[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 72




Tiếp tục đi một quãng nữa, cho đến lúc cẩn thận lắng nghe không thấy tiếng gầm rú nữa mới thôi, đại khái có thể biết được tình hình của yêu thú ngoài kia, và không còn bị cơn sóng âm kinh khủng làm cho khó chịu nữa.

Ánh mắt Lam Vong Cơ đảo qua xung quanh, ngã ba vào hang động tối tăm dưới lòng đất rơi vãi đầy đất đá, chỉ ở những góc vách đá mới mọc lên những loại cây cỏ không cần ánh sáng, trừ cái đó ra thì cái gì cũng không có. Nguỵ Vô Tiện cũng đi một vòng, nghĩ rằng chỗ này đã ổn nên ngồi xuống đất, khá là cam chịu mà nói: "Chờ thôi!"

Vỗ vỗ xuống mặt đất bên cạnh, Lam Vong Cơ liền ngồi xuống sát bên cạnh hắn.

Nguỵ Vô Tiện dựa vào, nói: "Ta đoán chừng phải đợi khoảng hơn nửa canh giờ thì con rùa kia mới có thể ngưng nghỉ, ngươi cảm thấy, chúng ta chậm ra ngoài lâu như vậy, người ở bên ngoài có chờ chúng ta không?" Dừng một chút lại nói, "Nhưng cho dù không đợi cũng không sao, sau khi ra ngoài thì chuyện gì cũng giải quyết được, nhưng giờ phải nghĩ cách truyền tin, động tĩnh ầm ĩ ồn ào như vậy, nói không chừng Giang Trừng cho rằng chúng ta xảy ra chuyện nên sẽ tự mình đi giải cứu".

Lam Vong Cơ xoa xoa hắn, không nói gì.

Nhận ra gì đó, Nguỵ Vô Tiện cũng bình tĩnh lại.

Sau một đoạn thời gian bình phục, quả nhiên tay bị cầm qua, lần thứ ba trong ngày hôm nay Lam Vong Cơ kiểm tra hắn, rũ mi mắt, cẩn thận xoa ấn dọc theo cổ tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung. Nguỵ Vô Tiện nhìn y, nội tâm lúc này bình thản, không có bất kỳ ý định phản đối nào.

Đợi đến khi xong, là mất gần nửa canh giờ, so với bình thường thì lâu hơn, Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào?"

Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, vẫn trả lời như cũ: ".... Cũng không có gì bất thường".

Nhưng lúc này Nguỵ Vô Tiện không vì vậy mà thấy nhẹ nhõm, trong lòng hiểu rõ, việc kiểm tra không ra kia không thể hiện là không có việc gì, cơn bực bội đến nhanh rồi đi cũng nhanh kia không phải là tưởng tượng: "Lam Trạm, ngươi cũng hoài nghi là bởi vì chúng ta đã lâu lắm không có.....?"

Hơn hai mươi ngày, đi tới Kỳ Sơn ước chừng đã hơn hai mươi ngày, nhưng mà, trước đó có thể chịu đựng hơn một tháng, mới có thể xuất hiện biểu hiện cực kỳ giống kỳ mưa móc, nhưng lại không phải là kỳ mưa móc.

Lam Vong Cơ chắc chắn cũng nghĩ tới chuyện này, bởi vậy hoàn toàn không nắm chắc tình trạng của Nguỵ Vô Tiện, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: "Tóm lại nên mau chóng đi ra ngoài".

Đến nay Ôn Tình vẫn chưa thể đưa ra cho hắn một cái kết luận cụ thể gì, "kỳ mưa móc" sớm một chút trễ một chút, thật sự cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là theo lý thuyết, nếu muốn xuất hiện kỳ mưa móc thì mạch tượng hẳn là phải suy yếu trước, nhưng hiện giờ không kiểm tra thấy dấu hiệu này? Có lẽ không phải là kỳ mưa móc.

Dù sao, trước mắt cũng không có dấu hiệu phát tác, chờ yêu thú bình ổn, sau một canh giờ rồi ra ngoài chắc chắn vẫn còn kịp.

Biết chắc nhất thời không thể giải quyết vấn đề nên nói tới nữa cũng vô ích, Nguỵ Vô Tiện chuyển sang đề tài khác, nhắc đến chuyện khác.

"Quay lại chuyện chính, xảy ra việc này, sau khi ra ngoài chắc không cần quay lại Kỳ Sơn nữa đúng không? Chắc chắn mọi người đều sẽ trở về gia tộc luôn, các nhà liền sẽ biết nhiều ngày qua chúng ta ở Giáo hoá ti trải qua những chuyện gì, Lam Trạm, ngươi thấy sao? Trưởng tử của Tiêu gia, con thứ của Điền gia đều đã chết, lại còn có môn sinh của Bạch gia, cùng với...."

Kể ra vài cái tên rồi lại không muốn nói tiếp, Nguỵ Vô Tiện thở ra một hơi, nghiêm túc nói: "Đã chết nhiều người như vậy, ngươi nói có thể hay không..."

Không kể những người đã chết, nếu không tìm ra cái động thông dưới đáy hồ sâu, Ôn Triều làm như vậy, rõ ràng là định để cho các đệ tử thế gia chết mòn tại chỗ này, mỗi nhà đều có huyết mạch trực hệ trong đây, có người còn là con một, các tiểu gia tộc không có nhiều môn sinh thì thậm chí là toàn bộ tiểu bối đều bị bắt đưa tới đây.

Ý đồ một lúc chặt đứt huyết mạch của nhiều thế gia như vậy, thật sự chỉ là do Ôn Triều lỗ mãng không nghĩ đến hậu quả hay sao? Nhưng cho dù phải hay không phải, thì cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Chiến tranh, có lẽ sắp nổ ra.

Lam Vong Cơ khẽ ừ một tiếng, từ phía xa vẫn vang lên tiếng yêu thú gào rống, dừng một chút, nói: "Nghỉ ngơi đã".

Nguỵ Vô Tiện vốn đang muốn nói gì, đã bôn ba mấy ngày, mới vừa rồi lại trải qua một trận chiến, nguy cơ chưa hết, không dám thả lỏng, trong đầu không tự chủ được cứ suy đoán lung tung quanh quẩn, những phỏng đoán đó, làm rối loạn những suy nghĩ của hắn, thế mà hắn vẫn duy trì được sự tỉnh táo khác thường.

Nhưng khi nghe câu nói này, ý thức bỗng nhiên trống rỗng, dần dần thoát ra khỏi sự căng thẳng quá mức khiến cho tinh thần bị kích động, làm như có một sợi dây bị đứt, cảm giác mệt mỏi ngay lập tức ập đến.

Cơn mệt mỏi này ào tới thật mãnh liệt, hắn phản ứng không kịp.

"Nguỵ Anh?!"

Nguỵ Vô Tiện không hề có dấu hiệu gì tự nhiên nghiêng người đi, Lam Vong Cơ đỡ được ngay, đem người ôm vào lòng kiểm tra kỹ.

"......"

Xác nhận lại lần nữa, đúng thật là, đã hôn mê.

.......

Tỉnh dậy, bên cạnh là một đống lửa cháy sáng rực, cành khô lá úa bị đốt cháy kêu lách tách, thỉnh thoảng bắn ra tàn lửa.

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện chậm chạp di chuyển, phát hiện cả người mình đang cuộn trong lòng Lam Vong Cơ, lúc này người nọ đang dựa lưng vào vách đá, hai mắt nhắm nghiền, nhất thời không phân biệt được là ngủ rồi, hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng vẫn ôm hắn, bao trọn lấy hắn thật chặt, ngăn hơi lạnh trong hang động.

Nhưng rất nhanh, làm như do sự thay đổi trong hơi thở của hắn đánh động y, hàng mi dài run run, hai mắt thanh lãnh mở ra nhìn thẳng vào hắn, câu hỏi mang đầy vẻ dịu dàng: "Tỉnh rồi?"

Ánh lửa rọi vào khuôn mặt tuấn mỹ như sương như ngọc, làm cho sắc mặt trở nên ấm áp mà dịu dàng, giống như mỹ ngọc. Nguỵ Vô Tiện ngắm một hồi, chớp chớp mắt hơi tỉnh táo lại, nhẹ giọng hỏi: "Ta đã ngủ hả? Ngủ bao lâu?"

Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Khoảng năm canh giờ".

Nguỵ Vô Tiện phản ứng lại, bỗng nhiên bật dậy từ trong lồng ngực Lam Vong Cơ, nhưng vì mới vừa tỉnh ngủ mà động tác lại mạnh nên hơi lảo đảo, Lam Vong Cơ vội vàng đỡ lấy hắn: "Đừng đứng dậy đột ngột".

Nguỵ Vô Tiện cũng không để ý, lúc lắc đầu rồi cả kinh nói: "Năm canh giờ? Lam Trạm, sao ngươi không gọi ta dậy, con rùa kia sao rồi? Ta không nghe thấy âm thanh của nó chắc là nó đã hết kêu rồi, chúng ta không phải định đi ra ngoài hay sao?"

"Ngươi...." Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, rũ mi mắt xuống nói: "Ta gọi ngươi không tỉnh được"

Nghẹn một chút, ngẩn ngơ, Nguỵ Vô Tiện có chút mờ mịt: "Ta vậy là...."

Rốt cuộc bị sao vậy?

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, làm như trấn an, biểu tình nhìn vẫn như bình thường, không có gì khác biệt, Nguỵ Vô Tiện lại nghĩ, không biết người này đã lo lắng trong bao lâu.

Trong khoảng thời gian này chắc chắn là y không ngủ, hắn vừa tỉnh đã mở mắt ra ngay.

"Hiện giờ cảm giác như thế nào?" Lát sau Lam Vong Cơ lại mở miệng lần nữa.

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt một chút rồi hoàn hồn, cẩn thận cảm nhận, ngần ngừ nói: "Khá tốt, không cảm thấy gì cả, thậm chí giống như là đã ngủ rất ngon?"

Chính hắn cũng không hề dám khẳng định tình trạng thân thể của bản thân, cho dù là mệt mỏi thật sự, cũng không thể ngủ lâu đến như vậy.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài đi!"

Lam Vong Cơ nhìn chăm chú hắn: "Thân thể của ngươi?"

Nguỵ Vô Tiện gật đầu: "Hiện giờ không có vấn đề, bơi ra ngoài cũng không sao, thế nào? Lúc ta ngủ ngươi có kiểm tra mạch tượng của ta không? Như thế nào?" Đây là lần kiểm tra thứ mấy trong ngày rồi? Không... hắn đã ngủ qua ngày hôm sau, tính thời gian chắc đã hơn nửa giờ Tí rồi.

Lam Vong Cơ nói: "Bình thường như cũ".

"Vậy đi không?" Nguỵ Vô Tiện đứng lên, lộ vẻ hơi thúc giục.

Lam Vong Cơ đứng lên, vẫn phải sửa lại quần áo dính máu, theo thói quen chỉnh trang lại cho Nguỵ Vô Tiện đang chờ hắn, rồi hai người mới cùng đi về hướng hồ nước, chỉ hy vọng có thể mau chóng ra khỏi động.

Thế nhưng, lại mắc kẹt thêm ba ngày.

Nguỵ Vô Tiện chắc chắn Giang Trừng đã đi cầu viện, thấy bọn họ mãi không ra, cũng không thể cứ đứng chờ ở chỗ cũ, có lẽ đã trở về Liên Hoa Ổ, hoặc cũng có lẽ trực tiếp đi theo môn sinh Lam gia đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, dù sao Cô Tô cũng gần hơn Vân Mộng một chút.

Đối với các gia tộc khác, mặc dù suy đoán rằng sau sự việc ở Giáo hoá ti này có thể sẽ muốn bắt đầu trận chiến, nhưng cũng không hy vọng có nhiều gia tộc bày tỏ thái độ ngay lập tức.

Lại có thể, cứu viện còn bị Ôn gia cản trở thêm nhiều ngày, dự kiến là gia tộc của bọn họ không có cách gì đến kịp, trong lúc chờ đợi cũng phải nghĩ cách tự cứu, chưa tích cốc, không ăn không uống có thể chịu đựng được ba bốn ngày, qua khỏi bốn ngày, thể lực tinh lực linh lực đều sẽ bắt đầu suy yếu, chưa kể thân thể hiện giờ của Nguỵ Vô Tiện rõ ràng là có vấn đề, không cách nào đoán trước khi nào sẽ phát tác, có thể ra ngoài sớm chút nào tốt chút đó.

Nhưng từ lúc hắn tỉnh lại sau hôn mê, hai người đi về phía hồ nước sâu để thăm dò, yêu thú làm ầm ĩ không biết trong bao lâu, đã mệt rồi, mai rùa khổng lồ đen nhánh nổi lên trên mặt nước, cơ hồ bao trùm cả mặt hồ, nhìn kiên cố và dữ tợn đáng sợ.

Không muốn đối đầu, nhưng khi thử xuống nước thì yêu thú liền tỉnh dậy ngay, hiển nhiên đã ghi hận vì bọn họ hai lần bắn bị thương mắt của nó, nên càng thêm hung dữ, mấy lần truy đuổi ráo riết, sau vài lần, rốt cuộc trong một lần do thám mới nghe thấy kiểu tiếng ngáy khi ngủ, giống như sấm rền vang từng đợt.

Lúc này mới có thể lén lặn xuống đáy hồ, tìm kiếm cửa động để trốn ra, nhưng thường thường bơi trong nước khoảng một nén nhang, là yêu thú sẽ lại phát hiện ra động tĩnh, nên cứ bị gián đoạn việc tìm kiếm.

Cứ tìm một cách đứt quãng như vậy, nghĩ lúc đó Giang Trừng tìm được cửa động nhưng không tốn nhiều thời gian như vậy, không thể không nghi ngờ là do không dẫn dụ yêu thú ra ngoài, nên vị trí của yêu thú vừa vặn chặn ngay cửa động.

Sau khi bàn bạc một phen thử dụ yêu thú ra khỏi nước, những thứ hồi đầu yêu thú có phản ứng nhưng giờ lại không thèm để ý, giống như cùng với bọn họ lăn lộn mấy ngày, hao hết tinh lực, đển kẻ thù cũng lười đuổi giết.

Không thể nào xác định phải ở trong động chờ bao lâu, ngoài thời gian thử tìm cách thoát ra ngoài tất nhiên là sẽ trở lại bên trong huyệt động để ngồi tĩnh tu, giảm bớt tiêu hao. Lần đầu tiên khi lui về huyệt động, Lam Vong Cơ kể trong sách cổ có ghi lại, con yêu thú này, chắc hẳn là 400 năm trước tác loạn ở Kỳ Sơn, có mệnh danh là "Đồ Lục Huyền Vũ", ngoại hình giống thần thú Huyền Vũ, nhưng lại kém xa truyền thuyết, chỉ là một con thần thú cạnh tranh thất bại, là một bán thành phẩm bị yêu hoá biến dạng.

Nhưng, biết được điều này, cũng không giúp gì được cho bọn họ trong tình cảnh khó khăn trước mắt.

Trong ba ngày này, điều vui mừng duy nhất là Nguỵ Vô Tiện không thấy xuất hiện dị thường nữa, hai người cũng không đề cập tới việc muốn làm chuyện đó, thời cơ địa điểm hoàn toàn không thích hợp, không biết cứu viện khi nào sẽ tới, cũng không biết là có gặp thay đổi bất ngờ gì không, mỗi khi ngủ đều phải có một người thức canh chừng – bọn họ cần phải bảo tồn thể lực, ở trong trạng thái có thể ứng biến bất kỳ lúc nào.

Dù sao mạch tượng đúng thật là không có dấu hiệu yếu đi.

Vì muốn cho Lam Vong Cơ yên tâm, mỗi ngày Nguỵ Vô Tiện đều rất tích cực chủ động kêu y bắt mạch kiểm tra.

Bọn họ đi thu gom tất cả vũ khí của Ôn thị làm rơi trên bờ, thiết lạc, mũi tên, trường cung, để chồng chất lên nhau.

Không có tiên kiếm đại khái là bởi vì kiếm luôn mang trên người, thi thể người nhà họ Ôn, sớm đã bị Đồ Lục Huyền Vũ cắn lấy mang vào trong mai rùa, không tha cái xác nào, nếu không thì Nguỵ Vô Tiện đã định ngự kiếm lên xem kỹ cấm chế, mấy năm nay hắn và Lam Vong Cơ nghiên cứu trận pháp cũng có rất nhiều điều hay, nói không chừng có thể phá giải, đáng tiếc hiện tại không thể đi lên.

Nghĩ đến trận pháp, cũng suy xét bày ra trận pháp trong hồ nước để treo cổ yêu thú, nhưng tiếp cận loại yêu thú cấp bậc thần thú mới gặp lần đầu trong đời, không nói đến có người cả đời cũng chưa từng thấy qua, đương nhiên chưa từng có thí nghiệm qua là trận pháp có thể giết chết nó hay không, mà trong động cũng không có nguyên liệu thích hợp để chế tạo đá bày trận, lại cần nhiều linh lực để kích hoạt, nếu không thành công, sau đó bọn họ sẽ không còn chút sức lực nào, hoàn toàn mất đi con át chủ bài cuối cùng.

Tính nguy hiểm cực cao, nhưng nắm chắc phần thắng nhất chỉ có thể là....

"Tấn công từ bên trong"

Bốn mắt nhìn nhau, nói ra cùng một kết luận.

Đã chờ đợi đến ngày thứ tư, nếu kéo dài, thể trạng sẽ bắt đầu dần dần đi xuống, trước sau vẫn không thể nào chắc chắn cứu viện khi nào tới, cùng ngồi chờ chết, chi bằng cứ thử xem sao, hợp lực giết con Huyền Vũ kia, là có thể tìm thấy cửa động dưới đáy hồ đang bị chặn lại, bỏ trốn ra ngoài.

Mai rùa chắc chắn như thành luỹ, lớp da lại cứng vô cùng, nhìn không cách gì phá được. Nhưng càng như thế, thì cơ thể giấu trong mai rùa kia nhiều khả năng là càng mềm mại yếu ớt, đó là cơ hội duy nhất.

Cung và kiếm dùng để đi săn đêm tiêu diệt yêu ma quỷ quái của các tiên môn thế gia, toàn được chế tạo bằng chất liệu phi thường, Nguỵ Vô Tiện giúp Lam Vong Cơ lấy tất cả dây cung từ các cây trường cung bị phá huỷ, cột nối tiếp nhau, kết thành một sợi dây dài. Lam Vong Cơ nắm trong tay ngưng thần xem kỹ một hồi, hai tay kéo căng sợi dây, ngay sau đó vung lên, dây cung như tia chớp bay ra, một đạo ánh sáng trắng chói loà, khối nham thạch phía trước cách khoảng ba trượng bị đánh trúng tan nát.

Co tay thu dây lại, dây cung cực mảnh đến mức không thể phát hiện được rít lên trong không khí một âm thanh sắc lẹm.

Nguỵ Vô Tiện biết đây là Huyền Sát thuật, bí thuật (kỹ thuật bí mật) hàng đầu của Cô Tô Lam thị, do cháu gái của tổ tiên lập gia Lam An, đại gia chủ đời thứ ba Lam Dực sáng chế. Huyết mạch Lam gia cực kỳ kiếm khi sinh con gái, mặc dù là con gái, nhưng là trưởng nữ, sau đó phân hoá thành Càn Nguyên nên đương nhiên trở thành nữ gia chủ duy nhất trong gia tộc.

Lam Dực chuyên về đàn, đàn có bảy sợi dây, nhưng có thể nhập vào tách ra, bảy sợi dây từ dày tới mỏng của cây đàn, từ những ngón tay trắng nõn mềm mại của nàng tấu lên khúc nhạc cao quý, nhưng ngay sau đó cũng có thể cắt xương thịt, chém sắt như chém bùn, trở thành hung khí chết người.

Huyền Sát thuật của Lam Dực là kỹ thuật ám sát đặc biệt, bởi vậy bị lên án, chính Cô Tô Lam thị cũng có sự đánh giá tế nhị đối với vị tông chủ này, nhưng không thể xoá bỏ công lao này, trong số những bí thuật của Cô Tô Lam thị thì Huyền Sát thuật có thể nói là một thuật pháp chiến đấu có lực sát thương mạnh nhất, xa gần đều thích hợp.

Nguỵ Vô Tiện sớm đã được học tập, nhưng dường như đàn không phải là môn hắn có thể giỏi được, cho dù sau này hắn cũng cố ý nghiêm túc tập đàn, nhưng vẫn là không thông thạo, cho nên hắn cũng không thể nào học được mật kỹ sử dụng dây đàn này, đại khái là thật sự không có năng khiếu.

Vì vậy, Lam Vong Cơ cần phải thực hiện Huyền Sát thuật này, hơn nữa bí thuật này không thể phát huy bên trong mai rùa, cần phải có người vào bên trong mai rùa để đẩy nó chui ra, ở đây không còn ai khác, chỉ có thể là Nguỵ Vô Tiện.

Gần như lâm vào bế tắc, đi đến kết luận như trên rồi, mà Lam Vong Cơ vẫn mím môi thật lâu không nói một câu. Nguỵ Vô Tiện biết hắn suy nghĩ cái gì, không nói việc lẻn vào bên trong con yêu thú là cực kỳ nguy hiểm, mà trạng thái hắn lại đang vô cùng không ổn định. Nhưng đây đã là biện pháp duy nhất rồi, nếu kéo dài nữa, thể lực của hai người suy sụp, càng không có cách nào tìm ra cơ hội sống, cứu viện không tới, thật sự là sẽ bị mắc kẹt mà chết ở đây.

Nghiêm túc bàn bạc, bọn họ đang ngồi đối mặt nói chuyện bên đống lửa, cách chỗ đó hơi xa một chút.

Nguỵ Vô Tiện nói hết nước hết cái, Lam Vong Cơ trước sau không đồng ý, hiếm khi để cảm xúc lấn át lý trí như vậy, cho dù bọn họ đều hiểu rõ ràng là trừ cách đó ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Nghĩ nghĩ, Nguỵ Vô Tiện đứng lên, tiến đến quỳ xuống phía trước ôm lấy Lam Vong Cơ, đôi tay vòng ra sau gáy, nghiêng đầu tránh chóp mũi, nhẹ nhàng chạm vào hai mảnh môi mỏng kia, hôn thật cẩn thận.

"......."

Giữa những lần hôn, Nguỵ Vô Tiện thì thầm: "Hãy tin tưởng ta, Lam Trạm"