> Những mẫu chuyện nhỏ về mấy tháng đầu của tiểu Lam công tử.
> Có góc nhìn của tiểu Ôn Uyển/Lam Nguyện (thiết lập riêng là tiểu bối ở Lam gia đến khi tròn 12 tuổi thì được đặt tên tự)
Tháng 8 giữa mùa thu, khắp đường phố ở Cô Tô thành tràn ngập hương thơm ngọt ngào, nếu nhà nào mở cửa sổ và cửa ra vào, gió sẽ thổi vào rất sảng khoái.
Là mùi hoa quế.
Những bông hoa nhỏ xinh dịu dàng, màu trắng ngà, màu cam rơi rụng đầy đường, hương thơm nồng nàn. Vô cùng phấn khích nhịn không được đưa tay ra,
Ôn Uyển không phải lần đầu tiên xuống núi, nhưng chỗ xa nhất chỉ là thôn trấn ở chân núi.
Thỉnh thoảng mới được đi xa một chút, lần đầu tiên được ôm bay trên bầu trời cũng không ngạc nhiên, lại còn rất hưng phấn: "Tiện ca ca, ta bay trên trời!"
Bàn tay còn rảnh của Nguỵ Vô Tiện vén mấy sợi tóc đang bay lung tung, cười nói với người đang cùng ngự kiếm.
"A Uyển giỏi ha, không sợ độ cao, tốc độ này cũng không phải là chậm, vậy mà không hoảng sợ".
"Dạ"
Cúi đầu xuống dụ dỗ nói: "Muốn bay nhanh hơn một chút không?". Thấy Ôn Uyển gật đầu, ôm chặt nhất có thể rồi tăng tốc, cuối cùng nghe tiếng thét đặc biệt chói tai của đứa nhỏ, như là bị doạ, nhưng lại có tiếng cười khanh khách, có năng lực tu tiên sao có thể sợ bay cao bay nhanh được.
Lúc đó Ôn Uyển gần ba bốn tuổi.
Bảy tuổi rưỡi, lâu rồi không thấy Tiện ca ca và đạo lữ của hắn đến, nhưng lại có một người giống với Hàm Quang Quân, gương mặt y hệt nhau nhưng mang ý cười ấm áp đi đến đây.
Dắt tay dẫn nó xuống núi, nhẹ nhàng nói: "A Uyển, ngươi có thể gọi ta là Lam tông chủ".
Ôn Uyển nhớ rằng người này nói muốn dẫn nó đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, hỏi: "Nơi đó có thể gặp Tiện ca ca và Hàm Quang Quân đúng không?"
Mỉm cười, người này nói: "Đúng vậy, sẽ nhanh chóng gặp được thôi".
Sau khi biết về khái niệm thời gian, Ôn Uyển chỉ biết Tiện ca ca khoảng một hai tháng sẽ lên núi một lần, có Hàm Quang Quân đi cùng – Lam Vong Cơ bị hắn vô tình gọi là a cha, Nguỵ Vô Tiện bắt sửa lại cho đúng.
Một lớn một nhỏ, người ngồi người đứng, một gương mặt nghiêm túc một gương mặt ngây thơ, Nguỵ Vô Tiện nghiêm chỉnh nói: "Sao có thể gọi như vậy, ta với y ít ra cũng ngang nhau! Thật ra có thể gọi ta lớn hơn một chút, nhưng tuyệt đối – không thể kêu nhỏ hơn y. Còn nữa, ta không phải là mẹ!"
"Khụ, ừm, để ta chỉ cho ngươi, mẹ và cha là bằng nhau, còn lớn hơn cha là ông nội, hiểu không?"
Ôn Uyển ngơ ngác gật đầu, nhưng cho dù nói thế nào, Nguỵ Vô Tiện cũng không thể nào lớn hơn người đi cùng hắn được, không thể nói dối... Cuối cùng Tiện ca ca vẫn là Tiện ca ca, không thể nào kêu là ông nội, không nói ra khỏi miệng được.... Nghe những người khác gọi bạch y ca ca mặt luôn nghiêm nghị là "Hàm Quang Quân", chỉ có một mình Nguỵ Vô Tiện gọi là Lam Trạm, Ôn Uyển rốt cuộc cũng gọi là Hàm Quang Quân.
Không phải Lam ca ca, cũng không phải Trạm ca ca, tuy rằng không biết tại sao, chỉ cảm thấy rằng Tiện ca ca mới có thể kêu mấy cái tên đó.
Ôn Uyển gọi Lam Vong Cơ là Hàm Quang Quân, Nguỵ Vô Tiện nghe xong sửng sốt, sau đó dựa vào Lam Vong Cơ, nâng cằm y lên, cười nhẹ nói: "Hàm Quang Quân không hổ là Hàm Quang Quân...." Một đứa bé nhỏ như vậy cũng biết kính trọng gọi bằng danh hiệu.
***
Hàm Quang Quân luôn nghiêm nghị, lần đầu gặp mặt, đối với một đứa trẻ một hai tuổi mà nói thì đương nhiên rất đáng sợ. Nhưng thực ra đối xử với nó rất tốt, Tiện ca ca ẵm nó tới chỗ người bán hàng rong hỏi có muốn mua mấy thứ này nọ không, hỏi xong lại không cho mua, Ôn Uyển lúc còn nhỏ sẽ khóc to, lúc lớn chút vẫn là mếu máo, rồi nhịn xuống, Hàm Quang Quân liền sẽ bỏ tiền ra mua cho nó.
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu thở dài nói: "Lam Trạm à, Hàm Quang Quân à, ta đã nói gì khi ngươi chiều đứa bé như thế hả? Ngươi như vậy thì ta sẽ không thể dạy thằng bé này những thứ đó không phải muốn là có thể có được... Sau này nếu ta sinh cho ngươi một đứa con mà ngươi cứ quen cái tật xấu này thì phải làm sao đây?" Giọng điệu khoa trương hẳn lên: "Ta còn dạy dỗ thế nào được cơ chứ!"
"Sẽ không", Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nói thêm: "Là ngươi hỏi A Uyển có muốn hay không trước"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không cần biết, về sau có sinh con ta cũng không dám để cho Hàm Quang Quân dạy dỗ một mình, không thể tưởng tượng ngươi đường đường là Hàm Quang Quân, nhìn nghiêm túc như thế, lại cưng chiều quá nha...."
Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến.
Tròng mắt xoay chuyển, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nói: "Vậy ta hỏi ngươi, Hàm Quang Quân, ngươi có muốn... ta không?"
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện: "Hả?"
Lam Vong Cơ nói rõ ràng: "Của ta"
Nguỵ Vô Tiện trợn mắt lui về sau mấy bước nói: "Cái gì của người, ta không đồng ý..... Ai da, ai da! Ngươi xem ngươi kìa, cái người này, ta không đồng ý còn cướp đoạt, Hàm Quang Quân, ngươi sao có thể như vậy __!!"
Lam Vong Cơ dễ dàng túm trở về cái người đang sắp sửa bỏ chạy, Ôn Uyển ngơ ngác nhìn, cuối cùng Nguỵ Vô Tiện tranh thủ xoay người thằng bé lại, Ôn Uyển chỉ nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng nói chuyện, còn có tiếng gì đó rất nhỏ, có âm thanh thứ gì đó áp sát vào nhau rồi lại tách ra.
Nguỵ Vô Tiện đang ôm mặt Lam Vong Cơ, cứ hôn rồi lại hôn, Ôn Uyển ngoan ngoãn, quay lưng lại không nhìn thấy, hắn vừa hôn Lam Vong Cơ vừa cong khoé môi nói: "Được được được, ta là của ngươi, của ngươi..."
"Nhưng ta nói thật, Lam Trạm, ngươi thực sự không thể dạy đứa nhỏ như vậy, hơn nữa không thể dạy hắn không có được thì đi cướp đoạt".
Sau một lúc lâu, Ôn Uyển nghe thấy Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, bỗng nhiên đẩy Lam Vong Cơ ra chạy lại đây, ẵm lấy thằng bé và bỏ chạy.
Chạy chưa được mấy bước thì một lớn một nhỏ cùng bị túm trở về.
Cuối mùa thu năm trước, Nguỵ Vô Tiện có lên núi một chuyến, lừa đứa bé còn chưa tới bảy tuổi, giúp nó đào hố rồi đòi đem chôn nó xuống đất, Ôn Uyển chạy không thoát, giãy giũa không ngừng đến khi một giọng nữ lạnh như băng vang lên sau lưng: "Muốn thử hay không, chờ chút nữa coi nó vào hay ngươi vào"
Nhưng sau đó mấy người lớn bắt đầu nói những chuyện gì mà nó không hiểu, nói xong, Ôn Uyển bị dắt đi loanh quanh trong tiểu sơn thôn mấy vòng, đi đến mức đầu óc có chút choáng váng.
Lần đó Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cũng đi gấp, sau này liên tục một khoảng thời gian mỗi tháng lại lên núi một chuyến.
Khi mùa hè đến, Ôn Uyển phát hiện hình như lâu rồi không thấy Tiện ca ca.
Nó nhớ rõ, mấy tháng cuối cùng, mỗi lần gặp Nguỵ Vô Tiện lại thấy thân hình lại thay đổi một chút, càng lúc càng rõ ràng hơn, ngược lại Ôn Tình bắt đầu thỉnh thoảng sẽ đi xuống núi, không dẫn theo nó, không phải chỉ đi chợ dưới chân núi. Cho dù Nguỵ Vô Tiện không tới, không dẫn nó đi ra ngoài chơi, thì tứ thúc, cậu họ, cô cô... cũng sẽ thay phiên nhau thỉnh thoảng xuống núi dẫn Ôn Uyển theo, Ôn Tình vốn là ít xuống núi hơn.
Cứ liên tục như vậy đến một ngày nó được ăn chén chè ngọt ngào thơm phức, trên mặt rắc những cánh hoa nhỏ xíu phơi khô, là hoa quế, lại có vào cuối mùa thu hàng năm, qua hôm sau rốt cuộc lại có người ngoài đến thăm tiểu sơn thôn, nơi người nhà họ Ôn đang sinh sống.
Ôn Uyển vội vàng chạy vào bên trong, thấy một dáng người rất quen thuộc, cao lớn đang đứng đó, không thấy Tiện ca ca, nhưng lại có Hàm Quang Quân vẫn luôn đi cùng.
Đưa lưng về phía nó, mặc bạch y, trán buộc dải băng trắng, ống tay áo rộng buông xuống một cách tỉ mỉ và uyển chuyển, nhưng mỗi khi gặp gió dường như lại bay phất phơ nhẹ nhàng.
Nó chạy đến kêu lên: "Hàm Quang Quân, Tiện ca ca có đến đây không?"
Người nọ nghe tiếng quay đầu lại, đập vào mắt nó là gương mặt cực kỳ giống, cũng đôi mắt nhạt màu như ngọc lưu ly, nhưng sậm màu và yên bình ấm áp hơn, nhẹ nhàng và thanh lịch, Ôn Uyển nhanh chóng phát hiện ra sự khác biệt, vội vàng vụng về khom người hành lễ, Lam Hi Thần mỉm cười: "Đứa nhỏ này là A Uyển à?"
Lam Hi Thần mang Ôn Uyển xuống núi, lần đầu tiên đi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Năm sau Ôn Uyển sẽ tròn tám tuổi, sinh nhật vào ngày 12 tháng giêng, nên đồng ý sẽ hoãn vài ngày nữa, để nó ăn lễ năm mới, lễ nguyên tiêu với người nhà họ Ôn, rồi mới chính thức gia nhập Cô Tô Lam thị để được dạy dỗ.
Trước lúc đó, bảy tuổi rưỡi, là lúc mang tới đây ở mấy ngày, để quan sát thể trạng.
Nguyên bản chỉ có Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đi vào tiểu sơn thôn, xem đám người còn sót lại trong chi họ của Ôn Tình, Ôn Ninh, cũng xem đứa nhỏ A Uyển sống thế nào, đến tháng năm, gần đến ngày sinh dự kiến, Lam Vong Cơ cùng với Nguỵ Vô Tiện an phận ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai mươi bảy ngày sau, thuận lợi sinh ra đứa con đầu tiên.
Mãi đến cuối tháng 8, nhiều nhất cũng chỉ đi đến Thải Y trấn một chút.
Tháng 8, đứa bé mới sinh đã tròn ba tháng, thân thể Nguỵ Vô Tiện sớm đã bồi dưỡng tốt, nên nói nó có thể ở lại mấy ngày.
Đứa con đầu tiên của bọn họ, tên một chữ Hằng, mang ý nghĩa là trường cửu bất biến (lâu dài không thay đổi), khi Nguỵ Vô Tiện hỏi, Lam Vong Cơ dùng bút viết xuống chữ này, vừa nhìn đã thích, nhìn thêm nhiều lần, càng xem càng thích.
Lam Hằng, trưởng tử thế hệ này của huyết mạch bổn gia Cô Tô Lam thị, đến khi tròn 12 tuổi sẽ được chọn tên tự.
Bây giờ vẫn còn là một cục tả lót nho nhỏ, đôi má hồng hào như được điêu khắc từ ngọc giờ đã căng tròn, lớn hơn một chút so với Kim Lăng khi đầy tháng, nhưng vẫn là nhỏ. Khi Nguỵ Vô Tiện mới có thai, cũng vì không cảm thấy khó chịu nên thỉnh thoáng cứ quên mất trong bụng đang có đứa con, có một số việc không đủ cẩn thận. Nhưng khi ôm đứa bé mới sinh yếu ớt này trong tay, thật sự có thể ôm ấp, cuối cùng đã biết cẩn thận rồi.
Ba tháng này ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bồi dưỡng thân thể, cũng là lần đầu làm cha mẹ, cố hết sức có thể để chăm sóc con nhiều nhất.
Dù sao con của nam tử Khôn Trạch thiếu tháng, nên cần phải cẩn thận.
Đứa bé sơ sinh cứ chưa tới một canh giờ sẽ cần cho ăn một lần, đêm đầu tiên sau khi Nguỵ Vô Tiện sinh xong bởi vì mệt quá nên ngủ mê man, nửa chừng tỉnh lại một lần thì Lam Hằng đang ngủ say, Lam Vong Cơ nghe lời ôm cho hắn xem, sau đó còn để cho hắn ôm một hồi rồi ngủ luôn.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không biết sau khi hắn ngủ lại, Lam Vong Cơ đã đứng dậy và nằm lại xuống giường vài lần.
Khi biết có thai, trước khi Lam Hằng sinh ra đã đi tìm được bà vú, sau này vào ban ngày, cứ đến đúng giờ là có thể đem đứa nhỏ giao cho bà vú, chờ ở bên ngoài phòng, tốc độ uống sữa của Lam Hằng khá nhanh, nhưng chưa tới nửa nén hương đã ăn no rồi. Ban đêm, thì có thuật pháp bảo quản lượng sữa mẹ cần thiết, khi Lam Hằng đói bụng, lấy một chén nhỏ mà đút từng chút một. Đợi đến khi không còn khóc nữa mới đặt vào trong nôi.
Nguỵ Vô Tiện ngủ rất là say, Lam Vong Cơ lại nhanh chóng trở về, không để cho hắn tỉnh lại mà đi tìm.
Cứ như vậy, thế mà Nguỵ Vô Tiện lại không phát hiện được sau khi hắn ngủ, Lam Vong Cơ phải thức dậy vài lần.
Miệng vết thương nhanh chóng lành lại, trở về Tĩnh Thất, mấy ngày sau đã có thể đi dạo trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nguỵ Vô Tiện tự cảm thấy mình sớm đã khoẻ mạnh lại, chỉ là bị ép buộc nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, vì an toàn không cần phải nhanh chóng ra ngoài như vậy.
Lam Hằng được 6 ngày tuổi, hắn và Lam Vong Cơ cùng ngồi ở dưới hành lang gấp khúc của gian nhà hoa long đảm, gió thổi qua, cẩn thận ôm một cục nhỏ xíu ở trong lòng, khi hắn đã ngồi xuống Lam Vong Cơ mới đặt đứa bé vào tay hắn.
Chưa tới giờ, bỗng nhiên Lam Hằng ngọ nguậy trong ngực, mở cái miệng nhỏ xíu ra, làm động tác mút mút, đầu không ngừng quay qua tiến sát lại như đang tìm kiếm cái gì.
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên, kêu: "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ đón Lam Hằng từ tay hắn: "Là đói bụng". Mang nó đi tìm bà vú.
Màn đêm buông xuống, Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng tỉnh dậy vào giờ sửu, phát hiện bên cạnh không có người, ngồi dậy bước xuống giường, thấy có ánh nến ở phòng bên cạnh, tìm thấy Lam Vong Cơ đang ngồi vỗ nhè nhẹ đứa bé mới sinh.
Dường như đã làm xong, nhẹ nhàng đặt Lam Hằng vào trong và đắp chăn lại, Lam Vong Cơ bước lại đỡ hắn, chắc là cảm thấy Nguỵ Vô Tiện không nên thức dậy vào giờ này, lúc đi cứ lảo đảo: "Vì sao lại dậy?"
Nguỵ Vô Tiện để cho y ôm, lại thấy buồn ngủ, thì thầm nói: "Tỉnh lại không thấy ngươi đâu"/
Lam Vong Cơ dịu dàng nói: "Không sao, đã làm xong rồi"
Nguỵ Vô Tiện vùi mặt vào ngực y, mơ hồ nói: "Ta thế mà hoàn toàn quên mất trẻ sơ sinh sẽ khóc ban đêm, ngươi nên nói cho ta biết, chúng ta có thể thay phiên nhau".
Lam Vong Cơ lắc đầu: "Không cần, ngươi cứ ngủ đi"
Nguỵ Vô Tiện định là lần tới sẽ tự mình giành thức dậy, nhưng cuối cùng vẫn ngủ thẳng một giấc đến hừng đông như trước, đó là do Lam Vong Cơ có cách phát hiện Lam Hằng tỉnh giấc sớm hơn hắn, hoặc là do Lam Hằng hiếm khi khóc, tiếng khóc cũng không lớn. Nguỵ Vô Tiện mấy ngày đầu mệt mỏi, lại vốn là người khó tỉnh giấc khi ngủ, hắn sinh Lam Hằng xong, lư hương bạch ngọc lại được đốt hương, mùi đàn hương thanh nhã, Lam Vong Cơ có tạm rời khỏi, hắn đúng là càng khó phát hiện hơn.
Mãi cho đến mấy ngày nay mới tỉnh dậy lúc nửa đêm, phát hiện ra chuỵện này, nhớ ra mình cũng nên bị đánh thức khi con khóc, lại nhớ tới tiểu Lam công tử phải được bú sữa mẹ, Lam Vong Cơ khiến hắn ngạc nhiên khi không để hắn có cơ hội nhúng tay.
Vậy thì hắn cứ việc ngủ ngon, nếu Lam Vong Cơ cố ý, biết Lam Vong Cơ có thể làm được, thì hắn cũng không cần phải cố giành lấy, hai người sống chung, vốn xưa nay vẫn như thế.
Nhưng ban ngày chỉ cần hắn tỉnh, thì sẽ chủ động dỗ Lam Hằng, nhưng Lam Hằng đại khái là giống Lam Vong Cơ, tĩnh thực sự, Nguỵ Vô Tiện từng nghi ngờ sao một đứa nhỏ có thể ngoan như vậy? Chỉ có khi đói mới khóc rấm rứt một chút, hắn thật là không có đất để dụng võ.
Nguỵ Vô Tiện nói một cách chắc chắn: "Lam Trạm, tính tình hắn sau này khẳng định là giống ngươi".
Lam Vong Cơ nói: "Lúc nhỏ ngươi có ồn ào không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đương nhiên là.... không nhớ rõ rồi!". Dừng một chút rồi bật cười, "Nhưng khẳng định với ngươi là không thể ngoan như vậy, ta tự biết mình mà, cho nên A Hằng chắc chắn là giống người, mới tĩnh như thế".
Lúc trước có từng nhìn thấy con của người khác, đều nhỏ xíu, mặt nhăn nheo, da thịt hồng hào, hắn cảm thấy thoạt nhìn đều giống nhau, người lớn có thể nói là giống mẹ hơn, hay là giống bố hơn, Nguỵ Vô Tiện thật sự là nhìn không ra, hoài nghi chẳng qua là khách sáo, nói chuyện cho vui thôi.
Nhưng đứa nhỏ trong lòng này, hắn đúng là có thể nhìn ra giống Lam Vong Cơ hơn một chút.
Hơn nữa lúc Lam Hằng mở mắt, Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc vui mừng cười nói: "Lam Trạm, ngươi xem mắt của hắn nè".
Nhạt như màu ngọc lưu ly, trẻ sơ sinh ít nhiều không thích ánh sáng, lúc mở mắt ở trong nhà, ánh nến chiếu rọi, vẫn có thể thấy rõ màu mắt cực kỳ giống với Lam Vong Cơ.
Đến khi tròn trịa một chút, Nguỵ Vô Tiện càng có thể khẳng định, tiểu Lam công tử này, chắc chắc là cực kỳ giống tiểu Lam nhị công tử trước kia.
Lam Vong Cơ chạm vào Lam Hằng đang nằm trong lòng hắn, dịu dàng nói: "Không giống ta hoàn toàn, cũng giống ngươi" đầu ngón tay trắng như ngọc chỉ vào mũi, lại nói, "Màu mắt, đậm hơn một chút".
Nguỵ Vô Tiện cong môi nói: "Cũng phải". Cực kỳ giống, nhưng vẫn là đậm hơn một chút.
Ba tháng này này hắn hiếm khi xuống núi, chủ yếu là người ta đến Vân Thâm Bất Tri Xứ thăm hắn, Nguỵ Vô Tiện đặc biệt ẵm Lam Hằng đến cho Kim Lăng nhìn một cái, Giang Yếm Ly cười khẽ, nhỏ giọng nói: "A Lăng, đến xem nè, là tiểu đệ đệ"
Kim Lăng mở to hai mắt nhìn cái bụng dường như biến mất vào hư không của Nguỵ Vô Tiện và đứa bé nhỏ xíu làm như xuất hiện từ trong không khí, không thể không tin rằng, thật sự không phải là "béo".
Cô Tô Lam thị không được khoe khoang, không được phô trương xa hoa, tiệc đầy tháng của Lam Hằng chỉ có người thân được mời tham gia, nhưng các thế gia nghe phong phanh tin tức về lễ đầy tháng đều có gửi quà tới.
Ba tháng, cũng nhiều việc xảy ra, nhưng không phải là nhiều lắm.
Lam Vong Cơ làm một chén nhỏ bánh trôi ủ rượu hoa quế cho hắn ăn, hương hoa quế nồng đậm ngọt ngào, Nguỵ Vô Tiện biết ngày đã tới mùa thu, chỉ có hắn được ăn chén bánh trôi này, bánh trôi thật mềm, nước thật ngọt, hương hoa quế nhẹ nhàng cùng với hương rượu, làm ấm dạ dày. Vào ban ngày ban mặt, Nguỵ Vô Tiện sẽ không cho Lam Vong Cơ ăn món bánh có chút rượu này dù chỉ một miếng.
Ăn tới hoa quế, đồng thời nhắc đến lúc đi đón Ôn Uyển mấy ngày sắp tới.
Nguỵ Vô Tiện nghe nói Lam Hi Thần muốn đích thân đi, hắn nghĩ chính mình có thể đi được, nhưng Lam Vong Cơ yêu cầu hắn từ từ đã, so với đứa trẻ do nữ tử sinh ra, thì Lam Hằng lúc này chỉ lớn cỡ bằng đứa trẻ đầy tháng mà thôi, cần phải được quan tâm, Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn cả ngày không nhìn thấy con.
Liền đồng ý chờ.
Sau khi sinh xong thì việc ham ngủ đã điều chỉnh lại, nhưng sau giờ ngọ nếu không có chuyện quan trọng, thỉnh thoảng vẫn ngủ thật say.
Lam Hằng mới ăn no, bị hắn chọc cười, có chút âm thanh khúc khích cười thích thú và thỉnh thoảng lại hét to lên, Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện chơi với đứa nhỏ một hồi, chơi đến khi đứa nhỏ ngủ mất, Nguỵ Vô Tiện ôm đứa nhỏ, cười meo meo sán lại gần, ý đồ rõ ràng, rất nhanh tìm thấy một nơi thoải mái trên vai y, chóp mũi dụi vào y, có thể ngửi thấy mùi đàn hương trong trẻo nhưng lạnh lùng, một lúc sau ngủ say sưa.
Lam Vong Cơ liền chú ý xem Nguỵ Vô Tiện có ôm y đàng hoàng không, sau khi ngủ cũng không thể buông tay.
Nhưng làm như vào ban đêm Nguỵ Vô Tiện luôn muốn được y ôm, như vậy thì có ngủ không ngon thế nào cũng đều sẽ tốt hơn một chút, nếu ôm đứa nhỏ ngủ, cũng sẽ không bị đè hoặc chật chội, hiện giờ ngồi ngủ bên cạnh, vẫn được y ôm trong lòng cực kỳ vững vàng.
Nguỵ Vô Tiện không nghĩ Ôn Uyển sẽ đến sớm như thế.
Qua chính ngọ, hắn nghĩ là, Lam Hi Thần chắc chắn sẽ dẫn A Uyển đi ăn chút thứ gì đó trước khi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, nếu không vừa xuống núi đã phải ăn thức ăn canh suông quả thuỷ của Vân Thâm Bất Tri Xứ, thì Ôn Uyển thật là đáng thương.
Lam Hi Thần quả thật có dẫn Ôn Uyển đến một chỗ ăn cơm trưa, lúc này khắp Cô Tô đều tràn ngập mùi hoa quế, thấm vào ruột gan.
Ngoại trừ bữa ăn chính, lại ăn thêm một chén chè nhỏ, rồi lại thêm một đĩa nhỏ mứt củ sen hoa quế.
Mứt củ sen mềm dẻo, hương vị ngọt ngào êm dịu, Ôn Uyển không thường ăn những món như vậy, có món gì đặc biệt, ăn ngon thường là do Nguỵ Vô Tiện dẫn nó xuống núi mua cho nó, chính xác người trả tiền là Hàm Quang Quân, nhưng mặc dù hay dụ nó ăn, vẫn là Nguỵ Vô Tiện.
Ăn một miếng hai mắt sáng bừng lên, Ôn Uyển nói: "Có thể mang một ít cho Tiện ca ca không?"
Lam Hi Thần nghe vậy nở nụ cười: "Đương nhiên có thể". Mặc dù không biết món này Lam Vong Cơ đã làm cho Nguỵ Vô Tiện ăn thử chưa, nhưng quán này làm quả thật ăn rất ngon, y đã thử một miếng, hương vị không tồi.
Ôn Uyển cầm bao giấy dầu tìm thấy Nguỵ Vô Tiện ngồi trên hành lang gấp khúc, Nguỵ Vô Tiện đang ngủ rất say.
Hàng mi mảnh mịn rũ xuống, dựa vào Lam Vong Cơ, hít thở nhẹ nhàng đều đặn, khoé miệng đang cười.
Ôn Uyển chú ý thấy Nguỵ Vô Tiện đang ôm một cục gì nhỏ nhỏ trong lòng, mà mấy tháng liền không gặp, cái bụng khá to đã tiêu đi mất.
Nó sợ quấy rầy giấy mộng đẹp, chỉ đứng nắm chặt cái túi nhỏ không dám tiến lên, Lam Hi Thần nhẹ giọng hỏi: "Vong Cơ? A Tiện...."
Lam Vong Cơ hơi gật đầu.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng kêu Ôn Uyển đi tới: "Không sao đâu".
Bỗng nhiên có mùi thơm ngọt ngào gì đó bay lại gần, Nguỵ Vô Tiện nhúc nhích, vốn không phải là buồn ngủ lắm, tuy rằng thoải mái, cũng đã ngủ ngon được một hồi, hắn mở mắt ra.
Lam Hằng vẫn nằm trong lòng ngực hắn.
Lam Hằng dường như cũng nghe thấy mùi hương ngọt ngào kia, mở mắt ra, đầu hơi ngước lên, đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm vào nơi toả ra mùi hương đó, trong bao giấy dầu, chính là mùi thơm của mật ong kết hợp với hoa quế còn có một ít đường, hấp dẫn không gì bằng.
Nguỵ Vô Tiện cầm lấy: "Mứt củ sen hoa quế à? Đáng tiếc, A Hằng, con còn chưa ăn được đâu".
Trẻ con ê a kêu vài tiếng.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Kêu cũng không cho __ A Uyển?" Hắn thấy Ôn Uyển trước mặt, "ngươi đến rồi ha".
Rồi nhìn ra phía sau, thấy Lam Hi Thần đang mỉm cười, nói một tiếng: "Huynh trưởng, đã làm phiền ngài mang hắn đến đây".
Lam Vong Cơ làm như cảm thấy Nguỵ Vô Tiện ôm đứa nhỏ lâu rồi, nên đưa tay đón lấy Lam Hằng, muốn cho hắn nghỉ ngơi một lát, Nguỵ Vô Tiện cẩn thận nhẹ nhàng đưa đứa bé cho Lam Vong Cơ, cuối cùng trong tay còn lại bọc mứt củ sen hoa quế.
Cầm lên nhìn một cái, cười hỏi: "Đây là cho A Uyển có phải không?"
Lam Hi Thần lắc đầu, khẽ cười nói: "Là A Uyển hỏi có thể mua cho ngươi không, hắn rất thích, cảm thấy ngươi cũng sẽ thích".
Nguỵ Vô Tiện hài lòng nói: "Phải vậy không, A Uyển ngươi còn biết hiếu kính với ta ha?" Ôm lấy thằng bé mà nựng nịu.
A Uyển bị hắn ôm, ngượng ngùng: "Tiện ca ca và Hàm Quang Quân cùng ăn đi, ngon lắm đó".
Nguỵ Vô Tiện mở bao ra, củ sen ngào đường có màu nâu đen, bỏ một miếng nhỏ vào miệng, củ sen ngọt ngào, mùi hoa quế thơm ngát, giòn giòn mềm mềm ăn thực sự ngon.
Hắn đút cho Lam Vong Cơ một miếng, nói với A Uyển: "Ăn ngon lắm, cám ơn A Uyển nha".
"Đã đến rồi, ngàn dặm xa xôi, có muốn nhìn tiểu đệ đệ một chút không, nhìn A Hằng nè....."
Qua giờ thân, Vân Thâm Bất Tri Xứ bắt đầu mây mù trên núi, sương trắng dần rơi xuống.
Gió cũng lớn hơn, thật ra không có thổi tới mùi hoa quế, dù sao ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không có, nhưng xuống dưới núi, lúc này khắp Cô Tô đều là mùi hoa quế.
Nói chuyện một hồi, Lam Hi Thần phải đi, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đứng dậy đưa tiễn, cũng mang Lam Hằng sắp đói bụng đi tìm vú nuôi cho bú sữa, còn phải lấy lượng sữa mẹ cần cho buổi chiều và ban đêm, rồi dùng thuật pháp bảo quản trong Tĩnh Thất.
Sẵn tiện dắt theo Ôn Uyển, đi ngang qua mấy nơi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, giới thiệu một hai câu.
Vài ngày sau, có người chăm sóc Lam Hằng, Nguỵ Vô Tiện thực sự đã có thể xuống núi từ lâu rồi, bọn họ có thể đưa Ôn Uyển trở về tiểu sơn thôn, tiện thể để cho Ôn Tình bắt mạch, khi màn đêm buông xuống thì trở về.
"A Uyển cảm thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ như thế nào?"
"Thật tốt, Tiện ca ca cũng ở đây đúng không?"
"Ừ, ngươi phải ở trong này mấy đêm, không ngủ cùng bà bà có sợ không?"
"Sẽ không, ta hiện giờ đã có phòng riêng rồi". Nghe câu này, Nguỵ Vô Tiện nhớ tới tiểu sơn thôn quả thật đã xây rất nhiều nhà, không chỉ có vài gian nhà như hồi đầu, không cần phải chen chúc nữa.
"A Uyển thực ngoan, khi gặp lại bà bà thì kể cho họ nghe cảm giác thế nào....."
Đã tới chỗ vú nuôi của Lam Hằng rồi, là một phu nhân của dòng thứ bổn gia, một nữ tử Trung Dung vừa sinh xong, có nhiều sữa, nhờ có nàng mà không cần làm phiền đến người phụ nữ ở chân núi phải lên đây ở tạm nữa.
Một thị nữ nghe tiếng đi ra, cung kính cúi người kỳ lễ, bế Lam Hằng đi vào, nửa nén hương ôm đi ra, lúc sau lại đi vào lấy ra túi Càn Khôn, đưa cho Lam Vong Cơ.
"Đa tạ"
Nguỵ Vô Tiện nhận lấy túi Càn Khôn từ tay Lam Vong Cơ, lại ôm lấy Lam Hằng, vỗ nhè nhẹ, bé con ợ lên một tiếng, Nguỵ Vô Tiện nói: "A Uyển, theo ta đi về".
Ôn Uyển hỏi: "Hàm Quang Quân không cùng đi với chúng ta hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân của chúng ta bây giờ có trọng trách nặng nề, muốn nấu món ngon cho ta, ngươi đừng quấy rầy, vì món mứt củ sen ngươi mua cho ta, ta sẽ kêu Hàm Quang Quân cũng làm một phần cho ngươi ăn, để buổi tối đầu tiên ngươi không phải ăn... ừm, rễ cây vỏ cây".
Lam Vong Cơ nghe thấy, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đi từ từ thôi".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ta biết rồi".
Một tay ôm đứa nhỏ, một tay dắt A Uyển, giống như đi tản bộ, chậm rãi đi về Tĩnh Thất.