Quá trưa, ra khỏi tửu lầu, một đám công tử cũng không dám phóng túng uống quá nhiều, bởi vì có Lam Vong Cơ ở đây, hôm nay kêu rượu ít hơn vài vò, Nguỵ Vô Tiện tuy không sợ say, nhưng cũng tém tém rất nhiều.
Vậy thì, còn không đem người mình yêu đi làm mọi điều có thể đi chứ, hiện nay mà..... nhưng chàng thiếu niên biết dù sao mình cũng nên giữ lại chút đàng hoàng.
Nhưng cũng phải làm gì đó.
Nếu không vi phạm lệnh cấm, Lam Vong Cơ cũng không nghiêm túc cứng nhắc, một hai nhíu mày như trước đây.
"Phải rồi, Lam Trạm, đi chợ nha!"
Lùi lại hướng về người ấy để nói, Nguỵ Vô Tiện cười thoải mái, ánh mặt trời ở thị trấn dưới chân núi sau giờ ngọ khá chói chang, không giống như Vân Thâm Bất Tri Xứ quanh năm sương mù bao phủ, mọi thứ đều chìm trong mờ ảo, đôi mắt Lam Vong Cơ dường như bị mê hoặc.
"Lam Trạm, tới rồi!" đám người phía sau nhốn nháo, Nguỵ Vô Tiện đưa tay về phía y, Lam Vong Cơ liền theo bản năng giữ chặt lấy, cũng không biết là thật muốn được dắt đi, hay sợ hắn không lo ngó đường cứ lui lại phía sau nói chuyện rồi đụng phải ai đó, hoặc là cả hai, nhưng người tu tiên, không nhìn đường thì có thể đụng phải người khác hay sao?
Lôi kéo như thế, nên Nguỵ Vô Tiện khiến Lam Vong Cơ hơi tiến lên phía trước một chút, giương mắt, đôi mắt nhạt màu của y càng nhìn chằm chằm hơn, hơi cong khoé miệng, định nói gì đó.
".....Ai da, Nguỵ huynh à, ta uống nhiều quá, muốn đi về trước đây...."
"Ta theo hắn!"
"Ta, ta cũng say!"
"Ngụm ớt hồi nãy vẫn làm ta thấy cay, Nguỵ huynh các ngươi từ từ đi dạo nha....."
Vài tên thiếu niên mồm năm miệng mười chặn ngang tình cảnh này, Nguỵ Vô Tiện xua tay, cười mắng: "Cút cút cút! Muốn đi thì đi, đảm bảo là có đi đâu thì các ngươi cũng vẫn phải trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ đó!"
"Đa tạ Nguỵ huynh!" rồi chắp tay thi lễ, xong một bữa cơm, sợ vẫn có sợ, nhưng thật sự cũng không có gì phải sợ hãi Lam Vong Cơ, cười đùa một trận, rồi chia tay.
Không giống ở Vân Thâm, thị trấn dưới chân núi Cô Tô thật vô cùng náo nhiệt vào ban ngày, cảnh vật không như vùng sông nước Thải Y Trấn cách xa nơi này khoảng hai mươi dặm, nơi đó toàn đường sông, ở đây đường phố lát đá xanh, mặc dù những con hẻm tối tăm bên cạnh ẩm ướt khiến các phiến đá mọc rêu lạnh lẽo, nhưng đường phố chính vẫn rộng rãi khô ráo, đi bộ qua vài con phố sẽ tới một con sông ở bên ngoài thị trấn.
Không có sự phân biệt giữa chợ và khu dân cư, trong các con hẻm nhỏ, những dãy tường trắng ngói xám, bày sọt không là sọt, hoặc một chiếc dù giấy, hoặc có một quầy hàng, có cả trai lẫn gái, đứng dọc theo phố rao hàng, bán đồ dùng hoặc thực phẩm, các thứ đồ quý hiếm hoặc thường thấy.
Nguỵ Vô Tiện dừng lại trước một quầy hàng: "Lam Trạm! Ngươi ăn qua món này chưa?"
Lam Vong Cơ đáp: "Chưa từng"
"Bán hai cái", Nguỵ Vô Tiện thanh toán tiền, cầm hai bao giấy dầu nóng hổi xoay người đưa Lam Vong Cơ một cái.
Lam Vong Cơ không nói: "....."
Nguỵ Vô Tiện nhiệt tình giới thiệu: "Lần trước ta đã ăn rồi, rất ngon!"
"..... mới vừa dùng cơm xong"
"No lắm hả?" Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên hỏi, bọn họ đều là thiếu niên, lại tu tiên, ăn ít không ngại, ăn nhiều chút cũng không sao.
Lam Vong Cơ lắc đầu, nhận lấy, thò một nửa ra khỏi bao giấy là một chiếc bánh bột ngô tròn tròn nhỏ nhỏ, toả ra hơi nóng, y cúi đầu ăn dưới ánh mắt chờ đợi của Nguỵ Vô Tiện, cắn một miếng nhỏ xíu.
"Thế nào? Có được không? A... Lam Trạm, ngươi phải cắn to một chút, cắn thế này là chưa tới phần nhân!"
Cẩn thận nhâm nhi rồi nuốt xuống, đang muốn trả lời, nghe Nguỵ Vô Tiện nói vậy, lại cắn một miếng, lần này sâu hơn một chút, lộ ra phần nhân màu nâu bên trong.
"Ăn ngon ha! Ăn lúc còn nóng, sẽ rất ngon, mặn mặn thơm thơm, tuy rằng bình thường nhưng đủ vị!"
Sau một lúc thong thả nuốt vào, trong miệng không còn đồ ăn, Lam Vong Cơ mới từ tốn nói: "Ừm"
Nguỵ Vô Tiện cười to, cắn hai ba miếng miếng là hết viên bánh bột ngô nho nhỏ trên tay, vo viên bao giấy dầu vứt đi, ánh mắt lại đảo qua: "Lam Trạm!"
Đang ngắm nghía lớp nhân của bánh bột ngô, nghe tiếng Lam Trạm ngẩng đầu lên, đã bị Nguỵ Vô Tiện lôi kéo về phía trước.
Chỉ một thằng người gỗ có màu sắc quái dị trong gánh hàng của một người bán hàng rong và bàn tán vài câu, rồi cười khúc khích bên tai Lam Vong Cơ, thấy hàng trái cây sắp xếp gọn gàng cũng nói, gặp món ăn đã ăn qua hoặc mới thấy đều muốn mua một hai phần, Lam Vong Cơ rõ ràng vẫn đang ăn cái phần nằm ở trên trên trên trên, Nguỵ Vô Tiện vẫn mua, đồ ăn trên tay chất cao bằng quả núi nhỏ.
Trong miệng người nọ, hình như ít nghe câu "Nga! Này ta ăn rồi, hương vị không ra gì". Thức ăn, hầu hết đều là "Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm! Ngươi ăn chưa? Món này rất ngon!", hoặc nói "Oa, lần đầu mới thấy!". Thế nhưng là, gần như đi vài bước là dừng lại mua.
Có khi mua như thế, nhân tiện còn trêu chọc bé gái con của chủ tiệm, Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, thấy người nọ khó khăn lắm mới cầm được, cuối cùng cũng biết dừng lại, mỉm cười bước đi.
Phát hiện Lam Vong Cơ không nhắc nhở hắn ăn không nói, nhưng bản thân vẫn kiên trì, ăn cái gì cũng thiệt chậm, giữ gìn quy phạm Lam gia, mặc cho hắn hỏi hết câu nọ đến câu kia, nguyện ý cùng hắn vừa đi vừa ăn, đã là cực kỳ nhượng bộ, dù sao đây cũng là...... một hành vi rất là không nhã chính.
"Hay là..." Xem tướng ăn trước sau vẫn nhẹ nhàng và thanh lịch của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện liếm liếm môi, nói: "Chúng ta đi lên cầu, ngươi từ từ ăn được không?"
"Ừm"
Trên cầu cũng không có họp chợ, đây là cây cầu đá, có hai ba người đi bộ qua lại, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ đến chỗ cao nhất giữa cầu, dựa vào lan can cầu bằng đá nhìn xuống bên dưới.
Mặt nước trong vắt, phản chiếu gương mặt của hắn, xoay người lại, nhìn về phía người mãi mới ăn tới món khác, còn đem bao giấy dầu trải phẳng ra xếp thành một khối vuông nhỏ, hắn để tay lên vai, ấn người y về phía trước.
Lam Vong Cơ để mặc hắn đè người y xuống, cho đến khi trên mặt nước xuất hiện hình ảnh phản chiếu của hai người.
Cũng không biết làm như vậy thì có thể thoả mãn điều gì, ngắm một hồi, Nguỵ Vô Tiện buông tay, Lam Vong Cơ mới thẳng người dậy, nhưng lại không có tay để chỉnh lại y phục, Nguỵ Vô Tiện vẫn dựa vào lan can đá nhìn xuống dưới, một lát nghiêng đầu hỏi: "Ăn ngon không?"
"Tạm được" mỗi lần ăn xong một món đều bị hỏi như vậy.
Lam Vong Cơ cũng không qua loa, nếu thực sự không thích, sẽ không giấu diếm.
"Lam Trạm! Nếu ngươi không thích, đưa ta nha!" Nguỵ Vô Tiện nói khoảng hai ba lần như vậy.
Lắc đầu, Lam Vong Cơ cứ từ từ ăn xong.
Ít nhất, với mấy món ăn vặt có vị cay, Nguỵ Vô Tiện chỉ thêm cay vào phần của chính hắn, còn không ngừng đi theo chủ quán xin thêm một chút, rồi lại một chút, cho tới lúc đồ ăn trong tay đỏ lè đến mức doạ người mới hài lòng thưởng thức.
Trên tay Lam Vong Cơ đại khái còn ba bốn món nữa, trên tay Nguỵ Vô Tiện cầm phụ hai cái.
Rốt cuộc bắt đầu tỉnh lại, có phải là bắt người ta ăn quá nhiều rồi không – cứ thấy món gì, cũng đều muốn cho Lam Vong Cơ nếm thử, hắn đã kềm chế bớt rồi á, hồi xưa gặp hương vị đặc biệt kỳ lạ sẽ một hai mua cho Giang Trừng, gạt y ăn xong, rồi cười chế giễu.
Sợ Lam Vong Cơ sẽ không bao giờ ăn hết với tốc độ chậm chạp đó, Nguỵ Vô Tiện không nói chuyện nữa, ánh mắt nhìn ra xa, những hàng liễu rũ bên bờ sông đang đung đưa trong gió, hắn nghĩ đến Thải Y trấn, thuỷ hành uyên tìm thấy ở Bích Linh hồ, nhất định sẽ phát triển hơn, dần dần tấn công vào đường sông, vậy thì những người dân sống hàng ngày kiếm sống ở đó sẽ....
Cũng không biết, Lam gia có thể ngăn chặn thuỷ hành uyên kia được bao nhiêu rồi.
"Lam Trạm"
Lam Vong Cơ nuốt thức ăn trong miệng: "Ừ"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta cũng có thể giúp đỡ chuyện bên Thải Y trấn á, ta ở chỗ Vân Mộng rất am hiểu bắt thuỷ tuý! Cho ta tới đó đi!"
Ánh mắt nhạt màu nhìn qua, Lam Vong Cơ chăm chú nhìn và nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không cho ta đi, thì ngươi cũng không thể đi đúng không? Hiện tại chúng ta không thể xa nhau quá lâu, ngươi rõ ràng muốn đến giúp lão... thúc phụ ngươi....."
"Tạm thời không quá đáng lo", dừng một chút nói: "Ngươi vẫn cần phải theo dõi thêm"
"A.... Chán cái thân này quá, thật là phiền phức!" tròng mắt đảo quá, Nguỵ Vô Tiện tiến đến bên tai Lam Vong Cơ, thầm thì: "Khi nào có thể khống chế được kỳ mưa móc rồi, muốn làm thì làm, Nhị ca ca không được cự tuyệt ta!"
Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Nguỵ Anh...."
Cười hi hi tách ra, Nguỵ Vô Tiện không hề để ý, nói: "Ta đã hạ giọng rồi, không ai có thể nghe thấy được".
Vẫn là không đồng ý, Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói nhiều.
Một trận gió nổi lên, thổi trúng mạt ngạch màu trắng đang phất phơ, gió thổi mạnh, khiến mạt ngạch bay phần phật.
Nguỵ Vô Tiện duỗi tay, muốn bắt lấy đuôi mạt ngạch đang bay trong không trung, Lam Vong Cơ phát hiện thấy thì hơi giật mình, thần sắc dịu lại, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn à?"
Nguỵ Vô Tiện ngưng lại, cẩn thận nhìn Lam Vong Cơ: "Cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Nếu muốn, sẽ cho ngươi"
Nhìn phía trước trong lòng mười phần ngứa ngáy, đột nhiên được cho phép, thế nhưng Nguỵ Vô Tiện lại do dự: "Hả? Ý nghĩa của mạt ngạch của nhà ngươi... ta tháo xuống không được, đúng không?"
Lam Vong Cơ nói: "Nếu ngươi muốn, thì có thể tháo xuống"
Nguỵ Vô Tiện ngo ngoe rục rịch một giây, giơ tay muốn kéo xuống, nhưng đột nhiên có rất đông người ở phía sau, lại cảm thấy, tháo xuống ở chỗ có nhiều người thế này, hình như... không tốt, không phải muốn tự quản thúc mình sao? Trước mặt người khác, có thể tháo xuống à? Chưa kể cột đoan chính như vậy, hắn cảm thấy không nỡ.
Không chạm vào, nhưng lại không muốn từ bỏ.
Ngón tay lặng lẽ quấn lấy khúc đuôi của dải lụa, nhịn không được dùng lòng bàn tay nhẹ cọ lên trên đường vân văn, Nguỵ Vô Tiện không rõ tại sao mình phải lén nhìn thần sắc của Lam Vong Cơ, ánh mắt với con ngươi nhạt màu đã dời đi, chỉ thấy hàng lông mi mảnh dài rũ xuống, bao trùm một tia sáng ở đáy mắt, sau khi Nguỵ Vô Tiện xoa nắn vuốt ve một lúc lâu, có chút luyến tiếc buông tay ra.
Thấy hắn buông ra, Lam Vong Cơ chậm rãi giương mắt nhìn hắn.
Nói chung cảm thấy nên nói chút gì đó, Nguỵ Vô Tiện thấp giọng nói: "Ngươi nói ta muốn sẽ cho, vậy... khi trở về, tháo xuống đưa cho ta được không?"
"Được"
Ánh mặt trời đang tắt dần, nhìn sắc trời, Nguỵ Vô Tiện ước tính đường về, thuận tay lấy tờ giấy dầu đã được gấp chỉnh tề trong tay Lam Vong Cơ để nghịch một hồi.
"Nên đi rồi!"
Còn có rất nhiều nơi không kịp dẫn người tới để mở rộng tầm mắt, nhưng nghĩ lại, còn nhiều cơ hội, miễn hắn còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, là có thể kéo người ra tới đây.
Một đám người đi cũng vui, mà chỉ có hắn và Lam Vong Cơ, cũng tốt.
Khi đi ngang qua con phố cuối cùng, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, ngươi có muốn mua gì không?"
Đi tiếp, sẽ không còn ai bán hàng, ra khỏi thị trấn, trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. "Đi dạo phố" như thế này, vẫn luôn là hắn thấy gì cũng mua, Lam Vong Cơ trước sau không chủ động tỏ vẻ muốn mua cái gì.
Lam Vong Cơ nói: "Có"
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên, nhìn Lam Vong Cơ đứng một lúc, rồi đến một góc đường, có một bà lão trải một tấm vải, trên đó là một ít rau củ còn sót lại sau một ngày bán hàng.
Lam Vong Cơ khom người nói nhỏ, thanh toán tiền, lấy về một giỏ đồ.
Nguỵ Vô Tiện một hai phải níu tay y nhoài đầu qua xem, liền thấy trong giỏ, xanh xanh đỏ đỏ, tất cả đều là ớt cay.
Quá sức mừng rỡ, trên đường cái cười gập cả người.
"Nhị ca ca... không đúng.... ta muốn cả hoa tiêu nữa", cuối cùng Nguỵ Vô Tiện thổi nhẹ vào bên tai của Lam Vong Cơ, chỉ trỏ vài thứ.
Như vậy, mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ, có cả ớt cay và hoa tiêu
Môn sinh phụ trách nấu cơm không biết phải làm sao, thứ này ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa từng dùng qua.
Lam Vong Cơ nhìn bệ bếp một lúc lâu sau, nói nhẹ: "Cứ giữ đấy"
Môn sinh đã hiểu, thứ này, không cần hắn động tới.