[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 4




".... Lam Trạm... ta là Khôn Trạch... sao...." Tiếng dò hỏi cố chấp lại vang lên lần nữa, vang vọng trong Tàng Thư Các giống hòn đá rơi vào nước chưa kịp tạo ra gợn sóng đã lặng lẽ chìm vào trong bùn.

"....."

Không có tiếng đáp lại, Lam Vong Cơ không biết là không muốn nói hay vì nguyên nhân nào khác, mím chặt môi, tựa hồ cố chấp nghĩ rằng nếu không thừa nhận sẽ còn có cơ may thay đổi được.

Nhưng khao khát phục tùng khôn xiết đang trừng phạt hắn, vậy mà hàng ngày đi trêu chọc không thấy sợ.

".....A"

Nguỵ Vô Tiện che mặt cười, đầu ngón tay hơi run rẩy khó nhận ra.

Giọng Lam Vong Cơ lo lắng kêu hắn: "Nguỵ Anh". Định nói gì đó rồi lại lắc đầu, trong lòng biết hiện giờ có nói gì cũng không thể thay đổi được sự thật đã định, vốn được mọi người cho rằng sẽ trở thành Càn Nguyên giờ lại phân hoá thành Khôn Trạch, đó là tâm trạng gì...

Đôi tay giữ chặt hắn chậm rãi buông ra, rốt cuộc rơi xuống.

Ánh mắt dời đi, Lam Vong Cơ không đành lòng nhìn hắn: "Ta đi lấy thuốc"

"....."

Nguỵ Vô Tiện không nói gì, đau đớn đã hết, ngửi thấy mùi đàn hương thanh nhã trước khi phân hoá giờ lại bao quanh hắn, len lỏi khắp nơi thấm vào da thịt, thân thể tứ chi....

Trong bụng nóng lên, miệng lưỡi khô đắng không chịu được.

"Ô...."

Một hơi thở gợi tình hấp dẫn ngọt ngào ào ạt xông thẳng tới.

Đôi mắt Lam Vong Cơ tối sầm lại, không thể tin tưởng mà phát hiện ra người vừa mới phân hoá một khắc trước, nay chợt tiến vào kỳ mưa móc, bắt đầu bị tình lũ ăn mòn lý trí ngay trước mắt y.

Tựa như muốn khóc thút thít, thần trí mưu toan giãy giụa, nhưng lại bị kéo xuống vực sâu.

".....A.... Ô......"

Đầu tiên là đẩy Lam Vong Cơ ra, Nguỵ Vô Tiện chật vật ngồi dậy, thân thể khó khăn lùi về sau, ôm chặt cả người mình đang không ngăn được cơn run rẩy, khô nóng bức người muốn điên, da thịt loã lồ lại ửng đỏ lên.

Cảm giác xa lạ chưa từng trải qua khiến hắn muốn chạy thật xa, trốn đến một nơi không ai tìm thấy, nhưng lần đấu tranh uổng công vô ích này cũng chỉ kéo dài trong giây lát, đột nhiên bụng dưới co rút lại, một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy ra từ chỗ riêng tư khó nói, vừa nức nở một tiếng vừa dùng tay che lại, tầm mắt Lam Vong Cơ di chuyển theo động tác của hắn, thấy dưới lớp áo bào hình như bị thấm ướt dính nhớp.

Nhận ra bị nhìn thấy như vậy thật là không thể chịu nổi, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc loạng choạng đứng lên, bước đi lắc lư hoảng loạn như một người say rượu.

Thuận tay chụp lấy, Lam Vong Cơ vững vàng đỡ được người rũ rượi ngã ra.

Mùi hương nồng đậm của mỗi người thuộc về Càn Nguyên và Khôn Trạch bỗng chốc cuộn vào nhau, cả hai cùng chấn động, đồng thời bị kích động tới thần thức.

Lam Vong Cơ siết chặt vòng tay, mà trong đáy mắt Nguỵ Vô Tiện tia tỉnh táo cuối cùng đã tan mất.

"......"

.......

Chậm rãi ngẩng đầu, Nguỵ Vô Tiện nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lãnh của Lam Vong Cơ, nhưng có vẻ như là đang nhìn xuyên qua hắn, giơ tay đánh một chưởng, Lam Vong Cơ không biết như thế nào đã bị đẩy ngã ra đất.

Nguỵ Vô Tiện khoá chân ngồi bên trên, gương mặt như hoa đào, hai mắt mê ly, hai khuôn mặt dựa đến cực gần, đôi môi hé mở thở ra làn hơi nóng ướt chứa đầy mùi hương ngọt ngào.

"Tỉnh lại, Nguỵ Anh...." Đôi mắt nhạt màu nhắm lại, hàng lông mi dài bao trùm con ngươi màu lưu ly, như là muốn giữ lại cho hắn một chút tôn nghiêm cuối cùng.

Trong tình trạng này, sao có thể để người khác nhìn thấy.

Làm như không nghe thấy gì, Nguỵ Vô Tiện càng lúc ghé càng sát vào Lam Vong Cơ.

"Nguỵ Anh, tỉnh lại" Vẫn là câu nói đó, nhưng Lam Vong Cơ lại không nhúc nhích gì mà cứ để mặc hắn.

Thẳng đến lúc hai đôi môi dán vào nhau.

Đôi môi ấm áp vào giờ phút này chính là sự an ủi trong cảm nhận của Khôn Trạch, khi toàn thân đang nóng đến mức như thiêu như đốt, Nguỵ Vô Tiện thoả mãn mà thở dài một tiếng, ngay sau đó cơn tình triều đánh úp lại càng thêm khó nhịn, hắn dán chặt đôi môi, thân thể cũng bao trùm lên.

Chính là không đủ, vẫn chưa đủ.

Hắn liếm mút, hơn nữa là gặm cắn lúc nhẹ lúc mạnh, thân thể không tự chủ được cứ cọ xát, để có được một chút mát mẻ rồi lại như uống rượu độc để làm dịu cơn khát khiến cho cơn khô hạn càng mãnh liệt hơn, nhịn không được mà nức nở thành tiếng, bản năng biết Càn Nguyên có thể an ủi chính mình, hắn chỉ cần phục tùng, ngoan ngoãn nghe lời là có thể được xoa dịu.

Thế nhưng người nọ chỉ bất động.

".... Lam Trạm...." Trong đầu bị thiêu đốt thành hồ dán đại khái cũng chỉ còn có thể nhớ kỹ cái tên này.

"Lam Trạm.... cứu ta...." Hắn năn nỉ, kéo một bàn tay để lên người mình, "Sờ ta đi...."

"Nhưng ngươi.... hãy cử động đi mà ___"

Tiếng rên rỉ nghẹn ngào cầu xin đã hoàn toàn mất đi thần trí, tuỳ tiện lôi kéo quần áo không theo một trật tự nào, mùi hương ngọt ngào mê người cứ từng đợt từng đợt phả ra.

Thái dương thình thịch nảy lên, giữa mày Lam Vong Cơ nhíu lại.

Mấy ngày trước trên lớp học có Khôn Trạch phân hoá gây nên một vụ xôn xao không nhỏ, y lại không thấy bất kỳ cảm giác gì, nghe không ra mùi hương nào, càng không nói đến bị hấp dẫn, nhưng lúc này đây người trước mắt....

Là lần đầu gặp, ban đêm trở về trên mái tường đá, đối mặt với y là một khuôn mặt tươi cười liền in sâu vào đáy mắt, sau này vô tình gặp phải, ánh mắt lại không tự chủ được mà dõi theo, bắt lỗi hắn, khiến hắn trả thù bằng cách trêu chọc.

Bực hắn nhiều lần vi phạm lệnh cấm, một hai cứ phải vi phạm ở trước mặt y; bực hắn ai phạt cũng không thật lòng hối lỗi, mau quên như cũ; bực hắn cứ vô ý, một hai phải khiêu khích người khác, thích gì làm nấy, khiến cho nhân tâm phải phiền loạn.

Bực hắn không mời mà tự bước vào nội tâm vốn bình lặng không một gợn sóng của y!

Nhưng dù cho cam chịu mà không kháng cự nữa, thì tiếng cười to sảng khoái của Nguỵ Vô Tiện lại không phải như cành mộc lan đang rung rinh ngoài ô cửa sổ kia, đóng không được, đậy không xong.

Thật may mắn nếu cả hai đều là Càn Nguyên, sau khi về lại Giang gia sẽ không gặp lại nhau nữa.

Vốn nên là như vậy.

"Ôm ta đi.... Lam Trạm....."

"Không được, Nguỵ Anh"

『Triệu gia Tam tử bị đón về, hôm qua Ôn gia tới đòi lấy, nói nam tử Khôn Trạch là của hiếm nên có thể sinh ra những đứa con ưu tú』

『Tin tức bị tiết lộ, là sai lầm của chúng ta』

『Lại có Khôn Trạch, phải cẩn thận đưa về』

『Đệ tử thế gia cầu học từ khắp nơi, tin tức phân hoá trong lớp học khó giấu, hay là ngưng việc dạy học, cho các đệ tử chưa phân hoá trở về nhà....』

Nguỵ Vô Tiện khóc kêu lên: "Lam Trạm ___"

Lam Vong Cơ ngồi dậy, đem thân thể đang nóng lên kéo vào trong ngực, động tác quấy rối lung tung của Nguỵ Vô Tiện bị gián đoạn, để mặc cho y ôm, không ngừng run rẩy.

Y thấp giọng nói: "Nguỵ Anh, tỉnh lại"

Dừng một chút, dịu dàng nói: "Hãy chịu đựng, tình triều lần đầu tiên sẽ ngưng lại trong nửa canh giờ, lúc đó lấy thuốc vẫn kịp".

"Ngươi và Giang Vãn Ngâm không được tiết lộ thân phận Khôn Trạch của ngươi, Lam gia sẽ giúp giấu diếm, tìm lý do đưa các ngươi về Giang gia".

"Các đệ tử chưa phân hoá đều sẽ được trả về nhà, đề phòng Ôn thị...."

Y lặp đi lặp lại những điều này không mệt mỏi, làm như muốn đem những việc quan trọng này ghi hết vào đầu Nguỵ Vô Tiện.

Hoặc có thể y dặn dò nhiều lần như thế, là để phòng ngừa chính mình.....

"....."

"Nghe hết được chưa?"

"Tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận Khôn Trạch"

"Nhớ kỹ? Nguỵ Anh"

Thân thể trong lòng ngực từ từ bớt run rẩy, hai mắt đẫm nước mắt nhìn y, dần dần ngưng tụ, khoé mắt đỏ ngầu như máu, lăn xuống một dòng lệ trong suốt.

Mùi hương ngọt ngào chưa tan, Lam Vong Cơ ôm chặt Nguỵ Vô Tiện, thái dương vẫn còn giựt giựt, đáy lòng lại thoáng thả lỏng một chút, biết hắn quả nhiên có thể tỉnh lại.

Nguỵ Vô Tiện chậm rãi mở miệng nói: "Lam Trạm"

Lam Vong Cơ hơi buông tay, thấp giọng nói: "Những điều mới nói vừa rồi phải nhớ kỹ"

Làm như không nghe thấy, Nguỵ Vô Tiện chỉ là tiếp tục nói: "Vì sao, không muốn ta?"

"...."

Đôi mắt nhạt màu lưu ly lặng lẽ nhìn hắn

"Ta không có..... mất tự chủ như vậy" chậm rãi đẩy Lam Vong Cơ ra, Nguỵ Vô Tiện khó chịu vuốt mặt, không thèm nhìn hạ thân nhớp nháp bừa bộn, mặc kệ y phục bị chính mình làm cho lộn xộn.

Ý thức có chút khống chế được, nhưng khí tức Càn Nguyên của Lam Vong Cơ vẫn thấm đẫm trong hơi thở, kích thích hắn.

Khoảng cách đến đợt tình lũ sau, thời gian tỉnh táo sẽ không nhiều.

"Tỉnh rồi thì chờ, ta đi lấy thuốc, một lát quay lại ngay" bộ dáng Lam Vong Cơ vẫn là lạnh lùng đẹp đẽ, ngoại trừ hô hấp hơi hơi hỗn loạn, nếu chỉ nhìn mặt y, rõ ràng không nhìn ra bất cứ điều gì dao động.

"Ngươi như thế này, mà vẫn không muốn ta!"

Không biết kích động do đâu, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên duỗi tay xuống, cách mấy lớp quần áo chặt chẽ mà xoa mạnh một cái.

Hô hấp của Lam Vong Cơ ngay lập tức nặng nề một chút.

Nguỵ Vô Tiện rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Còn không thì là ngươi.... ghét ta?"

"..... Không phải!"

Nguỵ Vô Tiện hốc mắt phiếm hồng, giận dữ nhìn y, gấp gáp nói: "Là ngươi cho rằng ta trong kỳ mưa móc không cách nào tự giữ thân, tuỳ tiện thấy một Càn Nguyên là có thể dạng chân chào mời phải không? Ta thật sự không phải là mất tự chủ như thế! Nghe đây, Lam Trạm, ta vừa rồi từ đầu đến đuôi đều là kêu tên ngươi, cho dù tình lũ trở lại mãnh liệt, nếu ta không muốn, ai cũng đừng hòng nghĩ!"

Con người hắn, gia chủ Giang gia có nói trời sinh hắn có khuôn mặt tươi cười, và tính cách cũng là tính trẻ con, những lời nói mới vừa rồi làm cho hắn không thở nổi, hổn hển một lúc lâu, tim đập kịch liệt mãi sau mới bình phục.

Liền thấy cặp mắt thanh lãnh kia hơi hơi mở to.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ, khi đi vào nơi này hắn cũng chỉ muốn trêu chọc, những lời ghét bỏ mà Giang Trừng trước đó nhiều lần khuyên hắn nhưng hắn không nghe, hôm nay vẫn còn ở trong tai, mấy ngày trước càng lặp đi lặp lại nói rằng Lam Vong Cơ đã phân hoá, không nên trêu chọc __ hắn ngoài miệng nói người này nhàm chán, nhưng lại không chịu bỏ, cẩn thận suy nghĩ lại, thật sự hắn đối với Lam Vong Cơ có chỗ nào đó không bình thường.

Hay là ỷ vào mình nhất định sẽ phân hoá làm Càn Nguyên nên khiêu khích?

Không, có thể nói chắc chắn là thời gian lâu trước khi phân hoá, hắn đã trêu đùa người nọ và tự mình nhắc đến y nhiều hơn.

Mới vừa rồi trong lúc mơ mơ màng màng chỉ kêu tên người này.

Tự thức tỉnh mình, nhận ra nguyên nhân mình muốn trêu đùa người ta.

Còn có mùi đàn hương thanh lãnh ngấm vào người kia, có thể mơ hồ ngửi thấy trước khi phân hoá, nghe đồn người chưa phân hoá, nếu như có người mà mình tâm duyệt (yêu), phối hợp với phân hoá của người nọ, sẽ không thể trở thành thiên tư vốn có.

Điều đó vốn chỉ là nghe đồn.

Ai có thể ngờ __ hắn như thế này đúng là.... thật đúng là vì Lam Trạm mà hy sinh lớn.

Nếu y vẫn không muốn __

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta cũng nghĩ ta sẽ là Càn Nguyên, nhưng vì ngươi mà biến thành như vậy".

"Ngươi vẫn sẽ nói là không muốn lợi dụng người khác phải không?"

"Hoặc người ngươi muốn.... không phải là ta"

"......"

Lam Vong Cơ khoé mắt ẩn ẩn nổi lên tơ máu, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc phát hiện thái dương của y đã nổi gân xanh.

Đang buồn bực, mới nói chính mình không có mất tự chủ như vậy, nếu không muốn thì không ai có thể cưỡng bách, nhưng trên thực tế cũng biết, đột nhiên tình triều đến rõ ràng là không thể kháng cự, đúng thật đã bị ăn mòn hết lý trí, chỉ là may mắn trong thời khắc cuối cùng, lại ở ngay trước mặt Lam Vong Cơ.

Lại nghĩ, nếu lúc mất hết thần trí mà Lam Vong Cơ chiếm đoạt hắn, có phải mọi thứ đều có thể cứ thế tự nhiên diễn ra hay không, cũng không muốn.... cũng không muốn khi tỉnh lại nhận hết khổ sở, nhưng phát hiện người nọ vẫn là chịu đựng, chuyện gì cũng không phát sinh, một hai chính mình phải mở miệng trước, thổ lộ, gạt bỏ thể diện mà đi cầu xin.

Lam Vong Cơ rõ ràng chính là muốn hắn, cặp mắt với con ngươi vốn nên thanh lãnh lại phát ra tia sáng cháy bỏng, gắt gao nhìn hắn chằm chằm, không giống như nghe kể, khi Triệu gia Tam tử phân hoá ở Lan Thất, sắc mặt y chỉ bình đạm đứng dậy, sau khi hướng về Lam Khải Nhân thi lễ thì lảng tránh, không có chạy nhanh, càng không có nửa phần lưu luyến.

Đây lại là ôm, lo lắng gọi tên hắn, chưa từng lấy tay đẩy ra, có phải là biểu hiện cho thấy Lam Vong Cơ đối với hắn cũng có khác biệt hay không?

Hoặc là hắn nghĩ nhiều rồi.

Từ đầu đến cuối chỉ là suy nghĩ viễn vông, do kỳ mưa móc hành hạ đến mức sinh ảo tưởng, xấu hổ khi nhận ra tình ý của chính mình, tự tiện hiểu lầm, thẳng thắn hùng hồn mà đòi người nọ ôm hắn, mới phát hiện ra đối phương rõ ràng không có ý này, thật không thể chịu nổi, xấu hổ không biết chui vào đâu.

Từ đầu chí cuối Lam Vong Cơ chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú, xem hắn bị tình lũ tra tấn, không muốn ra tay, lời phủ nhận mới vừa rồi cũng chỉ là phán đoán.

"Được..." Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm tự nói, lắc lắc đầu.

Nản lòng thoái chí, quanh thân tình triều dường như đã giảm đi hơn phân nửa, bất chấp việc tứ chi vẫn uể oải vô lực, hắn cố đẩy đẩy ngực Lam Vong Cơ, lại muốn vặn thoát cổ tay đang bị giữ chặt ở bên hông.

"Ngươi nếu không muốn, thả ta đi đi, ta tự mình có thể..."

Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ đã bắt lấy hai tay hắn đẩy ra đất, cả người cúi xuống phủ lên, Nguỵ Vô Tiện bị đau, kêu một tiếng, miệng chợt bị lấp kín, Lam Vong Cơ hôn hắn. Đôi môi có cảm giác ướt át và ấm áp, đầu tiên là bốn cánh môi mỏng còn vụng về, dè dè dặt dặt, rồi sau đó mãnh liệt hơn, khó mà chia lìa, Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, môi khẽ hé mở liền bị chiếc lưỡi mềm mại ấm nóng tiến vào, cùng hắn dây dưa.

Cổ thoáng ngẩng lên, lộ ra đường viền cổ mỏng manh.

Môi răng đan vào nhau chỉ thấy hoa mắt đắm đuối, trong miệng điên cuồng chiếm đoạt khiến cho hắn không có chút sức nào chống cự, nước bọt nuốt không kịp tràn ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy khó thở, cả người nhũn ra, một hơi cũng không thở được, Lam Vong Cơ mới nhẹ nhàng hạ môi cắn một cái, buông hắn ra.

Lúc tách môi ra có tiếng nước kỳ dị, mà hắn chỉ có thể xụi lơ thở dốc: "Hơ... hơ...."

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn: "......"

Rốt cuộc có thể nói được, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm..... ngươi? Là bản năng.... Càn Nguyên?

Không đầu không đuôi, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết câu hỏi kia của chính mình là nói về nụ hôn rõ ràng có đẳng cấp hơn hẳn nụ hôn của hắn, hay là nói rốt cuộc Lam Vong Cơ đã không nhịn được bản năng Càn Nguyên đối với Khôn Trạch....

Lam Vong Cơ cố sức nói: "Không phải"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đó là.... muốn ta sao?"

Dùng chút sức lực cuối cùng chống lên ngực Lam Vong Cơ, cố gắng mở to đôi mắt mê man, không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trong vẻ mặt của người nọ.

Mặc dù cả người đều kêu gào muốn phục tùng, tình triều từ sau khi nụ hôn kia kết thúc đang quay lại ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng hắn muốn nhân lúc vẫn còn giữ chút tỉnh táo cuối cùng để xác nhận, y có phải thật sự muốn hắn, y tình nguyện......

Lam Vong Cơ cúi đầu, thấp giọng nói mấy chữ bên tai Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện không cách nào nhìn thấy biểu cảm của Lam Vong Cơ, sắc mặt mới vừa trở lại bình thường nay lại ửng hồng một lần nữa.

Tình triều thiêu đốt khổ sở không thể che giấu trong lòng hắn bỗng nhiên biến thành một vũng nước vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại.