Ra khỏi Tĩnh Thất, bên ngoài cũng không có môn sinh đứng chờ, nghĩ đến việc hôm qua lại thấy sao mà hoang đường, trưởng bối vẫn nghĩ Lam Vong Cơ tự giác, nên không biết Nguỵ Vô Tiện đã tỉnh lại, sau khi nghe qua lời của hắn, thì Lam gia, hoặc là Giang gia, mới biết định đoạt như thế nào.
Đã bị phạt cái gì Nguỵ Vô Tiện không biết, nhưng nếu muốn phạt Lam Vong Cơ lần nữa, thì hắn nhất định là không muốn.
Trong lòng tính toán gảy bàn tính vang lên tách tách, chỉ đi bộ một đoạn ngắn nữa là đến Nhã Thất, mới vừa rồi được một phen động viên, tâm tư lại thấp thỏm lần nữa, muốn im lặng cũng không thể im lặng.
"Lam Trạm"
"Ừm"
"Ngươi hiện đối với ta thật tốt, tại sao lúc trước thái độ lại kém nhiều như thế?"
"...."
"Trước đó là như thế nào? Nét mặt vô tình, bắt lỗi ta mọi thứ, lần trước phạm vào điều cấm, còn kéo ta đi chịu phạt, đau quá à..... Chính mình thì lén trốn ở suối nước lạnh trị thương, không nói với ta có phương pháp này". Hiện tại, đối với hắn đúng thật là tốt, hỏi gì đáp nấy, không đến mức vâng lời răm rắp, nhưng có yêu cầu gì cũng sẽ lắng nghe.... Nếu có thể không bắt uống thuốc nữa, thì là quá tuyệt vời.
"Không có", thấy mình gây ra quá nhiều việc, Lam Vong Cơ lại nói: "Không phải".
Nét mặt vô tình là bởi vì tình yêu bất đắc dĩ, bắt lỗi cũng chỉ do ánh mắt không tự chủ được, đem mỗi tiếng nói cử động kia thu vào trong mắt.... Vì chức trách, dù sao thân là chưởng phạt Lam gia, đối với đệ tử thế gia, được dặn là không được vì tư tâm mà dễ dãi, cũng là sợ Nguỵ Vô Tiện tái phạm nhiều lệnh cấm, để người khác bắt được sẽ không tốt; ở suối nước lạnh vốn là vô tình chữa thương, cũng không thể mời người cùng khoả thân với nhau được.
"Thật không có".
Thấy Lam Vong Cơ thế mà bị mình hỏi đến nỗi hơi hơi quẫn bách, ngập ngừng phủ nhận nhiều lần, trong lòng Nguỵ Vô Tiện biết cá tính Lam Vong Cơ vốn là như thế, huống chi trước ngày hôm qua, bọn họ xác thật là chưa bày tỏ tâm ý với nhau, nếu đối xử với nhau kiểu khác, tất nhiên là không ổn.
Chỉ có thể tự trách bản thân vì có cách đối xử tốt quá khác với người bình thường, có thể nói là quá mức ấu trĩ (trẻ con), giống như một con chim trĩ con có người mình thích mà chưa biết rõ, chỉ biết làm những việc kỳ quái để gây sự chú ý – ngẫm lại người lạnh lùng như Lam Vong Cơ, không biết từ khi nào thích hắn, bị trêu chọc đủ kiểu như vậy, cũng không bao giờ vượt qua quy tắc, mà vẫn có thể kiên trì hành sự, đúng là không dễ dàng gì.
Nhưng hắn không có ý định buông tha cho y: "Ngươi có, ta biết mà, Nhị ca ca chính là giả vờ"
Lam Vong Cơ nói: "Không phải"
Nguỵ Vô Tiện giành nói: "Có! Rõ ràng đối với ta cố ý, còn không chịu đối với ta tốt một chút, nếu Lam nhị ca ca sớm đối tốt với ta, thì ta đã tự đưa mình tới cửa rồi!"
"......"
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ cười, biết quả nhiên lại là trầm mặc, đang muốn ép hỏi thêm là khi nào Lam Vong Cơ thích mình, thì nghe tiếng trả lời, người nọ chậm rãi mở miệng.
"Sau này...."
"Hử?"
"..... không phạt ngươi nữa".
Ngẩn người ra một lúc, trong lòng Nguỵ Vô Tiện quả thực mừng rỡ muốn cười thành tiếng, duỗi tay kéo cánh tay đang để trong tay áo của Lam Vong Cơ, thấy có chút nóng lên, mười ngón giao nhau một trận tâm thần rung động: "Ôi, Nhị ca ca đây là.... muốn đem ta sủng lên tận trời ha!"
Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Ở bên ngoài, đừng kêu như vậy".
Lời này cũng chính là có ý ngầm cho phép, Nguỵ Vô Tiện không thể không lâng lâng, càng thêm không lựa lời, nhất định phải kêu thêm vài tiếng nữa mới chịu thôi: "Ngươi nói ta đều nghe, nhưng mà, Nhị ca ca... Lam nhị ca ca, nơi này không có những người khác...."
"Nguỵ Vô Tiện!"
Vừa ra khỏi phạm vi tuần tra của môn sinh xung quanh Tĩnh Thất, Giang Trừng liền đã đứng đón, sắc mặt nhìn Lam Vong Cơ cực kém, lại thấy hai người nắm chặt tay nhau, quả thực hận không thể mở miệng la mắng hắn đã gây thất vọng biết bao nhiêu.
Nguỵ Vô Tiện đau khổ: "......"
Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình liếc hắn một cái, chỉ là ý tứ bên trong ánh mắt đó lại rất rõ ràng.
Giang Trừng đi trước vào Nhã thất, đến đứng ở phía sau Ngu phu nhân, nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện hai người song song bước vào bên trong cánh cửa.
Gia chủ Giang gia Giang Phong Miên cùng Ngu phu nhân đứng một bên, đối diện, là Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, bên trên có một nam nhân hơi mảnh khảnh, ánh mắt thờ ơ, nghe nói bọn họ đã đến, cũng không có ý liếc nhìn, như thể không quan tâm, nhưng người đó đang ngồi ở vị trí thoả đáng, bạch y mạt ngạch phấp phới, phục trang theo tiêu chuẩn người Lam gia, Nguỵ Vô Tiện không biết, cũng chưa bao giờ gặp qua, chỉ có thể từ khí thế ẩn ẩn toả ra đó mà phán đoán chắc là một vị tiền bối Lam gia nào đó.
Có thể trực tiếp đối diện với Giang gia để làm chủ sự việc của bọn họ, địa vị ở Lam gia chắc không thấp, chỉ không biết là có quan hệ gì với Lam Vong Cơ.
Nghĩ, gặp trường hợp như vậy, nếu cứ đứng im chờ đợi thế này hình như lại ẩn ẩn hàm ý đối đầu, nhìn thấy Giang gia có vẻ áp chế uy thế Lam gia, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ không được, cho dù thế nào cũng phải giữ cho Lam Vong Cơ không bị phạt, trước hết cần liều thuốc mạnh!
Mới vừa rồi vì bị Giang Trừng bắt gặp nên buông tay ra, giờ lại nắm chặt lấy, cả người Nguỵ Vô Tiện làm như muốn dán lên người Lam Vong Cơ, rõ ràng là song song, thoạt nhìn đều là đệ tử thiếu niên tư chất cực cao, đột nhiên Nguỵ Vô Tiện làm vậy, lại sinh ra cảm giác hắn yếu đuối dựa vào Lam Vong Cơ.
"......"
"......"
Giang gia ban đầu lấn áp Lam gia, nhưng dường như khí thế tranh cãi đột nhiên yếu đi hẳn.....
"Còn không rời ra! Trưởng bối ở trước mặt, còn ra thể thống gì nữa!" Lam Khải Nhân rốt cuộc lại tìm được tinh thần la mắng Nguỵ Vô Tiện như hàng ngày, trong nháy mắt nước miếng bay tứ tung chửi ầm lên.
"Không, tách!"
"Không biết xấu hổ! Buông Vong Cơ ra!" rõ ràng là bộ dạng lửa giận cuồng phong, nhưng không biết vì sao lại thấy ẩn ẩn một hàm ý khoái chí, dường như nhịn cái gì đó nãy giờ, rốt cuộc đã có cơ hội hung tợn phát tiết ra.
"Ta không rời khỏi Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện không chút nào lui bước, theo đà quên luôn ý định giả vờ ra vẻ nhu nhược và cực kỳ phụ thuộc.
Bên kia lại một người hô to: "Nguỵ Vô Tiện ngươi thế này thật đáng thất vọng __" chỉ thấy Giang Trừng không nhịn được thiếu chút nữa là lao ra đem hai bàn tay đang nắm chặt nhau kia tách ra, Ngu phu nhân khoé mắt co giật, vẫn là ấn hắn lại.
Giang Phong Miên: "......"
"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ biết hắn suy tính gì, nhẹ nhàng đem tay rút ra, yên lặng ra hiệu, Nguỵ Vô Tiện im lặng, hai người cùng quy quy củ củ mà thi lễ.
Các trưởng bối nhận lễ, sau khi nhận lễ xong:
"......"
Bị nháo một trận, bỗng nhiên lại không biết mở miệng như thế nào.
"Khụ khụ...." Lam Hi Thần tay phải nắm thành quyền, để lên trên miệng, tựa như cực lực đè nén cái gì, mãi một lúc lâu mới lên tiếng.
Hắn nói: "Nguỵ công tử, ta hỏi ngươi một câu".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Mời Trạch Vu Quân nói"
Lam Hi Thần nhẹ giọng hỏi: "Ngươi... cùng Vong Cơ, là tự nguyện?"
"Cam tâm tình nguyện, tuyệt không có nửa phần miễn cưỡng". Không hề làm ầm ĩ, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, trả lời câu hỏi của Lam Hi Thần, lại hiên ngang đón nhận ánh mắt phức tạp của các trưởng bối.
Mới hồi nãy còn ở đây làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây, trong lòng ai mà không biết, đó là do không vui khi Lam Vong Cơ bị phạt, nên mới dốc sức quậy cho đục nước.
Có lẽ trừ Thanh Hành Quân mới gặp Nguỵ Vô Tiện, còn lại ở đây đại khái đều hiểu rõ.
Lam Hi Thần chậm rãi nói tiếp: "Cho dù ngươi cam tâm tình nguyện, Vong Cơ cũng.... không nên làm vậy......" Này không phải ý của hắn, cũng hoàn toàn không muốn nói như vậy, chỉ là, hắn thấy rằng, hai bên trưởng bối sẽ không bỏ qua đâu.
Sợ là vẫn muốn dùng gia pháp, so với lần trước Nguỵ Vô Tiện vi phạm lệnh cấm thì lần này còn muốn nghiêm trọng hơn, nhưng, nếu không phải là cưỡng bách, không cần thực hiện hình phạt giới tiên đã là kết quả tốt nhất rồi.
"Không cần phạt Lam Trạm! Là ta! Là ta buộc y lập khế ước với ta, ta thích y, y cũng thích ta, cái này có gì không đúng? Y mà không chịu, ta sẽ bị kỳ mưa móc hành hạ đến chết mất!" Nguỵ Vô Tiện nóng nảy, nếu là chính hắn, thì có thể tiếp tục cười nham nhở không để trong lòng, nhưng mà, người bị phạt chính là Lam Vong Cơ, thái độ của mọi người, rõ ràng là không muốn bỏ qua!
Lam Hi Thần rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Vong Cơ có thể ra ngoài xin thuốc".
Nguỵ Vô Tiện lập tức nói tiếp: "Ta quấn lấy y không cho y đi! Là ta ____"
"Nguỵ Anh!" Lam Trạm ngắt lời hắn, "Đủ rồi".
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên không có cách nào mở miệng được, ánh mắt vẫn không ngừng cầu xin, Lam Vong Cơ chuyển hướng nhìn sang trưởng bối hai nhà vẫn đang im lặng: "Ta nguyện bị phạt". Nói xong liền đoan đoan chính chính mà quỳ xuống, Nguỵ Vô Tiện giữ chặt y không chịu buông tay, hắn nhất thời không mở được miệng, nhưng thần sắc sốt ruột thì vẫn có thể nhận ra.
"Nguỵ công tử, không phải giới tiên, Vong Cơ bị phạt, sẽ không có vấn đề gì đâu".
Một phen đấu tranh để giành lại quyền kiểm soát bản thân, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc lại có thể mở miệng nói chuyện: "Không phải đã phạt rồi sao!"
Lam Khải Nhân thầm nghĩ Lam Vong Cơ không có khả năng kể cho Nguỵ Vô Tiện nghe chuyện y đã bị phạt, đó là do Nguỵ Vô Tiện đủ nhạy bén, tuy rằng mọi người đều biết, việc này nếu không muốn truy cứu, cũng không có đúng sai, nhưng dù thế nào trong tình huống Càn Nguyên chiếm đoạt người như thế này thì vẫn cần phải chịu phạt, Giang gia nếu không nói gì, vậy thì hình phạt này, vẫn phải thực thi.
Cười lạnh lùng, Ngu phu nhân đột nhiên lên tiếng: "Mới chỉ là phạt quỳ thôi, người đã sốt ruột ư?" nhẹ nhàng bâng quơ mà nói cho Nguỵ Vô Tiện biết Lam Vong Cơ đã trải qua chuyện gì.
Phạt quỳ... Nguỵ Vô Tiện nghĩ ra một cái liền đoán được, hắn hôn mê bao lâu, Lam Vong Cơ nhất định cũng phải chịu quỳ bấy lâu.
Tám chín canh giờ, hắn còn bắt y chịu đựng một phen giãy giụa vật lộn, hiện giờ không van xin được, lại quỳ tiếp, cứ tiếp tục thế này, không biết còn phải chịu đựng mấy lần gia pháp nữa, người sẽ không sao, nhưng trong thời gian ngắn sắp tới chắc chắn sẽ ảnh hưởng nặng đến nguyên khí.
"Ta... ta hiện giờ không thể rời khỏi y, nếu Lam Trạm bị phạt đến mức bị gì đó, nếu ta... thì làm sao bây giờ!". Thoáng tỉnh táo, mấy chữ phía sau tự động tắt tiếng, hắn tuy không biết xấu hổ nhưng cũng biết trước mặt các trưởng bối mà hồ ngôn loạn ngữ là không tốt, chỉ là điên cuồng ám chỉ, Lam Vong Cơ nếu bị làm sao, thì thân Khôn Trạch của hắn chính là sẽ gặp hoạ.
Nguỵ Vô Tiện từ trước tới nay đối với chuyện bị phạt đều là không quan tâm, sẽ né tránh và trốn, không trốn thoát cũng không sao, hắn sẽ tìm cách tự giảm nhẹ cho chính mình. Lam Khải Nhân biết, Ngu phu nhân càng rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện cãi chày cãi cối như vậy, đều là vì không muốn Lam Vong Cơ bị phạt, chiêu trò gì cũng dùng, nhưng như vậy thật làm cho người ta thấy có chút không nỡ.
"Nguỵ Anh...." Lam Vong Cơ lại nặng nề kéo Nguỵ Vô Tiện tỉnh táo lại, nhưng Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, chống lại sự ngăn cản của y.
Vẫn nán lại tiếp tục cầu xin, rốt cuộc Giang Phong Miên mở miệng.
"Hay là, chép gia quy đi"
Vài lần nhận thư cáo trạng, Giang Phong Miên cũng biết được Nguỵ Vô Tiện đại khái ở Vân Thâm Bất Tri Xứ làm những gì, cũng biết hắn thường bị phạt nhiều nhất ra sao, nghe nói chép một lần gia quy có thể khiến hồn phi phách tán, nếu không muốn Lam Vong Cơ bị phạt như vậy, chép gia quy, cũng không gây ra hoạ gì.
"Mười lần?" chỉ là ông rốt cuộc cũng không biết gia quy Lam thị đáng sợ thế nào, chỉ biết xác thực là rất dài, cho rằng chép đến hồn phi phách tán là nói hơi quá, liền thuận miệng đề ra con số, nghĩ chép một lần đã khiến Nguỵ Vô Tiện quá sức, vậy chép mười lần hẳn là công bằng rồi.
Nguỵ Vô Tiện: "......"
Giang Phong Miên thật không biết, gia quy Lam thị khủng khiếp như thế nào sao?
Hắn thường ngày chép như vậy, bị phạt chép mười lần cũng còn đến lúc trở về Liên Hoa Ổ vẫn chưa chép xong, trở về Liên Hoa Ổ rồi Lam Khải Nhân muốn phạt cũng không phạt đến hắn, duy nhất chính là bị Lam Vong Cơ giám sát, không thể lẻn trốn ra, thật là vô cùng đáng tiếc.
Bây giờ muốn Lam Vong Cơ chép gia quy mười lần, tuy rằng xác thật là không quá đáng ngại, nhưng nội tâm vẫn rất phức tạp.
Lam Khải Nhân hừ mũi cả giận: "Nguỵ Anh vốn dĩ còn chưa chép xong những lần bị phạt, thêm lần phạt tiếp theo này, cũng để nhớ ở lứa tuổi này là không nên gây ra chuyện như vậy".
"Cũng tốt" Giang Phong Miên gật đầu, đồng ý: "Nếu là phạt chép gia quy, sẽ ở ngay bên cạnh, nếu có gì, cũng không trở ngại".
Nguỵ Vô Tiện còn muốn giãy giụa, nhưng Lam Vong Cơ ngăn hắn lại, Lam Hi Thần cũng dùng ánh mắt ra hiệu, đây đã là tình huống tốt nhất rồi.
Kéo tay áo Lam Vong Cơ đang đứng đó, Nguỵ Vô Tiện đứng bối rối một hồi, thấy thực sự không nên cò kè mặc cả nữa, dứt khoát ngoan ngoãn quỳ xuống, cùng Lam Vong Cơ cảm tạ.
Hắn vốn dĩ cũng lo lắng, chính mình quậy như thế, cũng sẽ không thể thoát khỏi một số chuyện.
Xác thực, như vậy đã là rất tốt rồi.
"Kỳ thật Lam Trạm còn chưa nói y có thích ta hay không, thật sự là ta trêu chọc y trước...." Vẫn có chút không cam lòng, nói thêm vài câu, không thể thoát khỏi tai mắt của hai vị gia chủ, nhưng vốn là nói để cho bọn họ nghe mà.
"Không phải", Lam Vong Cơ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Nguỵ Anh, là ta, mới gặp liền đã thích ngươi"
"A?"
Nguỵ Vô Tiện không ngờ Lam Vong Cơ trước mặt trưởng bối lại thẳng thắn thành khẩn nói như vậy, bùng nổ dữ dội trong lòng, toàn bộ dáng vẻ không biết xấu hổ che giấu nãy giờ đều lộ hết ra.
Hắn vội kêu lên: "Lam Trạm! Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa!"
"......." Lam Vong Cơ không trả lời, ở chỗ này thật không thích hợp, y biết Nguỵ Vô Tiện đã nghe thấy được.
"Lam Trạm...." Nguỵ Vô Tiện xắn tay áo lên.
Lam Hi Thần thấy thế, ho vài tiếng, nói: "Khụ khụ, Nguỵ công tử, các ngươi đứng dậy trước, có chuyện gì, trở về rồi nói sau."
Nguỵ Vô Tiện lập tức đứng lên, còn lôi kéo Lam Vong Cơ với vẻ muốn chạy đi ngay, thái dương Lam Khải Nhân nhảy thình thịch, nhớ tới ngày ấy ở lớp học lão kêu Nguỵ Vô Tiện cút, thật đúng là cút, hiện nay lại muốn diễn ra lần nữa, rõ ràng là có nhiều thứ không dễ dàng mà bỏ qua được.
May mắn thay Lam Vong Cơ đứng dậy liền đứng yên, Nguỵ Vô Tiện không kéo nữa, không thể cứ bỏ chạy một mình.
Giang Phong Miên nhìn khung cảnh hỗn loạn này, ông vẫn là có chút hiểu được tâm trạng của Nguỵ Vô Tiện, sáng sớm thấy Nguỵ Vô Tiện trong lúc ngủ mơ hồ đã biểu hiện thái độ ra ngoài đối với Lam Vong Cơ, liền biết không thể nào cùng Lam gia so đo hơn thua nữa. Lam gia đương nhiên vẫn là không thể nói gì, dù sao cũng là lưỡng tình tương duyệt (hai bên thích lẫn nhau), điều có thể làm chỉ là khiển trách một chút.
Đều đã lập khế ước, không có khả năng tách ra, vốn nghĩ rằng nếu có cưỡng bách, thì cả đời Nguỵ Vô Tiện sẽ phải dựa vào đan dược có thể vô dụng để áp chế kỳ mưa móc, sợ là nửa đời sau sẽ bị huỷ mất, như bây giờ, ngược lại là kết quả tốt nhất.
Ông vốn dĩ, không có ý muốn cùng Lam gia tranh cãi, chỉ muốn xem Nguỵ Vô Tiện có nguyện ý hay không.
Ngược lại Lam Vong Cơ có lẽ là đã vi phạm gia huấn Lam thị, xem y như vậy, một nửa là muốn làm cho Giang gia xem, một nửa là Lam gia thực sự muốn phạt Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện không chịu như vậy, ông nói giúp một câu, cũng coi như là.... thay thế hắn ra mặt.
Con của cố nhân, bắt hắn tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, từ thiên tư Càn Nguyên phân hoá thành Khôn Trạch, ông cũng đuối lý, không thể không thuận theo ý của Nguỵ Vô Tiện một chút.
Gia chủ Lam gia thì dáng vẻ không hề có chút ý kiến nào, nói đúng hơn là, tâm trí căn bản không nằm ở đây.
Thôi cũng được.
Ông chuyển hướng sang Nguỵ Vô Tiện nói: "A Anh, ngươi ở lại đây, hay là muốn cùng chúng ta quay về Vân Mộng trước?"
"Đương nhiên là ở lại nơi này! Ta hiện tại không thể rời khỏi Lam Trạm...." Cực kỳ sợ bị tách ra, không biết Lam Vong Cơ có thể sẽ lại bị phạt hay không, nên Nguỵ Vô Tiện trả lời nhanh như chớp, nhưng câu tiếp theo của Giang Phong Miên lại không phải là lời khuyên can như hắn dự đoán.
Sớm đã đoán được Nguỵ Vô Tiện sẽ trả lời như vậy, Giang Phong Miên mỉm cười nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Liên Hoa Ổ, sư tỉ ngươi, sẽ mong ngươi có thời gian trở về thăm nàng".
Nguỵ Vô Tiện hơi hơi sửng sốt, cách nói này, nghe ra dường như có chút kỳ lạ?
Giang Phong Miên tiếp tục nói: "Đã là lưỡng tình tương duyệt, lại đã lập khế ước, tuổi các ngươi nếu làm lễ thành hôn thì lại quá sớm, trước tiên có thể định hôn ước, chúng ta sẽ thương lượng tiếp, ngươi trước hết...."
Câu nói kế tiếp Nguỵ Vô Tiện nghe không rõ.
Hắn nghe thấy cái gì? Đính... đính hôn á?
Đính hôn!
"Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm ___" câu Nhị ca ca suýt nữa thì bật ra.
"Ừm, có nghe thấy" Lam Vong Cơ chỉnh lại quần áo xộc xệch cho hắn.
"Lam Trạm....."
Điều này quá sốc, Nguỵ Vô Tiện có chút choáng váng, liều mạng nắm lấy tay Lam Vong Cơ mà lắc, Lam Vong Cơ ngăn lại, chỉ là cùng đi tới thi lễ với các trưởng bối, thấy Giang Phong Miên và Lam Khải Nhân có ý lờ bọn họ, y mới kéo người rời đi.