Ở khu vực nghỉ ngơi của Cô Tô Lam thị.
Lam Hi Thần nói: "A Tiện, xem ra Vong Cơ không nói cho ngươi, ta lần trước cũng sơ sót, không nhắc nhở ngươi trước một tiếng."
"Mạt ngạch Cô Tô Lam thị có ý nghĩa『tự mình quy thúc』, điểm này người ngoài đều biết, ta nghĩ ngươi cũng không phải là không biết. Nhưng, trừ điều đó ra, tổ tiên lập gia Lam An của Cô Tô Lam thị có lời rằng, chỉ có trước mặt mệnh định chi nhân (người mà số mệnh đã định), khuynh tâm nhân (người mình yêu), mới có thể không cần bất kỳ điều quy thúc nào, cho nên mạt ngạch của chúng ta không thể tuỳ ý để người khác chạm vào, không thể tuỳ ý gỡ xuống, càng không thể buộc trên người của người khác, tất cả những điều này đều là cấm kỵ. Chỉ có... quan hệ giống như giữa ngươi và Vong Cơ mới có thể như thế".
"Ngoài ra, mạt ngạch đối với Cô Tô Lam thị mà nói, là một vật trân quý cực kỳ riêng tư nhạy cảm, hành động mới vừa rồi của ngươi, là cực kỳ không thích hợp để làm trước mặt người ngoài..."
Làm như phát hiện thấy ngữ khí của mình hơi nghiêm túc quá, nên Lam Hi Thần dừng một chút, thật ra thì Nguỵ Vô Tiện cũng không có gì không đúng, chỉ là trước mặt người khác làm một việc có chút không thích hợp lắm, vẻ mặt hơi giãn ra, đang muốn lấy ngữ khí ôn hoà một chút để chấm dứt đề tài này, thì Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên đứng lên, chạy trốn ra ngoài, hắn vừa chạy đi, thì Lam Vong Cơ ngay sau đó đuổi theo sau.
"......."
Lam Hi Thần bỗng nhiên nghĩ, có lẽ hắn biết vì sao Vong Cơ vẫn luôn không nói chuyện này cho Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện không phân biệt đường nào, chỉ đơn giản là muốn chạy tới một nơi không có ai, vịn vào một thân cây, đứng bất động.
Lát sau nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến.
Dần dần đi chậm lại, cố tình giẫm lên mấy cành khô lá rụng để báo cho hắn biết.
Nửa ngày không một tiếng động gì.
"......"
"......"
Hắn không nói một lời nào, Lam Vong Cơ cũng chỉ lẳng lặng đứng chờ ở đó.
Mới vừa rồi có cảm giác một nửa lượng máu dồn hết lên đầu, không nghĩ gì nhiều cứ thế chạy đi.
Làm sao có thể không hiểu ý của Lam Hi Thần? Hành động kia của hắn, chính là hành động tán tỉnh Lam Vong Cơ trước mặt mọi người!
Chẳng trách những môn nhân Lam thị khác có mặt ở đấy tất cả đều là... tất cả đều là ánh mắt quỷ dị khó hiểu như thế.
Nhưng hắn thật sự không biết, Lam Vong Cơ chưa từng nói cho hắn biết, chỉ tỏ ra Nguỵ Vô Tiện nếu muốn thì có thể lấy, ở trong Tĩnh Thất tháo xuống không dưới 100 lần, cầm mạt ngạch ngủ cả đêm cũng có, nhất định phải thường xuyên có. Còn nói đến trói... Lam Vong Cơ cũng từng trói hắn. Nguỵ Vô Tiện mới đầu chỉ là kinh ngạc, còn cảm thấy thú vị, hắn làm sao biết đó là có ý nghĩa gì?
Ai mà biết Lam Vong Cơ không nói rõ ràng còn lấy mạt ngạch trói hắn là có những ý tứ gì.
Không phải là chuyện đùa nha __
Càng nghĩ càng không thể nghĩ ra được, tuy rằng Lam Hi Thần cũng nói hắn vốn dĩ có thể, nhưng đây thật sự là.....
Hít sâu mấy hơi thở, Nguỵ Vô Tiện vẫn vịn vào thân cây, chậm rãi nói: "Lam Trạm, ngươi nói xem tại sao ngươi lại không nói cho ta biết, ta ở trước mặt người khác tháo mạt ngạch của ngươi xuống, ngươi vẫn còn gặp được người khác à?"
Lam Vong Cơ nói: "Gặp"
"......." Nguỵ Vô Tiện nghẹn một chút.
Một lát sau mới ném ra một câu: "Vậy ta sẽ không gặp ai"
Lam Vong Cơ gật đầu: "Tốt"
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn y, "Ngươi nói cái gì?"
Lam Vong Cơ đi tới, giữ chặt hắn, nói: "Trở về"
Nguỵ Vô Tiện: "......"
"Ngươi từ từ đã! Ta chỉ đùa thôi! Ta có thể gặp người khác, mạt ngạch là của ngươi, tại sao ta lại không thể gặp ai nữa chứ? Hiện giờ còn sớm, thứ tự còn chưa công bố, ta không muốn quay về! Ui! Đừng phớt lờ ta, ngươi có nghe không? Lam Trạm, Lam Vong Cơ ___!!!!
Cũng may khi đang ngang qua khu nghỉ ngơi của Cô Tô Lam thị thì bị gọi một tiếng, Lam Vong Cơ cũng không thật sự muốn kéo hắn trở về phòng ngủ, bình thản ung dung mà kéo Nguỵ Vô Tiện quay lại.
Tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, chỉ là không khí khác với hồi nãy, một vị trưởng bối Lam gia đi qua chỗ hai người, mở miệng nói: "Không tệ"
Nguỵ Vô Tiện: "?"
Lam Hi Thần nhìn thấy là biết bọn họ chưa nghe tin này, mỉm cười nói: "Vừa rồi đã có kết quả thành tích, các ngươi chạy đi nên đã bỏ lỡ, bốn vị trí đầu, thì A Tiện và Vong Cơ cùng đứng nhất, chúc mừng"
Sau đó có nói, Kim Tử Hiên đứng thứ ba, thứ tư là Giang Trừng.
"Làm rất tốt" bên cạnh có người nói.
Nguỵ Vô Tiện phản ứng kịp thời, cười hì hì cám ơn, được một phen khích lệ, sau đó biết được vào ngày cuối cùng những phần thưởng mà Ôn gia chuẩn bị, sẽ được trao cho những đệ tử thiếu niên thành danh trong bảy ngày qua, nghe nói không tệ.
Nói xong thì giải tán.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu nói: "Lam Trạm, chúng ta lại ngang tài ngang sức".
Lam Vong Cơ: "Ừm"
Từ lần đầu tiên so chiêu, bọn họ ngoại trừ phần chuyên môn của mỗi người, nếu không có bất ngờ, thì dường như mỗi lần động thủ đều là không phân cao thấp, kết quả này, cũng không có gì ngạc nhiên, tâm tình vui vẻ, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì: "Ta còn nghĩ rằng lần này ta sẽ thắng ngươi đó".
Lam Vong Cơ nói: "Có thể đấu lại"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đáng tiếc... ta cũng chỉ có thể tham gia trận này, mặc kệ vậy, chúng ta đi tìm Giang Trừng đi! Ra đây lâu như vậy hắn cũng chưa lại đây hỏi ta, nhất định là không trụ được tới cuối cùng, bắn nhầm người giấy bị loại trước nên không dám đi tìm, đi nào! Đến lượt ta đi tìm hắn!"
Lam Vong Cơ nghe vậy làm như nhớ ra điều gì đó, nhìn hắn một cái, lại không nói ra, chỉ là gật đầu.
Vừa đến khu vực nghỉ ngơi của Vân Mộng Giang thị, Nguỵ Vô Tiện nhìn khắp xung quanh, lập tức tìm thấy người, mở miệng chế giễu: "Giang Trừng! Ngươi bắn nhầm người giấy rồi bị loại sớm nên không dám tới tìm ta có phải không?"
Giang Trừng thấy hắn, trừng mắt: "Ngươi mới là người bắn nhầm người giấy trước á, cút đi!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Gì? Ta bị loại trước thì sao thứ tự còn xếp trên ngươi hả? Giang Trừng ngươi xếp thứ tư còn thua cả Kim Tử Hiên, có mất mặt không?"
Giang Trừng nhíu mày lại, mũi hừ một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục đắc ý dào dạt nói: "Giang Trừng, cho dù ngươi phân hoá rồi vẫn thua ta nha, tiếp theo chúng ta chắc phải tìm thời gian để so kiếm, để ta xem ngươi có tiến bộ không!"
Giang Trừng bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Ngươi làm sao biết ta không tiến bộ? Vóc người ta cao hơn ngươi mà"
Nguỵ Vô Tiện: "......"
Giang Trừng nói: "Ta nói thế này có sai không? Nguỵ Vô Tiện, nhìn kỹ đi, ngươi lùn hơn ta cỡ hai tấc, đúng không? Ta nhớ rõ lần trước ngươi trở về Liên Hoa Ổ là như vậy, theo ta thấy, vóc người của ngươi sau này chắc là sẽ hoàn toàn không phát triển nữa... Ô!?"
Lời nói đột nhiên im bặt, sắc mặt Giang Trừng biến đổi, ra sức ngô ngô vài tiếng rồi nhanh chóng phản ứng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện lại cười ha hả: "Ngươi nhìn y làm cái gì? Giang Trừng, ngươi nghĩ là do Lam Trạm sao? Không đúng, không đúng, ngươi nhất định không thể nghĩ ra ha? Đây là do ta làm á, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ____"
Cười quá mức quá thể, cười bất chấp, cười đến nỗi cả người muốn ngã ra đất nếu như không có Lam Vong Cơ duỗi tay ra ôm lấy, đột nhiên Giang Trừng lửa giận ngập trời xông tới, Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng vội vàng tránh ra, hai người đánh nhau ở chỗ nghỉ ngơi của Vân Mộng Giang thị.
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, cũng không tỏ vẻ gì đối với việc Nguỵ Vô Tiện thế mà lại dùng thuật cấm ngôn để đối phó với Giang Trừng, chỉ đứng lặng lẽ ở chỗ cũ mà nhìn.
Nguỵ Vô Tiện vừa đánh vừa cười nhạo, ngoài miệng vẫn không buông tha: "Ha ha ha? Giang Trừng ngươi đừng cố gắng hoá giải, sau một nén nhang là nói được thôi!"
"......"
"Ai da! Khá ác liệt đấy, chiêu này không tồi, Giang Trừng, ngươi quả nhiên là có tiến bộ, rất tốt, rất tốt".
"......."
"Đúng rồi, chúng ta vừa nói đến đâu nhỉ, ngươi thế mà lại bị bại bởi Kim khổng tước kia, mất mặt quá đi! Quá mất mặt! Mấy con diều ở Liên Hoa Ổ đều bị bắn hụt hết à!"
"Ngươi đánh đi đâu vậy? Giang Trừng? Xem bên này nè! Ha ha ha ha ha! Đánh không trúng, đánh không trúng! Nhẹ nhẹ nhẹ ____"
"......."
Giang Trừng nửa câu cũng không nói được, hai phiến môi dính chặt muốn chết, tức muốn điên, trong lòng ước gì giết được Nguỵ Vô Tiện.
Xem hai người ở đó truy đánh một hồi, khiến mọi người vây quanh xem, sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ rốt cuột quay đầu, nhìn sang chỗ khác.
Cách cãi nhau này, thật là quá... ấu trĩ.
Tốt hơn hết không nên nhìn.