[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-2: (B) - HẾT




Ngày hôm sau trở về Vân Thâm tìm gặp Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đúng lúc vừa nghị sự xong.

Trên đường đi, cứ mỗi hai canh giờ, là Lam Vong Cơ sẽ tìm một thị trấn để hạ xuống cho Nguỵ Vô Tiện nghỉ ngơi, đây là nguyên nhân khiến qua hôm sau mới về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ muốn cướp lời nói trước, nhưng vẫn là ngưng lại cùng Lam Vong Cơ kỳ lễ, hai ba câu mở đầu là tóm tắt những việc phát sinh trong nhiều ngày ra ngoài, Lam Hi Thần chú ý thấy Lam Vong Cơ vẫn luôn đỡ Nguỵ Vô Tiện, nói một hồi, nhịn không được hỏi thăm.

"Vong Cơ, ta thấy ngươi vẫn luôn đỡ A Tiện, A Tiện bị làm sao vậy?"

"Thúc phụ, huynh trưởng", Lam Vong Cơ điềm tĩnh nói: "Đây chính là việc mà ta muốn nói"

"Nguỵ Anh hắn, đã mang thai"

Nguỵ Vô Tiện lần đầu tiên thấy trên khuôn mặt vốn luôn nghiêm khắc của Lam Khải Nhân, xuất hiện vẻ khiếp sợ, kinh ngạc, lại kết hợp với vẻ vui mừng bất ngờ.

Sau một lúc lâu Lam Khải Nhân mới hỏi: "Đã bao lâu, biết được khi nào"

Lam Vong Cơ nói: "Mười bảy ngày, hôm qua khi ghé thăm Ôn Tình, bị dò ra mạch tượng".

Khoé miệng Lam Hi Thần lộ ý cười nhẹ nhàng, biểu tình này khác với nụ cười thường ngày khiến người khác cảm thấy như đắm mình trong gió xuân, thật sự là vui mừng thay cho bọn họ: "Chúc mừng", lại nói, "A Tiện, những ngày tới vất vả cho ngươi rồi".

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không vất cả, Lam Trạm mới là vất vả". Vất vả chăm sóc hắn, chỉ sợ là hắn nói không cần nhưng Lam Vong Cơ cũng không chịu nghe.

Lam Vong Cơ nói: "Đã trở về thì nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai làm gia yến".

Không cố ý dặn dò, vì biết Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ chăm sóc tốt Nguỵ Vô Tiện, hoặc nói đúng hơn, cho dù không có thai, Lam Vong Cơ cũng là chăm sóc hắn thật cẩn thận.

Nghe tới gia yến, vẻ tươi cười trên mặt Nguỵ Vô Tiện suýt nữa biến mất, gia yến của Vân Thâm Bất Tri Xứ thật sự là mười năm cũng không thể nào quen được, không khí trầm buồn, món ăn lại khó nuốt, còn không được nói chuyện, cười một chút cũng không được, mấy lần đầu nếu không phải Lam Vong Cơ nhắc nhở hắn, thì Nguỵ Vô Tiện khẳng định là sẽ mắc một số sai sót ở gia yến.

Bởi vì đồ ăn trong gia yến so với ngày thường được chuẩn bị càng thêm đả kích vị giác, ăn không nổi, toàn để cho Lam Vong Cơ lặng lẽ giải quyết thay hắn, thế nên trước gia yến và sau gia yến, Lam Vong Cơ đều nhớ chuẩn bị một chút thức ăn khác để hắn no bụng, nếu không Nguỵ Vô Tiện sẽ càng nhớ gia yến ở Vân Mộng Giang thị nhiều hơn.

Lúc này đây, bị đánh thức nhẹ nhàng trước buổi gia yến, nhưng Lam Vong Cơ lại không cho hắn ăn quá nhiều vào bữa ăn sáng, trong lòng nghi hoặc, đến khi chén canh đầu tiên mở đầu bữa tiệc được bưng lên, rồi các món ăn đều không giống những người khác khiến Nguỵ Vô Tiện một phen kinh ngạc.

Nghĩ đến cũng là... đã mười năm rồi, làm gì có khả năng Lam Khải Nhân không hề biết Nguỵ Vô Tiện không quen ăn món ăn gia yến, đều là Lam Vong Cơ ăn giúp. Bất quá là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi, không cần quá mức rạch ròi, chỉ là trước mặt người ngoài phải vậy. Mà lúc này, cơm canh của Nguỵ Vô Tiện không giống người khác, cũng sẽ không ai nói gì.

Trước tiên ở gia yến tuyên bố tin tức, sau đó thông cáo tới tiên môn bách gia.

Tin tức này làm người ta kinh ngạc, thật sự là sớm hơn dự đoán rất nhiều, lễ vật được đưa tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, các môn sinh nhận lễ vất vả kiểm kê, mà danh mục quà tặng dài nhất, đương nhiên là của ba nhà trong bốn đại gia, lễ vật sang trọng xa xỉ nhất là của Lan Lăng Kim thị, lễ vật của Vân Mộng Giang thị đều là những món Nguỵ Vô Tiện yêu thích, lễ vật của Thanh Hà Nhiếp Thị thì đúng quy củ, như nhau không thiếu gì, giống nhau cũng nhiều, nhưng phong cách tinh tế kia không giống với tính tình đại khái không chú trọng chi tiết của Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết.

Nguỵ Vô Tiện nhìn là có thể đoán ra được bút tích của ai, rốt cuộc người này, Mạnh Dao, cũng coi như là nhân vật đặc biệt gây nên tranh cãi giữa Lan Lăng Kim thị và Thanh Hà Nhiếp Thị.

Nghe nói Xích Phong Tôn đến chi viện ở Xạ Nhật Chi Chinh, đồng thời mang theo phó tướng được trọng dụng, tình cờ gặp Kim Quang Thiện nói chuyện với người khác có nhắc tới Mạnh Dao, nghe xong, cười lạnh phất tay áo bỏ đi.

Việc này không có nhiều người biết lắm, nhà hắn đa số chỉ biết Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Thiện từng có khúc mắc, cho nên chi viện ở Lang Tà nửa chừng đột nhiên ngưng lại, làm cho Lan Lăng Kim thị phải cầu viện Vân Mộng Giang thị và Cô Tô Lam thị, Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết có quan hệ tốt mới biết việc này kỹ càng tỉ mỉ.

Lúc sau, Mạnh Dao nằm vùng ám sát Ôn Nhược Hàn một bước thành danh, nhưng Kim Quang Thiện lại là chết trước mặt hắn, Kim phu nhân nhận định có bút tích của Mạnh Dao trong đó, cho dù thanh danh của Mạnh Dao từ đó vang xa, nhưng cũng không có khả năng đứa con rơi này được nhận về.

Lúc Kim Quang Thiện đột tử có Nhiếp Minh Quyết ở đấy, mắt thấy rõ ràng, nói Mạnh Dao tuyệt đối không cố ý gây ra chuyện này, chỉ đổ thừa tại Kim Quang Thiện né tránh việc chi viện cho Liên Hoa Ổ đang trong tình huống nguy cấp, rồi trong lúc vô tình lẫn lộn trong chiến dịch Dương Tuyền, mới bị Ôn Nhược Hàn bắt làm tù binh, cứu không được là ngoài ý muốn, không phải lỗi của Mạnh Dao.

Sau đó Lam Hi Thần đến tiếp ứng nhìn thấy Kim Quang Thiện đã chết thảm, cùng với Mạnh Dao sắc mặt trắng bệch run rẩy, đã đoán được cho dù Mạnh Dao mong đợi gì ở cha ruột của mình đi nữa, thì Kim gia cũng không chấp nhận cho quay về.

Nhiếp Minh Quyết cũng không muốn cãi nhau với Kim phu nhân, mà nói giùm cho Mạnh Dao, Lan Lăng Kim thị không nhận, Thanh Hà Nhiếp Thị coi trọng tài năng của hắn, sau đó Mạnh Dao ở lại Thanh Hà Nhiếp Thị, tiếp tục làm việc bên cạnh Nhiếp Minh Quyết, không nhắc tới việc muốn trở về Kim gia.

Mấy năm nay, từng có giai đoạn, quan hệ giữa Lan Lăng Kim thị và Thanh Hà Nhiếp Thị cũng lãnh đạm như trước.

Nhưng cũng coi như là yên ổn không việc gì.

Có nhiều việc Nguỵ Vô Tiện không biết, nếu không có Lam Hi Thần đề cập tới một chút, thì người ngoài càng thêm mù mờ những việc sau lưng hai nhà này, nhưng Lam Hi Thần dù sao cũng không phải là người hay bàn tán sau lưng, chỉ khi cần thiết, coi như giải thích vài câu, rốt cuộc sư tỉ của Nguỵ Vô Tiện là gả vào Kim gia, nên cũng cần hiểu thêm một chút về sự thật giữa Kim gia và Nhiếp gia. Còn biết nhiều bao nhiêu, thì cho dù biết hắn cũng không nói.

Xem qua lễ vật biết Mạnh Dao vẫn còn ở Thanh Hà Nhiếp Thị, sau đó Nguỵ Vô Tiện vẫn là lôi Lam Vong Cơ đi mất, quà tặng quá nhiều, quả nhiên phải giao cho môn sinh phụ trách kiểm nhận ghi sổ xử lý, hắn chỉ xem thôi.

Giang Yếm Ly lại thăm hắn, Kim Tử Hiên tất nhiên đi theo, tiểu Kim Lăng cũng được dẫn tới, Nguỵ Vô Tiện lấy con thỏ lông mượt như nhung để từ từ dụ Kim Lăng, nhưng thật đáng tiếc, không có nhiều con thỏ, nên vẫn không có cách nào chôn Kim Lăng được.

Tiểu Kim Lăng lại trở về với mối thù ghim trong bụng.

Lam Vong Cơ chiều theo Nguỵ Vô Tiện, mấy ngày sau ra sau núi ôm thêm mấy con thỏ về để sống chung với hai con thỏ ban đầu.

Mà không biết bởi vì biết mình có thai, hay thực sự dần dần bị ảnh hưởng bởi thời kỳ mang thai, mà Nguỵ Vô Tiện bắt đầu thích ngủ, cũng không nghiêm trọng, chỉ là quá ngọ phải ngủ trưa, lúc ngủ dậy buổi sáng thì Lam Vong Cơ khó lòng mà đánh thức vào giờ mẹo, Lam Vong Cơ đành để hắn ngủ thêm non nửa can giờ, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện có thể tỉnh giấc.

Mang thai được hai tháng, Nguỵ Vô Tiện mỗi ngày đều ngủ tới giờ thìn.

Ngủ thật yên giấc, nhưng chỉ cần có động tĩnh, là Lam Vong Cơ cho dù đang chấm bài thi hay xử lý chuyện gì, cũng đương nhiên sẽ chạy lại, Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên luôn là thấy đôi mắt cực nhạt màu của Lam Vong Cơ.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh nhoẻn miệng cười trước đã.

"Sớm ha, Lam Trạm...."

Lam Vong Cơ sẽ ngồi vào mép giường nhẹ nhàng vỗ hắn, bế hắn lên một chút, cúi người đặt xuống một nụ hôn.

Mặc dù thai trước ba tháng vẫn chưa thành hình, nhưng Nguỵ Vô Tiện bắt đầu có thói quen khi được nhẹ nhàng bế lên, là kéo tay Lam Vong Cơ chạm vào bụng, hỏi có thấy lớn hơn chút nào không.

Lam Vong Cơ sẽ cẩn thận cảm nhận, rồi lắc đầu.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân thật là lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, ngươi có thể nó có, để nịnh ta cũng được mà".

Lam Vong Cơ nói: "Có"

Nguỵ Vô Tiện cười: "Ngươi thật đúng là càng ngày càng tiến bộ".

Hưởng thụ việc Lam Vong Cơ hầu hạ rửa mặt, thay quần áo, Nguỵ Vô Tiện hôn lại y một cái, hôn xong, lại thấy Lam Vong Cơ sắp đưa tay ra, cười nói: "Mới hai tháng à Lam Trạm, huống chi ta không thấy khó chịu ở chỗ nào hết, ngươi đến mức này hay sao?"

Vẫn đặt tay lên, được đỡ đứng dậy.

Đi ra ngoài cửa, sương sớm đã tan hết, ánh mặt trời vừa lên.

Rời khỏi khuôn viên Tĩnh Thất, từ từ gặp những người khác, môn sinh thấy bọn họ, đua nhau hành lễ, Nguỵ Vô Tiện cũng mỉm cười gật đầu, nhìn Lam Vong Cơ hờ hững gật đầu đáp lễ.

Càng đi càng hẻo lánh, thẳng đến trước gian nhà hoa long đảm.

Gian nhà hoa long đảm vào ban ngày, vẫn nở rộ hoa long đảm màu tím nhạt khắp xung quanh như mọi khi, theo gió đung đưa, ngược lại vào ban đêm dường như có thể phát ra ánh sáng huỳnh quang khiến khung cảnh huyền ảo, vẫn đẹp như ảo mộng.

Ngồi xuống ở dưới mái hiên gỗ, việc có "đứa bé" trong bụng Nguỵ Vô Tiện đã sớm nói cho Lam phu nhân biết.

"Gần đây rất ít khi ra ngoài, thế gia cũng rất thái bình, cuộc sống hôn nhân đều tốt, giống như, không có tin gì mới hết à". Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Mẫu thân, hay con dùng sáo thổi một đoạn nhạc cho người nghe có được không?"

Một lát, Nguỵ Vô Tiện lấy cây sáo ngọc bên hông ra, đưa lên môi. Tiếng sáo réo rắt như tiếng chim bay vút qua trong không trung, Lam Vong Cơ lẳng lặng nghe, nhưng sau khi nghe vài âm tiết, hai mắt hơi mở to, vẻ mặt lại hoà hoãn.

Xong khúc nhạc, Nguỵ Vô Tiện xoay xoay cây sáo, nói: "Đây là khúc nhạc Lam Trạm hát cho con nghe trong động Đồ Lục Huyền Vũ, nhưng con còn chưa biết tên".

Hắn hướng về Lam Vong Cơ chớp chớp mắt.

Lần đầu, cũng là lần duy nhất nghe được, lúc lần đầu tiên nghe giai điệu này trạng thái của hắn cũng không tốt, bởi vì mấy ngày liền mệt nhọc không được ăn no bụng, hơn nữa lại lâu lắm không cùng Lam Vong Cơ hành sự, mạch tượng trong thân thể Khôn Trạch chưa phân hoá hoàn toàn bị khô kiệt, suýt nữa suy yếu đến chết, khi làn điệu kết thúc là hắn hôn mê, và được Lam Vong Cơ cưỡng ép kéo trở về.

Kéo trở về, cũng chỉ còn chút hơi tàn, muốn hỏi cái gì cũng không thể.

Tỉnh táo sau khi lập khế ước một lần nữa, ngay sau đó lo lắng cho Liên Hoa Ổ, thế gia bắt đầu náo loạn, tiếp theo là bùng nổ Xạ Nhật Chi Chinh, giai điệu cảm thấy dễ nghe mà hắn nghe được trước khi hôn mê cứ thế tạm thời chôn sâu trong lòng.

Nhưng vẫn luôn nhớ rất rõ, cho dù chỉ nghe qua có một lần.

Bỗng nhiên gần đây nghĩ tới.

Trong lòng tò mò, nhân lúc Lam Vong Cơ bận rộn hắn hào hứng đi tìm, lại phát hiện ra những nơi cất giữ nhạc phổ ở Cô Tô Lam thị đều đã bị hắn lục lọi, nhưng cũng chưa thấy qua khúc nhạc này.

Mới vừa rồi cứ tự nhiên nghĩ đến rồi thổi, cười hỏi: "Hàm Quang Quân, có thể giải thích thắc mắc cho ta không?"

"Đây là khúc gì, ai viết?"

Lam Vong Cơ đáp: "Ta"

Kinh ngạc nhưng không bất ngờ, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi viết hả? Quả nhiên! Bởi ta nói tại sao tìm không ra, nhìn ta làm gì? Mấy hôm trước ta bỗng nhiên nhớ đến, sau đó lục tìm thật sự không thấy khúc nhạc này, ta liền đoán, có thể là ngươi..." không có khả năng đó là khúc nhạc bí truyền của Cô Tô Lam thị, bởi vì nếu là vậy, chẳng lẽ hắn lại không biết?

"Đúng"

"Khúc này không thấy ghi chép lại, có phải ngươi chỉ mới hát cho ta nghe thôi? Ngươi chưa từng cho người khác nghe đúng không?"

"Chưa từng"

Chợt thấy trong lòng vui sướng, Nguỵ Vô Tiện dùng sức ôm y một chút, lại nhớ ra hỏi: "Tên gọi là gì"

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi thấy sao?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ngươi hỏi ta à? Là chưa có tên muốn ta đặt tên hay sao? Vậy sao không thấy ngươi hỏi? Không phải đã bảy năm rồi sao?"

"Không" Lam Vong Cơ nói: "Có tên"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy ngươi nói đi!"

Lam Vong Cơ hỏi lại: "Ngươi thấy sao?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi cứ nói đi! Hừm? Chẳng lẽ tên gì không thể nói ra cho mẹ ngươi nghe sao? Không thể nào? Nếu vậy, ta lại sơ ý thổi cho mẹ ngươi nghe rồi, giờ muốn trở về Tĩnh Thất không, ngươi nói cho ta...."

Khẽ lắc đầu, giữ tay hắn lại, hai người ngồi ở khúc quanh hành lang thật sát nhau, như là ôm nhau, Lam Vong Cơ nhẹ nói vào tai hắn hai chữ.

Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Cái gì?"

Lam Vong Cơ khựng lại, lặp lại lần nữa, rõ ràng hơn rất nhiều: "Tên khúc nhạc, là《Vong Tiện》".

Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt.

Giây lát, dường như ôm bụng cười cười nói: "Ngươi... không phải chứ! Thật là có ý đồ rõ như ban ngày, Lam Trạm, không nghĩ ngươi thế mà lén đặt trước cái tên như thế, là tên có trước hay khúc nhạc có trước? Được quá nha, Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ đỡ hắn ngồi vững, để cho hắn cười, nhưng khi Nguỵ Vô Tiện cười to sẽ khiến người ta lo lắng hắn có thể lăn ra đất bất kỳ lúc nào, Lam Vong Cơ lại khẽ lắc đầu lần nữa, nhưng thần sắc lại không như vậy, mà là hít thở nhẹ nhàng cong lên khoé môi, trong mắt có gợn sóng nhàn nhạt toả ra.

Cười đủ rồi, Nguỵ Vô Tiện cắn lỗ tai y nói: "Đúng là nên gọi tên này, ta rất thích, ngươi tại sao không nói sớm cho ta biết, vẫn luôn chờ ta nhớ ra à?"

Lam Vong Cơ chỉ trả lời: "Ta cũng thích".

Nguỵ Vô Tiện còn muốn nói gì đó, đã bị hôn lên.

Cẩn thận suy nghĩ, Thanh Hành phu nhân còn đang nhìn, hai người bọn họ thân mật như thế, hình như là... hình như là cũng không có gì không tốt cả.

Khi tách ra, ngón tay Lam Vong Cơ chạm vào môi hắn, lau đi một ít nước bọt.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn mà dựa vào người y, một tay đặt trên bụng, tay kia được nắm trong lòng bàn tay của Lam Vong Cơ.

Rõ ràng mới vừa hôn xong, tại sao vẫn chưa chán, hắn lại thấy nhớ, hơi quay đầu lại nhưng không mở miệng nói gì, Lam Vong Cơ cúi đầu định lắng nghe, thế là gặp đôi môi Nguỵ Vô Tiện vừa đưa tới.

Liền ôm người lại, thêm một lần hôn thật sâu.

HẾT.

...................

Còn một mớ phiên ngoại mình đang mò mẫm dịch nha ?