"Sư tỉ!"
Nguỵ Vô Tiện thấy Giang Yếm Ly, rất muốn chạy tới, nhưng giờ đã lớn tuổi hơn, thậm chí sau khi Giang Yếm Ly phân hoá thành Khôn Trạch, hắn và Giang Trừng không còn ăn vạ như hồi còn bé, để cho người ta ôm muốn người ta dỗ, động tác bớt thân mật hơn, Giang Trừng với Giang Yếm Ly có quan hệ huyết thống, chuyện này chỉ có hắn là phân biệt rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện thậm chí càng nên cẩn thận hơn, nói chung hắn chỉ là quan hệ xa xôi lại còn được đánh giá sẽ trở thành Càn Nguyên.
Hắn đứng yên tại chỗ, bên cạnh Lam Vong Cơ, nhưng thần sắc thập phần vui mừng, Giang Yếm Ly nở nụ cười nhẹ nhàng, gương mặt bình thản thoáng chốc trở nên sinh động đẹp đẽ thêm vài phần.
Chỉ nghe tiếng nói nhẹ nhàng dịu dàng cất lên: "A Tiện, đã về rồi".
"Vâng, sư tỉ, ta đã trở về". Nguỵ Vô Tiện chung quy nhịn không được tiến lên vài bước, Giang Yếm Ly vươn tay, thoáng nhón chân, sờ sờ đầu hắn, Nguỵ Vô Tiện hơi ngớ ra, nhưng lại cảm thấy thoải mái.
Một lát sau Giang Yếm Ly thu tay lại, nhỏ giọng nói: "A Tiện, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có tốt không?"
Cảm giác mềm mại trên đầu đã rời đi, Nguỵ Vô Tiện thẳng người dậy, giọng điệu vui sướng nói: "Rất tốt á! Lam Trạm đối với ra, thật sự tốt!"
"Vậy.... vị này là Lam nhị công tử à?" Giang Yếm Ly hướng về Lam Vong Cơ đang đứng yên phía sau Nguỵ Vô Tiện để thi lễ.
Lam Vong Cơ đáp lễ nói: "Giang cô nương"
Giang Yếm Ly cười nhẹ, cũng không nói gì nhiều với y, chỉ hỏi: "Ăn cơm sáng chưa?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đã ăn rồi! Nhưng mà, sư tỉ hầm canh, thì bao nhiêu cũng có thể ăn hết!"
"Vậy thì vào phòng bếp đi, Lam Vong Cơ có phiền....?" Giang Yếm Ly biết Cô Tô Lam gia coi trọng lễ nghi, sợ là sẽ không vào phòng bếp hoặc ăn trong phòng bếp nếu không được phép, ý muốn nói, đại khái kêu y có thể đi chỗ khác.
"Không sao" Lam Vong Cơ lắc đầu, ở chỗ người khác, coi trọng lễ nghi quá cũng sẽ khiến người ta cảm thấy phiền.
Trên bếp, là hai thố sứ trắng đang hầm.
Giang Yếm Ly mang tới miếng vải bố trắng, nhấc thố ra, hé mở nắp, mùi thơm toả ra, Nguỵ Vô Tiện hít một hơi, thật sự đã lâu, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, không thể thưởng thức ngụm canh nào do Giang Yếm Ly nấu.
"Là canh sườn hầm củ sen!"
"Đúng vậy, A Tiện vừa nghe đã biết rồi".
Giang Yếm Ly mang tới hai chén sứ, múc canh trong thố ra chén, đưa cho bọn họ.
Canh gồm có củ sen cắt khúc hầm cùng xương sườn, thịt đều màu hồng nhạt, hầm đến da cũng nhừ, mùi thơm nồng đậm, vẫn còn nóng hổi, Nguỵ Vô Tiện nhớ vô cùng, gấp chờ không nổi bưng chén uống liền, củ sen, thịt thà đều ăn sạch sẽ.
"A Tiện, đừng có vội, coi chừng phỏng, vẫn còn mà" Thấy hắn như vậy, Giang Yếm Ly cười dịu dàng.
Chuyển sang Lam Vong Cơ, nhẹ giọng hỏi: "Lam nhị công tử, ngươi không thích ăn à?"
Lam Vong Cơ vừa cầm chén, liền rũ mắt xuống tỉ mỉ xem xét, còn chưa ăn, Giang Yếm Ly lại cho rằng, có lẽ người Cô Tô Lam gia vẫn là muốn ngồi ăn tại bàn, bị hỏi vậy, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, múc canh cho vào miệng.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Sư tỉ, Lam Trạm ăn cái gì cũng chậm, người không cần sốt ruột"
"A Tiện đã biết để ý đến người khác rồi" Giang Yếm Ly thấy Lam Vong Cơ thong thả ăn, thần sắc không có gì bất thường, nên chỉ dặn cẩn thận một chút, không để ý nữa, "Muốn ăn nữa không?"
Nguỵ Vô Tiện đáp: "Canh do sư tỉ nấu, đương nhiên là muốn!"
"Thêm một chén thôi, không thể ăn nhiều, còn phải ăn cơm trưa"
Nguỵ Vô Tiện cười đón nhận chén canh thứ hai, Lam Vong Cơ mới vừa cắn một miếng nhỏ củ sen, nhắm mắt, cẩn thận nhấm nháp, Nguỵ Vô Tiện liếc y vài lần, đột nhiên nhận ra y đang làm gì.
Nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được phì cười: "Sư tỉ, đợi lát nữa, Lam Trạm chắc là sẽ có chuyện muốn hỏi người".
"Hỏi gì vậy?"
"Hỏi sư tỉ nấu canh như thế nào á, nhưng ở nhà bọn họ, ăn không nói, nên chờ".
Giang Yếm Ly thoạt đầu nghi hoặc, tiếp theo lộ ra chút kinh ngạc: "Lam nhị công tử sẽ....?"
Cười gật đầu, trong mắt Nguỵ Vô Tiện có vài phần đắc ý, thần thái phơi phới kia, dường như tỏ ý khoe khoang kiểu trẻ con, nhìn thấy vậy Giang Yếm Ly không khỏi muốn lấy tay xoa đầu vài cái.
Ngay lúc đó, nàng định nhỏ giọng nhắc không nên làm phiền người ta, nhưng rồi lại biết đó chính là một phần tâm ý.
Lời chưa nói ra, chuyển thành nụ cười nhẹ nhàng.
Nguỵ Vô Tiện ăn chén canh thứ hai chậm một chút, có vẻ quý trọng hương vị nên nhấm nháp, nhưng dùng xong, Lam Vong Cơ còn chưa ăn xong, vẫn là nhai kỹ nuốt chậm, cùng hắn đứng ăn trong phòng bếp, vẫn đoan chính quy phạm như thường.
Cũng không cảm thấp gấp gáp gì, Nguỵ Vô Tiện cười cười nhìn Lam Vong Cơ.
Giang Yếm Ly nhìn cảnh tượng trước mắt, hơi xuất thần......
Tu vi của nàng ở mức trung bình, lại là nữ tử Khôn Trạch chưa lập khế ước, nhưng có dùng thanh tâm đan, cũng không quá nguy hiểm, cộng thêm tính cách nàng, xưa nay ở Liên Hoa Ổ, đọc sách, vào bếp, tu luyện, làm chút việc trong nhà, cũng không dễ đi ra ngoài.
Ngày ấy cơm chiều đã chuẩn bị xong, Giang Phong Miên và Ngu phu nhân cùng ở đó, sau khi Giang Trừng cùng Nguỵ Vô Tiện bị đưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, hầu hết các buổi chiều là ba người dùng cơm. Từ phòng bếp đi ra đại sảnh định hỏi có ăn cơm hay không, thì thấy cảnh tượng Giang Phong Miên vội vàng, vẻ nghiêm trọng hiếm thấy, Ngu phu nhân cũng trang phục chỉnh tề, sắc mặt nặng nề, đều là dáng vẻ muốn đi ra ngoài.
Bầu không khí, cũng là không ổn.
『A Ly』thấy nàng, sắc mặt Giang Phong Miên hơi dịu lại, thấp giọng nói với nàng: 『Một mình con ăn cơm trước, ta và Tam nương tử phải đi một chuyến đến Cô Tô.』
Có chút kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: 『Lam gia..... A Trừng? A Tiện? Bị làm sao vậy?』
『.......』Giang Phong Miên tựa như đắn đo không muốn nói cho nàng biết, xoa nhẹ thái dương, một lúc lâu mới nói: 『Cô Tô gửi thư, nói A Anh hôm nay phân hoá thành Khôn Trạch....』
Hai mắt hơi trợn to, nàng thật sự không dám tin, lại nghe Giang Phong Miên ngừng một chút rồi nói tiếp: 『cùng Lam gia nhị công tử lập khế ước.』
『......』
『Con ở lại, việc này, ta cùng với mẹ của con sau khi trở về sẽ nói tiếp.』
Liền nhìn bọn họ rời đi.
Đi mất ba ngày, trở lại Vân Mộng, Giang Phong Miên cũng chỉ là xác nhận sự thật với nàng, không nói thêm chi tiết gì, Nguỵ Vô Tiện chưa bị dẫn về, Giang Trừng cũng không, nàng có nghe nói việc Ôn gia vơ vét nam tử Khôn Trạch, Giang Trừng chưa phân hoá, nên trở về Liên Hoa Ổ, nhưng cũng không ai nghĩ rằng hắn sẽ trở thành Khôn Trạch, nên cũng không lo về phần Giang Trừng nữa, nàng đó là lo lắng cho Nguỵ Vô Tiện, Ôn gia nơi đó, có bởi vì hắn đã lập khế ước mà dễ dàng buông tha hay không?
Cũng có phần may mắn, khi cùng Lam gia nhị công tử lập khế ước, thì Nguỵ Vô Tiện đối với Ôn gia ít nhất cũng mất đi tác dụng, sẽ không bị đòi lấy; lại nghi ngờ, rốt cuộc là sự việc thế nào, khi nghe tin tức, thì người đã lập khế ước rồi.
Tình trạng này, chỉ biết Giang Phong Miên cùng Lam gia bắt đầu thương thảo định ra việc hôn ước.
Nàng ngóng trông, mấy ngày sau, Giang Trừng mới phản hồi, nói cho nàng nghe một vài chi tiết, mới đầu, nghe kể khẽ nhíu mày, cuối cùng Giang Trừng mới miễn cưỡng bổ sung một câu, Nguỵ Vô Tiện là tự nguyện.
Không nhìn thấy người, nên luôn cảm thấy lo lắng một chút, nhưng phần lo lắng đó, tạm thời lại bị nỗi đau lòng che lấp, đêm đó, biết được tin tức Kim Tử Hiên đã giải trừ hôn ước với nàng.
Trong đại sảnh, từng người ngồi trước bàn ăn, Ngu phu nhân không nói lời nào, Giang Trừng nhìn nàng, thần thái có chút do dự, muốn nói rồi lại thôi.
Cũng không nói gì, cơm xong, sờ sờ đầu em trai, quay về phòng ngủ.
Bất lực, thương tâm, dù nhiều dù ít, cũng có bàng hoàng, biết Kim Tử Hiên đối với nàng... cũng rất là không vừa lòng, nhưng trưởng bối đã định ra hôn ước, nàng không thể không cảm thấy có chút ngọt ngào, phảng phất có hy vọng, mà bây giờ, đã tan thành mây khói, nàng phải nhận rõ hiện thực.
Cần rất nhiều thời gian để tiếp nhận việc này, ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng thật ra là khó vượt qua, ban đêm khóc thầm, sau khi dừng lại, tiếp tục lo lắng cho Nguỵ Vô Tiện vẫn đang ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Giang Trừng nói cho nàng biết là không có việc gì, nói hắn ở đó sung sướng, cả ngày cứ dính lấy Lam Vong Cơ ở một chỗ.
Nàng vẫn muốn tận mắt nhìn thấy người.
Chờ, đợi hơn một tháng, tin tức đến, lại là Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp đại nạn.
Vô cùng nóng lòng, Giang gia cũng là đề phòng, không khí nặng nề, nàng không giúp gì được, ngay cả làm cơm, cũng không có mấy người chịu ăn, Giang Phong Miên cùng Ngu phu nhân đều lo sắp xếp cho Giang gia, ai cũng không biết bước tiếp theo Ôn gia sẽ động thủ với nhà nào, mọi người đều đồn đãi, Giang gia sẽ là Lam gia thứ hai, bởi vì hai nhà tự mình lập khế ước.
Có lẽ tình hình sẽ không quá tệ, còn chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận đệ tử Lam gia sơ tán.
Nàng chờ đợi, chính là chờ Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng đến đây tránh hoạ, mong hơn bao giờ hết, Nguỵ Vô Tiện đừng lại không thể trở về thì tốt quá.
May mà cuối cùng, Cô Tô Lam gia mặc dù tổn thương nhiều nguyên khí, nhưng sự tình có biến chuyển, Ôn gia, bỗng nhiên dừng tay.
Lại tính xem còn bao nhiêu ngày, khi biết được Nguỵ Vô Tiện muốn cùng Lam Vong Cơ trở về Liên Hoa Ổ một chuyến.
Nàng đếm từng ngày, ngày đó cũng đến, dốc lòng chuẩn bị cơm chiều, đáng tiếc tính tình kia của Nguỵ Vô Tiện, ham chơi ham ăn, trên đường đi ở lại thêm một đêm, hôm nay mới đến.
Nàng sáng sớm đã hầm canh, muốn cho người trở lại Liên Hoa Ổ, món đầu tiên được ăn là hương vị mà hắn luôn nói là rất thích.
Cũng tò mò, Lam nhị công tử cùng lập khế ước với Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ, rốt cuộc là người như thế nào.
Đối xử với Nguỵ Vô Tiện, có tốt không?
Rốt cuộc gặp nhau, nàng thấy hắn tràn đầy sức sống, đó là do được chăm sóc rất tốt, mới lui ánh mắt về phía sau, cùng Lam Vong Cơ nói chuyện nhẹ nhàng, trong vòng lễ nghĩa, rốt cuộc dù sao thân phận cũng là như thế.
Nàng cùng Nguỵ Vô Tiện nói chuyện với nhau, từ từ vào phòng bếp, nhỏ giọng nói chuyện, múc canh đưa canh, đều quan sát Lam Vong Cơ.
Cuối cùng, trái tim treo cao hơn một tháng nay, đã có thể hạ xuống chỗ cũ.
Nàng từ lâu cũng đã chấp nhận sự thật đã không còn hôn ước với Kim Tử Hiên.
Lam Vong Cơ uống xong canh, thật sự nghiêm túc cùng nàng học hỏi.
Giang Yếm Ly nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn như ngọc kia, tuy rằng tuổi thiếu niên, còn mang nét trẻ con, nhưng lại rất nghiêm túc, không khỏi mỉm cười, nhỏ giọng giảng giải, chỉ Lam Vong Cơ nấu một nồi canh.
Nguỵ Vô Tiện từ đầu đến cuối không hề có ý định nhúng tay vào, chỉ ở sau bọn họ, giữ khoảng cách không quấy rầy, cười hì hì mà nhìn, thực sự thấy được Lam Vong Cơ "học nấu ăn" là như thế nào.
Trước khi làm bếp, Lam Vong Cơ lấy ra hai sợi dây màu trắng, Nguỵ Vô Tiện thấy y cẩn thận thu gọn hai tay áo rộng của giáo phục Lam thị, bèn nhẹ giọng nói:
"Để ta"
Giang Yếm Ly thấy trên mặt Nguỵ Vô Tiện vẫn còn ý cười, nhưng khi thoáng khom người, động tác lại thật cẩn thận giúp Lam Vong Cơ thu gọn tay áo, tỉ mỉ cột lại, mới thẳng người dậy lui ra sau.
Phát hiện ra điều này, thấy không khí có chút khác biệt.
Nàng định tự mình xử lý mớ thịt tươi kia, vì nghe nói người Lam gia ít nhiều có thói quen ở sạch, nhưng Lam Vong Cơ hình như không chút nào để ý, đón nhận lấy, dựa theo chỉ dẫn của nàng mà nấu một nồi canh.
Cuối cùng, đặt lên bếp lò để hầm, chỉ cần chú ý thời gian, là đại công cáo thành (lập được chiến công lớn).
Nguỵ Vô Tiện đến khúc cuối nói một câu: "Canh của ta"
Giang Yếm Ly cười cười: "A Tiện không chia phần cho Lam nhị công tử sao? Là y làm mà."
Lam Vong Cơ rửa sạch tay, đang dùng khăn trắng lau tay, nghe vậy, nhẹ giọng nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đều là của ngươi".
Xong xuôi, Giang Yếm Ly để hai người ra ngoài, nàng còn phải làm cơm trưa. Canh đã uống, cách nấu cũng đã dạy, không thể để hai công tử thiếu niên tiếp tục lây lất trong phòng bếp được.
Nguỵ Vô Tiện quậy một hồi, vẫn là ngoan ngoãn đi ra ngoài, bước ra đến cửa, Giang Yếm Ly gọi hắn lại: "A Tiện"
"?"
Giang Yếm Ly dịu dàng giải thích: "Giờ ăn trưa vẫn như cũ, ngươi cùng Lam nhị công tử đi dạo ở Liên Hoa Ổ trước, đừng đi xa".
Nguỵ Vô Tiện lớn tiếng nói: "Dạ __ sư tỉ!"
"Còn có chuyện này...." Nàng nhẹ nhàng cười, nhỏ giọng nói: "Liên Hoa Ổ rất đông người, mọi người vẫn luôn đi tới đi lui, thiết nghĩ.... ngươi cẩn thận một chút sẽ tốt hơn...."
Cười khẽ vài tiếng, nàng trước đó, lúc gọi Nguỵ Vô Tiện, thật sự đã thấy, cảnh hai người thân mật.
Thế thật là.....
Nguỵ Vô Tiện vừa nghe, biết Giang Yếm Ly nói với hắn kiểu này, thì quả nhiên đã bị bắt gặp, bối rối vâng dạ, rồi chạy nhanh kéo Lam Vong Cơ đi.
Giang Yếm Ly nhìn, lắc đầu cười, xoay người vào phòng bếp.