[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 61: (H)




Ngày đó bọn họ đương nhiên chưa trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, dù sao Lịch Dương cách Cô Tô rất xa, dốc hết sức ngự kiếm không ngừng nghỉ cũng tốn không ít thời gian.

Nguỵ Vô Tiện lưu luyến chợ, vô tình hữu ý mà lỡ đi dạo tới khi trời tối, nếu lúc này vẫn khăng khăng ra khỏi thành, thì chỉ sợ đi không được bao xa lại phải ngủ ở nơi hoang dã, không bằng dứt khoát nghỉ một đêm ở thành Lịch Dương, dưỡng đủ tinh thần sáng mai lại khởi hành __ tuy không phải là không thể ngự kiếm vào ban đêm, nhưng nếu không cần thiết thì không làm như thế.

Thấy Lam Vong Cơ không ngăn cản hắn kéo dài thời gian, cuối cùng dứt khoát dừng bước trước một gian khách điếm, Nguỵ Vô Tiện biết Lam Vong Cơ là chiều theo ý hắn, trong lòng rất cao hứng, nhưng còn chưa kịp nói, thì lão bản nương đã từ trong khách điếm lao ra, nhiệt tình mời vào.

Đã có ý dừng chân, hai người cũng không chậm trễ, bước luôn vào đại sảnh. Bên trong sắp xếp sạch sẽ, tuy không thể nói là sang trọng, nhưng phong nhã, lão bản nương là một nữ tử Trung Dung, hương vị Lam Vong Cơ dính trên người Nguỵ Vô Tiện quá rõ ràng, liếc mắt một cái có thể biết hai vị thiếu niên đã sớm kết khế, lại xem cách hai người ăn mặc, vững dạ tin tưởng, tự mình dẫn người lên cầu thang, cho bọn hắn xem phòng.

Lầu một có nhiều người ăn cơm, lầu hai cũng náo nhiệt, làm như đã kín hết, trên hành lang người đi lại không ít, lầu cao nhất mới là có một số phòng thượng hạng, đều còn trống, đường đi lên cũng yên tĩnh, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hài lòng, Lam Vong Cơ xưa nay thích yên tĩnh, trên này dường như không nghe âm thanh ầm ĩ từ phía dưới truyền lên, đại khái cũng có chú trọng đến vấn đề cách âm.

Lão bản nương mở cửa phòng mời bọn họ tiến vào: "Hai vị tiểu công tử, còn muốn xem phòng khác không? Bố trí không khác biệt lắm, nhưng nội thất có khác nhau".

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không cần, lấy phòng này đi".

Lão bản nương vui mừng, biết quan hệ của bọn họ tất nhiên không cần hỏi thêm là muốn một phòng hay hai phòng, thay vào đó quảng bá đồ ăn của khách điếm, Nguỵ Vô Tiện muốn ăn, hỏi han lão nương vài câu đều được trả lời nhanh nhẹn, khi ra ngoài đóng cửa lại cho bọn họ, nhấc váy xuống lầu căn dặn người thu xếp.

Như bà đã nói, tay nghề của nữ đầu bếp khá tốt, khẩu vị món ăn không tồi, lại làm theo yêu cầu có món cay có món thanh đạm, hương vị khi bưng lên rất là thơm ngon.

Cơm xong, tiểu tử phụ trách việc dọn dẹp tay chân nhanh nhẩu, biết bọn họ muốn tắm gội, liền nhanh chóng đưa nước ấm tới, Nguỵ Vô Tiện dây dưa với Lam Vong Cơ một chặp, Lam Vong Cơ không đáp ứng, hắn đành phải đi tắm trước, tắm xong mặc trung y muốn nhảy lên giường thì bị ngăn lại.

Lam Vong Cơ ôm eo hắn nói: "Lau khô tóc"

"Ta không..." Nguỵ Vô Tiện tiếp tục vươn tay về phía giường ngủ, Lam Vong Cơ không cho, Nguỵ Vô Tiện giãy giụa nửa ngày không tiến được nửa tấc tới giường, mới nói: "Ta mệt mà, để một chút nữa làm"

Lam Vong Cơ lắc đầu, đem hắn đến ngồi trước bàn, mang khăn vải tới, nghiêm túc lau khô mái tóc ướt đẫm của Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện để y lau khô xong liền ngả người ra sau, làm ra vẻ thật sự mệt muốn chết không động đậy gì, Lam Vong Cơ liền ôm hắn lên giường sắp xếp ổn thoả, rồi mới tự đi tắm.

Tắm gội xong, cũng chỉ mặc trung y tóc xoã ra, nhưng đi tới lại thấy người trên giường đang lăn lộn rất vui vẻ.

"......"

Thấy y lập tức vui sướng hô to: "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường, Nguỵ Vô Tiện lăn lại lấy tay ôm chặt eo của y, ngẩng mặt bốn mắt giao nhau với Lam Vong Cơ.

Lấy tay xoa xoa đầu tóc của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Mệt rồi đi ngủ"

Người nọ đáp lại ngay: "Ai? Ta không mệt nha".

"......." Lam Vong Cơ dừng một chút, "Ngươi mới vừa rồi... không phải nói là mệt sao?"

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, ra vẻ vừa nhớ ra là có chuyện này, mỉm cười nói: "Không mệt đâu, giờ này còn chưa tới giờ hợi mà".

Nói xong quỳ lên bên cạnh y, cả người dán sát lại, liếm liếm môi, hôn hôn lên cần cổ trắng nõn của Lam Vong Cơ, tinh tế mà hôn một hồi. . Tiên Hiệp Hay

Sau một lúc lâu tách ra giương mắt nhìn Lam Vong Cơ một chút, ý tứ rõ ràng.

Hai mắt thanh thanh lãnh lãnh nhìn thẳng vào hắn, Nguỵ Vô Tiện lại giơ tay nghịch hàng lông mi mảnh dài của Lam Vong Cơ, tiến đến môi gần như dính vào môi, nhưng lại giữ một khoảng cách cực mỏng không chạm vào, mười món tay Lam Vong Cơ đặt trên đùi chậm rãi cuốn lên.

"Nguỵ Anh"

Trong không khí bắt đầu phát tán một mùi hương rượu ngọt ngào, Nguỵ Vô Tiện cười mỉm mỉm mà ừ một tiếng: "Như thế nào?"

Hơi thở ấm áp phả vào giữa hai người, hai hàng mi dài mảnh cọ sát vào nhau.

Lam Vong Cơ rốt cuộc vòng lấy lưng hắn ôm về phía trước, Nguỵ Vô Tiện bị động tác này làm cho hắn chủ động hôn lên, Lam Vong Cơ liền cúi người ấn hắn ngã ra giường, tay kia đỡ lấy gáy hắn để không bị đập xuống, Nguỵ Vô Tiện không để ý mấy thứ đó, chỉ cảm thấy mỹ mãn mà ôm cổ Lam Vong Cơ, vừa ôm chặt vừa hôn lên.

Những gì xảy ra tiếp theo là đương nhiên, trung y màu trắng tản ra, lộ ra thân hình hãy còn mang hơi thở ngây ngô thiếu niên, Lam Vong Cơ rút đi hạ y của Nguỵ Vô Tiện, đem đôi chân thon dài trắng nõn hướng về phía trước tách ra, vặn bung điểm nhỏ màu hồng phấn ẩn nấp giữa hai cánh mông mềm mại, dương v*t bừng bừng khí thế để lên, ma sát ngay chỗ đó, rồi đâm vào lối vào nhỏ hẹp để xâm nhập vào bên trong.

Vừa tiến vào, Nguỵ Vô Tiện không tự chủ được mà ngẩng cổ lên, thân thể run nhè nhẹ, nghẹn một hơi cho đến lúc Lam Vong Cơ hoàn toàn tiến vào.

Bên trong ẩm ướt mà mềm mại, dường như trời sinh ra là để chứa vật ấy của người bên trên hắn, dịu ngoan vô cùng mà ôm lấy dương v*t cực đại của Càn Nguyên, Nguỵ Vô Tiện muốn nuốt hết cự vật đó, ban đầu tỏ ra phải dùng hết sức, chỉ là nếu căng quá mức thì sẽ cố gắng thả lỏng lại.

Sâu bên trong cơ thể nhanh chóng bắt đầu ra nước, chỉ tiết ra ở bên trong không chảy ra ngoài, nhưng cả hai người đều có thể cảm nhận được bên trong Nguỵ Vô Tiện ngày càng trở nên ướt át hơn.

Thích ứng một lát, hít hai hơi, xoay chuyển tròng mắt, Nguỵ Vô Tiện càng dùng sức vòng tay ôm chặt Lam Vong Cơ: "Có thể rồi..."

Lam Vong Cơ gật đầu, hôn hôn trán hắn, rời ra khỏi một chút liền đâm trở về, eo Nguỵ Vô Tiện vặn một chút liền bị nắm chặt, Lam Vong Cơ nhanh chóng sau vài lần ra vào bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, Nguỵ Vô Tiện vô thức phát ra vài tiếng nức nở, lúc sau là kêu lên, làm như mỗi lần Lam Vong Cơ đỉnh một cái là kêu một tiếng.

Cũng không phải là cố tình, chỉ là nhịn không được phải kêu lên.

dương v*t Lam Vong Cơ trời sinh hơi hơi cong lên trên, mỗi một lần đều có thể cọ chính xác vào chỗ mẫn cảm nhất đó của Nguỵ Vô Tiện, tay lại cứ liên tục vuốt ve hoặc dùng răng khẽ cắn đầu v* trái của hắn, làm cho chỗ nhô lên ban đầu chỉ nho nhỏ màu đỏ nhạt sau thành sưng to đỏ thắm, kích thích người ta nếu không kêu thành tiếng, thì sẽ nghẹn đến chết mất.

Dù sao mỗi lần hắn và Lam Vong Cơ làm chuyện này trong Tĩnh Thất, đều không bị áp lực phải kềm nén âm thanh, cứ theo lực đỉnh lộng của Lam Vong Cơ mà kêu to kêu nhỏ, bị làm cho tàn nhẫn, giọng nói còn có thể trở nên mềm mại đến mức dường như chảy thành nước, dùng giọng nói này để xin tha chỉ có phản tác dụng.

Đến khúc sau giọng nói thường trở nên khàn, càng gợi dục nhiều hơn.

Chỉ là lúc này, nghe hắn rên rỉ một hồi, Lam Vong Cơ cố dừng lại, kêu hắn: "... Ngươi... nhỏ giọng một chút".

Một giọt nước bọt ấm áp rơi xuống, đậu trên bờ vai loã lồ của hắn, Nguỵ Vô Tiện càng siết chặt lấy y: "Nhị ca ca, ngươi không thích ta kêu à? Ở trong Tĩnh Thất ngươi không có ngăn cản ta...."

"Nơi này, không có cấm chế"

Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển một hồi, hơi chậm lại một chút, cười nói: "Thế thì có sao đâu? Mới vừa rồi đưa nước, tiểu nhị nói hôm nay trên đây chỉ có chúng ta ở, ngươi nghe thử, yên lặng như vậy, âm thanh náo nhiệt bên dưới không truyền lên... ta lại không ồn ào lắm, chắc chắn là không ai nghe thấy".

Dứt lời, làm như bất mãn chuyện Lam Vong Cơ ngưng lại, bỗng nhiên hung hăng thít chặt một cái, trong chớp mắt nghe được tiếng thở nặng nề của y.

"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ nhìn hắn, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên tơ máu, thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn là dáng vẻ không sợ hãi như vậy, hai tay siết chặt, đỉnh vào thật mạnh.

"A ___"

Nguỵ Vô Tiện vội vàng che vùng bụng dưới: "Ngươi nhẹ chút... nhẹ chút... Lam Trạm...."

Vừa tỏ vẻ muốn trốn liền bị bóp eo dùng sức kéo trở về, nhưng Nguỵ Vô Tiện đồng thời cũng có ý muốn trêu đùa một chút, ngẩng đầu muốn ngậm lấy vành tai ửng hồng để nói hươu nói vượn, nhưng không ngờ Lam Vong Cơ dường như bị thuyết phục bởi lời nói của hắn, đỉnh càng mạnh hơn, mặc kệ Nguỵ Vô Tiện kêu đến thê thảm, vẫn giữ chặt người hắn, càng thâm nhập thường xuyên sâu vào trong hơn.

Chỗ kết hợp ướt đến chịu không nổi, Lam Vong Cơ mỗi lần thọc vào rút ra đều mang theo nước từ trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, thấm vào chăn đệm bên dưới thành một mớ hỗn độn, Nguỵ Vô Tiện cả mặt ửng hồng, biểu tình có chút mê ly, nếu bị đỉnh quá sâu thì sẽ hơi hơi nhíu mày.

Đã phát tiết qua một lần, hắn nếu không ở trong kỳ mưa móc thì sẽ không quá nhạy cảm đến mức liên tục lên cao trào, nhưng thân thể Khôn Trạch vẫn là nhịn không tốt, Nguỵ Vô Tiện không thể nhịn để lên đỉnh cùng lúc với Lam Vong Cơ, chắc chắn là sẽ phát tiết trước, hiện tại cả người đều bị thao lộng đến mức vừa ướt vừa mềm, dương v*t hơi cứng vẫn đang chảy thanh dịch.

Có chút không cam lòng, bỗng nhiên không biết lấy sức lực ở đâu, lật lại, cưỡi lên người Lam Vong Cơ.

Cơ thể ở tư thế từ trên cao nhìn xuống, Nguỵ Vô Tiện rất là hài lòng ôm sát Lam Vong Cơ, cắn vành tai y mà nỉ non: "Lam Trạm ngươi thật quá đáng... muốn ta kêu nhỏ, còn dùng sức như vậy...."

Lam Vong Cơ đỉnh một cái, hắn lại a một tiếng, tư thế cưỡi như vầy khiến Lam Vong Cơ có thể vào càng sâu hơn, Nguỵ Vô Tiện đặc biệt thích, nhưng cũng dễ dàng chịu không nổi.

Lần này còn đụng vào cửa cung khang, chỗ đó đang khép chặt, bị đầu dương v*t thọc vào, quanh thân như bị điện giật, hạ thể gắt gao cắn chặt lấy dương v*t Lam Vong Cơ, trước mắt chỉ thấy một màu trắng xoá, mà vẫn một hai phải nói chuyện.

"Được nha Lam Trạm, ngươi..." bị đỉnh vào chỗ đó, thần sắc hắn khó nén sự hưng phấn nhưng lại có chút sợ hãi, để Lam Vong Cơ xâm nhập đến chỗ sâu nhất, bất kể bao nhiêu lần hắn vẫn đều sợ, nhưng lại chờ mong, không thể hiểu nổi việc đó tuy cảm thấy khủng bố, nhưng sâu trong bản năng lại khát khao.

Đang thở hồng hộc vậy mà vẫn khăng khăng đi trêu chọc, kích thích Lam Vong Cơ: "Nhị ca ca, muốn ta mở nơi đó ra cho ngươi không..."

Chợt nghe cách đó không xa đột nhiên có tiếng cửa phòng mở ra, ngay sau đó cách vách có tiếng người vang lên.

『Khách quan, đây là phòng cao cấp, ngài xem có vừa lòng không....』

Hai người đồng thời biến sắc.

Mới vừa rồi tập trung làm, nên căn bản không phát hiện ra từ lúc nào có người lên tầng lầu này, Nguỵ Vô Tiện kêu đến không kiêng nể gì, âm lượng hoàn toàn không khống chế, cũng không biết có bị nghe thấy chưa.

"......"

"......"

Liếc nhìn nhau, cả hai cũng im lặng, Nguỵ Vô Tiện càng duy trì tư thế cưỡi lên người Lam Vong Cơ, cứng đờ không dám nhúc nhích.

Bên kia tiếp tục, một giọng nam bình tĩnh trả lời: 『Khá tốt, nương tử ta sợ ồn ào, ta đang vốn lo lắng ở dưới ồn ào như vậy sẽ truyền lên đây』.

Giọng nữ nũng nịu nói tiếp: 『Đúng đó phu quân, ta mới đây... hình như còn nghe thấy âm thanh gì đó ở trên hành lang』.

Giọng nói của tiểu nhị rất quen thuộc, hẳn là người mới vừa rồi đưa nước ấm cho bọn hắn, vội vàng nói: 『Khẳng định đó là âm thanh dưới lầu truyền lên, hai vị chỉ cần đóng cửa phòng lại, bảo đảm yên tĩnh ngay.』

『Cũng đúng, vừa bước vào đây thì không nghe âm thanh gì nữa, được rồi, lấy phòng này』

『Dạ được!』

Lại một loạt tiếng động, nam nhân dặn dò xong điều gì đó, tiểu nhị đi ra ngoài, đóng cửa lại, nữ tử nhỏ giọng nói chuyện với phu quân.

Bên cạnh có người ở, hai phòng lại sát nhau, cho nên là có thể nghe thấy động tĩnh của nhau!

Nguỵ Vô Tiện đầy mặt không thể tin nổi, biết rằng như thế này, thì dường như định dứt khoát cứ an phận như vậy mà đi ngủ.

"......." Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ngươi như thế nào?"

Đại khái là nếu Nguỵ Vô Tiện yêu cầu dừng lại, thì sẽ dừng lại, mặc kệ chính mình cũng rất là khó chịu.

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, vùi mặt vào hõm vai của y: "Ta... còn chưa được..."

Cho dù mới bị dọa hết hồn, nhưng thân thể mới bị đỉnh qua chỗ kia đang rất hưng phấn, căn bản không thể chịu nổi việc dừng lại.

"Lam Trạm.... Lam Trạm.... Ngươi động đi, ta có thể nén giọng lại, nói nhỏ thôi, bọn họ sẽ không nghe được..."

Lam Vong Cơ không làm ngay, tựa hồ còn do dự.

Nguỵ Vô Tiện kéo vạt áo y thúc giục: "Ngươi nhanh lên, thật sự... hiện tại dừng lại ta sẽ chịu không nổi"

"......"

Đắn đo một lát, Lam Vong Cơ bắt đầu chậm rãi động lên, Nguỵ Vô Tiện mím môi, nhắm hai mắt, cảm giác vật to khoẻ nóng bỏng trong cơ thể đang từng chút từng chút đụng vào cung khẩu, lúc đầu hơi chậm, hơi nhẹ, Nguỵ Vô Tiện còn có thể nhịn xuống không kêu, nhưng ngược lại thân thể không chịu nổi việc đưa đẩy từ tốn như vậy, bất giác vặn eo hưởng ứng, sau đó Lam Vong Cơ bóp mạnh ngay vòng eo hắn, hô hấp nặng nề lên mấy phần, trong chớp mắt lực đạo đâm vào không khống chế được bỗng nhiên mạnh lên.

"!" Nguỵ Vô Tiện lập tức bịt miệng, cố gắng không kêu ra tiếng.

Lam Vong Cơ dừng lại: "Xin lỗi, ta nhẹ một chút..."

Nguỵ Vô Tiện liều mạng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi cứ tiếp tục... không sao, cứ như vậy, ta có thể nhịn xuống......"

Nửa vời như vậy, bao lâu nữa hai người mới có thể kết thúc? Thà nhanh lên một chút.

Lam Vong Cơ đã hiểu ý hắn, nói: "Nếu ngươi không chịu nổi, nói cho ta"

Nguỵ Vô Tiện gật đầu lia lịa, Lam Vong Cơ liền đẩy nhanh tốc độ, mỗi lần lại mạnh và sâu hơn một chút, chỉ chốc lát Nguỵ Vô Tiện liền cảm thấy một tay che miệng không đủ, dùng cả hai tay, tiếng hưm hưm khó nhịn được vẫn liên tục phát ra, cũng không còn sức mà đưa đẩy hưởng ứng nữa, toàn dựa vào động tác ôm của Lam Vong Cơ.

Mỗi khi nhịn không được muốn kêu ra tiếng, liền mơ hồ nghe tiếng người ở cách vách, đành nghẹn trở về.

Cú đâm mở cung khẩu kia trong chớp mắt làm cho Nguỵ Vô Tiện thật sự không còn gì có thể chống đỡ được nữa, cúi đầu cắn vào vai Lam Vong Cơ, cắn đến tàn nhẫn, dường như cắn muốn chảy máu, Lam Vong Cơ lại không kêu một tiếng, cứ để hắn cắn mạnh, đợi cho hắn thích ứng một hồi, bắt đầu càng kịch liệt mà xâm chiếm, liên tục va chạm vào chỗ cực kỳ mẫn cảm kia.

Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng không cắn vào vai Lam Vong Cơ được nữa, bị đỉnh đến mức há miệng ra, phát ra vài tiếng thở dốc, lại cắn lần thứ hai, lần này là cắn chặt trung y của Lam Vong Cơ.

"Ô... A...."

Toàn thân tê dại mà còn muốn oán trách, trong lúc bị đỉnh liên tiếp mà vẫn tranh thủ nói: "Này có... này có... giữa hai phòng sát nhau.... A......"

Nhịn không được càng cắn chặt lớp vải, vừa chịu đựng lại vừa tiếp tục: "..... lại không có cách âm.... Ưm....."

"Thật là.... Thật là....."

"...... Lẽ nào.... lại như thế...." Vẫn kiên trì muốn nói cho hết câu.

Lam Vong Cơ: "......."

Một bộ trung y ngay ngắn đều bị vò nát, Lam Vong Cơ đương nhiên là không để ý, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện chịu đựng đến mức khó chịu, an ủi vỗ tấm lưng mướt mồ hôi của hắn, tăng tốc độ lên.

Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc không tìm được chút khoảng trống nào, nước mắt chảy hai hàng, nhìn cực kỳ đáng thương và uỷ khuất.

Đúng thật là cũng tự thấy uỷ khuất, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn phải nhịn không kêu ra tiếng, rõ ràng là không thấy ai cả, nghĩ là sẽ không bị ai nghe thấy nên mới đi trêu chọc, nhìn bộ dáng thú vị của Lam Vong Cơ khi không muốn tiếng kêu của hắn bị nghe thấy, nhưng cuối cùng thế nào mà người phải chịu đủ quả đắng lại là hắn!

Càng nghĩ càng không thể tưởng tượng được, nhịn không được nức nở hai tiếng: "Lam Trạm....."

Tiếp tục nghiến răng ở trên vai y.

Rốt cuộc mong đến lúc Lam Vong Cơ kết thành nút ở trong thân thể hắn, gắt gao giữ chặt hắn, một cỗ dịch nóng hổi đột nhiên bắn vào thành cung khang, cung khang nhỏ hẹp bị rót đầy tinh dịch, Nguỵ Vô Tiện không thể chịu nổi nữa, đột nhiên đẩy Lam Vong Cơ ngồi thẳng người lên.

Mở miệng muốn kêu, Lam Vong Cơ lại kéo hắn xuống, dùng nụ hôn chặn lại tiếng kêu.

Bị hôn, cả người Nguỵ Vô Tiện run rẩy hồi lâu, rốt cuộc kiệt sức mà tiết ra, một dòng dịch màu trắng đục phun tung toé giữa vùng bụng dưới của hai người.

Cao trào qua đi, cuối cùng mềm như bông mà nằm xoài xuống giường, Nguỵ Vô Tiện để cho Lam Vong Cơ ôm, nằm bất động.

Lam Vong Cơ khẽ hôn hắn, nhìn thấy hắn quả nhiên bị nghẹn đến mức khoé mắt phiếm hồng, suy nghĩ đợi lát nữa lấy khăn dấp nước đắp lên cho hắn.

Chỉ là trước hết, phải chờ cho hương vị trong phòng tan bớt đi, mới có thể kêu người đổi thau nước để tắm lại.

Nguỵ Vô Tiện lúc này mặc kệ một thân hỗn độn, cũng không biết khoé mắt của mình đỏ ké không giảm, cọ cọ vào ngực Lam Vong Cơ, càng ngửi thấy mùi đàn hương ngào ngạt rồi ngủ luôn. Vốn dĩ mấy ngày liền thí nghiệm trận pháp tốn sức rất nhiều, hơn nữa ngủ ngoài trời mấy hôm, hôm nay đã lâu mới được nằm giường thoải mái, lại lăn lộn hơn nửa canh giờ, thật là mệt nhọc.

Lam Vong Cơ không cản trở hắn, nghĩ chậm chút nữa mới có thể có nước, người ngủ rồi cũng được, y vẫn có thể ôm đi tắm.

Nghe tiếng hít thở dần dần đều đặn, ánh mắt khó tránh vẻ nhu hoà, hôn một cái lên đôi môi mềm mại kia, đem người ôm sát vào một chút.