[Vong Tiện] Lạc

Chương 6: Bỏ Đi




Qua một đoạn thời gian, Lam Hi Thần vẫn không thấy Vong Cơ về nhà. Y ra lệnh cho môn nhân chú ý hành tung của Vong Cơ cũng không có ra kết quả gì. Trước kia, Hàm Quang Quân đi săn ở đâu, rất nhanh sẽ nghe tiếng dân chúng khen ngợi ở đó. Không phải là Lam Vong Cơ cố ý nổi trội, mà là hắn quá mức xuất sắc, làm cho người ta không thể không chú ý. Chuyện này cũng làm cho hắn thường xuyên khó che giấu hành tung của bản thân được.

Lúc này lại rất khác thường. Lam Hi Thần hoàn toàn không nghe được bất kỳ tin tức gì của Vong Cơ. Dường như là Vong Cơ cố ý che giấu tung tích. Tới đây, Lam Hi Thần cuối cùng cũng ý thức được có chỗ không ổn rồi. Y vội vàng đến Tĩnh Thất. Mở cửa Tĩnh Thất ra, Lam Hi Thần đại kinh thất sắc. Cả cái Tĩnh Thất trống trơn, trụi lủi. Thậm chí cả giường gỗ, giá sách cũng bị lấy đi mất rồi. Cả cái Tĩnh Thất sạch tới mức con chuột mà nhìn thấy cũng nước mắt lưng tròng quay lưng, bỏ đi.

Lam Hi Thần biết ở trong Lam Gia không có khả năng có kẻ trộm. Vậy khả năng duy nhất là chính Lam Vong Cơ tự mình bỏ đi. Nhưng mà vì sao?

Lam Hi Thần nghĩ mãi không ra, rồi lại như nhớ ra cái gì. Y vội vàng chạy tới phòng nội vụ. Kết quả vừa hỏi đã nghe Vong Cơ đã lĩnh hết tiền tiêu tháng này. Còn có của cải dành dụm mấy năm gần đây của hắn, tính luôn cả phần chiến công cá nhân trong Xạ Nhật Chi Chính hắn nộp lên. Toàn bộ những thứ này đều đã bị Lam Vong Cơ lĩnh đi rồi.

Như vậy, Lam Hi Thần rốt cuộc ngộ ra sự thật. Đệ đệ của y không nói không rằng, lặng lẽ bỏ nhà đi bụi rồi.

Mà bởi vì chính y sơ sẩy mà người đã đi rất nhiều ngày rồi. Bây giờ muốn tìm cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Vong Cơ quyết tâm bỏ đi, cho nên trong nhà dĩ nhiên không để lại nửa điểm tin tức.

Lam Hi Thần gọi mấy môn nhân cuối cùng thấy được Lam Vong Cơ tới. Hỏi một hồi mới biết được, hôm đó Vong Cơ một mình trở về, không quá nửa ngày liền rời đi. Lúc đi cũng chỉ cầm Tị Trần, bên hông đeo một cái túi trữ vật.



Túi trữ vật của Lam Gia có chút đặc thù. Chỗ lợi hại nhất là có thể chồng thành bộ. Nói cách khác, trong túi trữ vật có thể để túi trữ vật khác.

Năm đó lúc Ôn Thị đến đốt Tàng Thư Các, Lam Hi Thần cũng là nhờ túi trữ vật có thể chứa nhiều túi trữ vật khác bên trong mới có thể đem đi cả cái Tàng Thư của Lam Gia.

Lam Hi Thần lại tiếp tục dò hỏi. Túi trữ vật trong Cổ Thất đã hoàn toàn không còn cái nào nữa rồi. Hơn nữa, có rất nhiều thứ cũng không còn trong Cổ Thất.

Tra xét sổ sách một hồi mới phát hiện ra mấy thứ này chính là toàn bộ tài sản của Lam Vong Cơ. Trong đó còn có không ít bảo vật chiến lợi phẩm do Lam Vong Cơ mấy năm hành tẩu, săn đêm bên ngoài đoạt được mang về. Toàn bộ những thứ này trước kia đều đặt trong Cổ Thất. Tuy không nói rõ là nộp cho Lam Gia. Nhưng mà đồ để đó, ai cũng có thể mượn dùng. Giờ đây, những thứ này đã bị Lam Vong Cơ không chút nào khách khí mang đi cả rồi.

Lam Hi Thần xuống núi, dò hỏi chung quanh trấn Thải Y, mới hỏi ra có một ngày nọ, Hàm Quang Quân mua rất nhiều đồ đạc linh tinh ở trong trấn. Phần lớn đều là đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Vải dệt, quần áo, thuốc men, còn có không ít Thiên Tử Tiếu. Hơn nữa, Hàm Quang Quân còn thuê phòng trong khách điếm, ẵm theo một người vào trong khách điếm. Nhưng mà người nọ bị bao kín mít. Ngay cả là nam hay là nữ còn nhìn không ra.

Nhưng mà người này hẳn là nhẹ lắm. Hàm Quang Quân ôm trong lòng trông thoải mái vô cùng. Lam Hi Thần cũng không quá để ý mấy lời này. Y vẫn biết sức lực của Vong Cơ lớn thế nào. Ôm ai chẳng thoải mái?

Khoan. Không đúng nha. Vong Cơ không thích đụng chạm vào người khác. Sao lại có thể ẵm một người trong lòng? Lam Hi Thần nghĩ không ra, ở trong trấn Thải Y nghe ngóng xong, thấy là không tìm được manh mối khác nữa, mà phương hướng Vong Cơ rời đi cũng rất kỳ quái. Vậy mà là Kỳ Sơn bên kia Lan Lăng.

Lam Hi Thần không tra ra kết quả gì khác, đành phải về nhà, báo việc này cho Lam Khải Nhân. Đệ đệ bỏ nhà đi hoang. Cái chuyện lớn như vậy y muốn giấu cũng không được.

Lam Khải Nhân sau khi biết chuyện, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Vong Cơ nhà ông làm cho người ta an tâm biết là bao. Mười mấy năm nay vẫn vậy. Hắn từ nhỏ đã nghe lời. Ông cái kẻ làm thúc phụ này thực sự là chưa bao giờ có nửa điểm phải bận tâm.

Sao lại bỏ nhà trốn đi? Còn đi dứt khoát như vậy. Toàn bộ của cải riêng đều mang đi hết. Về sau không muốn quay về Lam Gia nữa sao?

Lam Khải Nhân nghĩ thế nào cũng không thông: "Hi Thần a, con nói xem Vong Cơ xảy ra chuyện gì rồi chăng? Rốt cuộc là phiền phòng chuyện gì, nó không thể nói cho ta sao?"



Lam Khải Nhân nhìn dáng vẻ ngờ vực của Lam Hi Thần, bất thình lình phúc chí tâm linh (*) nghĩ tới một chuyện: "Hi Thần, phải chăng chuyện ngươi và Kim Quang Dao kết nghĩa làm cho Vong Cơ bất mãn?"

(*: phúc tới thì lòng sáng. Ý nói may mắn sáng ý. Giống nhu kiểu Newton bị quả táo nã vào đầu, thông não mà nghĩ ra thuyết trọng lực)

Lam Khải Nhân đột nhiên cảm thấy chính ông ta đoán đúng rồi: "Vong Cơ chỉ có ngươi một cái huynh trưởng. Từ nhỏ Vong Cơ đã ỷ lại vào ngươi. Ngươi lại quay lại chế giếu nó, đi nhận một cái đệ đệ khác. Ngươi làm cho Vong Cơ phải nghĩ thế nào đây? Vong Cơ không tốt sao? Mà ngươi phải đi tìm người khác làm đệ đệ của ngươi?"

Lam Khải Nhân càng nghĩ càng cảm thấy thật sự là như vậy rồi, lại càng giận đùng đùng, không tự giác được bất đầu gầm lên với Lam Hi Thần.

"Lam Hi Thần! Ngươi đi tìm cho ta! Nếu tìm không ra Vong Cơ ngươi đừng về cái nhà này nữa! Ngươi đi theo cái tên nghĩa đệ tốt lắm kia của ngươi đi! Chính đệ đệ mình còn không thèm, phải đi dòm ngó người khác. Kim Quang Dao không có huynh trưởng sao? Cần ngươi tới ba ba đi săn sóc hắn. Vong Cơ bỏ đi lâu như vậy rồi ngươi mới phát hiện! Ta thật không biết Kim Quang Dao kia rót thuốc mê gì cho ngươi mà ngươi phải một lòng nhớ nhung Lan Lăng!"

"Thúc phụ...." Lam Hi Thần bị Lam Khải Nhân mắng cho tỉnh ra, cũng có chút mờ mịt. Chẳng lẽ thật sự là Vong Cơ giận y sao?

Lúc y kết nghĩa với người ta, quả thật chưa từng bàn bạc với Vong Cơ. Chẳng lẽ Vong Cơ thật sự giận dữ? Lam Khải Nhân thấy Lam Hi Thần sững sờ đứng ngây ra đó, tức tới thở không nổi.

"Thất thần làm cái gì? Mau mau đi tìm cho ta! Đưa Vong Cơ trở về. Vong Cơ của ta a!" Lam Hi Thần bị Lam Khải Nhân đuổi ra khỏi cửa. Y nguyên bản còn muốn trước tiên đi Lan Lăng tìm xem. Nhưng lại nhớ tới lời Lam Khải Nhân. Cho nên Lam Hi Thần ra khỏi sơn môn, vòng vo một chút rồi quẹo về hướng Thanh Hà.

Nhiếp Minh Quyết tiếp Lam Hi Thần tới đột ngột cũng không ngạc nhiên. Hắn và Lam Hi Thần từ nhỏ chơi thân. Lam Hi Thần tới Thanh Hà cũng giống như về nhà mình vậy.

"Hi Thần a, gần đây không bận sao? Vân Thâm Bất Tri Xứ trùng kiến thế nào rồi?" Sắc mặt Lam Hi Thần tái nhợt: "Đại ca, Hoài Tang đâu? Đệ có việc muốn hỏi hắn."



Nhiếp Minh Quyết nhíu nhíu mày: "Hi Thần a, có phải là Hoài Tang lại chọc cái họa gì rồi không? Đệ nói trực tiếp cho ta. Ta đánh nó!"

Lam Hi Thần dừng một chút, trong lòng không biết cảm thấy làm sao. Đừng nhìn cái miệng Nhiếp MInh Quyết nói đánh Hoài Tang. Phản ứng đầu tiên của hắn thật ra là che chở cho Hoài Tang. Ngụ ý của hắn đây chính là, đệ đệ ta gây rắc rối, ta cái kẻ làm ca ca sẽ đền. Còn đánh hay không là chuyện của ta.

Nhưng mà chính y thì sao. A. Vong Cơ chưa bao giờ gây chuyện rắc rối làm cho y phải bận tâm. Dần dà lâu ngày, y liền cảm thấy Vong Cơ cũng không cần cái vị huynh trưởng này.

Thấy Lam Hi Thần im lặng, Nhiếp Minh Quyết hơi luống cuống: "Hi Thần, Hoài Tang thật sự gặp rắc rồi sao? Đệ nói ra đi. Ta sẽ phụ trách mà!"

Lam Hi Thần lắc đầu: "Đại ca, ca nghĩ đi đâu? Hoài Tang yên ổn ở Thanh Hà, có thế chọc được cái họa gì? Đệ chỉ là có chút thắc mắc muốn hỏi hắn mà thôi."

Nhiếp Minh Quyết nghe đệ đệ không có gặp rắc rối gì, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bĩu môi: "Đệ hỏi nó làm cái gì? Nó cả ngày toàn là chọc mèo, trêu chim."

Cái miệng thì nói thế, nhưng Nhiếp Minh Quyết vẫn sai người đi tìm Nhiếp Hoài Tang lại đây. Nhiếp Hoài Tang nghe nói đại ca tìm hắn, còn cảm thấy đau tim. Nhưng mà nghe nói Lam Hi Thần tới chơi, hắn trái lại cảm thấy yên tâm. Có Hi Thần ca ca ở đó, cho dù đại ca có nổi trận lôi đình hắn cũng có thể trốn sau lưng Lam Hi Thần. Nhiếp Hoài Tang nghĩ vậy, bước chân nhẹ nhàng đi về chỗ đại ca hắn.