Tuy lăn lộn quá nửa đêm mới ngủ, nhưng đến giờ mẹo, Nguỵ Vô Tiện vẫn tỉnh lại.
Nhưng cả người mềm mại, lười biếng, một đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Lam Vong Cơ phát hiện, đến ngồi bên mép giường nhẹ nhàng vỗ về hắn, một lát cẩn thận lấy tay trái của Nguỵ Vô Tiện từ trong chăn ra, cúi đầu xức thuốc cho hắn, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, thuốc mỡ cũng mát lạnh, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn không khỏi xuýt xoa, người đang mê mê man man buồn ngủ cũng phải tỉnh táo.
Lam Vong Cơ nói: "Thực xin lỗi... đau lắm à?"
Kỳ thật cũng không đau như thế, chủ yếu là vừa mới tỉnh ngủ nên khó chịu đựng, mà cũng không cần thiết phải chịu đựng, Nguỵ Vô Tiện mềm giọng nói: "Đau...." lại có ý muốn rút tay về, rồi không rút, Lam Vong Cơ nhìn hắn lắc đầu.
"Xức thuốc, chịu đựng một chút" Động tác càng tỉ mỉ hơn một chút, không bỏ sót bất kỳ chỗ bầm đỏ nào.
Nguỵ Vô Tiện nheo mắt nhìn y, mắt có chút mờ ảo do hơi nước, chớp mắt một cái nước mắt chảy ra liền thấy rõ ràng, vì thế cũng thấy Lam Vong Cơ một thân ăn mặc chỉnh tề, nhưng chưa buộc mạt ngạch, thoáng nghiêng đầu, thì thấy mạt ngạch bị chà đạp cả đêm qua đang nằm ngay ngắn trên án thư.
Dường như sau khi tình sự đã qua mới được cởi bỏ hoàn toàn, chỗ bị trói vừa lâu vừa chặt, đương nhiên hai tay Nguỵ Vô Tiện đều nhìn rất thảm, vải dùng làm mạt ngạch của Cô Tô Lam thị ít nhiều cũng có chất lượng cao cấp, sợ là sẽ mất nhiều thời gian mới hồi phục bình thường.
"Tay kia" Lam Vong Cơ nhẹ nhàng buông tay trái đã xức thuốc xong xuống, thoáng cúi người cầm tay phải của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện để mặc cho y làm, sau một lúc lâu mở miệng: "Lam Trạm, lúc ngươi uống say làm cái gì... làm cái gì cũng đều không nhớ thật à?"
Lam Vong Cơ nói: "Không nhớ rõ". Trầm mặc một lát lại hỏi, "Ngoại trừ... ta đêm qua còn làm gì nữa?"
Ngoại trừ cái gì mà còn chưa nói ra đâu, đoán chừng là lúc mới tỉnh rượu Nguỵ Vô Tiện đã nói cho y nghe hết mọi thứ, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng chưa nói được bao nhiêu, thì lúc ấy rốt cuộc cả người đã bị thao lộng đến chịu không nổi, lời nói chắc không thể nói rõ nữa.
"....." Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, khẽ cười nói: "Nhị ca ca, ngươi vẫn là... không biết thì tốt hơn".
Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, xức thuốc xong, nhẹ nhàng để tay Nguỵ Vô Tiện xuống, đem bình thuốc cất vào tay áo, không truy vấn nữa, nhưng rõ ràng là khó nhịn muốn hỏi rồi lại thôi, đôi tay đặt trên đầu gối, ngón tay hơi cuộn lại, để lộ một chút vẻ đứng ngồi không yên.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi thật sự muốn biết?"
Vẻ mặt Lam Vong Cơ nghiêm nghị gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện bò dậy, eo đau chân mỏi cũng không cản được hắn đeo lên người Lam Vong Cơ cho người ta ôm, mặt đầy nghiêm túc ghé vào bên tai, khi ánh mắt Lam Vong Cơ ngưng lại chờ đợi, thì từng câu từng chữ nói nhỏ: "Không, nói, cho, ngươi"
Lam Vong Cơ: "......."
Sau khi tan học buổi sáng, Lam Hi Thần tới tìm, trước sau vẫn tươi cười ấm áp ôn nhã, nhưng ánh mắt của môn sinh Lam thị chung quanh đều là quỷ dị, giống như Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đã nhìn thấy trên suốt đoạn đường sau khi ra khỏi Tĩnh Thất hôm nay,
Nguỵ Vô Tiện thật sự cũng quen với ánh mắt của người khác rồi, lần này cũng không phải là nhằm vào hắn, nên hắn không để tâm, vài lần quay đầu nhìn Lam Vong Cơ. Sau khi ra khỏi Tĩnh Thất vẻ mặt Lam Vong Cơ vẫn thản nhiên, mặc cho người khác nhìn cũng không phản ứng, khuôn mặt như sương như tuyết, không đỏ mặt mà ngay cả một tia xấu hổ cũng không có, Nguỵ Vô Tiện nhìn không được muốn chạm vào vành tai y, Lam Vong Cơ mới giữ hắn lại, thấp giọng nói: "Đừng nháo".
Hiển nhiên cũng không ai nói cho Lam Hi Thần biết hắn tối hôm qua sau khi uống say thì làm cái gì, nên cũng giống Lam Vong Cơ, không có chút ký ức nào lúc say rượu, nhưng cũng biết bản thân mình chắc chắn có làm gì đó không bình thường, nên vừa gặp mặt đã hỏi ngay: "A Tiện, ngươi cũng biết, ta tối hôm qua...."
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu nói: "Lam Trạm uống rượu xong liền ngủ mất, ta dẫn y về Tĩnh Thất ngủ trước, cho nên cũng không biết tối hôm qua huynh trưởng đã làm chuyện gì".
Lam Vong Cơ đứng bên cạnh nghe xong yên lặng không nói được gì.
Lam Hi Thần liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, gật đầu với Nguỵ Vô Tiện: "Như vậy à..." Dừng một chút nói: "Thúc phụ kêu ta tới tìm Vong Cơ rồi cùng nhau qua đó".
Lam Vong Cơ nghe vậy cũng không bất ngờ, chỉ nói: "Nguỵ Anh, ngươi về Tĩnh Thất trước đi, không cần chờ ta".
Nguỵ Vô Tiện ách một tiếng, liền nhìn theo Lam thị song bích đi gặp mặt Lam Khải Nhân la mắng nước bọt văng tứ tung, và xem chừng là sẽ bị giáo huấn một phen, sau khi chỉ còn một mình thì ánh mắt của mọi người cũng không dừng lại trên người hắn lâu nữa, hắn bình thản ung dung mà trở về Tĩnh Thất.
Mấy ngày kế tiếp, chỉ cần ra ngoài Tĩnh Thất đều bị người ta nhòm ngó, không thì, ở bên cạnh xem Lam Vong Cơ chép phạt gia quy, đặt bút trầm ổn, chữ viết vẫn đoan chính, nói vậy thì Lam Hi Thần ở Hàn Thất chắc cũng đang làm việc giống vậy.
Đây là lần thứ hai Lam Vong Cơ chép phạt gia quy, chép xong còn phải đến quỳ trước tảng đá khắc gia quy để suy nghĩ.
Nguỵ Vô Tiện ở trên sàn nhà Tĩnh Thất lăn qua lăn lại, vẫn thường xuyên lên tiếng quan tâm hỏi han xem Lam Vong Cơ thế nào, nhưng việc đêm đó thì không chịu nói, cố ý không đáp ứng mong muốn của người ấy.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện không chịu nói, thì Lam Vong Cơ cũng không hỏi, chỉ là vẫn luôn vô tình hữu ý mà nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện bị hắn nhìn cũng không ra vẻ khó chịu, làm như không biết không hay, vài ngày sau rốt cuộc cảm thấy ổn ổn, cân nhắc một chút, cố gắng mà giải thích thắc mắc cho người ta.
Cứ nói thẳng thôi, chỉ có hơi khó khăn khi chọn cách mở đầu: "Giang Trừng có nói với ta, lúc ta hôn mê không tỉnh sau khi lập khế ước, ngươi đã ẵm ta đi đường vòng qua chỗ có nhiều người rồi mới trở về Tĩnh Thất".
Lam Vong Cơ: "......"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Khi đó ngươi không có say, việc này ngươi nhớ rõ đúng không? Giang Trừng không gạt ta chứ?"
"....." Lam Vong Cơ quay đầu đi, Nguỵ Vô Tiện lăn qua ngồi dậy, hai tay giữ mặt của y kéo mạnh trở lại, nghiêm túc nói: "Không được quay đầu, nói! Có phải hay không?"
"...... Đúng"
Nguỵ Vô Tiện hài lòng mà xoa xoa mặt của y, Lam Vong Cơ để mặc cho hắn làm gì thì làm, đợi hắn nói tiếp.
Nguỵ Vô Tiện véo xong còn nghịch mạt ngạch, vừa nghịch vừa nói: "Chính là thế, ngươi đã làm cái việc gần như giống ngày hôm đó". Thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ có chút giãn ra, nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung thêm một câu: "Chẳng qua phạm vi từ Lan Thất biến thành toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ mà thôi".
Hắn cũng không nói quá chi tiết.
Còn có cái chuyện làm trước mặt Lam Khải Nhân... cũng không nhắc gì tới.
".... Còn gì nữa không?"
Nguỵ Vô Tiện cố ý kinh ngạc nói: "Còn có gì nữa? Vậy chưa đủ nhiều sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, trầm mặc một hồi, cầm bút, tiếp tục chép phạt.
Đợi một lúc lâu sau, không thấy phản ứng gì khác.
Thấy thế Nguỵ Vô Tiện không vui: "Ta nói ngươi, cái người này sao lại vậy, làm ra việc như thế, không nhớ rõ thì thôi, giờ đã biết lại không tỏ vẻ gì? Ngươi đe doạ toàn thể người ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi nhìn xem ánh mắt của mọi người nhìn ngươi mấy hôm nay, kiểu gì cũng không thể tin được mà.... Lam Trạm! Thế mà ngươi không hề phản ứng một chút xíu nào!"
Lam Vong Cơ lẳng lặng ôm eo hắn, để mặc cho Nguỵ Vô Tiện ồn ào nói bên tai y.
"Lam Trạm! Ngươi phản ứng một chút đi! Nói xem nghe xong ngươi còn dám đi gặp người khác không? Da mặt ngươi mỏng như vậy, khẳng định là xấu hổ và mắc cỡ đến chết đi được". Nguỵ Vô Tiện thiệt tình là thực lòng lo lắng cho Lam Vong Cơ, cũng không nghĩ là Lam Vong Cơ sẽ bị đả kích, nhưng một chút phản ứng cũng không có như vậy, lại khiến hắn cảm thấy không dễ chịu.
Lo lắng đề phòng mọi thứ chính là hắn, bị chơi đùa cũng là hắn, thế mà Lam Vong Cơ không bị ảnh hưởng một chút nào, lại càng có thể chịu đựng mấy bữa không chủ động hỏi hắn cho đến khi chính hắn nói ra.....
Thiệt thòi quá, thật sự thiệt thòi quá mà.
Nhưng giày vò một hồi lâu, thấy Lam Vong Cơ vẫn bát phong bất động, Nguỵ Vô Tiện chưa từ bỏ ý định hỏi lần cuối cùng: "Nhị ca ca... nhìn không ra thật á? Thực có thể ư, ngươi và huynh trưởng ngươi giống nhau, bị người ta nhìn như vậy cũng không hề tỏ ra xấu hổ".
Lam Vong Cơ nói: "Không có ai nói cho huynh trưởng biết đêm đó hắn làm cái gì".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đây không phải là lý do, để người ta nhìn mình như vậy, là ai thì cũng sẽ xấu hổ, Nhị ca ca, ngươi thật sự không có chút xíu xấu hổ nào sao?"
Lam Vong Cơ đột nhiên hỏi hắn: "Ngươi có xấu hổ không?"
Nguỵ Vô Tiện bị hỏi đến sửng sốt: "A? Ta hả? Đương nhiên là không có, tại sao ta phải xấu hổ? Những việc đó không phải ta làm mà".
"Ừm" Gật gật đầu, tay Lam Vong Cơ để trên eo hắn vuốt một cái, biểu thị như vỗ về, vẻ mặt thản nhiên mà tiếp tục chép phạt.
Chờ hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nhận ra có gì đó không đúng: "Uy!"
Hắn đã bị thuyết phục, thật không ngờ từ nhỏ luôn được ca ngợi, nhận một danh xưng tốt đẹp Lam thị song bích, hiếm khi nào mắc sai lầm, vậy mà bị người ta nhòm ngó vẫn có thể phản ứng bình thản như vậy.
An tĩnh lại, Lam Vong Cơ vẫn một tay ôm chặt hắn, không để Nguỵ Vô Tiện tự lăn đi, một tay vẫn hạ bút viết như cũ.
Một ngụm rượu, vô tình phạm lỗi bị phạt chép gia quy và quỳ trước tảng đá khắc gia quy, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần rất oan, nói không chừng rượu cũng không phải do Lam Hi Thần lấy sai mà do người chuẩn bị lấy sai. Lại nghĩ khi bị phát hiện, hắn cũng uống rượu nhưng lại không bị phạt, cảm giác cực kỳ bất ngờ, có chút không hiểu tiêu chuẩn trách phạt lần này là thế nào.
Nhưng sau đó Lam Vong Cơ cũng không bị quỳ trước tảng đá khắc gia quy.
Mới vừa nộp bản chép phạt và đi ra ngoài, đúng lúc gặp đặc sứ của Ôn thị đến truyền lời, lấy lý do các thế gia khác không có cách dạy dỗ, làm lãng phí nhân tài, Ôn gia yêu cầu các nhà trong vòng ba ngày, mỗi nhà phái ít nhất hai mươi đệ tử trong gia tộc đến Kỳ Sơn, để cho bọn họ cử người dạy dỗ.
Trước đó Cô Tô Lam thị nhận được một tin tức khác, lại có gia tộc xảy ra chuyện, mấy năm gần đây chuyện này xảy ra thường xuyên, nghe nhiều nên sớm đã không còn kinh ngạc, bất quá lần này là Hàm Dương Hạ thị.
Trưởng tử Ôn Húc của Ôn gia đi một chuyến đến Hàm Dương, gán cho gia chủ Hà gia một tội danh gì đó không biết, ép buộc môn nhân phải tự đốt tiên phủ, nghe nói tàng thư ở đó tuy kém hơn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng một số lượng lớn sách cổ đã bị đốt, tiên phủ toạ lạc trong thành, kiến trúc sân vườn theo phong cách cổ xưa, tuổi tác gần trăm năm đang chuẩn bị ăn mừng, giờ chỉ còn lại những tàn tích sau khi bị đốt cháy.
Nhưng thật ra thì người không bị gì, Hạ gia không chống cự nhiều, Ôn Húc đạt được mục đích liền bỏ đi.
Hẳn nhiên nguyên nhân là bởi vì Ôn thị sắp thành lập Giáo hoá ti (kiểu như Phòng giáo dục), Hàm Dương Hạ thị gần đây lại nhập học, thu nhận môn sinh ngày càng nhiều, ngầm tự nhận mình là một tiên môn bách gia có nhiệm vụ dạy học, ai ngờ Ôn gia thấy chuyện bất ngờ này nên muốn thiết lập Giáo hoá ti, hoặc là vốn dĩ đã có ý này, cảm thấy Hạ gia gây cản trở, nên tuỳ ý định tội rồi ra tay dẹp gọn.
Hai năm trước, Vân Thâm Bất Tri Xứ nếu chưa gặp đại nạn, thì đến nay hẳn là vẫn tiếp tục dạy học cho đệ tử của các thế gia khác gửi đến.
Có lẽ Cô Tô Lam thị đã vô tình tránh được một đại hoạ, không để cho tiên cảnh trăm năm này bị huỷ hoại, Hàm Dương Hạ thị không nghe khuyên bảo, phải nhận hậu quả này.