Các nhà biện luận, hỏi pháp luận đạo được sắp xếp nói suốt cả buổi sáng, hơn nữa không chỉ một ngày, lần cuối cùng hắn tham gia, bị bắt buộc phải ngồi đến tối, Nguỵ Vô Tiện nghe đến nỗi đầu óc choáng váng, vô cùng nhàm chán, nhưng lại không thể đi ra, nhưng hôm nay hắn có mục tiêu rồi, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh.
Nhìn chằm chằm hết sức chăm chú, người khác không biết, còn nghĩ rằng ánh mắt Nguỵ Vô Tiện tại sao lại như lửa thiêu đốt người như thế.
Lam Vong Cơ vẫn quỳ đoan chính thẳng tắp như cũ, mắt nhìn thẳng vào các vị tiền bối tiên gia đang biện luận ở giữa sân.
Sau khi ngồi ổn định Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm trong khoảng thời gian chừng một nén nhang, thân mình còn dần dần nghiêng qua đi, thấy vẫn bị ngó lơ, hắn đảo mắt, đang muốn giở chiêu khác, đột nhiên Lam Vong Cơ rất nhanh đưa tay ra nắm lấy, Nguỵ Vô Tiện ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, chỉ là không rõ nguyên do, sau đó nghe thấy một loạt tiếng bước chân sau lưng, là môn nhân Ôn gia đi kiểm tra các tiểu bối của các nhà bước ngang qua.
"......."
Kiểm tra xong đi ngay, người vừa rời khỏi, Nguỵ Vô Tiện lại tiếp tục, nhìn chằm chằm một hồi, lại bắt đầu chú ý đến hàng lông mi mảnh dài, khuôn mặt trắng nõn kia..... Lam Vong Cơ, làm như tuấn tú hơn so với lần trước hắn nhìn.
Nhìn đến xuất thần, hoàn toàn quên mất vì sao hắn nhìn người ta chằm chằm.
Phía trước vẫn tiếp tục biện luận, Lam Vong Cơ rũ mi mắt xuống, cảm thấy rõ ràng có một đôi mắt cứ nhìn mình chằm chằm, nhưng sau đó ánh mắt đã thay đổi ý vị hoàn toàn, cũng không ảnh hưởng tới ai.
Nghe xong một lượt, lại tới lượt tiếp theo, nhìn thấy người đang đứng giữa sân, Lam Vong Cơ thoáng ngẩng đầu, ra hiệu cho Nguỵ Vô Tiện lắng nghe cẩn thận, Nguỵ Vô Tiện bất giác chuyển sự chú ý qua đó, nghe có vẻ thú vị, người giữa sân vẫn đang nhẹ giọng thảo luận.
Lại đến giờ ngọ nghỉ ngơi, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy biện luận ở Hội Thanh Đàm lần nay thú vị hơn lần trước một chút, có người nói nghe được, nói những điều thú vị có thể đàm luận, trao đổi cảm tưởng.
Khoé môi hắn nhếch lên, đứng dậy đi theo môn nhân Cô Tô Lam thị ra ngoài, vừa đi vừa hạ giọng nói chuyện, ngữ khí lại hào hứng. Lam Vong Cơ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng, thấy Nguỵ Vô Tiện nói rất vui vẻ, cực kỳ kín đáo khẽ cong khoé môi, đáy mắt có một ý cười khó mà phát hiện đang lan tràn ra.
___ Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy một cái, thì đại khái là quên mất mình đang nói gì.
Dùng cơm trưa xong đến chỗ tạm nghỉ được sắp xếp cho Vân Mộng Giang thị, Nguỵ Vô Tiện chào hỏi Giang Phong Miên và Ngu phu nhân, ở lại nói chuyện, Giang Phong Miên hỏi han tình hình của hắn ở Cô Tô dạo gần đây, khen ngợi vài câu, Lam gia vẫn thông báo cho Giang gia một số tin tức không truyền ra ngoài. Ngu phu nhân ngồi ngay ngắn bên ghế thứ tịch (cạnh ghế gia chủ), vạt áo màu tím to rộng cùng tay áo trải dài ra, làm nổi bật vòng eo nhỏ, tư thế càng thêm đẹp, đứng phía sau vẫn là hai người hầu thân cận trang bị vàng bạc khắp người.
Nguỵ Vô Tiện nói chuyện với Giang Phong Miên, nhưng mắt vẫn liếc sang bên kia hết phân nửa, Ngu phu nhân vẫn duy trì dáng vẻ ưu nhã, nghe Giang Phong Miên khen Nguỵ Vô Tiện cũng không tỏ vẻ gì, vừa không giống như lúc xưa lạnh lùng mắng chửi hắn, càng không giả bộ biểu lộ bất kỳ sự quan tâm nào mà trước đây chưa từng có.
Bỗng nhiên Ngu phu nhân thoáng cử động.
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng đề phòng, Lam Vong Cơ làm như cũng phát hiện, nhìn hắn một cái.
Ngu phu nhân chỉ là lấy chung trà, để lên đôi môi đỏ chót mà ưu nhã nhấp một ngụm.
Hơn một năm không còn nghe những lời hà khắc của Ngu phu nhân, Nguỵ Vô Tiện thực sự vẫn có chút không quen, đương nhiên hắn không thích bị quở trách, đặc biệt trước mặt Lam Vong Cơ càng tuyệt đối không muốn, cho nên khi Ngu phu nhân có động tĩnh gì là hắn vô thức nâng cao tinh thần, chỉ khi cuối cùng sau một lúc lâu không thấy trách cứ gì mới hơi thả lỏng trở lại.
Từ sau khi hắn phân hoá thực sự chưa nói chuyện với Ngu phu nhân nửa lời, không thấy lên án mạnh mẽ, mà dường như cũng không nghe kể Ngu phu nhân và Giang Phong Miên cãi nhau. Đương nhiên hắn chưa bao giờ kỳ vọng có thể nói chuyện thoải mái với Ngu phu nhân, hiện tại như vầy hình như cũng không tệ, chỉ là trong tình cảnh này mà nghĩ, thật đúng là khi hắn phân hoá thành Khôn Trạch, không hề lấy thân phận Càn Nguyên làm cho Ngu phu nhân phải cảnh giác, thì hắn mới được đối xử "bình thường" thì phải?
Như thế này.... Rốt cuộc xem là tốt, hay là không tốt?
Không nghĩ ra kết luận, nghe Giang Phong Miên ôn hoà tiếp tục nói chuyện với hắn, Nguỵ Vô Tiện tập trung chú ý trở lại, cẩn thận đáp lời, Giang Phong Miên cho hắn rời đi nên hắn sau khi hành lễ thì cáo lui.
Lại không tự chủ được mà tò mò, không biết hiện tại Giang Phong Miên đối xử với Giang Trừng có thay đổi gì không?
Lịch trình buổi chiều là thi đấu giữa các tiểu bối, so tài cưỡi ngựa, các nhà bao gồm cả Cô Tô Lam thị tất nhiên phải cử người tham gia, nhưng không phải là bọn họ, Hội Thanh Đàm Kỳ Sơn yêu cầu bách gia tiên môn đưa toàn bộ thiếu niên dưới 20 tuổi đến tham dự, nhưng có giới hạn là không được tham gia nhiều hơn hai môn thi đấu, dù sao số lượng đông như vậy, thực sự nếu yêu cầu tất cả bọn họ tham gia hết, thì các tiết mục hứng thú còn lại trong bảy ngày đó chắc là ngày nào cũng giống nhau, điều này có thể khiến một số người không thích.
Việc không liên quan đến mình, nên Nguỵ Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ đi dạo trong thành Bất Dạ Thiên, đêm qua nói thế nào cũng không được ra ngoài thành, hôm nay không thể buông tha.
Tuy nói rằng lần trước hắn cũng đã đi dạo xung quanh hết mấy chỗ này rồi, nhưng có thể tưởng tượng lần trước Lam Vong Cơ nếu có tới đây, thì chắc chắn là chỉ ở tại chỗ nghỉ của Cô Tô Lam thị ngoại trừ khi có việc gì, tuyệt đối không đi lung tung khắp nơi như hắn.
Đây không phải vừa hay hắn có thể dẫn y đi hay sao!
Nhưng mà, lần đi dạo này, muốn mang tâm tư của người ấy thực hiện cho thật tốt.
Đi ngang qua một cái đình, Nguỵ Vô Tiện quay đầu về phía Lam Vong Cơ hỏi: "Lam Trạm, ngươi có đi tới chỗ này chưa?"
Lam Vong Cơ nói: "Không có"
Nguỵ Vô Tiện không bất ngờ chút nào, Lam Vong Cơ nói có hắn mới là kinh ngạc, tiếp tục nói: "Quả nhiên là không có, Lam Trạm, lần trước ngươi tới đây, chắc chắn là chỉ toàn ngồi ở chỗ các trưởng bối nghỉ ngơi, ai da, đừng nói, ta đã thấy, các nhà tham gia Hội Thanh Đàm đều đi thăm thú các nơi, chỉ có người Cô Tô Lam thị các ngươi là ngồi yên tại chỗ, chẳng trách lần trước ta không gặp ngươi!"
Không trả lời, Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt ấy, Nguỵ Vô Tiện nghĩ ra gì đó cong khoé môi lên: "Ui, sao rồi? Lần này là ta dùng từ sai, ha? Ta sửa, ta sửa... không phải Cô Tô Lam thị『các ngươi』, mà là người Lam gia『chúng ta』, ha ha ha ha ha!"
Nguỵ Vô Tiện cười xong, định kéo tay áo y, nhưng không thể kéo, thì ra trên người đang mặc bộ quần áo không phải có tay áo rộng, đành ngoắc lấy tay y, nhìn xung quanh một hồi nói: "Vậy thì thể hỏi ngươi rồi, chỉ là... ta chắc chắn lần trước đã tới nơi này, nhưng không phải phát triển như vầy á!"
"Quả nhiên không phải chỉ có đồ đạc trong phòng được thay mới, mà đúng là các nơi trong thành Bất Dạ Thiên đều luôn luôn được cải tạo liên tục". Mượn cách này để khoe mình là đại thế gia nhiều tiền hay sao?
Nhưng cho dù đổi tới đổi lui, thì cũng không bằng Liên Hoa Ổ, tiếp giáp với một hồ sen, nhà cửa có ý vị dù đã có dấu hiệu cũ kỹ. Hay như Vân Thâm Bất Tri Xứ, dãy tường trắng ngói xám chạy dài bao phủ vùng núi mây mù suốt nhiều năm, những cây thông cao che kín bên trong, ngẫu nhiên rải rác vài cây ngọc lan, hoa cúc trắng, những loại hoa cỏ tươi mát và thanh lịch, nhìn thư thái.
Vừa đi vừa kể chuyện lần cuối hắn nhớ trong thành Bất Dạ Thiên như thế nào, Lam Vong Cơ lắng nghe, vẻ mặt nhu hoà, hầu hết đều có đáp lại, đến khi hai người ngưng nói chuyện, thì cũng dừng lại nghỉ chân.
Bọn họ nghe thấy phía trước truyền đến tiếng dây cung bật lên.
Nguỵ Vô Tiện vạch lá rẽ cây băng qua, liền thấy có một thiếu niên mặc quần áo nhẹ đang đứng cách đó không tới một trượng, nhắm vào tấm bia phía trước mà kéo cung, bắn tên.
Gương mặt nhìn nghiêng của thiếu niên này nhìn thanh tú, khí chất ôn hoà, dáng vẻ trời sinh tuy không đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, nhưng cũng có thể gọi là đẹp trai, Nguỵ Vô Tiện để ý thấy tư thế kéo cung của hắn cực kỳ chuẩn mực, điểm hồng tâm của tấm bia phía trước đã ghim kín mũi tên, mũi tên vừa rồi, là trúng ngay chính giữa hồng tâm.
Xung quanh tấm bia, thậm chí trên mặt đất gần đó cũng không có bất kỳ một mũi tên nào rơi xuống, hiển nhiên là không bắn trật mũi tên nào.
Nguỵ Vô Tiện không khỏi tán thưởng, đi về phía trước vài bước: "Tiễn pháp (kỹ thuật bắn tên) thật tốt!"
Thiếu niên kia vừa lấy mũi tên mới từ túi tên sau lưng, cúi đầu định cài lên cung, thình lình bị tiếng nói quấy nhiễu, sợ tới mức tay run lên, mũi tên rơi xuống đất, ngẩng đầu lên thấy Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ từ trong vườn hoa bước ra, hai mắt thoáng trợn to.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Tiễn pháp của ngươi tốt thật, trước nay ta chưa thấy qua vị công tử Ôn gia nào bắn tên tốt như vậy, không, ta cảm thấy ngươi có chút quen mắt á..."
Lời nói còn chưa dứt, thì thiếu niên kia đã bỏ cung tên chạy trốn mất tăm mất tích.
"....." Nguỵ Vô Tiện cạn lời, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói: "Ta lớn lên... không khó coi đến mức khiến người khác bị doạ phải bỏ chạy đấy chứ?"
Lam Vong Cơ nói: "Đẹp"
Nguỵ Vô Tiện vỗ tay mạnh một cái: "Đúng! Vậy là tại ta lớn lên đẹp trai quá nên làm cho hắn sợ rồi!"
Lam Vong Cơ: "......."