏ, thuận miệng dò hỏi: "Ngươi làm thế nào tắm rửa sạch sẽ cho chúng ta vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Nước trong hồ sạch rồi"
Nguỵ Vô Tiện giật mình một cái, giữ chặt Lam Vong Cơ hỏi: "Tìm thấy động để ra ngoài rồi hả?"
"Cũng không"
Nguỵ Vô Tiện lại uể oải nằm trở về, thầm nghĩ, chắc là vẫn còn một kẽ hở thông với nguồn nước bên ngoài, đối lưu nước, nhưng vẫn không giúp bọn họ ra ngoài được.
Linh lực truyền một hồi dần dần ngưng lại, trong lòng Nguỵ Vô Tiện biết Lam Vong Cơ chắc hẳn là đem chút linh lực góp nhặt được truyền hết cho hắn, trên trán hắn vẫn còn hơi sốt, hôn hôn mê mê, nói mấy câu cũng mệt, cũng không muốn lãng phí sức lực nữa, nhắm mắt lại, thêm lần nữa hôn mê.
Bắt đầu tỉnh dậy, thì đã ngủ qua một. ngày, toàn dựa vào nguồn linh lực Lam Vong Cơ truyền ngắt quãng cho hắn, mới có thể duy trì được tình trạng không xấu đi, Nguỵ Vô Tiện nhớ tới lần phát sốt đã lâu trước đó, sau khi cùng Lam Vong Cơ lập khế ước, lần đầu tiên trở về Liên Hoa Ổ, rơi xuống nước liền phát sốt, là bởi vì đã lâu không làm chuyện đó nên mạch tượng bị suy yếu, như vậy lúc này hắn là vì cái gì?
Nguyên nhân khẳng định là không giống nhau hoàn toàn, nhưng có lẽ cũng có chút liên quan, ngầm cảm thấy, nếu cứu viện thật sự không tới kịp, thì sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Lại một lần mở mắt, khoảng cách bao lâu hắn cũng không phân biệt được.
Nguỵ Vô Tiện thì thào rằng nằm lâu không thoải mái, Lam Vong Cơ liền ôm lấy hắn ngồi dậy.
Mặt hắn dán vào ngực Lam Vong Cơ, nghe tiếng tim đập đều đặn một hồi, nói: "Lam Trạm, lại qua một ngày nữa à?"
"Chưa, lần này ngươi ngủ hai canh giờ".
"Ách...." Nguỵ Vô Tiện nghe vậy kêu lên, rồi lại im lặng.
Sau một lúc lâu lại hỏi: "Chúng ta ở trong động mấy ngày rồi?"
Lam Vong Cơ trả lời: "Sáu ngày"
"Sáu ngày, tại sao vậy? Cô Tô đâu có xa như thế? Đi bộ cũng tới rồi ấy chứ.... Cho dù là trở về Vân Mộng, cũng phải tới rồi!"
"Ừm"
Nhíu nhíu mày, Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng nói: "Lam Trạm, ta đói quá"
Lam Vong Cơ xoa xoa hắn, nhẹ giọng nói: "Nhịn một chút, ngươi đang sốt, nghỉ ngơi nhiều, giữ gìn thể lực"
Nguỵ Vô Tiện thật vất vả mới tỉnh lại, cảm thấy hiện giờ tinh thần là tốt nhất trong hai ngày bị sốt, không nghĩ nhanh như vậy có thể ngủ lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi câu: "Lam Trạm, lúc ở trong miệng Đồ Lục Huyền Vũ ta có thấy một cây thiết kiếm, ngươi có thấy không?"
"Có"
"Nó ở đâu?"
"Chìm"
"Ách.... Chìm rồi nước rồi à...."
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, thôi bỏ đi". Nghĩ nghĩ, tuy rằng muốn nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn thấy nhàm chán, bèn dứt khoát nói cho Lam Vong Cơ nghe: "Đồ vật đó có điểm kỳ lạ, lúc cầm lên, bên tai nghe thấy hàng ngàn hàng vạn tiếng người kêu thét chói tai, chắc là oán khí rất nặng".
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nắm chặt hắn: "Ngươi bị nó làm cho bị thương à?"
"A?" Nguỵ Vô Tiện ngớ người ra, phủ nhận: "Không có, không có.... Buông ra thì không nghe gì nữa, chỉ là tò mò, muốn nhìn kỹ lại một chút".
Đại khái biết được vì sao khi lôi Nguỵ Vô Tiện ra khỏi miệng của con Đồ Lục Huyền Vũ, phản ứng lại kỳ quái như thế, cũng không biết bị oán khí xâm nhập bao lâu, nhưng tinh thần hoảng hốt đã nằm trong dự đoán rồi, Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Ngươi đừng đụng vào, ngày sau nếu có cơ hội... gia tộc có thể tìm tới, đem thứ này đi tẩy sạch. Nghe ngươi nói, hẳn là Đồ Lục Huyền Vũ đã ăn thịt rất nhiều người, thiết kiếm ở trong đó lâu nên dần dần bị nhiễm oán khí".
"Ta cũng nghĩ như vậy.... thằng nhãi rùa này đã ăn quá nhiều người, làm ra đồ vật này cũng không có gì ngạc nhiên, không chạm vào thì không chạm vào, tìm không được cũng không sao, rốt cuộc thì nơi này cũng không có ai rảnh rỗi mà chạy tới..." Dù sao vẫn là địa bàn của Ôn thị, để Cô Tô Lam thị phái người tới xử lý, sao có thể được?
Nếu Lam Vong Cơ dùng giọng điệu quở trách, chắc là hắn sẽ ít nhiều có chút tâm lý phản kháng, nếu nghĩ là sẽ bị mắng thì hắn nhất định đã không đề cập đến chuyện này... Nhưng Lam Vong Cơ không có, cho nên hắn nghe mà không hề cảm thấy khó chịu chút nào, biết lời này cũng có lý nên không phản đối.
Huống chi hiện giờ còn khó nói được là có thể ra ngoài hay không, cứ tưởng nhớ đến đồ vật đã chìm dưới nước mà thậm chí nếu tìm ra cũng không giúp gì được, là việc làm vô nghĩa.
Nguỵ Vô Tiện còn muốn tiếp tục nói chuyện, Lam Vong Cơ lại nhắc hắn cần nghỉ ngơi.
Hắn đành phải nhắm mắt một hồi, sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ lại mở mắt ra, vô tội nói: "Ta ngủ nhiều rồi, thực sự hơi khó ngủ lại..."
Lam Vong Cơ một tay ôm hắn, phát hiện ánh lửa đang dần tàn, lấy tay kiếm cành khô quăng vào đống lửa, tàn lửa bay tá lả: "Vậy cũng không cần nói chuyện, giữ sức"
Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu nhìn đỉnh động đen thui, thật sự không có cách nào nhìn ra được thứ gì: "Nhưng không nói gì thì buồn chán lắm á, bằng không, Lam Trạm ngươi kể chuyện đi, kể chuyện cho ta nghe".
"Kể cái gì?"
"Kể... chuyện ngày xưa được không? Ngươi không phải muốn ta ngủ sao? Vậy ngươi dỗ ta một chút đi, ngươi có từng nghe kể chuyện ngày xưa trước khi ngủ không? Có ai kể cho ngươi nghe không?"
"...." Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, nói: "Không có, không có ai kể cho ta nghe".
Ách một tiếng, Nguỵ Vô Tiện ngẫm lại cũng đúng, Lam Vong Cơ khi còn nhỏ ngủ chắc cũng không cần người dỗ, ngủ không được, cũng không la khóc ầm ĩ... Nhưng cho dù không la khóc ầm ĩ, cha mẹ chẳng lẽ cũng không....."
Nhịn không được nói: "Vậy ta kể cho ngươi nghe nha? Kể những chuyện trước kia ta được nghe kể, nói không chừng kể xong ngươi ngủ, ta cũng ngủ luôn".
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nói: "Nghỉ ngơi"
Nguỵ Vô Tiện cọ cọ vào người y "Nhưng ta thật sự đã ngủ nhiều mà, ngủ không được nữa... Còn không thì, ta im lặng, ta không nói lời nào, không miễn cưỡng bắt ngươi kể chuyện xưa nữa, nhưng nếu không kể, thì ngươi có thể hát hay không? Lam nhị ca ca, hát cho ta nghe được không?"
Hắn vẫn là không chịu an phận mà nghỉ ngơi, một hai phải tìm cách để nói chuyện, ai kêu Lam Vong Cơ toàn để cho hắn nói vài câu xong rồi mới nhắc nhở, rõ ràng để cho người ta lợi dụng sơ hở.
Trogn lòng biết Lam Vong Cơ cũng không định ép buộc hắn, Nguỵ Vô Tiện tự biết hắn muốn tỉnh cũng chắc chắn không tỉnh được bao lâu, nói chuyện vài câu, cũng không tiêu hao bao nhiêu sức lực. Yêu cầu nghe kể chuyện xưa, yêu cầu ca hát đều là chỉ nói cho vui miệng mà thôi, định cứ như vậy khoa môi múa mép đến bất tri bất giác ngủ mất thì thôi, chứ cũng không cố ép mình.
Ai ngờ, Lam Vong Cơ lặng im một lúc lâu, đem hắn ôm sát một chút, hơi thở phà ra bên tai, giọng trầm thấp nhẹ nhàng cất tiếng hát, trong hang động trống trải cứ văng vẳng vang lên.
Lam Vong Cơ, thế mà đã thật sự hát.
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn nghe Lam Vong Cơ hát, trước nay chỉ có nghe y đàn... Nghe một hồi, hắn nhắm mắt lại, hoàn toàn yên tĩnh không muốn ngắt lời, nghĩ đợi Lam Vong Cơ hát xong, hỏi xem khúc nhạc này tên gì, rồi sẽ khen vài câu thật hay.
Nhưng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc không hỏi ra được.
Sau khi Lam Vong Cơ hát xong, Nguỵ Vô Tiện cuộn trong lòng ngực hắn, không nhúc nhích, dường như đã ngủ lại lần nữa.
Y lẳng lặng nhìn chăm chú một hồi, định đặt hắn nằm thẳng ra, nhớ tới đã đến giờ kiểm tra mạch tượng mỗi ngày, động tác cực nhẹ nâng cánh tay kia lên, kéo cao ống tay áo, cầm cổ tay hướng lên trên một tấc ấn xuống.
Vốn chỉ là kiểm tra như thường lệ, nhưng biểu tình dần dần nghiêm túc, chợt thấy không đúng, vỗ nhẹ vài cái vào ngươi như đang ngủ say: "Nguỵ Anh? Tỉnh lại".
Nguỵ Vô Tiện mấy ngày liên tục vẫn sốt nhẹ không lui, có khi nhiệt độ tăng cao hơn một chút, truyền linh lực mới miễn cưỡng giảm xuống, mà bây giờ, sau khi chạm vào thân thể y, lại bắt đầu nóng lên....
Lam Vong Cơ lại kêu lần nữa: "Nguỵ Anh? Ngươi thế nào rồi?" Vỗ mạnh tay hơn một chút.
Nguỵ Vô Tiện sau một lúc lâu đau đớn rên lên một tiếng, mặt bị Lam Vong Cơ nâng lên, cả khuôn mặt lộ ra vẻ ửng hồng bất thường, một lát sau mới có chút vất vả mà đáp lại: ".... Lam.... Trạm..... Ta nóng quá....."
Mơ mơ hồ hồ mà nghĩ, là phát sốt sao? Nhưng Lam Vong Cơ mới vừa truyền linh lực cho hắn không lâu, không thể nào lại truyền tiếp cho hắn được.
Nguỵ Vô Tiện mê man mà lẩm bẩm nói: "Sốt thì kệ cho nó sốt đi... Ngươi đừng lại... truyền linh lực cho ta..... Ngươi chắc chắn là cũng không còn linh lực... Ta nhịn một chút là có thể...."
"Không phải, không phải phát sốt". Lam Vong Cơ vén mấy sợi tóc mướt mồ hôi của Nguỵ Vô Tiện ra, chạm vào vầng trán nóng bỏng kia, nhưng cũng như nhiệt độ toàn thân của Nguỵ Vô Tiện, không còn lạnh như mấy ngày nay, mà bây giờ đều nóng rực.
Nghe y nói vậy, Nguỵ Vô Tiện không nói gì.
Thế rồi bắt đầu thở dốc, khó chịu muốn giãy giụa, nhưng cơ thể mềm như bông ngoài việc run lên một chút, thì không còn chút sức lực nào, trong cổ họng phát ra âm thanh, giống như tiếng rên rỉ của con thú nhỏ lúc bị thương.
Mạch tượng duy trì ổn định suốt mấy hôm nay lúc nay bỗng trở nên yếu đi một cách nhanh chóng.
Nguỵ Vô Tiện xuất hiện triệu chứng động dục của kỳ mưa móc, nhưng cũng không hoàn toàn, thậm chí không thể đòi hỏi, nhiều ngày chưa ăn cơm, mấy ngày liền phát sốt cùng với tình trạng thương tích trên người, từ lâu đã mệt mỏi suy kiệt.
"Nguỵ Anh...." Lam Vong Cơ cẩn thận đụng vào, nhưng cặp mắt kia mới vừa nhắm lại đã không thể mở lên nổi.
Một chút mùi hương ngọt ngào cho dù là trong kỳ mưa móc nhưng cũng rất nhẹ không thể nghe thấy, mùi đàn hương quấn quýt trong đó càng phai nhạt hơn rất nhiều.
Này có lẽ là bởi vì quá lâu không làm chuyện đó, hoặc là, mỏi mệt cộng thêm bị thương làm cho bệnh tình xuất hiện trước, nhưng vì nguyên nhân gì đi nữa, thì lúc này cũng không còn quan trọng. Đối với việc phân hoá thành Khôn Trạch không được đầy đủ mà nói, kỳ mưa móc là dấu hiệu cho thấy sẽ suy nhược cho đến chết, vốn nên cùng Càn Nguyên tương ứng giao hợp ngay lập tức, nhưng Nguỵ Vô Tiện hiện giờ, không thể chịu đựng được tình sự.
Tần suất thở dốc của người trong ngực dần dần chậm lại, xuất hiện âm thanh hít thở khó khăn.
Lực tay nắm lấy vạt áo ngày càng yếu, cho đến lúc cuối cùng buông hẳn ra, thõng tay xuống, Lam Vong Cơ ngay sau đó duỗi tay chụp lại, nhưng một tia linh lực cũng không thể đưa vào. Đúng thật là sau khi đi vào động ngầm này, thân thể Nguỵ Vô Tiện cứ thỉnh thoảng xuất hiện dị thường, muốn sớm rời khỏi hang động, lại phát hiện đã bị chặt đứt đường sống, trơ mắt nhìn trạng thái của Nguỵ Vô Tiện không ngừng tuột dốc.
Cho dù hiện tại cứu viện có tới thì cũng....
Bỗng nhiên phát hiện hương vị của y dính trên người Nguỵ Vô Tiện càng lúc trở nên nhạt nhoà, trong nháy mắt có ảo giác là người này giống như chưa lập khế ước, cũng như không thuộc về y.
"Nguỵ Anh?"
Lam Vong Cơ thì thầm: "Nguỵ Anh, tỉnh lại"
Hơi thở lại càng yếu đi vài phần, chút hơi tàn ngừng hẳn.
"Nguỵ Anh!"
Người, đã hoàn toàn mất đi ý thức, giống như lần hôn mê không hề báo trước trong động ngầm lúc đó, cho dù Lam Vong Cơ vận dụng bản năng Càn Nguyên cũng không cách nào đánh thức hắn được.
Mối liên hệ giữa bọn họ, đã bị chặt đứt.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, Lam Vong Cơ sửng sờ, từ trước đến nay trên mặt lúc nào cũng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng nay lộ ra vẻ hoang mang mờ mịt.
Nguỵ Vô Tiện không thể nào khôi phục lại thành Càn Nguyên, mà Khôn Trạch một khi chịu lập khế ước là cả đời vĩnh viễn không thể nào huỷ bỏ, chỉ có một cách cắt đứt liên hệ, đó là... cái chết.
Ngay sau đó, đáy mắt của y hiện lên tơ máu, đột nhiên đem thân hình xụi lơ kia ôm vào trong người, vén mái tóc đang xoã ra, tay giữ lấy cần cổ trắng nõn.
Cúi đầu, giống như lập khế ước, cắn thật mạnh vào phía sau cổ.
Việc lập khế ước này là một quá trình kích thích mãnh liệt nhất đối với Khôn Trạch, mà suốt cả một đời, vốn chỉ nên xảy ra một lần.
『____』
Rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa có phản ứng, kịch liệt giãy giụa, phát ra toàn tiếng nức nở rên rỉ, đôi tay nắm chặt lấy Lam Vong Cơ, gắt gao vò chặt lớp vải, nước mắt rơi đầy mặt.
"Ô....!"
"A.... Lam Trạm.... Lam Trạm......"
Máu tươi chảy ra, hương khí ngọt ngào từ trên người Nguỵ Vô Tiện một lần nữa toả ra, đồng thời mùi đàn hương lây dính càng lúc càng ngào ngạt hơn, quanh quẩn xung quanh hai người.
Nguỵ Vô Tiện không ngừng run rẩy, hàm răng cắn sâu vào sau cổ vẫn chưa nhả ra, liên tục rót vào tin tức, khiến cho hắn hoàn toàn không có cách nào không kêu khóc, từ trạng thái hấp hối bị mạnh mẽ kéo về với nỗi đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn không thể gánh chịu, băn khoăn là nếu một lần nữa lập khế ước sẽ giống như kích thích hắn càng lúc càng bức bách ham muốn tình dục điên cuồng hơn – nhưng Lam Vong Cơ không dừng lại, cũng không thể dừng lại.
"Đừng mà... Lam Trạm.... Không _____"
"A... A không a a aa......"
"Lam Trạm!"
Cho đến khi Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn hết sức lực mềm mại rũ người xuống.
Lam Vong Cơ vẫn ôm chặt lấy Nguỵ Vô Tiện, sau một lúc lâu mới nhả ra, thăm dò mạch đập, mạch tượng gần như khô kiệt đã được giữ lại, hơi thở sau một lần ngừng hô hấp hiện giờ tuy rằng rất yếu, nhưng cũng coi như là ổn định... Cũng không gọi là tốt, nhưng ít nhất duy trì được ở mức tối thiểu.
Y chậm rãi hôn lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt, thấp giọng nói: "Nguỵ Anh"
"Sống rồi"