Sáng sớm hôm sau, giờ mẹo, Lam Vong Cơ tỉnh lại, đôi mắt nhạt màu không hề có chút hỗn độn.
Trong lòng ngực là thân hình mềm ấm, ánh mắt nhìn xuống, Nguỵ Vô Tiện gối mặt lên ngực y, được y ôm lấy, đang ngủ say.
Khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, hàng mi dài khẽ che, ẩn đáy mắt sáng rực, khi ngủ say so với lúc tỉnh, thiếu đi vài phần thần thái phi dương, hình dáng lại mềm mại thêm vài phần, dịu ngoan thêm vài phần, lẳng lặng dựa vào lòng ngực y, dường như đang mơ thấy mộng đẹp.
Hô hấp tinh tế và kéo dài.
Cẩn thận đỡ người ra, cảm giác có chút lạ.
Cùng là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đệ tử tiên môn thế gia nhiễm tiên khí, dung mạo hiếm khi không đoan chính, thân hình cũng thiên về cao gầy, đối lập với bình dân bá tánh bình thường, đều là xuất sắc. .
||||| Truyện đề cử: Sở Thích Của Sùng Ninh |||||
Hai người tuổi tác xấp xỉ, thân hình đang phát triển dần dần, trong số đệ tử thế gia, đều là những nhân vật có vóc dáng cao gầy hiếm có, mấy ngày trước, vóc người Nguỵ Vô Tiện chỉ thấp hơn Lam Vong Cơ không tới một tấc, hôm nay chợt thấy, thân hình kia dường như đã chênh lệch nhiều hơn so với y.
Cũng không rõ ràng lắm, nhưng là có khác.
"......"
Muốn đem người quấn trở lại trong chăn như trước, nhưng ngồi dậy, Lam Vong Cơ nhớ tới hôm qua hắn thề hứa này nọ, nên y cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy người.
"Nguỵ Anh, tỉnh dậy"
Người đang ngủ say hừ nhẹ vài tiếng, không có ý định tỉnh lại.
Lại gọi, Nguỵ Vô Tiện như ngày ấy nắm lấy tay y, nhưng không ôm vào lòng ngực, mà là hôn hôn mu bàn tay, lại hôn hôn lòng bàn tay, gương mặt cọ cọ, phảng phất cảm thấy hài lòng, ngủ tiếp.
"......"
Lắc đầu, Lam Vong Cơ liền biết, hôm qua như vậy, chỉ là Nguỵ Vô Tiện nhất thời hứng khởi, nay thì không, qua hôm sau ngủ nướng như cũ, dậy không nổi.
Lẳng lặng xuống giường, cẩn thận tấn chặt các góc chăn, chỉnh đốn y phục rửa mặt xong xuôi, quay trở lại phòng ngủ, đứng yên trước giường chăm chú nhìn.
Một lát khom lưng, luồn tay vào trong mền, nhẹ nắm bàn tay Nguỵ Vô Tiện, từ từ tìm cách, lấy mạt ngạch từ trong lòng bàn tay ra.
Dường như xúc động cái gì, người đang ngủ say hừ nhẹ ra tiếng.
Lông mi rung rung, hai mắt mê man mở ra, ánh mắt mơ hồ.
Lam Vong Cơ xác nhận, đại khái là nếu y lấy đi mạt ngạch, thì sẽ làm hắn tỉnh dậy.... Chợt thấy trong lòng mềm mại, ánh mắt khó giấu vẻ dịu dàng, nhẹ giọng hỏi:
"Tỉnh rồi?"
Nguỵ Vô Tiện không có phản ứng, tựa như lại muốn ngủ, Lam Vong Cơ vốn có ý định để hắn ngủ tiếp một lát, nhưng vẫn nhớ yêu cầu hôm qua của hắn, đứng yên một chút, đem người nâng dậy ngồi trên mép giường, khẽ khép lại áo trong màu trắng bị xộc xệch, lấy quần áo Nguỵ Vô Tiện ra, từng lớp từng lớp mặc vào.
Thân hình kia mềm thực sự, tuỳ ý sắp xếp, không có nửa phần chống cự.
Vuốt phẳng nếp quần áo, lòng bàn tay để ngay eo, dừng lại một lát, rồi chậm rãi dời đi.
Tập thể dục buổi sáng, Lam Vong Cơ vẫn bắt đầu từ bài kiếm cơ bản, Nguỵ Vô Tiện sẽ ngồi xổm một bên để nhìn, rốt cuộc cũng thành thành thật thật đứng lên luyện, đến khi Lam Vong Cơ luyện xong, ngay sau đó thu tay lại, hứng thú hừng hực muốn đấu với nhau.
Đối chiêu qua lại, trong lúc vô tình, giằng co hồi lâu, linh lực bảo vệ cành khô, có vẻ như có kiếm quang quấn lấy nên khó tách ra, chỉ trong một chớp mắt, Lam Vong Cơ nghiêng người đâm tới, Nguỵ Vô Tiện buông lỏng tay, cành khô bay ra, thua một trận.
Chỉ thấy hắn vẫn không nhanh không chậm, nhẹ nhàng lui về sau một chút, kéo giãn khoảng cách, Lam Vong Cơ hạ cành khô xuống, thắng bại đã phân, không cần đánh tiếp, Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn cành cây khô rơi trên mặt đất, ngẩng đầu cười hì hì như cũ, dường như không quan tâm chút nào.
Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Mỗi một chiêu, mỗi một thức, nền tảng phải vững chắc thì mới có thể giảm thiểu tối đa các sơ hở".
Xem ra hôm qua như vậy, vẫn là không đồng ý, nay thế này, có thể chứng minh được nên mới khuyên răn.
Nhưng cũng là ngắn gọn, Lam Vong Cơ người này, tích chữ như vàng, đối với hắn, như vậy là đã trả lời nhiều, nói nhiều rồi, mà giọng nhẹ nhàng khuyên răn lúc này, cũng không có ý cưỡng ép hắn đồng ý.
Chuyển động tròng mắt, Nguỵ Vô Tiện nhặt lên cành khô, năn nỉ đánh lại, Lam Vong Cơ lắc đầu, ý bảo đã đến giờ, cần tắm gội dùng bữa.
Ra khỏi Tĩnh Thất, lại không thấy đi Lan Thất.
"Ủa? Lam Trạm?"
"Hôm nay nghỉ học, ta và ngươi cùng các đệ tử Lam gia khác, sẽ đi chịu lễ an hồn".
Nguỵ Vô Tiện gật đầu ý bảo đã hiểu.
Đệ tử danh môn thế gia, từ lúc sinh ra đã chịu sự hun đúc của gia tộc, chịu ảnh hưởng của pháp khí, trong quá trình trưởng thành càng cần phải chịu vô số lần lễ an hồn, sau khi được Giang Phong Miên nhận nuôi, Nguỵ Vô Tiện đối với việc này cũng lơ là bình thường, lễ an hồn cũng không cần bọn họ làm cái gì, chỉ ở trong nhà điều hoà hơi thở, được giám sát bởi trưởng bối, thực hiện nghi thức huân hồn an phách, tránh việc sau này chết đi tạo ra oán khí, hoá thành lệ quỷ, làm hại mọi người, sẽ bị thu phục bởi các thế gia tiên môn, như vậy ảnh hưởng đối với bản thân cũng như thế gia đều thập phần không tốt.
Đi đến gần, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Giam Thất, chỗ tiến hành lễ an hồn cho đệ tử Lam gia".
Ý bảo sau đó không thể nói nhiều nữa.
Nghi thức huân hồn an phách của các nhà đại khái cũng tương tự nhau, nhưng lễ an hồn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẫn có chỗ khác với ở Vân Mộng Giang thị.
Mỗi khi đến lễ an hồn ở Liên Hoa Ổ, tập hợp một đám đệ tử môn sinh chưa qua quan lễ (dưới 20 tuổi), đến đúng giờ, một lần khoảng hai ba người, từng người sẽ ngồi ở chỗ đã bố trí sẵn trong đại đường, chưa tới giờ, thì có thể cười giỡn chơi đùa, cho đến khi sắp bắt đầu, trưởng bối la mắng, chúng tiểu bối mới bớt lại, ngồi xuống điều hoà hơi thở, như vậy một lúc, mới thực sự an tĩnh, mang vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
So sánh hai nơi, thì lễ an hồn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ trang trọng hơn rất nhiều, vốn tất cả đồ đạc trong ban công sảnh đường, đều có mục đích tương ứng, không dùng lung tung, Lam Vong Cơ dẫn Nguỵ Vô Tiện đến Giam Thất, cái tên có lẽ xuất phát từ hàm ý giữ yên lặng, cũng các dãy tường trắng ngói xám, chất liệu xây tường không khác, nhưng có khắc những chú văn phức tạp, khi tới gần, âm thanh sẽ biến mất hết, một luồng khí nặng nề đè ép xuống, dường như tất cả các linh hồn đã nhập vào đây, đều được quy thúc để không nhầm đường lạc lối.
Kín đáo phát hiện, toàn bộ đại đường đều là pháp khí, treo ở trên tường, bên trên vẽ bùa, khi trưởng bối chủ trì của Lam thị bắt đầu sử dụng, sẽ truyền linh lực vào, nguồn linh lực đó sẽ đánh ra từng trận, giống như giáo huấn các linh hồn.
Tất cả mọi người đều yên lặng, Nguỵ Vô Tiện chú ý lúc này các đệ tử Lam thị tiến lên, không ai là không đeo mạt ngạch có vân văn, đều là huyết thống thân thích của Lam gia, không có môn sinh mang họ khác và khách khanh.
Số lượng đệ tử thân thích ở độ tuổi vị thành niên của Lam gia không nhiều lắm, đều mặc bạch y giống nhau, mạt ngạch vân văn giống nhau, lúc này tất cả đều biểu hiện nghiêm túc, đa số sàng sàng tuổi, gần như không chào hỏi nhau, tất cả đều bước đi trong im lặng, mắt nhìn thẳng, không khí thực sự có chút trầm lặng, nhưng nhớ là, trong quá khứ cũng đã gặp qua biết bao nhiêu lễ an hồn, biểu tình cũng không đến mức cứng nhắc như thế, nói chung, lễ an hồn đối với Lam gia vẫn là một dịp long trọng và trang nghiêm, theo sát Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cũng biết giữ chừng mực, không mở miệng, càng không nhìn đông nhìn tây.
Phần lớn đệ tử Lam thị đã tiến vào đại sảnh, dựa theo sắp xếp ngồi yên chờ đợi, Lam Hi Thần ngồi hàng đầu tiên, đã nhắm mắt điều hoà hơi thở. Mấy vị môn nhân mang tới chồng chồng lớp lớp vật gì đó, hình như đang phân phát. Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng Lam Vong Cơ cũng sẽ dẫn mình đến một chỗ trong đó, nhưng Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, đưa hắn đến Thiên Thất.
Đi vào Thiên Thất, bày biện cũng tương tự trong đại sảnh, nhưng quy mô nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có bọn họ thôi.
"?" không hiểu tại sao mình lại khác với mấy người kia, Nguỵ Vô Tiện dùng ánh mắt dò hỏi.
"Thay quần áo"
Lam Vong Cơ lấy ra một áo khoác màu trắng trơn đặt trong góc, thoáng ra hiệu, thong thả cởi áo khoác ra, rồi áo ngoài, chỉ để lại áo trong và trung y, cẩn thận xếp lại, thay áo khoác dùng trong lễ an hồn. Nguỵ Vô Tiện liền hiểu, đó là, hắn không thích hợp chịu lễ an hồn cùng với các đệ tử Lam gia khác.
Đặc biệt hiếm khi đệ tử thân thích tề tựu đông đủ như vậy, ở Lan Thất, hầu hết đều là những môn sinh cùng lứa tuổi và những đệ tử thế gia khác được gửi đến đây học tập, như Lam Hi Thần, lớn tuổi hơn, nên không cùng bọn họ nghe học, ít tuổi hơn, thì có trưởng bối khác phụ trách dạy bảo. Mà lúc này đây, tập hợp đầy đủ tiểu bối của Lam gia chưa qua quan lễ (dưới 20 tuổi), hắn nhìn ra, trong phòng chỉ có vài đệ tử thân thích Lam thị thuộc Càn Nguyên, đương nhiên đệ tử chủ yếu là Trung Dung và chưa phân hoá, Khôn Trạch không thấy. Huyết mạch Lam thị xác thật hiếm khi có Khôn Trạch, nếu có, thì trong dịp này cũng cần phải tách ra.
Giam Thất, tuy nói là "thất", nhưng gọi là "đường" thì đúng hơn (đường rộng lớn hơn thất), mà lại nằm ở một nơi xa xôi nhất trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, chiếm diện tích rộng, ngoại trừ chánh điện, chắc chắn còn phải có những thiên thất khác.
Nguỵ Vô Tiện cúi mắt xuống, nhẹ cởi áo khoác ngoài, thay bào phục.
Ở Vân Mộng, không cần thay quần áo, bào phục chịu lễ an hồn của Lam gia có hình thức cực kỳ đơn giản, chỉ mặc thêm một lớp bên ngoài áo trong, cũng không phức tạp giống như bộ đồ Lam Vong Cơ hàng ngày, bởi vậy Lam gia hẳn là cảm thấy, không nên ngồi lẫn lộn.
Lam Vong Cơ lẳng lặng ngồi xuống, nhắm mắt điều hoà hơi thở, Nguỵ Vô Tiện thấy y không dặn dò thêm gì, nên cũng yên lặng ngồi phía trước y.
Sau một lúc lâu, tiếng chuông trầm trầm vang lên, quanh quẩn dội trong Giam Thất, sau tiếng chuông, tất cả càng thêm tĩnh lặng.
Ban đầu Nguỵ Vô Tiện còn có thể miên man suy nghĩ một hồi, nhưng dần dần tâm tĩnh xuống.
Có lẽ là kinh văn, hoặc lẫn với âm thanh chùa chiền, lẩn quẩn bên tai, lặp đi lặp lại, không có tiếng con người, không có tiếng nhạc, chỉ nghe thấy âm thanh, không biết ý nghĩa, rõ ràng có âm thanh, nhưng lại là tĩnh mịch.
Không biết liên tục bao lâu, mới từ trạng thái khó giải thích kia thoát ra, Nguỵ Vô Tiện mở to mắt, nhìn mọi thứ một lần nữa, mất vài giây dần dần thích ứng, thì thấy Lam Vong Cơ đang ngồi phía trước hắn, trong nhà hơi tối, chỉ có một chút ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ rọi vào, sương chiều dày đặc, ánh lên khuôn mặt lãnh đạm thanh tuấn, giống như ngọc ấm.
Hình như cảm nhận được, Lam Vong Cơ cũng chậm rãi mở to đôi mắt, đôi mắt nhạt màu lúc này trong hoàn cảnh này cũng đã sậm màu hơn rất nhiều, bớt lạnh lẽo, thêm nhu hoà, lẳng lặng nhìn lại hắn.
Giam Thất lại truyền đến tiếng chuông, Lam Vong Cơ đứng dậy, giúp hắn cởi áo khoác, mặc lại quần áo lúc đầu, rồi tự thay đồ cho mình, chỉnh đốn trang phục, cùng nhau ra khỏi phòng.
Đệ tử Lam thị toàn bộ lặng im không một tiếng động đi ra khỏi đại đường, từng người rời khỏi, một vài ánh mắt dừng trên người Nguỵ Vô Tiện, bởi vì bộ áo tím, nên có vẻ dò xét, nhưng cũng đều biết thân phận, càng biết hắn thuộc về đâu, cũng không có ai cản hắn lại để nói chuyện.
Lam Hi Thần đi ra cuối cùng, thấy bọn họ chờ ở bên ngoài, lại nói chuyện, chỉ vài câu ít ỏi, lại nói về việc phân hoá.
***
Nguỵ Vô Tiện phân hoá đã qua hơn một tháng.
Dường như đã có thể làm quen với giờ làm việc và nghỉ ngơi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mỗi khi đến giờ hợi, bắt người ta ôm, ngửi mùi đàn hương thanh nhã kia, dần dần đi vào giấc mộng, đến giờ mẹo, Lam Vong Cơ chịu trách nhiệm gọi hắn dậy, mơ mơ màng màng, sau khi bị tắm rửa và mặc đồ, lại bắt đầu một ngày.
Vấn đề là, tuy làm những việc khác với lúc ở Vân Mộng, nhưng hàng ngày lại không có gì khác biệt, chỉ là không dễ dàng ra ngoài, và không thể tham gia săn đêm trong một khoảng thời gian chưa xác định, sợ có hơi nhàm chán.
Nhưng có Lam Vong Cơ ở cùng hắn, ngược lại cũng chưa từng cảm thấy nhàm chán, nên việc tu luyện bế quan, nếu thích hợp, thì cùng nhau đi, nếu không hợp lễ nghi thì hắn cũng không quấy rầy.
Tiểu bối các thế gia lại có người bị đưa đến Lam gia, có những gương mặt quen thuộc, đa số đều có thể hoà hợp, nhưng nói chung đối với tiểu công tử Kim gia, Kim Tử Hiên, thì vẫn tiếp tục ghét nhau như chó với mèo, nhưng bị môn sinh Lam thị để ý nhiều, cứ nhìn chằm chằm, nên cũng không thể dẫn đến xung đột, lại nghĩ, hắn không thể biết, sau đó sư tỉ như thế nào?
Thỉnh thoảng cũng có thư từ qua lại với Giang Trừng, hàng ngày cũng không có gì xảy ra, trao đổi qua lại, lời nói toàn những lời vô vị, khoảng cách những lần thư tiếp theo ngày càng kéo dài thêm một chút.
Mười lăm mười sáu tuổi, vốn dĩ đại khái nghĩ cuộc sống sẽ trôi qua như vậy, lại nghĩ, buồn chán hơn một tháng nay, khi nào mới có thể lại đi ra ngoài săn đêm?
Thời gian bước vào giữa mùa hè, sướng sớm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã hơi mỏng hơn, dù sao cũng nằm sâu bên trong núi Cô Tô, thời tiết ở đây lúc này mát mẻ hơn rất nhiều so với Vân Mộng, nơi có đầm sen đầy hoa và lá xanh, Nguỵ Vô Tiện cũng không bị nóng đến khô héo như lúc ở Liên Hoa Ổ, cả ngày chỉ muốn ngâm trong nước, hắn nằng nặc muốn chạy ra bên ngoài, nhưng Lam Vong Cơ không đồng ý, đặc biệt đã trôi qua một tháng kể từ kỳ mưa móc lần trước, cần theo dõi nhiều hơn.
Tiên phủ Lam thị cực kỳ yên tĩnh, dù sao cũng là thế gia cổ xưa có nguồn gốc lâu đời, mặc dù nằm dưới Ôn thị, nhưng xếp hạng tiên môn cũng là đứng hàng đầu, tin tức truyền đi, cần phải nhanh chóng.
Mấy ngày gần đây, Ôn thị có động thái khác lạ, thiết lập trạm giám sát ở các nơi.
Đất của các thế gia không lớn không nhỏ bị chiếm đóng, phải dời tiên phủ đi nơi khác, hoặc ở lại nghe theo sự sai khiến của Ôn thị.
Thế đơn lực mỏng, các thế gia tiên môn nhỏ không dám từ chối, chỉ biết nghe theo lệnh.
Tần gia, Lê gia có nam tử Khôn Trạch, Tần gia dâng cho Ôn thị để tránh họa lớn; Lê gia tự hứa với Phó thị, hai nhà cùng bị Ôn thị truy ra, quở trách là có ý đồ làm cho huyết mạch Ôn gia hưng thịnh, không thể tha thứ, bị áp vào tội "nghịch loạn tiên môn", cưỡng chế bắt đi Khôn Trạch chưa lập khế ước, hai tộc bị diệt môn.
Tĩnh Thất.
Mới nghe chuyện này, Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, sắc mặt hiếm khi không tốt như vậy: "Ôn gia đang tự coi mình là cái gì, mạnh mẽ vơ vét nam tử Khôn Trạch『hưng thịnh huyết mạch Ôn gia』, nói thế này không phải là muốn khiêu chiến với Thiên đạo hay sao?"
Nếu nói ngang ngược, thì dùng từ như thế cũng không đủ để đại diện cho cái gì, Ôn gia sớm đã tự coi mình như trời, cũng chưa bao giờ che giấu điều đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, những gia tộc bị diệt đó, những Khôn Trạch đã nộp lên, cũng không biết phải làm gì.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Việc này thật quá ghê tởm"
Lam Vong Cơ rũ ánh mắt xuống, cũng không kêu hắn phải nói cẩn thận, chỉ thấp giọng chậm rãi nói: "Nghe nói, đã thiết lập trạm giám sát ở Cô Tô"
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, sau một lúc lâu không nói năng gì.