Cho nên, chuyện xảy ra đêm nay, thật sự là không liên quan gì đến Nguỵ Vô Tiện.
Một người trong Lam thị song bích thì leo lên nóc lương đình (cái đình để hóng gió) để thổi ngọc tiêu, còn người kia thì gục trên bàn đá hôn mê, đã vậy lại bị Lam Khải Nhân bắt gặp được __ Nguỵ Vô Tiện dám thề với trời, hắn không có ý định làm cho Lam Vong Cơ vi phạm lệnh cấm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đương nhiên càng không thể lôi kéo Lam Hi Thần cùng vi phạm, rượu trộm mua đều đã cất giấu kỹ bên trong Tĩnh Thất... Ai mà ngờ Lam Hi Thần sẽ mang rượu tới cho bọn hắn uống đâu!
Nói là muốn lấy trà thay rượu, kính sao trời trăng sáng kia, mới uống được một ngụm Nguỵ Vô Tiện liền suýt sặc, màu sắc nhìn không khác biệt, chỉ cầm thì cũng không nghe ra mùi rượu, nhưng vừa uống là biết ngay, đây rõ ràng là rượu.
Nhưng rượu cũng không mạnh, giương mắt nhìn lại, vẻ mặt Lam Vong Cơ vẫn như thường, chỉ là ánh mắt nhíu lại, hiển nhiên đã phát hiện không đúng, nhưng không nói gì, còn Lam Hi Thần uống xong liền hỏi ngay, nói trà hình như có mùi kỳ lạ.
Cẩn thận nhìn, mặt đều không bị đỏ, Nguỵ Vô Tiện tạm thở phào nhẹ nhõm, dù sao rót cũng có nửa ly trà, nhiều nhất cũng chỉ mới uống một ngụm nhỏ, nên sẽ không có vấn đề gì.
Đang định mở miệng cản đề nghị muốn thử lại của Lam Hi Thần, thì Lam Vong Cơ không buồn hé răng mà gục xuống.
Nguỵ Vô Tiện kinh hãi: "Lam Trạm! Ngươi sao vậy?!"
Cực kỳ sợ hãi, Nguỵ Vô Tiện nghĩ không lẽ rượu này có độc? Nhưng hắn không sao mà, kiểm tra Lam Vong Cơ, thấy sắc mặt bình thản hô hấp ổn định, nhìn hoàn toàn chỉ là đơn giản đi vào giấc ngủ.
..... Đã ngủ?
..... Cứ thế ngủ!
Nguỵ Vô Tiện không dám tin, lại kêu một tiếng: "Lam Trạm?"
Không có tiếng trả lời.
Lại có thể chỉ một ly đã say.
Từ từ, đây là chỉ có Lam Vong Cơ một ly đã say, hay là người Cô Tô Lam thị đều một ly đã say?
Rốt cuộc nhớ ra mới hướng sự chú ý sang bên kia, Lam Hi Thần đã tự động chạy tới, đánh mấy cái lên người Lam Vong Cơ: "Đệ đệ! Đệ đệ! Ngươi sao lại gục lên bàn thế??? Gia huấn đã nói! Không thể ngồi không phù hợp như thế!!! Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Đệ đệ!!!"
Lam Vong Cơ không hề phản ứng, hoàn toàn ngủ như chết: "......"
Nguỵ Vô Tiện cản không kịp, trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ bị Lam Hi Thần đập vài cái: "....."
Tiếng đánh nghe hết sức đau lòng, Lam Hi Thần lại đánh, hắn sắp sửa mạo phạm để ngăn lại!
May mà Lam Hi Thần mau chóng quên đệ đệ của mình, bỗng nhiên cao giọng ngâm thơ, Nguỵ Vô Tiện trầm ngâm một lát, tin rằng lúc này mà còn sửa dáng ngồi của Lam Vong Cơ cho đúng thì chắc chắn Lam Hi Thần cũng say, chưa kể chả hiểu tại sao lại đi ngâm thơ, mà ngữ khí cũng phấn khởi bất thường.
Tiếp theo Lam Hi Thần bắt đầu tìm kiếm cây tiêu Liệt Băng ở khắp nơi, tìm một hồi mới nghĩ đến hỏi hắn xem Liệt Băng ở đâu, Nguỵ Vô Tiện yên lặng chỉ trên tay Lam Hi Thần, y lộ vẻ bừng tỉnh, chắp tay chắp tay hướng về hắn thi lễ, miệng lớn tiếng khen ngợi: "Em dâu!!! Ngươi thật là lợi hại!!!"
Nói xong liền leo lên nóc lương đình để thổi Liệt Băng.
"......" Y không gọi hắn là A Tiện, uống say thì gọi là em dâu, chỉ sợ trong lòng Lam Hi Thần vẫn gọi hắn như thế, trước đây không biết, giờ Nguỵ Vô Tiện đã biết rồi.
Đau đầu thật, Nguỵ Vô Tiện nhớ lại một chút, chén rượu mới vừa rồi thật sự không nhiều lắm, cũng không nặng, Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần chỉ uống một chén liền một say một điên, có vẻ tửu lượng cực kỳ kém, chẳng trách gia quy Lam gia cấm uống rượu.
Mà nếu gia quy như thế, lúc này đang ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, uống rượu xong mà bị bắt gặp là cực cực kỳ không ổn.
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần trên nóc nhà, khi thấy y cười lớn nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, hắn thu hồi ánh mắt, cảm thấy không nên nhìn nữa, cẩn thận ngẫm lại thấy thật sự bất lực, chỉ có thể để cho chuyện này tự sinh tự diệt.
Về phần người đang gục trên bàn này, cõng y về giấu trong Tĩnh Thất, nói không chừng có thể y lại đòi chạy ra, dù sao với dáng vẻ ngủ đến an phận thủ thường như vậy của Lam Vong Cơ, chắc chắn sẽ không gây thêm phiền phức cho hắn.
Hắn lại thử lay động một chút: "Lam Trạm? Lam Trạm, ngươi tỉnh lại..." ghé vào tai nói, "Lam Trạm, đừng ngủ ở đây, thức dậy được không? Chúng ta trở về Tĩnh Thất".
Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Nguỵ Vô Tiện đem bầu rượu ly trà ở trên bàn dọn dẹp sơ qua một chút còn hơn để nguyên như vậy, đang lo lắng bỏ vô túi càn khôn để phi tang chứng cứ....
"Hi Thần? Ngươi làm sao vậy? Vì sao lại ở trên nóc nhà? Còn ra thể thống gì!" Là Lam Khải Nhân!
Lam Hi Thần từ trên cao nhìn xuống, cao giọng nói: "Thúc phụ! Ta không sao!!! Ta rất tốt!!! Ngài đêm nay có khoẻ không?!!!"
Lam Khải Nhân cả giận nói: "Khoẻ cái gì mà khoẻ! Còn không mau xuống đây!"
"Dạ ___!!!!" Lam Hi Thần lớn tiếng đáp lại, nhảy xuống tới.
Ánh mắt Lam Khải Nhân tiếp theo nghiêm khắc quét qua đây, liếc mắt một cái thấy Nguỵ Vô Tiện: "Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói: "Đây! Ta đây!"
Mới vừa rồi hắn quên béng luôn chén rượu, chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để Lam Khải Nhân không chú ý đến Lam Vong Cơ, cho dù hắn đứng thế nào, cũng không thể che hết người y được, Lam Khải Nhân đảo qua liền thấy: "Vong Cơ sao lại thế này, vì sao gục trên bàn?"
Nguỵ Vô Tiện mặt không đổi sắc nói: "Lam Trạm thân thể y có chút không khoẻ, ta đang muốn mang y về Tĩnh Thất nghỉ ngơi..."
Lam Hi Thần xông tới: "Đệ đệ thân thể không khoẻ hả? Để ta xem? Không! Hắn chỉ là đang ngủ thôi!!!!! Tỉnh tỉnh! Ngủ ở đây là vi phạm gia huấn! Đệ đệ! Đệ đệ!!!"
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng đẩy y ra, không để cho y lại đánh Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần ngay lập tức quay đầu: "Thúc phụ! Vong Cơ ngủ ở đây! Ta kêu y dậy không được! Việc khó giải quyết này ngài nói nên làm thế nào cho phải?!!!"
Nguỵ Vô Tiện: "....." Lam Trạm có chỗ nào khiến cho ngươi khó giải quyết đâu!
"....." Lam Khải Nhân rốt cuộc đã phản ứng trước hình ảnh thất loạn bát tao ngay trước mắt này: "Các ngươi... các ngươi đều uống rượu?"
Nguỵ Vô Tiện trong lòng thấy tiêu rồi, trực giác Lam Khải Nhân khẳng định là sẽ giáng tội lên hắn, dù sao Lam thị song bích đâu thể nào tự đi lấy rượu uống, trong cảm nhận của Lam Khải Nhân, loại việc này chỉ có hắn mới có thể làm ra được thôi, nhưng lần này thực sự không phải là hắn mà!
Lam Hi Thần lớn tiếng đáp: "Không ~ có ~!!!"
Nhưng Lam Khải Nhân cũng không thèm nhìn tới Nguỵ Vô Tiện, hiển nhiên không cho là tại hắn, quát hỏi Lam Hi Thần: "Chuyện gì xảy ra với bầu rượu này? Đây không phải là quà tặng Kim Lân đài đưa tới hôm nay sao? Ta chính là sợ nhầm lẫn nên tới xem, các ngươi thực sự dùng rượu uống thay trà hả?"
Ngữ điệu Lam Hi Thần cực kỳ kinh ngạc: "Hả? Đó là rượu sao? Là rượu à? Đó là rượu à ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha _____"
Nguỵ Vô Tiện: "......."
Lam Khải Nhân: "........"
Trầm mặc một lát, Nguỵ Vô Tiện nhìn theo Lam Hi Thần lại lần nữa leo lên nóc lương đình để thổi Liệt Băng, chậm rãi thu hồi ánh mắt, căng da đầu đối mặt với Lam Khải Nhân đang chuyển dần sắc mặt sang màu đen, hắn bèn đứng đứng đắn đắn mà giải thích: "Thúc phụ, Lam Trạm và huynh trưởng không biết đó là rượu, cho nên mới uống nhầm, tuyệt đối không phải là cố ý, mới vừa rồi huynh trưởng xác thật có nói là trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, nên mới lấy trà thay rượu...."
Trộm liếc bộ dáng của Lam Khải Nhân đang bị tiếng tiêu của Lam Hi Thần làm cho râu dựng ngược lên, Nguỵ Vô Tiện tiếp tục biểu tình nghiêm túc nói: "Nếu việc đã đến nước này, Lam Trạm thì đã ngủ, ta trước hết mang y về Tĩnh Thất, rồi mời người đưa trà giải rượu đến cho huynh trưởng được không?"
Biểu hiện của hắn thật là an phận ngoan ngoãn, nói ra những câu hợp tình hợp lý, kiến nghị cách thức xử lý tuyệt đối không có cách nào tốt hơn, Lam Khải Nhân nói chung cũng nên....
Nhưng mà Lam Khải Nhân chưa kịp mở miệng đồng ý, thì Lam Vong Cơ bỗng nhiên có động tĩnh.
Đầu ngón tay run lên, một lát chậm rãi ngồi dậy, tỉnh lại việc đầu tiên là đem ánh mắt hướng về Nguỵ Vô Tiện, hai mắt trong veo, sắc mặt không hề khác thường.
Nguỵ Vô Tiện vui vẻ nói: "Lam Trạm, ngươi tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?"
Say thiệt nhanh, nhưng tỉnh cũng nhanh, lúc say cũng không làm ra chuyện gì, xem ra tửu lượng Lam Vong Cơ kém, nhưng tửu phẩm không tệ.
Lam Vong Cơ không trả lời ngay, chỉ là tiếp tục lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, Nguỵ Vô Tiện đi qua, tự nhiên đưa tay ra định đẩy vài cọng tóc rơi trên mặt y, nhưng tay lại bị Lam Vong Cơ giữ lấy.
"?" Nguỵ Vô Tiện cố gắng dùng sức một chút, không rút tay ra được nên cũng kệ luôn: "Có đau đầu không? Ngươi mới vừa rồi sơ ý uống nhầm rượu, ngủ mất, nếu thấy khó chịu thì nói ta biết".
Dứt lời quay đầu lại phía Lam Khải Nhân nói: "Thúc phụ, ta có thể đưa Lam Trạm trở lại Tĩnh....." còn chưa nói xong, gương mặt bị kéo mạnh trở lại, dùng sức mà kéo, mặt Lam Vong Cơ gần ngay trước mắt, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, bốn cánh môi dán chặt vào nhau.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt
Ngay sau đó trừng lớn hai mắt: "..... Ơ? Ưm ưm ưm!"
Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đều đang ở đó! Lam Trạm đây là đang làm gì vậy?!
"Ưm ưm ưm ưm ô!!!" Đầu lưỡi! Đầu lưỡi vẫn đang vươn ra!!!. Truyện Võng Du
Nguỵ Vô Tiện định giãy giụa, có ý lui về phía sau, Lam Vong Cơ lại càng giữ chặt hắn hơn, dùng lực mạnh đến nỗi khiến hắn hơi đau, môi răng triền miền càng thêm hung hãn, xâm nhập tiến vào một cách bá đạo mà càn quét khắp trong miệng, môi lưỡi quấn quýt, hôn hắn đến mức choáng váng say mê, không còn chút sức lực nào để chống cự.
Toàn bộ thân thể mềm nhũn ra, thiếu điều quỳ ngã trên mặt đất, thì đã bị ôm eo kéo sát vào lòng ngực, càng hôn mạnh mẽ hơn.
Nguỵ Vô Tiện cũng không biết là do sợ hãi hay do bị hôn mà hồn phách lên mây hết trơn, sau lưng truyền đến một loạt tiếng động lạ, sau đó chính là giọng nói phấn khởi dị thường: "Đệ đệ! Em dâu! Các ngươi không xem ánh trăng tuyệt đẹp này nè!!! Ở đó làm cái gì vậy!!!!"
Lam Hi Thần rốt cuộc không thổi tiêu, chạy tới đây xem bọn họ.
Nháy mắt hoàn hồn, cuối cùng không biết Nguỵ Vô Tiện lấy sức lực từ đâu đẩy Lam Vong Cơ vẫn đang muốn tiếp tục ra: "Lam Trạm! Ngươi tỉnh lại! Ngươi đây là còn say sao! Huynh trưởng và thúc phụ đều đang ở đây đó!"
Lam Vong Cơ để hắn thoát được, lộ ra vẻ mặt không vui hiếm thấy, nhanh như cắt ra tay bắt hắn lại.
Nguỵ Vô Tiện trước khi cái miệng bị lấp kín đã kịp tranh thủ khoảnh khắc cuối cùng, vội vàng nói: "Khoan đã __ Lam Trạm, chúng ta trở về Tĩnh Thất! Trở về Tĩnh Thất rồi ngươi muốn làm gì cũng được __!"
Tuy rằng hiện tại chỉ là hôn hắn, cũng không cảm thấy Lam Vong Cơ sẽ làm ra hành động gì khác người, nhưng người ta khi đã uống say thì căn bản đâu có giống bình thường, nếu cứ tiếp tục thế này, ai mà biết Lam Vong Cơ còn muốn làm gì nữa?
Ít nhất trở về Tĩnh Thất, sau khi tỉnh rượu Lam Vong Cơ sẽ không bị xấu hổ!
Lam Vong Cơ nghe vậy, rốt cuộc có phản ứng, đột nhiên khuỵu gối bế ngang Nguỵ Vô Tiện rồi như một cơn gió chạy ra ngoài.
Lam Hi Thần ở phía sau la to: "Đệ đệ! Đệ đệ!!! Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh!! Ngươi mau buông em dâu xuống!!!"
Âm lượng vang vọng, hoàn toàn khiến mọi người kinh động mà chạy lại đây, Lam Vong Cơ nghe tiếng không đáp, cũng không quay đầu lại, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Nguỵ Vô Tiện lấy hai tay che mặt vùi đầu vào ngực Lam Vong Cơ, thầm nghĩ: Vậy ngươi có nhớ rõ trong Vân Thâm Bất Tri Xứ không được ồn ào không.....
Còn lại tại chỗ, Lam Khải Nhân không thể nói nên lời nào sau khi tình thế trở nên tồi tệ hơn, chòm râu không ngừng rung rung.
Xem xét danh mục quà tặng, phát hiện thấy có tặng rượu, hơi nghi ngờ nên tới đây xem xét, liền thấy Lam Hi Thần trên nóc lương đình nhảy qua nhảy lại thổi Liệt Băng, còn Lam Vong Cơ thì gục đầu bất tỉnh nhân sự trên bàn, chỉ còn có mỗi Nguỵ Vô Tiện tỉnh táo.
Hai môn sinh đắc ý, thế mà thực sự đã uống rượu.
Chờ cái tên nằm sấp kia dễ dàng tỉnh lại, vốn tưởng rằng ít nhất có thể xử lý trước được một đứa, thì thấy Lam Vong Cơ chụp lấy Nguỵ Vô Tiện đang nghiêng người, trước mặt người khác cứ thế... cứ thế mà làm cái việc vô liêm sỉ! Còn đứa kia thấy thế rốt cuộc bằng lòng từ trên nóc nhà nhảy xuống, chạy tới xem.
Lung tung rối loạn, quả thực không thể nhìn nổi mà!
Lại thêm Lam Vong Cơ liền mang Nguỵ Vô Tiện trên mặt tràn ngập vẻ ngây ngốc chạy mất, Lam Hi Thần thì ở phía sau cao giọng ồn ào khiến các môn sinh khác chạy tới...
Râu rung rung một hồi, mũi đột nhiên thở ra một hơi, Lam Khải Nhân không thể nhịn được nữa bộc phát gầm lên giận dữ: "Toàn bộ cút trở về phòng úp mặt vô tường suy nghĩ cho ta!"
Một tiếng này, phỏng chừng toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ đều nghe thấy __ người cần nghe không ai biết là có nghe thấy hay không, Lam Vong Cơ thoạt nhìn thì là ôm Nguỵ Vô Tiện bay nhanh về Tĩnh Thất rồi đó, nhưng úp mặt vô tường thì khẳng định là không thể trông mong gì, về phần Lam Hi Thần.... không có môn sinh nào bắt được y xuống khỏi nóc nhà.
Chịu đựng một lúc lâu sau, thiếu chút nữa muốn phát bệnh, rốt cuộc Lam Khải Nhân đã bình tĩnh lại, xanh mặt kêu mấy môn sinh đang luống cuống đi chuẩn bị trà giải rượu, chờ Lam Hi Thần xuống thì rót cho y uống, rót đến khi nào tỉnh mới thôi.
Không cần đưa đến bên Tĩnh Thất, có đưa đến cũng không có ai ra nhận đâu!
Dặn dò xong, hung hăng phất tay áo bỏ đi.
- ------------
(Ha ha... đọc vui ghê! Lam thị song bích còn đâu nhã chính)
Ngày mai mình gói bánh chưng nên tối nay ráng post một chap rất vui này, sợ mai không có thời gian:)