"......" được bảo hộ quá kỹ, những lời định nói ra tới miệng Nguỵ Vô Tiện đành nghẹn lại và nuốt xuống, hắn chỉ có thể từ sau lưng Lam Vong Cơ cố nhoài lên phía trước một chút, căm tức nhìn Kim Tử Hiên, trong tình huống bị bao bọc tứ phía, kêu lên một câu: "Con mẹ nó, ta còn chưa nói! Sao lại là ngươi hả!"
Sau đó Lam Vong Cơ lại cản hắn lại, cho nên cuộc đối thoại giữa hắn và Kim Tử Hiên thiết nghĩ hoàn toàn không cần nữa.
Cảnh tượng không được đẹp cho lắm, Nguỵ Vô Tiện còn chưa quyết định nên tiếp tục như thế nào, thì phía sau Giang Yếm Ly đã chụp lấy hắn: "A Tiện...."
Cảm giác đôi tay đó run rẩy rất nhẹ, sự việc đột nhiên xảy ra, Giang Yếm Ly chắc chắn ít nhiều cũng kinh hãi, Nguỵ Vô Tiện an ủi nói: "Sư tỉ đừng sợ, ta ở đây, sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tỉ bị thương đâu".
Cho rằng Kim Tử Hiên không thể nào ra tay với Giang Yếm Ly trước mặt người ngoài, ngược lại là.... Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn qua, thấy cái người bị đập vào cây té ngã đang đứng lên, bộ mặt dữ tợn, quát: "Họ Nguỵ kia, ngươi dám đánh ta?!"
Ít ra mới vừa nghe Kim Tử Hiên kêu tên y, nên Nguỵ Vô Tiện miễn cưỡng nhớ ra đây là vị nào, hắn lạnh mặt: "Kim Tử Huân, món nợ Ôn Ninh Ôn Tình lúc trước còn chưa tính sổ xong với ngươi, giờ ngươi lại tới bắt sư tỉ ta là muốn làm gì?"
Vừa nghe hắn nhắc chuyện lúc trước, vẻ mặt Kim Tử Huân càng thêm phẫn nộ: "Tính sổ? Ngươi dựa vào cái gì mà nói là muốn tính sổ, bất quá là mấy tên Ôn cẩu thôi, ngươi muốn tính nợ gì với ta! Có phải sau lưng có người chống lưng thực là ghê gớm phải không? Mấy con chó muốn lấy thì cứ lấy, thế mà còn...."
Kim Tử Hiên chặn lời: "Câm mồm"
Kim Tử Huân lập tức mắng: "Kim Tử Hiên! Ngươi thật cho rằng lên làm tông chủ thì có tư cách quản ta sao?!"
Không đợi Kim Tử Hiên trả lời, Kim Tử Huân đã lên giọng: "Ta là anh của ngươi --!!! Dựa vào cái gì mà kêu ta câm miệng, dựa vào cái gì mà không cho phép ta tham dự hội nghị! Hiện tại trưởng bối trong tộc cho ngươi đi lấy mấy miếng đất mà đều làm không được, ngươi không biết xấu hổ còn đi quản người khác? Bách Phượng Sơn vốn dĩ phải là của Lan Lăng Kim thị chúng ta, ngươi đã giao ra lại còn nhận lỗi với người khác ha? Hôm nay cuộc đi săn này, nhà khác dùng địa bàn của chúng ta tổ chức long trọng, ngươi thực sự có mặt để dẫn đầu đoàn kỵ quân mà nghe theo sự sắp xếp!"
Thấy tình hình hai người này như thế, Nguỵ Vô Tiện nhướn mày lên, hơi ngạc nhiên, nhìn Kim Tử Hiên cố nén cơn giận nói: "Ta nói ngươi câm mồm không nghe thấy à?"
Kim Tử Huân căn bản không để ý, cứ nói: "Lấy đất không được, mà tù binh cũng không muốn lấy", hắn "ha" một tiếng, làm như cảm thấy rất là buồn cười, hành động quái gở mà chế nhạo: "Bá phụ lúc còn sống tốn bao nhiêu tâm tư để giữ lại thực lực cho Lan Lăng Kim thị chúng ta, tranh giành sau khi Ôn cẩu sụp đổ, ngươi kế vị làm cho trở thành xếp cuối trong bốn nhà, nói không chừng sau này chỉ có ba nhà, không có bốn nhà đâu! Bá phụ ở dưới suối vàng khẳng định là không thể nhắm mắt...."
Càng nói càng không ra gì, sắc mặt Kim Tử Hiên tái nhợt đến cực điểm, nhưng nói chung cũng không ngạc nhiên.
Từ khi hắn kế vị chức tông chủ, dựa vào hiểu biết từ lúc nhỏ, Kim Tử Huân theo mấy trưởng bối tham lam không ngừng đòi lấy những chỗ tốt, không để ý đến cục diện, cái gì cũng dám nói, hắn không đồng ý, Kim Tử Huân liền trực tiếp mở miệng khi bách gia đông đủ, liên tiếp ngăn lại mà không tác dụng gì.
Việc lén chiếm tù binh bị Cô Tô Lam thị phát hiện, công khai khiển trách, các nhà lợi dụng chuyện này gây khó dễ, Kim Tử Hiên ứng phó đến trầy vi tróc vẩy, mọi việc do y gây ra, nhưng Kim Tử Huân lại vì bị cấm tham dự hội nghị mà oán hận. Hơn hai mươi năm giao tình chuyển biến thành mối quan hệ không thể chỉ tóm gọn trong hai chữ xa cách là đủ.
Lâu rồi không nói chuyện, không ngờ hôm nay Kim Tử Huân lặng lẽ theo dõi, nhân lúc hắn sơ hở không phòng bị, đột nhiên xuất hiện muốn bắt Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên căn bản không biết y muốn làm gì, đột nhiên bị đẩy vào thế vừa hoảng vừa giận, cuối cùng thấy rõ Nguỵ Vô Tiện bảo vệ Giang Yếm Ly, người khác không biết nhưng thực sự là hắn thở phào nhẹ nhõm.
Sự tình lại không yên, kế tiếp nói chuyện hoàn toàn không liên quan, nơi này có người của nhà khác, Kim Quang Thiện đã khiến người khác gièm pha, đó là chuyện có thể nói ra hay sao? Kim Tử Huân bị điên rồi hay sao?
Nhưng hắn thật sự không biết có thể nói gì với cái gã này.
Nguỵ Vô Tiện đứng một bên, mỗi câu đều nghe rất rành mạch, sau khi hơi kinh ngạc vì mối quan hệ ác liệt giữa hai huynh đệ này, hắn chỉ cảm thấy Kim Tử Huân đúng là không hề có đầu óc, tuy nói rằng những việc xấu kia của Kim Quang Thiện bị các nhà lén bàn tán, nhưng cùng là người một nhà Kim gia lại nói ra trước mặt người khác, thật đúng là không màng gì đến thể diện.
Nhưng mấy chuyện này cũng không liên quan đến hắn, người Kim gia muốn gây thì tự mình gây đi, không muốn Giang Yếm Ly ở đây lâu, Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Đi thôi sư tỉ, ta và Lam Trạm đưa tỉ trở về".
Làm như vì gặp trường hợp này mà có một chút xấu hổ, Giang Yếm Ly cúi đầu, nhẹ nhàng gật gật.
Phát hiện thấy bọn họ muốn đi, Kim Tử Huân bên kia giương cao giọng nói: "Đứng lại".
Nguỵ Vô Tiện nghe được cơ hồ muốn giận quá hoá cười, người này cho rằng mình là ai, ngại sư tỉ còn ở đây, hắn lười so đo nên được một tấc lại muốn tiến một thước à? Giọng nói trầm lạnh nhạt cất lên: "Kim công tử, chuyện gì?"
Thấy hắn dừng lại, Kim Tử Huân làm như rất hài lòng, không chú ý trong mắt Nguỵ Vô Tiện đã hiện lên một chút sắc đỏ, đầy ý xấu nói: "Không phải vừa nãy có nói, Kim tông chủ chúng ta, muốn theo đuổi Giang cô nương đó sao! Trước đây không thích, nhưng hiện tại sẵn lòng chịu thiệt, mong Giang cô nương làm phu nhân của hắn, để cho Vân Mộng Giang thị có vinh hạnh nâng đỡ vị trí của Kim tông chủ, còn không để người ở lại!"
Lời này vừa. nói ra, máu Kim Tử Hiên dồn thẳng lên đỉnh đầu, phẫn nộ quát: "Kim Tử Huân __!"
Cảm giác được một cỗ uy áp Càn Nguyên tràn ra nơi đây, không kịp phẫn nộ nói gì với Kim Tử Huân, ngược lại Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng kêu: "Kim Tử Hiên!"
"Sư tỉ còn ở đây, người làm vì vậy!" nhưng mặc cho hắn che chắn như thế nào, Lam Vong Cơ cũng bảo vệ ở phía trước, nhưng thứ vô hình như uy áp này thì có cái gì có thể ngăn được? Nguỵ Vô Tiện có thể không bị ảnh hưởng, nhưng Giang Yếm Ly tu vi không cao, lại còn là Khôn Trạch chưa lập khế ước, căn bản chịu không nổi, cả người phải dựa vào Nguỵ Vô Tiện mới không bị ngã ra.
Nguỵ Vô Tiện sốt ruột kêu: "Sư tỉ!" khoé mắt thoáng nhìn thấy Kim Tử Huân lảo đảo lui về sau vài bước, rõ ràng là một Trung Dung, thế nhưng lại không bị uy thế của Kim Tử Hiên áp đảo, dù đang giận dữ hắn vẫn không ngăn được thắc mắc, rồi nhanh chóng nghĩ đến, chắc là số lần xung đột giữa hai người quá nhiều, không chừng, Kim Tử Huân đúng thật là đã quen rồi phải không?
Hèn chi mới cả gan khiêu khích, bị kiếm chĩa vào người, Kim Tử Huân còn muốn nói tiếp đầy vẻ ác ý: "Ta, chính là đang giúp ngươi đó, Kim tông chủ...."
Lúc này, một loạt tiếng bước chân ồn ào kéo đến, phá tan bầu không khí căng thẳng này, tia sáng từ kiếm của Kim Tử Hiên và Lam Vong Cơ va chạm hồi nãy xuyên qua bầu trời, chắc hẳn là đã có tu sĩ nhìn thấy, biết có người đánh nhau, tất nhiên phải đến xem cho ra nhẽ, mà có thể đến chậm sau rất nhiều lời nói của Kim Tử Huân như vậy, có thể thấy được là nơi này hoang vắng như thế nào.
Tuy rằng thực tế thời gian trôi qua chắc không tới nửa khắc.
Có lẽ rất dễ phân biệt mối tương quan giữa tia sáng phát ra với cây kiếm tương ứng, nhận ra là từ kiếm của tông chủ đương nhiệm Kim gia và Hàm Quang Quân, đều là cường đại Càn Nguyên, nếu không tụ tập nhiều người cũng sẽ không dám một mình đến xem xét.
Tới đây thì thấy cảnh tượng năm người đang giằng co một cách quái dị, Càn Nguyên của Lam gia đang che chở cho hai Khôn Trạch của Giang gia, Kim gia bên này, lại là tông chủ lấy kiếm chỉ vào người cùng tộc đang mặc áo bào Kim tinh tuyết lãng?
Tình huống là như thế nào?
Một người đi đầu cao giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Kim Tử Hiên liếc mắt nhìn qua một cái, người hỏi cũng là một Càn Nguyên, kềm nén nói: "Việc riêng trong tộc, vui lòng tránh qua!"
Người nọ bị làm cho kinh sợ, lộ vẻ mặt không vui.
Kim Tử Hiên không rảnh để ý hắn, chuyển hướng sang Lam Vong Cơ, cứng nhắc gật đầu: "Hàm Quang Quân, cũng phiền người dẫn bọn họ đi trước".
"Bọn họ" ý chỉ là Nguỵ Vô Tiện và Giang Yếm Ly, thật sự không dám nghĩ Giang Yếm Ly tiếp tục ở đây thì Kim Tử Huân sẽ còn nói tới cái gì, gân xanh ở thái dương nảy lên thình thịch, kềm nén nỗi xúc động hận không thể giết Kim Tử Huân, Kim Tử Hiên tiếp tục nói: "Hôm nay đắc tội nhiều, ngày sau sẽ...."
Nói còn chưa dứt lời, trên không trung lại thoáng hiện ra mấy luồng ánh sáng linh lực có màu sắc khác nhau, có hai người cùng nhau tới, thế nhưng lại chính là Kim phu nhân và Ngu phu nhân dẫn người từ bên khán đài chạy lại đây.
Vừa hạ xuống đất, ngay sau đó thấy có tu sĩ tu vi hơi kém lui về phía sau, Kim phu nhân quát: "Tử Hiên!"
Kim Tử Hiên giật mình, nói: "Mẫu thân?" lại thấy một ít người đang chật vật chống đỡ, cuối cùng hắn mới chậm rãi thu uy áp lại, Kim phu nhân dù sao cũng là mẫu thân hắn, không bị ảnh hưởng, thấy Giang Yếm Ly đang được Nguỵ Vô Tiện đỡ, lo lắng đón lấy, dịu dàng hỏi: "A Ly, ngươi thế nào?"
Ngu phu nhân đã bước nhanh tới đỡ được Giang Yếm Ly, Nguỵ Vô Tiện liền lui lại đứng bên cạnh Lam Vong Cơ, Giang Yếm Ly hồi lâu mới mở miệng: "Đa tạ Kim phu nhân quan tâm, con không sao...."
Kim phu nhân định xem kỹ Giang Yếm Ly, nhưng bầu không khí lúc này thật sự không phù hợp, ánh mắt bà quét tới Kim Tử Huân, đầu mày nhíu lại.
Thấy Kim Tử Hiên đã hơi bình tĩnh lại, Kim phu nhân hỏi: "Tử Hiên, sao lại thế này?"
Kim Tử Hiên hơi hơi nhúc nhích, không nói gì, Kim phu nhân chuyển hướng qua Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, ngữ khí bình đạm hỏi: "Lam công tử, Nguỵ công tử, ta có thể biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn có dính líu gì đến Kim gia, nhưng đây là trưởng bối, đành khom người trả lời: "Kim phu nhân, ta đề nghị trước hết đưa sư tỉ trở về, sau đó sẽ nói kỹ càng tỉ mỉ".
Kim Tử Huân ở bên kia cười nhạo một tiếng, biết nhiều môn sinh Lan Lăng Kim thị lại đây như vậy, hắn mà định nói gì nữa thì tất nhiên sẽ bị ngăn cản, nhìn Kim Tử Hiên khiêu khích một cái, rồi trực tiếp quay đầu rời đi.
Nếu là Kim Tử Hiên trước đây, căn bản không thể nhẫn nhịn như hiện tại, nhìn thấy ánh mắt kia, còn có thể chậm rãi bình tĩnh lại, chỉ có thể nói sau khi kế vị thật sự có quá nhiều trắc trở.
Kim phu nhân càng thêm xác định có liên quan đến Kim Tử Huân, đương nhiên hiểu lúc này chuyện xấu của Kim gia, chắc chắn không thể hỏi rõ trước mặt người khác.
Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa thúc giục: "Ngu phu nhân, chúng ta nhanh chóng đưa sư tỉ về đi".
Ngu phu nhân giúp Giang Yếm Ly bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn quét qua một lượt, cười lạnh nói: "Cũng tốt".
Kim phu nhân thấy tình huống vậy là sắp hỏng rồi, bà thật vất vả mới sắp xếp để Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly ở cùng nhau, hôm nay mà để như vậy, Ngu phu nhân tất nhiên càng thêm phản đối cuộc hôn nhân này, lại không thể bỏ cuộc, sốt ruột nói: "Tử Hiên, đưa A Ly trở về". Quay qua Ngu phu nhân giải thích: "Kiếm của Tử Hiên có thể mang A Ly, A Ly có thể trở về sớm một chút để nghỉ ngơi".
Ngu phu nhân không nói gì.
Giang Yếm Ly nói: "Kim phu nhân, không cần".
Kim phu nhân nói: "Cần! A Ly, ngươi hiện giờ không khoẻ, không thể nào tự đi về được, để Tử Hiên đưa ngươi về!"
Giang Yếm Ly thấp giọng nói: "Đã không sao rồi, không cần làm phiền Kim tông chủ".
Kim phu nhân nhìn thấy thái độ này càng thêm mất hy vọng, vội la lên: "Mới vừa rồi không phải là tại thằng nhóc chết tiệt này ăn hiếp ngươi ư? Ta sẽ bắt hắn nhận lỗi với ngươi... Kim Tử Hiên!!! Ngươi muốn chết hả? Trước khi đi người đã nói gì với ta và Ngu phu nhân?!"
Kim Tử Hiên nói: "Ta!......" lại chỉ có tiếng "Ta" mà không có phần tiếp theo.
Kim phu nhân thấy dáng vẻ của hắn thật sự muốn đánh cho hắn mấy chưởng, nhưng rất hiểu rõ việc cấp bách trước mắt chính là tuyệt đối không thể để người Giang gia cứ thế mà đi, nắm chặt tay Giang Yếm Ly, ra lệnh nói: "Ngươi lại đây xin lỗi A Ly cho ta! Rồi đưa nàng về cho đàng hoàng!"
Giang Yếm Ly lắc đầu nói: "Thật sự không cần, Kim phu nhân, không cần miễn cưỡng hắn".
Kim phu nhân nói: "Không miễn cưỡng! Có gì miễn cưỡng đâu!"
Nguỵ Vô Tiện nhìn qua, Kim Tử Hiên căn bản không có ý muốn đi lại, rõ ràng là thập phần miễn cưỡng, hắn há miệng định nói, nhưng bỗng nhiên khựng lại.
Lam Vong Cơ chú ý thấy: "Nguỵ Anh?"
Trên mặt Nguỵ Vô Tiện hiện lên một tia mờ mịt, nghe hỏi mới lấy lại tinh thần hỏi: "Sao vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi...."
Lúc này Ngu phu nhân mới lên tiếng, sự chú ý của Nguỵ Vô Tiện lại bị kéo đi, Lam Vong Cơ hơi hơi nhíu mày.
Ngu phu nhân nói: "Không cần, ta đưa A Ly trở về".
Kim phu nhân nghe vậy thực sự tuyệt vọng, Ngu phu nhân tỏ thái độ này, ý là việc này không còn đường cứu vãn nữa, nhưng bà vẫn muốn níu kéo: "Tử Hiên hắn ___"
Bỗng nhiên, Kim Tử Hiên chạy tới la to: "Giang cô nương!!!" cắt ngang lời Kim phu nhân, Kim phu nhân không biết vì sao tay lại nắm chặt đến như vậy, bị Giang Yếm Ly rút ra, càng bất an tới gần Ngu phu nhân hơn một chút.
Kim Tử Hiên lại la lên: "Không phải đâu Giang cô nương!!!"
Giang Yếm Ly không dám nhìn qua, lại cũng không có cách nào làm như không nghe thấy, đứng bất động đưa lưng về phía Kim Tử Hiên. Những người khác chưa đi, vẫn luôn không chen được vào tình huống khó hiểu từ đầu tới đuôi này, không nói tới tình hình của Kim Tử Huân như thế nào, tình hình này ít nhất còn có thể phỏng đoán Kim gia muốn liên hôn với Giang gia, nhưng không khí giữa các bên thật sự rất quái lạ, mà trước mắt thấy hoàn toàn sẽ thất bại, Kim Tử Hiên bất thình lình nói câu "không phải" là có ý gì?
Đua nhau nín thở chờ.
Kim Tử Hiên không đuổi theo hẳn, còn cách Giang Yếm Ly vài bước thì ngừng lại, không biết vì sao lại thở rất gấp, gân xanh trên thái dương lại nổi lên.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên hét lớn: "Không phải đâu Giang cô nương! Ta không miễn cưỡng! Ta không hề miễn cưỡng một chút nào hết!!!"
"Không phải ý của mẫu thân ta! Không phải muốn củng cố vị trí Kim gia! Không có lý do nào khác!" Nghẹn một lát, Kim Tử Hiên gào lên: "Là ta! Là do bản thân ta! Là do chính ta muốn mời nàng tới!!!"
Giang Yếm Ly: "......"
Kim phu nhân: "......"
Ngu phu nhân: "......."
Các tu sĩ qua đường còn lại đang đứng xem: "......"
Hét to những câu này xong, gương mặt trắng nõn của Kim Tử Hiên thoáng chốc đỏ bừng.
Hắn lui về sau vài bước, vịn vào thân cây, cố gắng thở hổn hển một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy, ngẩn người, như mới phát hiện ra là có rất nhiều người, nhớ ra chính mình mới vừa rồi trước mặt nhiều người nói những gì, dại đi một lát, rồi phản ứng, la lên một tiếng chạy như điên mất tiêu.
Im lặng một lúc lâu, Kim phu nhân giận dữ: "Cái thằng ngu xuẩn này! Ngươi chạy cái gì chứ!"
Bà vừa mắng vừa xuất kiếm, hướng về Ngu phu nhân và Giang Yếm Ly la lên: "Tử Hiên hắn.... Trở về khán đài ta sẽ kêu hắn giải thích với A Ly, bây giờ ta đi bắt hắn trước đã!". Rồi vội vàng dẫn một đám môn sinh Kim gia đuổi theo.
Giang Yếm Ly sững sờ đứng yên tại chỗ, vốn vẫn luôn cúi đầu, lúc này ánh mắt chung quy không nhịn được nhìn về hướng Kim Tử Hiên chạy đi.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ sự việc lại trở thành thế này.
"....." Ngu phu nhân mặt vô biểu tình, trong lòng nghĩ gì không ai biết, nhìn thấy ánh mắt ngóng nhìn nơi xa của Giang Yếm Ly: "A Ly, chúng ta trở về".
Dừng một chút, bà lại nói: "Nguỵ Anh, sư tỉ ngươi...."
Nói chưa dứt câu đã bị cắt ngang.
"Nguỵ Anh!"
Lam Vong Cơ kêu tiếng này, rõ ràng là có việc không ổn.
Ngu phu nhân lúc này mới phát hiện Nguỵ Vô Tiện không biết đã im lặng từ khi nào, ở những sự việc có liên quan tới Giang Yếm Ly, hắn luôn có vẻ cực kỳ không hài lòng, nhìn lại, người mới vừa rồi còn đứng vững giờ đã xỉu ngã vào lòng ngực Lam Vong Cơ.
Giang Yếm Ly hoảng hốt kêu lên: "A Tiện!...."
Không trách bọn họ không thể phát hiện, tình huống vừa rồi thật sự là quá hỗn loạn, trong thời gian ngắn xảy ra quá nhiều chuyện.
Nhưng không hề báo trước, suy nghĩ của mọi người còn chưa thoát khỏi một màn hài kịch, giờ đồng thời kinh hãi, Kim Tử Hiên kia khiến người ta dở khóc dở cười, nhất thời không quan tâm đang xảy ra hành động quái quỷ gì.
Sắc mặt Lam Vong Cơ trắng bệnh, đưa tay chạm vào mặt Nguỵ Vô Tiện, đột nhiên phát hiện ra cái gì, ôm chặt hắn, lạnh lùng nói với những người đang tiến tới quan tâm: "Tránh ra!"
Không cần phải hỏi, người khác nhanh chóng biết chuyện gì đã xảy ra.
Mùi ngọt hương bùng nổ toả ra bao trùm rộng khắp, vừa nhanh vừa mạnh, tất cả mọi người đều nghe thấy được, nếu không phải mùi đàn hương giao triền trong đó quá mức bá đạo, hung hãn đe doạ người khác, thì sợ là không biết sẽ gây ra hỗn loạn gì.
Những Càn Nguyên ở đây mới vừa rồi dường như đều bị Kim Tử Hiên dẫn dắt cảm xúc, duy chỉ có Vong Cơ trước sau điềm tĩnh. Giờ phút này khí tức chợt phát tán ra, những Càn Nguyên khác đều bị buộc lui về về phía sau, không ai dám tơ tưởng gì đến Khôn Trạch đang nằm trong lòng ngực y, cho dù hương vị quyến rũ đến thế nào.
Những Trung Dung còn lại đều lộ vẻ sợ hãi.
Giang Yếm Ly lại là phản ứng nhanh nhất, trong tình thế cấp bách nhưng lại không sợ Lam Vong Cơ, vội vàng lấy trong tay áo ra một bình sứ trắng: "A Tiện có mang thanh tâm đan hay không? Nếu không có thì ta có đây!" Nghĩ lại cũng không đúng, Nguỵ Vô Tiện hẳn là sẽ không có kỳ mưa móc, đan dược cũng không hiệu quả, vậy thuốc của nàng....
Lam Vong Cơ lại cần, ôm lấy đầu vai Nguỵ Vô Tiện, một tay mở bình thuốc, cho hắn nuốt một viên, sau đó không đợi xem đan dược có tác dụng hay không, ôm ngang người hắn bế lên, triệu Tị Trần ra, nhanh chóng rời đi.
Lúc này mới có người thả lõng ra ngã quỵ trên mặt đất.
Giang Yếm Ly ngơ ngác vẫn đứng ở chỗ cũ, thần sắc chuyển sang lo lắng: "A Tiện....."
Ngu phu nhân lấy ra một tấm bùa, ánh sáng tím vút lên bầu trời, bay về một nơi nào đó.
Trầm giọng dặn dò: "Cũng nên thông báo cho người Lam gia đi".
Kiểm tra mạch tượng cũng không thấy suy yếu, thế mà tình trạng kỳ mưa móc lại tới một cách mãnh liệt __ sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Lam Vong Cơ đã kịp phản ứng.
Ôn Tình đã có nói, Nguỵ Vô Tiện có thể sẽ phân hoá hoàn toàn bất kỳ lúc nào.
Chỉ là không ngờ thật sự đột ngột như thế.
Khi trở lại mặt đất, vạt áo trắng tung bay hạ xuống, trước mắt là chỗ nghỉ của khách do Thanh Hà Nhiếp Thị sắp xếp, y ôm Nguỵ Vô Tiện rảo bước vào trong phòng, cửa gỗ lập tức đóng lại, ánh sáng cấm chế loé lên, ngăn cách hoàn toàn mọi âm thanh khí vị.