Theo quy củ, trước ngày thành hôn phải cách ra mười ngày, nhưng nói đúng ra, khi quay về hắn vẫn chưa ở Vân Mộng đủ mười ngày.
Ngày cuối cùng, Nguỵ Vô Tiện rời khỏi Liên Hoa Ổ treo đầy lụa là gấm vóc màu đỏ, bị đưa đến thành Cô Tô dưới chân núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, nói đưa cũng không đúng lắm, là hắn tự mình ngự kiếm, khoảng cách xa như vậy, nếu theo tập tục của người bình thường, sẽ để cho người ta khiêng kiệu đi, cho dù người khiêng kiệu không mệt thì hắn ngồi bên trong kiệu cũng sẽ ngồi đến héo mòn.
Người của Cô Tô Lam thị tới, nhưng không phải là Lam Vong Cơ, bọn họ vẫn không thể gặp mặt.
Đón dâu là nghi thức đầu tiên, đường xá xa xôi, dẫn mọi người tới thành Cô Tô nghỉ ngơi trước, xác thật là để giảm bớt mệt mỏi cho Nguỵ Vô Tiện vào ngày đó, chi tiết này, cũng là coi trọng.
Liên Hoa Ổ sớm đã bố trí thoả đáng, càng gần tới ngày càng náo nhiệt, mọi người ngoài Vân Mộng từ lâu đã biết tiên phủ Giang thị có đại hỉ sự. Càng biết rõ nhân vật chính thành thân với ai.
Nguỵ Vô Tiện mỗi lần cùng Lam Vong Cơ trở về, nhất định là muốn lôi y đi dạo khắp nơi, ở đâu cũng có người quen biết hắn, trước hết đều kinh ngạc vì thiếu niên có thiên tư hơn người này lại bất ngờ phân hoá thành Khôn Trạch, sau đó gặp được công tử Càn Nguyên có trang phục và khí độ bất phàm kia, ấn tượng khắc sâu.
Mà nay, cuối cùng thật sự là thành hôn.
Mới đầu không biết vì sao lại kéo dài lâu như vậy, đều đã lập khế ước, cho rằng chuyện tốt sắp diễn ra, nhưng mãi không thấy thành hôn. Nhưng chuyện của tiên gia, bọn họ là người bình thường làm sao mà hiểu được? Sau này Xạ Nhật Chi Chinh lan đến người bình thường, Vân Mộng Giang thị ra sức bảo vệ bá tánh tại đó yên ổn, đến chiến dịch cuối cùng cực kỳ thảm khốc, khiến dân tình biết được Kỳ Sơn Ôn thị ngang ngược và tàn bạo thế nào.
Có vài việc của người tu tiên, vẫn sẽ truyền đến tai người bình thường, hôn sự này tại sao bị hoãn đến 5 năm, chẳng qua là do trước đó bị gây áp lực.
Xạ Nhật Chi Chinh chiến thắng, các thế gia áp đảo khiến cho con quái vật khổng lồ kia rơi đài, quả nhiên, Liên Hoa Ổ nhanh chóng nghênh đón hỉ sự.
Nói chung ngay cả người ngoài cũng biết là đã có khó khăn như thế nào.
Giờ lành vừa đến, trên bến tàu từ sớm đã tụ tập đông người muốn xem tân nhân, nhưng chừa ra một đoạn đường rộng lớn để một nhóm người tiên gia áo bay phấp phới ngự kiếm hạ xuống đất, lịch sự gõ cửa đại môn.
Cánh cửa cổ xưa của Liên Hoa Ổ mở ra, Nguỵ Vô Tiện bị một đám đệ tử thiếu niên vây quanh bước ra, không khí náo nhiệt, tất cả đều là tiếng cười nói, những người Lam gia đến đây đón dâu đều biết Nguỵ Vô Tiện, tuy vẫn là mặc giáo phục màu trắng những cũng đeo những đồ phụ tùng màu đỏ tươi tương xứng, bị tiếng hoan hô lây nhiễm, nên cũng không giữ nghiêm nghị như thường ngày, trên mặt đua nhau mang ý cười, mấy vị trưởng bối đi theo cũng vậy. Lam Hi Thần cũng đi tới đây, tươi cười ấm áp.
Nguỵ Vô Tiện có quen biết vị trưởng bối dẫn đầu, là một người tính cách ôn hòa, đối xử với tiểu bối rất tốt, dù sao không phải trưởng bối nào của Lam gia cũng nghiêm khắc giống Lam Khải Nhân, huống chi cho dù nghiêm khắc thế nào mà nếu hắn không phạm sai, thì nét mặt Lam Khải Nhân từ lâu cũng đã đối với hắn hoà hoãn hơn, việc hôn sự phần lớn là do ông xử lý, mọi chuyện nghiêm cẩn, hết sức coi trọng.
Trưởng bối dẫn đầu vái trời trước mặt mọi người, tuyên bố Cô Tô Lam thị đón đệ tử Vân Mộng Giang thị, Nguỵ Vô Tiện.
Không bị xua đuổi, những bình dân bá tánh may mắn được xem hỉ sự của tiên gia vỗ tay chúc mừng, chưa tới ngày đạo lữ đại điển nên trên người Nguỵ Vô Tiện không phải là hỉ phục, mà là bộ lễ phục phức tạp hiếm hoi của Vân Mộng Giang thị, tinh tế hơn bộ quần áo mặc lúc quan lễ. Đi về phía trước vài bước, đến trước mặt người Lam gia, cúi đầu kỳ lễ với trưởng bối, chuẩn bị khởi hành.
Giang Trừng đem ra một dây pháo cực kỳ dài để đốt, mặt cười toe đầy đe doạ, chuẩn bị lúc Nguỵ Vô Tiện bước lên linh kiếm thì tiến sát lại bật lửa để "Tiễn ngươi một đoạn đường", không ngờ Nguỵ Vô Tiện đột ngột trở tay đánh một chưởng vào ngọn lửa trước, rồi cười ha hả xuất kiếm bay lên, cái gọi là đội ngũ đưa và đón dâu tự nhiên tiến về Cô Tô cùng với tràng pháo nổ vang này, Giang Trừng bị hắn doạ một cú, tức giận cầm dây pháo đang nổ vang không ngừng mà đuổi theo.
Nhưng có tức giận đến mấy cũng không thể làm gì Nguỵ Vô Tiện, những đệ tử còn lại của Liên Hoa Ổ la ó ầm ĩ.
Những bình dân bá tánh đang đứng xem: "???"
Người của hai nhà bay trên không khung một đoạn đường cực dài, thật ra Nguỵ Vô Tiện có thể đáp xuống thuyền, để thuyền lớn của Liên Hoa Ổ chở đi, nhưng hắn cảm thấy ngự kiếm vui hơn.
Bay trong không trung, tóc bị thổi bay lung tung, nhưng tốc độ bay có kềm chế, không giống khi chỉ có hắn và Lam Vong Cơ đi tới đi lui giữa hai nơi, đi tốc độ rất nhanh, Lam Vong Cơ cũng theo hắn.
Lần này không được vượt lên trước những người khác, mà là phải ở giữa, cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy thuyền đi theo, Giang Yếm Ly đang trên thuyền, vẫy tay về phía hắn.
Đến chỗ thuyền không thể đi tiếp, sẽ có xe ngựa đã được sắp xếp chờ sẵn.
Đến thành Cô Tô trước khi mặt trời lặn.
Bên trong thành có một dinh thự có thể chứa được nhiều người, Cô Tô Lam thị bình thường vẫn sai người tới trông coi xử lý, trước sáng sớm hôm nay, mọi thứ đã chỉnh đốn và sắp đặt xong, để cho người Vân Mộng Giang thị tới là có thể trực tiếp ở lại.
Vào ngày đặc biệt như vầy, Nguỵ Vô Tiện cứ tưởng rằng mình sẽ ngủ không được, nhưng thổi tắt nến, cuối cùng vẫn ngủ được trong căn phòng ngủ xa lạ, có lẽ nguyên nhân là trong phòng có châm mùi đàn hương quen thuộc, ngược lại còn ngủ nhanh hơn so với mấy ngày trước ngủ trong phòng ở Liên Hoa Ổ.
Chưa đến giờ dần đã được đánh thức nhẹ nhàng, Giang Yếm Ly xách đèn lồng đứng ngoài cửa nhỏ giọng gọi: "A Tiện, dậy thay quần áo đi".
Một đêm ngủ ngon, nhưng giống như là sắp thành thân nên khó tránh khỏi hồi hộp, dễ dàng bị đánh thức, quả nhiên vẫn là bởi vì ngày hôm nay rất khác.
Giờ dần ngày thành thân, dinh thự trong thành Cô Tô, toàn bộ đốt đèn sáng trưng, ánh nến trong phòng cũng sáng ngời, Nguỵ Vô Tiện đã thay xong bộ đồ đỏ thêu hình hoa sen, Giang Yếm Ly mới đi vào, bắt đầu giúp hắn sửa soạn, chỉnh ngay ngắn lại bộ đồ mà một thân một mình khó có thể xử lý tốt, đeo các trang sức phụ kiện đi kèm.
Đập vào mắt là màu đỏ vui mừng, hoa sen chín canh nở rộ thêu bằng chỉ vàng, kéo dài đến cuối....
Giang Yếm Ly muốn cột tóc cho hắn, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nói: "Thả xuống đi".
Hơi giật mình, Giang Yếm Ly cười, buông tay ra, xoã ra mái tóc trước nay luôn buộc đuôi ngựa cao lên, tóc dài đen nhánh chảy xuống, lấy một ít tóc mai ở hai bên chải ra phía sau, dùng lụa đỏ buộc chặt.
Món trang sức bằng vàng được chế tác thủ công và tinh xảo rũ xuống trước trán, một chút trên vành tai và mái tóc, chiếu lấp lánh theo cử động của Nguỵ Vô Tiện.
Hắn kéo kéo bộ quần áo, phục sức vừa phức tạp vừa nặng, có chút hạn chế cử động, tư thế lúc ngồi không thể không đoan chính hơn rất nhiều.
Giang Yếm Ly mỉm cười lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một ít son phấn.
Nguỵ Vô Tiện thoáng nghiêng đầu xem một cái.
"Nào, A Tiện ngẩng mặt lên một chút, đừng cử động mạnh" Giang Yếm Ly dù gì cũng không đụng tới hắn, chỉ dịu dàng chỉ dẫn, vẽ môi, vẽ mắt rất là nhẹ nhàng, mùi hương cũng chỉ phơn phớt.
Giải thích: "Thật khó mà thức dậy sớm như vậy, chắc chắn là ngủ không đủ, một lớp trang điểm mỏng, sẽ làm khí sắc trông tốt hơn". Giang Yếm Ly cười một cái, "tuy rằng hôm nay A Tiện đúng là, dáng vẻ không thể nào đẹp hơn được nữa".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Hiện giờ đệ và Lam Trạm đều cùng nhau dậy vào giờ mẹo, chỉ là sớm một chút thôi, huống hồ ngày này..."
"Nhưng cũng thật sự làm phiền sư tỉ cũng phải vội vàng dậy sớm như vậy".
Giang Yếm Ly nói: "Thì A Tiện nói đó, là ngày này mà"
Nàng tỉ mỉ làm, ánh mắt chăm chú mà dịu dàng, thậm chí từng sợi tóc đều vuốt cho thật cẩn thận, cuối cùng nói lời khen ngợi từ tận đáy lòng: "Đẹp".
Đợi đến đúng giờ, phủ lên tấm lụa đỏ tươi có tua rua bằng vàng đính hạt châu để che mặt, Nguỵ Vô Tiện hơi cúi đầu, mắt chỉ nhìn thấy một khoảnh nhỏ trên mặt đất, an phận theo lời chỉ dẫn của Giang Yếm Ly bước ra khỏi phòng, không nói chuyện nữa.
Đạo lữ đại điển của tiên môn thế gia với hôn sự của người thường cũng không giống nhau, lược bỏ rất nhiều những nghi thức mà trong mắt tiên gia có thể không tốt hoặc vô nghĩa, không ép có con, không bắt nhà gái yếu thế, không có bất kỳ đòi hỏi ép buộc, vô lý nào cả, ngược lại đề cao những điểm nổi bật khác để coi trọng hôn sự.
Nghi thức của mỗi thế gia không hẳn sẽ giống nhau, của Cô Tô Lam thị có thể nói là phức tạp trịnh trọng nhất, nhưng không vì là một đại thế gia mà thể hiện sự xa hoa.
Khăn voan vẫn giữ lại, tuy không phải là nữ tử, nhưng vẫn là Khôn Trạch, nói chung tính chiếm hữu của Càn Nguyên rất mạnh, Khôn Trạch đã được trang điểm cẩn thận như thế đương nhiên không thể để người khác nhìn thấy.
Trong ngày này, ngoại trừ những người giúp Nguỵ Vô Tiện phục trang, đều là Khôn Trạch, thân phận tương tự như tỉ ruột Giang Yếm Ly, người có thể nhìn thấy khuôn mặt bên dưới khăn che mặt kia, chỉ có thể là Lam Vong Cơ.
Các nghi thức trong đạo lữ đại điển này đúng thật là phức tạp đến cực điểm.
Nguỵ Vô Tiện nhớ lại hắn còn bị bắt cầm theo cuốn sách dày nặng『Đại hôn lễ tắc』của Lam thị mang tới Vân Mộng, lật qua một lần, cả ngày choáng váng, nhưng đi theo hắn là một nữ trưởng bối, chắc hẳn là trước khi vào Lam gia cũng đã bị hành hạ một trận ra trò giống hắn, giọng nói mang ý cười, tuỳ lúc mà nhắc nhở Nguỵ Vô Tiện từng bước đi.
Nhưng cho dù có không làm đúng chỗ nào đó, cũng sẽ không bị trách cứ, nghi thức phức tạp, đều là vì ý tốt, chứ không phải là thật sự muốn làm khó người ta.
Rốt cuộc lên kiệu, được nâng lên đi cực êm ái không hề bị dằn xóc.
Trên đường đi tới Vân Thâm, bên ngoài cỗ kiệu đều là những lời tung hô cười nói.
Đúng thật là Liên Hoa Ổ rất gần gũi với người dân, Vân Thâm Bất Tri Xứ thì có vẻ khác với các thế gia khác, không dính tới khói lửa phàm tục, nhưng xuống núi, thì vẫn là trần gian.
Khoảng cách dường như tách biệt, làm hết trách nhiệm của một tiên gia, nhưng được người dân ghi nhớ công lao trong lòng, không có gì để đền đáp, chỉ biết vui mừng khi thấy hỉ sự này, kiệu cưới đi trên đường phố, tiếng trẻ nhỏ vui đùa ầm ĩ theo suốt đoạn đường, tiễn một đoạn đường.
Ngồi bên trong kiệu, Nguỵ Vô Tiện đều nghe thấy hết, bên dưới khăn lụa đỏ khoé miệng cong lên.
Cho đến khi dừng lại ở cầu thang đá ngàn bậc rất dài trước sơn môn đi vào Vân Thâm.
Hắn xuống kiệu, bình thường đi như vậy cũng không sao, hoặc nói đúng hơn là bình thường sẽ ngự kiếm bay qua.
Khi bước xuống đất rồi, nghĩ đến đoạn hành trình phải đi, Nguỵ Vô Tiện có chút choáng váng.
Dù sao khăn voan đỏ này dày nặng như thế, người khác không nhìn thấy mặt hắn, thì hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một phạm vi nho nhỏ dưới chân, trước khi lên kiệu phải hoàn tất một mớ nghi thức ào ào chóng mặt, thật vất vả ở trên kiệu mà thở gấp mấy hơi, hiện giờ hắn lại càng chóng mặt hơn, vẫn luôn theo hướng dẫn của nữ tử Khôn Trạch ở trong dinh thự.
Có chút hoang mang, chẳng lẽ hắn cứ như vậy mà bước lên?
Nhưng một bàn tay đã cầm lấy tay hắn.
Bàn tay ấm áp, lớn hơn tay hắn một chút, vết chai do đánh đàn và cầm kiếm ở trên tay rất là quen thuộc, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, không nhìn thấy người mới tới, nhưng đã biết là ai.
Hắn kêu giọng rất nhỏ: "Lam Trạm"
"Ừm", Lam Vong Cơ nhẹ giọng trả lời: "Ta đây".
Nguỵ Vô Tiện được nắm tay, đi từng bước một, không bỏ qua bất kỳ một bậc thang nào, mắt chỉ có thể nhìn xuống đất, khiến hắn thấy rõ ràng những chữ khắc bên trên, là gia huấn Lam thị cổ xưa nhất.
Không có "Không thể ăn cơm quá ba chén", nhưng có "Không thể khẩu thị tâm phi", hắn cười nhẹ một chút.
Nhìn đến câu "Đạo lữ là người do trời định", ngoài ra không có bất kỳ chỉ dẫn nào khác, lúc còn là thiếu niên đi cầu học, Lam Khải Nhân lệnh cho hắn chép phạt『Thượng nghĩa thiên』và『Lễ tắc thiên』, trong đó cũng không có câu này.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện hơi rung động, cảm giác tay mình được siết chặt hơn một chút.
Ngón tay hắn hơi cong lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi vào lòng bàn tay ấm áp, như là làm nũng.
Không thể nhìn thấy Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ đã đi xuống dưới cùng hắn đi lên ngàn bậc thang đá dài thăm thẳm này, đã ở bên cạnh hắn.
Thực tế, những gì phải làm khi đạo lễ đại điển, Nguỵ Vô Tiện đã không còn nhớ được gì nữa.
Rốt cuộc mười ngày, thật sự là rất lâu.
Cả trái tim đều dán lên người Lam Vong Cơ, người mới vừa rồi nhỏ giọng nhắc nhở hắn chính là nữ trưởng bối Lam gia, đến khi bắt đầu lên bậc thang, thì là Lam Vong Cơ. Sau khi cầm tay, cho dù buông ra, Lam Vong Cơ đều không rời đi, nhẹ nhàng hướng dẫn hắn bước tiếp nên làm thế nào, giọng nói vừa trầm ấm vừa thu hút, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy lần xa cách này, càng làm cho hắn khó mà giữ vững tinh thần, đặc biệt tiếng nói bên tai vang lên rất gần, làm cho quả tim hắn cứ rung lên từng chặp.
Khăn voan đỏ ngăn tầm mắt của hắn, Nguỵ Vô Tiện không biết có bao nhiêu người tới Vân Thâm Bất Tri Xứ xem lễ, không biết sự kiện hôm nay long trọng cỡ nào, ngay cả âm thanh, cũng vì sự trịnh trọng của đạo lữ đại điển Lam gia mà cũng yên tĩnh, nhưng lớp vải dày nặng, che hơn phân nửa, lại màu đỏ, cũng nhờ vậy che giấu được trạng thái bất ổn của hắn.
Dường như đến khi bắt đầu tam bái hắn mới lấy lại tinh thần, được đỡ quỳ xuống, cùng Lam Vong Cơ bái thiên địa, bái cao đường xong, cha mẹ hắn đã mất từ khi hắn còn nhỏ, nhưng có phụ thân Lam Vong Cơ, Thanh Hành Quân nhận lễ của bọn họ.
Bái cuối cùng, thân thể kia, thực sự có hơi vướng víu, mất chút thời gian mới từ từ xoay qua, cảm giác Lam Vong Cơ ở ngay trước mặt.
『Phu thê giao bái __』
Chậm rãi cúi người, thi lễ này, trang trọng, mà thành kính.
Không thể nói chuyện, chứ không là Nguỵ Vô Tiện đã kéo Lam Vong Cơ, tốt nhất là lao vào ôm chặt lấy, hắn sẽ bám lấy y, hay là được ôm chặt trong lòng cũng được, và nhẹ giọng nói:
"Chúng ta tam bái xong, đã là... phu thê rồi"