Thay áo ngoài đã dính ướt, sửa sang lại y phục, đã gần đến giờ cơm chiều ở Liên Hoa Ổ, đợi lát nữa tất nhiên sẽ cùng ăn cơm chung, Giang Phong Miên cũng không gọi hắn đến, là tại Nguỵ Vô Tiện nghe Giang Yếm Ly nhắc tới nên biết Giang Phong Miên đã trở về, cũng muốn đến chào hỏi trước.
Hồi xưa ở Liên Hoa Ổ, hắn và Giang Trừng đương nhiên không cần như vậy, chỉ tại lần này đã lâu rồi hắn mới về, lại còn dẫn theo người.
Tâm trạng bình thản, tính tình Giang Phong Miên ôn hoà, đối xử với Nguỵ Vô Tiện rất tốt, gặp Giang Phong Miên, thì không cần phải căng thẳng. Dọc trên đường đi, hắn nghiêng đầu nói với Lam Vong Cơ sau khi ăn cơm xong thì đi xem chợ đêm, ngoài cửa Liên Hoa Ổ là bến tàu, ban ngày thật sự rất náo nhiệt, vào buổi tối, người bán hàng rong vẫn còn rất nhiều, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào. Giữa mùa hè, ban đêm có nhiều người đi dạo hơn so ban ngày, phong cách của Vân Mộng cũng có thể khác với Cô Tô.
Hắn hào hứng kể với vẻ mặt hớn hở, Lam Vong Cơ nhìn hắn, thỉnh thoảng đáp lời, ánh mắt chăm chú mà ôn hoà.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên chậm rãi yên tĩnh lại, cười hì hì nhìn Lam Vong Cơ, bước đi đang nhanh mạnh lại chậm nhẹ dần, mang theo một tia tản mạn hài lòng.
Yên tĩnh thật sự, chỉ nghe tiếng gió.
Ý cười còn ở khoé miệng thật lâu chưa tan.
Cho đến khi bước vào khúc quanh hành lang bên ngoài đại sảnh, có tiếng người truyền đến, giống như nói chuyện bình thường, không cần phải lảng tránh, nhưng nội dung này....
"Triệu gia đã bị diệt môn" Giang Phong Miên thấp giọng nói.
"Là do Ôn gia" đây là tiếng của Ngu phu nhân, Nguỵ Vô Tiện có chút bất ngờ, không nghe Giang Yếm Ly nhắc đến, hắn không biết Ngu phu nhân cũng đã quay về, lại không ở trong phòng của mình, mà lúc này đang cùng Giang Phong Miên nói chuyện.
Hắn dừng bước, âm thanh cuộc nói chuyện tiếp tục truyền đến, thính lực của người tu tiên rất tốt, nếu không cố ý đè thấp tiếng nói, thì đều có thể nghe được rành mạch.
"Nói là có tranh chấp cùng với thế gia khác...."
Giọng nói Ngu phu nhân lạnh lùng gay gắt cắt ngang: "Triệu gia lúc đầu không chịu giao ra Tam tử, kéo dài thời gian, sau đó gia chủ Triệu gia bất chấp sự phản đối của phu nhân mà giao người ra, không phải là chọc tức Ôn gia hay sao? Những kẻ nói là có tranh chấp cùng với thế gia khác, thì cũng là bầy chó săn của Ôn gia, gió chiều nào ngả theo chiều nấy!" Cuối cùng cười khẩy một tiếng, ý tứ quá rõ.
"...." Giang Phong Miên vốn là người hiền lành và nhã nhặn, không có ý kiến về chuyện này, không tiếp lời, một lúc lâu sau mới nói: "Con trai lớn ra ngoài rèn luyện, mới tránh được một tai hoạ, tốt nhất là sau này hẵng quay về".
Ngu phu nhân lạnh giọng nói: "Con trai lớn của Triệu gia ra ngoài lâu lắm rồi, nghe đồn đã gặp bất trắc, nếu thật là như thế, Triệu gia kia chỉ còn lại Triệu Tam, không biết giao cho Ôn gia... sẽ mang thai nghiệt chủng của tên Ôn cẩu nào".
Giang Phong Miên thấp giọng nói: "Tam nương tử, việc này không thể nhắc lại".
Bầu không khí cuộc trò chuyện không tốt, nhưng khác với lúc xưa, Nguỵ Vô Tiện không còn chú ý nữa, lần này vợ chồng Giang thị nói chuyện nhẹ nhàng hơn trước, không đối chọi gay gắt, nhưng nội dung thì có nhiều ý tứ liên kết, khiến người nghe cảm thấy thật ghê tởm.
Lam Vong Cơ cầm tay hắn, thấp giọng nói: "Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ hơi lui lại, mới vừa rồi Giang Phong Miên ngăn không cho Ngu phu nhân nói tiếp, nhất định là nếu có ai đó nghe được những lời này, truyền đến tai hắn cũng không tốt, vì hắn cũng là nam tử Khôn Trạch suýt chút nữa bị bắt giao lên, cho dù Giang gia không chống cự, thì cũng sẽ không khá hơn Triệu gia là bao, sớm một bước, hoặc chậm một bước rơi vào tay Ôn gia, thì kết cục của Nguỵ Vô Tiện sợ là.... cũng giống như Triệu gia Tam tử.
Lần trước, quả thật thiếu chút nữa đã liên lụy đến Lam gia.
Dựa vào tường, Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, thấp giọng nói: "Lam Trạm, chúng ta chờ một lát rồi hãy quay lại".
"Không việc gì, Nguỵ Anh"
Hít mấy hơi, Nguỵ Vô Tiện ngữ khí trở lại bình thường: "Ta biết, chỉ là.... cảm thấy đặc biệt ghê tởm...."
"Ừm" Lam Vong Cơ cầm tay hắn nắm thật chặt.
"Giang thúc thúc không biết ta định tới tìm ông ấy, thúc sẽ không muốn ta nghe thấy điều này, đợi lát nữa"
Tính toán thời gian, nghĩ lại, dứt khoát trở về phòng ngủ chờ, hơi muộn chút sẽ đến cùng ăn cơm, lúc đó mới đi cũng không sao, Giang Phong Miên sẽ không biết là hắn đã vô tình nghe thấy những điều đó.
Không phải tiểu sảnh vào buổi trưa, cũng phải các món ăn do Giang Yếm Ly nấu.
Trong đại sảnh, chỉ có sáu người, trước mặt mỗi người bày một bàn nhỏ hình vuông, trên bàn có mấy chiếc đĩa, bày mấy món ăn khác nhau.
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, đối diện là Giang Yếm Ly và Giang Trừng, tương xứng với hắn và Lam Vong Cơ ở bên cạnh, Giang Phong Miên ngồi chỗ thủ tịch (vị trí cao nhất), bên cạnh là Ngu phu nhân, ngày trước, vị trí thủ tịch là Giang Phong Miên, hắn và tỉ đệ Giang gia ngồi cùng một bên, trực diện với Giang Phong Miên và Ngu phu nhân.
Lúc nãy bước vào đại sảnh, hắn cùng Lam Vong Cơ hướng về phía Giang Phong Miên và Ngu phu nhân kỳ lễ, Giang Phong Miên hơi hơi gật đầu, ý bảo bọn họ ngồi xuống, Nguỵ Vô Tiện nhìn cách sắp xếp bàn ăn, dẫn Lam Vong Cơ qua, ngồi ngay ngắn trước bàn.
Người đã đông đủ, không phải gia yến, không cần gia chủ phải nói trước cái gì, chỉ tỏ ý bảo là bắt đầu dùng cơm.
Nguỵ Vô Tiện thoáng liếc nhìn về phía Lam Vong Cơ, rồi cúi đầu, cầm đũa lên, nhưng không muốn ăn, cũng biết Giang Phong Miên muốn nói chuyện với hắn và Lam Vong Cơ.
Quả nhiên nghe ông gọi một tiếng: "A Anh"
Ngẩng đầu: "Giang thúc thúc"
Giang Phong Miên cười ôn hoà, hỏi hắn: "Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã quen chưa?"
Nguỵ Vô Tiện buông đũa, khẽ cười nói: "Đương nhiên là quen"
"Nếu có..." dừng một chút, Giang Phong Miên lại nói: "Không, chỉ cần nghĩ tới, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở về thăm Liên Hoa Ổ".
"Dạ, Giang thúc thúc".
Giang Phong Miên thấy hắn gác đũa lên bàn ăn, liếc mắt một cái, cười nói: "Ăn cơm đi, chẳng lẽ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng học được ăn không nói, đây là do nói chuyện nên dừng đũa, đúng không?"
Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện cầm lấy đôi đũa: "Ít nhiều cũng học được chút quy củ"
Giang Phong Miên gật đậu: "Nếu có thể quen được, thì cũng tốt".
Giang Trừng không chút khách khí nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi thôi đi, lúc ăn cơm trưa ngươi nói nhiều lắm mà"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đó là do các sư đệ hỏi ta, ta chung quy không thể không trả lời, chẳng lẽ vì vậy mà không ăn luôn?"
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng: "Nhưng ta nghe lúc đó ngươi nói lý do là Lam Vong Cơ mặc kệ ngươi, còn hỏi các sư đệ có dám quản hay không?"
Bị phá đám, Nguỵ Vô Tiện cũng không hề mảy may lộ vẻ xấu hổ, cười hì hì.
Thấy bọn họ lại muốn bắt đầu, Giang Yếm Ly cong môi cười.
Ánh mắt Giang Phong Miên rơi xuống người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ phát hiện thấy nên ngừng lại, đôi đũa gác lên chén, ngồi đoan chính.
"Lam công tử..... hay là, có phiền không nếu ta gọi là Vong Cơ?"
Lam Vong Cơ lắc đầu.
Giang Phong Miên hoà nhã nói: "Vậy thì gọi ngươi là Vong Cơ. Vong Cơ, A Anh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi nên chăm sóc nhiều một chút".
Con ngươi nhạt màu nhướn lên, ánh mắt đối nhau, Lam Vong Cơ vẫn chỉ đáp một tiếng, nhưng vẻ mặt lại rất trịnh trọng: "Dạ"
Nguỵ Vô Tiện ở một bên nghe được cảm thấy mặt hơi nóng lên, giống như là giao phó dặn dò vậy, thật đúng là.... (ngại quớ, làm như đi làm dâu! Haha...)
May mà Giang Phong Miên cũng chỉ là nói qua vậy thôi, lại chuyển đề tài khác, quan tâm vài câu về sinh hoạt của hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hỏi muốn ở đây mấy ngày, thân thể sau khi phân hoá có gì đáng ngại không.
Nguỵ Vô Tiện trả lời từng câu một, tâm tình từ từ thả lỏng, thái độ của Giang Phong Miên đối với hắn vẫn giống như trước đây, đối với Lam Vong Cơ cũng không có ý gây khó dễ, dù sao cũng là người ôn nhã, vốn không thể nào đi làm khó tiểu bối, tựa như biết người Lam gia ăn không nói, nên cũng ít hỏi Lam Vong Cơ cái gì.
Trong không khí bình thản, bữa cơm chiều đã trôi qua được một nửa.
Giang Phong Miên thoáng giơ tay, Nguỵ Vô Tiện biết ông có chuyện muốn nói, không giống như những câu chuyện ngẫu hứng vừa rồi, nên tập trung chú ý hơn.
"Trạm giám sát của Ôn gia ở Cô Tô có động tĩnh gì không?" Tuy vẫn cùng Lam gia thư từ tới lui, nhưng Giang Phong Miên, đúng hơn là các nhà khác, cực kỳ quan tâm tới vấn đề này, thấy người Lam gia ở đây, tất nhiên phải hỏi.
Nguỵ Vô Tiện cứng người lại, định trả lời, thì Lam Vong Cơ đã nói: "Không có hành động gì, xuất hiện cũng rất ít"
Giang Phong Miên gật đầu, nói: "Phù hợp với tác phong của Ôn trạm chủ". Chính là nói đến Ôn Tình.
"Nghe nói người này rất có hứng thú đối với A Anh, vì thế đến viếng thăm Vân Thâm Bất Tri Xứ, có vấn đề gì không?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, nói tiếp: "Chỉ là bắt mạch, dò hỏi vài câu thôi".
Lam Vong Cơ đáp: "Có kê toa thuốc"
"Vì sao?" thân hình Giang Phong Miên hơi nghiêng về trước, cực kỳ quan tâm việc này.
"Tinh thần háo nhược, đã uống xong bảy ngày thuốc, khi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ cần khám thêm".
Nguỵ Vô Tiện dùng đũa nghịch thức ăn trên đĩa: "....."
Giang Phong Miên liếc hắn một cái, không hỏi vì sao tâm thần háo nhược, trong lòng hiểu rõ, nghiêm túc nói: "Làm phiền Vong Cơ, lại phải chú ý hơn"
Lam Vong Cơ đồng ý.
Sau đó, đề tài trở nên bình thường trở lại, Lam Vong Cơ lại không nói, phần nhiều là Nguỵ Vô Tiện cùng Giang Phong Miên hỏi đáp, Giang Trừng nếu trả lời được, cũng sẽ nói vài câu, chủ yếu là nói với Nguỵ Vô Tiện, Giang Yếm Ly chỉ cười nhẹ nhàng, yên lặng ngồi nghe, lúc đầu còn định lột hạt sen, nhưng bây giờ chỗ ngồi tách ra, cũng hơi đột ngột, nên nàng thu lại ý nghĩ đó, không đưa hạt sen cho Nguỵ Vô Tiện ăn nữa.
Ngu phu nhân vốn dĩ trên bàn cơm cũng không nói nhiều, một khi đã mở miệng, là không khí sẽ không tốt, lời nói lạnh nhạt, trách cứ Giang Trừng, đặc biệt là Nguỵ Vô Tiện, thậm chí còn khắc khẩu với Giang Phong Miên, nên thường xuyên là có chuyện.
Nguỵ Vô Tiện biết bà ở đây, nên vẫn luôn căng thẳng, cũng không muốn trước mặt Lam Vong Cơ phải chịu những lời trách cứ bén nhọn của bà, nhưng cho đến khi dùng cơm xong, Ngu phu nhân trước sau cũng không mở miệng, khi Giang Phong Miên nhẹ nhàng nói hắn ở lâu thêm mấy ngày, hoặc thường xuyên về thăm, bà cũng không tỏ vẻ gì.
Một bữa cơm, trôi qua bình yên.
Cuối cùng, Giang Phong Miên nói: "A Anh, đêm nay ngươi cùng Vong Cơ....."
Biết đây là muốn hỏi cái gì, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Giang thúc thúc, Lam Trạm cùng con ngủ ở phòng cũ là được rồi!"
Giang Phong Miên hơi hơi mỉm cười: "Đã sai người chuẩn bị phòng cho khách".
"Không cần, không cần, con ở chỗ đó rất tốt". Nguỵ Vô Tiện không phải sợ phiền toái, dù sao gia phó cũng đã chuẩn bị xong, Giang Phong Miên hỏi thăm vài câu, hắn nói do quen ngủ từ trước, nên có chút hoài niệm.
"Các ngươi nếu không để ý, thì cứ thế mà làm". Giang Phong Miên cũng không ép: "Nếu có yêu cầu gì thì nói ra."
"Giang thúc thúc từ khi nào lại khách khí với con quá". Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói, cuối cùng nhỏ giọng hỏi Lam Vong Cơ một câu, "Có cảm thấy phòng của ta nhỏ quá không?"
Dù sao phòng ngủ của hắn, cũng chỉ là một gian phòng ngủ, không giống Tĩnh Thất, có cả thư phòng, nội tẩm (phòng ngủ bên trong), gian phòng chờ.
Lam Vong Cơ lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện xác nhận xong, hướng về Giang Phong Miên nói cảm ơn, việc này thế là xong.