[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 44




Muốn có manh mối ngay lập tức, thật đúng là không thể, rốt cuộc là không hỏi được gì từ miệng người dân trong trấn.

Nếu quá tin vào lời đồn, sẽ có khả năng hiểu sai, cho nên chỉ có thể nghe một chút, rồi từ đó phán đoán, suy nghĩ đến nơi mà vật gây hại có khả năng trốn kỹ nhất, tự mình đi tra xét.

Phật Cước trấn có người bị mất hồn, khả năng cao là do thực hồn thú hoặc thực hồn sát, mà những sự việc kỳ lạ nếu trùng hợp xảy ra sau khi khu mộ cổ bị sét đánh vỡ, thì, xác suất là thực hồn sát cao hơn rất nhiều, hung sát của một ông lão trong quan tài có thể đã được phóng thích.

Bởi vậy trước tiên phải đến xem xét khu mộ cổ kia, tốt nhất là có thể tra ra quan tài kia là thế nào, có còn giữ phong ấn hay không – mặc dù sự việc đã xảy ra từ hơn mười ngày trước, cư dân Phật Cước trấn đã dọn dẹp một trận, dấu vết chắc chắn cũng không còn được bao nhiêu.

Chỉ là ngay cả khi không định xem xét khu mộ cổ, thì cũng vẫn phải đi một chuyến, dù sao tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra thứ đó đến từ Đại Phật Sơn, cho dù không kể vị trí mộ cổ ở giữa Đại Phật Sơn, hoặc như người làm biếng trước khi lấy vợ từng bị kẹt trên núi Đại Phật Sơn, thì rõ ràng trước đó Nguỵ Vô Tiện đã thấy cô nương A Yên kia, ánh mắt nhìn thẳng chăm chăm về phía Đại Phật Sơn một lúc lâu.

Thống nhất ý kiến cùng Lam Vong Cơ, hai người liền theo đường núi hướng về sườn núi đi lên.

Thấy bọn họ muốn lên núi, một ông lão trong trấn chỉ đường và mở miệng khuyên nhủ: "Hai vị tiểu tiên nhân à, trên núi vào buổi tối không an toàn đâu, nghỉ một đêm rồi ngày mai hẵng đi cũng được."

Nguỵ Vô Tiện cười cười: "Đa tạ, nhưng có vài thứ buổi tối mới xuất hiện, đương nhiên phải đi vào ban đêm thì mới thu hoạch được nhiều." Đó là lý do thế gia tiên môn đi ra ngoài trừ ma hàng yêu đều gọi là đi săn đêm.

Hơn nữa, vị tiểu thiếu gia kia vừa bị mất hồn không lâu, nếu chậm trễ nữa thì khẳng định là không thể cứu được nữa, bắt được vật gây hại sớm một chút, nói không chừng lại có thêm chút hy vọng.

Đường lên núi vẫn hay có người dân trong trấn đi lại, nên cũng không khó đi, chỉ là bóng cây rậm rạp, che mất ánh trăng.

Nguỵ Vô Tiện nhìn xung quanh, đang nghĩ đến vào sâu chút nữa thì chắc phải đốt đuốc để soi đường, bỗng nhiên một ánh lửa sáng lên, Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, Lam Vong Cơ vừa đốt một lá minh hoả phù, ngọn lửa bùng cháy lên, Lam Vong Cơ kẹp lá bùa, đốt nến, đưa tới, nói: "Nhìn đường".

Nguỵ Vô Tiện đáp lời: "A ha, tốt". Minh hoả phù này đương nhiên hắn cũng có mang, chỉ là vẫn còn nhìn thấy được, nên lười mang ra dùng.

Hắn tiếp tục vừa đi vừa nghĩ, đồng thời chú ý xung quanh thấy không có gì bất thường, nhưng thật ra không chút để ý phía dưới chân, đi như vậy một hồi, Lam Vong Cơ thở dài nói: "Nguỵ Anh"

"Chuyện gì?"

"Nhìn đường" nói xong y nhẹ nhàng mang hắn qua chỗ khác, Nguỵ Vô Tiện suýt dẫm lên một rễ cây khô đột nhiên nhô cao lên.

Liếc mắt một cái, Nguỵ Vô Tiện nhận thấy có lỡ có dẫm lên cũng không sao, cùng lắm vướng một chút, phản ứng nhanh chóng kia rõ ràng cũng không ngăn lại việc gì ghê gớm, nhưng hắn cũng không phản đối, cười nói: "Ta sẽ chú ý, Lam Trạm, ngươi cũng nên cẩn thận, đừng chỉ có chú ý đến ta".

Lam Vong Cơ không nói gì. . Bạn có biết trang truyện * TRЦмt rцуeЛ. vЛ *

Lại đi một hồi, phía trước có ngã rẽ, Nguỵ Vô Tiện nhớ lại lời chỉ dẫn của người dân, đi về hướng bên phải: "Nơi này"

Lam Vong Cơ đuổi kịp theo ngay, phía trước mắt thông suốt rộng rãi hẳn ra, bóng cây thưa thớt, ánh trăng chiếu vào một khoảnh đất lớn, đều là những phần mộ hoặc cũ hoặc mới, xa hơn một chút, có dấu vết lở đất, cùng với một phần thân cây bị cháy đen.

Trong lòng biết đã tới nơi, lập tức tiến lên xem xét, tìm tòi một chặp, xác nhận không lưu lại chút dấu vết nào, cũng không ngoài dự kiến.

Đứng lên từ một chỗ bị cháy đen đặc biệt rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện phủi đi bụi đất, nhìn Lam Vong Cơ một cái.

Lam Vong Cơ lắc đầu, cũng chưa tra ra được bất kỳ điều dị thường nào giống như hắn.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngược lại, như vậy khả năng là thực hồn sát lại thấp hơn một chút, nếu thật đúng là thực hồn sát, thì nơi này cũng quá mức sạch sẽ".

Một thực hồn sát chỉ mới hơn mười ngày đã có thể cắn nuốt bảy sinh hồn người, hẳn phải thuộc lệ sát, nếu từ mộ phóng thích ra, thì phải còn lưu lại một ít sát khí.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là có thể loại trừ.

Chỉ là cách làm đơn giản nhất tự nhiên bị chặt đứt, giờ phải quyết định đi đâu tìm tiếp.

Nhất thời cũng không nghĩ ra điều gì, sau khi vòng vài vòng, bọn họ lại đi vào trong núi tiếp tục tìm kiếm.

Đang đi, Nguỵ Vô Tiện giống như nhớ ra cái gì, lục lọi túi càn khôn trong tay áo một chút, lấy ra một cái la bàn đặt vào lòng bàn tay, Lam Vong Cơ nhìn một cái, nhận ra đó là món đồ dạo gần đây Nguỵ Vô Tiện luôn ở trong Tĩnh Thất mân mê, làm một chút rồi lại quăng đó, y dọn dẹp giùm hắn vài lần, Nguỵ Vô Tiện mỗi khi nhớ tới liền tìm y để hỏi, rồi cầm lấy tiếp tục lăn lộn, cứ ngắt quãng vậy, mới dần dần ra được hình dáng.

Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ nhìn lại đây, thong thả ung dung nói: "Ta nghĩ rằng, nếu cứ luôn đi tìm mà không có manh mối như vậy, thì không có hiệu quả, nếu có thể có một thứ gì đó chỉ ra được tà ám thì tốt rồi, giống như la bàn vậy".

Lam Vong Cơ nghe vậy, hỏi: "Ngươi hoàn thành chưa?"

"....." Nguỵ Vô Tiện nhìn y, thấy Lam Vong Cơ biểu tình nghiêm túc, không giống giả vờ, hơi hơi cười một chút, nói: "Có thể... sắp xong? Nhưng đại khái là chưa, cứ lấy ra thử coi sao".

Lần gặp thuỷ hành uyên ở Thải Y trấn lúc đó, trên thuyền tìm thuỷ tuý chỉ dựa vào giăng lưới hú hoạ, cảm thấy không hiệu quả, nói ra, bị Giang Trừng cười nhạo một phen, hắn còn phản bác, nói trước kia tu tiên ngự kiếm cũng là suy nghĩ kỳ lạ, sao lại không thể nghĩ ra phương pháp này? Nhưng trước khi tạo ra được đồ vật, thì cũng không thể tự mình chứng minh được cái gì.

Thế nhưng Lam Vong Cơ lại nghiêm túc hỏi hắn, thay vì kêu hắn đừng có vọng tưởng, nghe hắn đáp lại như vậy, cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Ừm"

Không có qua loa chiếu lệ.

Trái tim Nguỵ Vô Tiện khẽ rung động, mi mắt khép hờ, hạ tay xuống để hai người có thể nhìn thấy la bàn.

Nói là la bàn, bởi vì nó đích thị là giống một cái la bàn, tuy nhiên nét khắc và kim đồng hồ đều hơi khác lạ, trên mặt cũng không có các phương hướng đông tây nam bắc, Nguỵ Vô Tiện nói ngắn gọn về nguyên lý hoạt động của nó, nói lại về cách sử dụng, nói một cách đơn giản thì kim đồng hồ chỉ vào nơi nào, thì nơi đó có hung tà yêu sát.

Chỉ là lấy ra một lúc lâu, kim đồng hồ vẫn không nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện di chuyển, thì nó xoay theo hướng di chuyển, không chỉ ra được cái gì.

"Ui? Thất bại rồi... Ta thật sự cảm thấy còn chưa chuẩn bị tốt, vẫn thiếu sót gì đó, nhưng ta nghĩ rằng có lẽ nó sẽ có chút phản ứng chứ?" Hắn biết nếu hung thần quá mức nhỏ yếu, khoảng cách quá xa, hoặc là thật sự đặc biệt lợi hại, thì chắc chắn sẽ không có tác dụng.

Ngón tay khảy một chút, kim đồng hồ la bàn dễ dàng nhúc nhích theo, Nguỵ Vô Tiện nhún vai, cất đi.

Lam Vong Cơ hỏi: "Vật ấy tên gì?"

Nguỵ Vô Tiện cười nhẹ: "Còn chưa làm xong, bây giờ mà đặt tên không phải sẽ khiến người ta chê cười sao?"

Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Ý tưởng của ngươi là khả thi, không hẳn là nó không hiệu quả."

Nguỵ Vô Tiện liếc y một cái, khoé môi cong lên nói: "..... Lam Trạm, ngươi thật sự tin tưởng cái này?"

Lam Vong Cơ gật đầu: "Có thể tham khảo"

"Nếu tin, thì chính là trừ khi chúng ta đang đối mặt với một loại hung tà yêu sát bình thường, hoặc là không hại người nên không bị chỉ ra.... Ủa, nhưng thứ chúng ta đang tìm có hại người, hoặc là..... thứ đó không nhỏ."

Lam Vong Cơ lại hỏi: "Trong khoảng cách bao nhiêu thì sẽ có hiệu quả?"

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn chưa biết được, nhưng ta cảm thấy, nếu thành công, thì trong vòng phạm vi Đại Phật Sơn này hẳn là không có vấn đề, nhưng hiện giờ đại khái cứ đi một đoạn ngắn lại lấy ra xem thử xem, được không?"

"Được" Lam Vong Cơ nói: "Chuyến này cần cẩn thận", chỉ sợ, con mồi không phải là nhỏ.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhưng ta còn chưa biết chắc vật này có hữu dụng không mà"

"Ta biết" dừng một chút, Lam Vong Cơ nói: "Nhưng cần thiết phải chú ý nhiều".

"Đúng rồi, còn có món đồ chơi này". Nguỵ Vô Tiện lại lục lọi trong tay áo, móc ra một lá bùa, hắn vốn dĩ nghĩ rằng dù sao cũng không có manh mối, vừa hứng khởi giới thiệu xong cái la bàn, còn muốn vừa đi vừa nói với Lam Vong Cơ một chút về món khác, lại không ngờ lá bùa vừa lấy ra, đột nhiên bốc cháy trên tay.

Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng: "Oái!"

Lam Vong Cơ cảnh giác hỏi: "Đó là cái gì?" trong nháy mắt tưởng là minh hoả phù, nhưng ánh lửa lại có màu xanh lam nhạt, ngọn lửa lại làm như không có độ ấm, thật sự kỳ lạ.

Nguỵ Vô Tiện thở dài một tiếng, chuyển động lá bùa, khi đến hướng tây ngọn lửa từ từ yếu đi, sang hướng đông thì ngọn lửa cháy lớn, phảng phất như Nguỵ Vô Tiện đang nâng một đám lửa trong tay, Lam Vong Cơ nhìn thấy nhíu mày, dường như định đoạt lấy nó, nhưng cũng biết Nguỵ Vô Tiện hẳn là biết chừng mực.

Nguỵ Vô Tiện nhận ra điều này, dẫn y đi về hướng đông, đến một bụi cây, nhìn thấy một thân ảnh lù khù màu trắng.

Càng đến gần ánh lửa càng sáng rực, lá bùa trong tay Nguỵ Vô Tiện mau chóng chỉ còn lại tro màu đen, nhẹ nhàng thổi một hơi, liền bay đi hết.

"Thật đúng là..." Nguỵ Vô Tiện cười nho nhỏ nói: "Cái này có khả năng thành công"

Lam Vong Cơ không nói tiếp, sợ kinh động thứ kia.

Nhưng thứ đó đưa lưng về đây, làm như cũng không phát hiện ra bọn họ đã đến, hoặc rõ ràng là không thèm để ý, nhìn sơ qua giống một ông lão, đang lẩm bẩm lầm bầm cái gì đó.

Lắng nghe kỹ là: "Đau á, đau á, đau á...."

Nguỵ Vô Tiện đi tới gần hơn một chút, nhẹ giọng hỏi: "Đau ở đâu?"

Ông lão vẫn lảm nhảm: "Đầu á, đầu ta đau quá...."

Nguỵ Vô Tiện lạia nói: "Quay qua đây, ta xem cho, ha?"

Ông lão xoay người lại, bỗng nhiên một khuôn mặt sáp lại gần, ngay trên trán có một lỗ thủng to đầy máu, sắc mặt khổ sở, tóc trắng mắt xanh, treo cổ lơ lửng, nhìn kỹ thì thấy trên người là áo liệm cực kỳ đẹp đẽ quý giá, đã được nhập liệm an táng đàng hoàng từ lâu, không phải là người sống, cũng không phải là người sống bị mất hồn, mà là hồn người chết.

Nguỵ Vô Tiện phất phất tay, làm như quạt cho lão già bay đi, hồn người chết không sợ hắn, chậm rãi thối lui, lại tiếp tục trốn dưới tàng cây nói lầm bầm, định sau đó tiếp tục ở đó, chờ có người sống nào nhát gan đi ngang qua, sẽ bị doạ sợ giật mình, rồi hút lấy vài hơi dương khí.

Ý đồ quá rõ ràng,Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười mà diệt trừ nó, lại lên đường, quay đầu nói: "Lam Trạm, thế này không đúng lắm ha!"

Lam Vong Cơ gật đầu, thấp giọng nói: "Nơi đây không thể có hồn người chết"

Bọn họ đều biết, nếu có thực hồn sát hoặc thực hồn thú ẩn núp ở Đại Phật Sơn, thì nơi này, không thể có hồn người chết được.