Ngụy Vô Tiện không thể ngờ người Ôn Tình thích vậy mà là Nhiếp Minh Quyết. Cái này phiền to rồi. Y hỏi Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nói cho y Nhiếp Minh Quyết là gia chủ của Thanh Hà Nhiếp Thị. Mà hắn dường như cũng không quen biết Ôn Tình, không biết ở giữa có vấn đề gì không.
Lam Vong Cơ nhớ tới tương lai hắn từng thấy, Ôn Tình đầu tiên là bị giết chết trên Kim Lân Đài, sau đó bị nghiền xương thành tro ở Bất Dạ Thiên.
Nhiếp Minh Quyết rõ ràng đứng ở hiện trường, thần sắc lại không có bất kỳ biến hóa gì. Không biết hắn thật sự là không thèm để ý hay là nhớ không rõ.
Sau khi Ôn Tình mất, Nhiếp Minh Quyết cũng bị Kim Quang Dao hại chết. Hắn cũng không tốt hơn bị nghiền xương thành tro bao nhiêu. Bị người ta phân thây, trấn áp. Ngay cả hồn phách cũng bị xé rách, trở thành tai họa oán khí tận trời mà hắn căm ghét nhất.
Ngụy Vô Tiện: "Ai da, Lam Trạm, ngươi nói cái tên Nhiếp Minh Quyết này hẳn là vong ân phụ nghĩa đi. Ngươi không phải nói người Ôn Gia đều là được ngươi cứu ra sao. Nếu Nhiếp Minh Quyết kia thật sự là kẻ ngay thẳng, lúc bọn Ôn Tình gặp khó, hắn nên là người đầu tiên đứng ra hỗ trợ. Hắn là gia chủ một nhà, cứu vài người. Ta không tin khó như vậy. Phi, thứ đàn ông cặn bã! Bỏ đi. Ta thấy không cần se tơ hồng cho Ôn Tình. Còn không bằng ở một mình, miễn cho còn thương tâm hơn."
Lam Vong Cơ đối với chuyện này cũng gật đầu đồng ý. Nhưng mà trong lòng hắn lại nghĩ chuyện khác. Ở trong cái tương lai hắn nhìn thấy, Nhiếp MIinh Quyết cuối cùng là bị Kim Quang Dao hại chết. Giờ đây bọn họ bỏ đi, đã không có Ngụy Vô Tiện, không có Âm Hổ Phù, không có Quỷ Tướng Quân. Cũng không biết Kim Quang Dao sẽ làm thế nào động thủ với Nhiếp Minh Quyết.
Nghĩ vậy, hắn lại nhớ đến Kim Quang Dao chính là nương vào Loạn Phách Sao từ Lam Gia mà hại chết Nhiếp Minh Quyết. Huynh trưởng Lam Hi Thần hoàn toàn không hề phòng bị Kim Quang Dao, còn chính tay trao ngọc lệnh thông hành của Lam Thị cho Kim Quang Dao. Cũng không biết giờ đây đã ra sao rồi.
Trong lòng Lam Vong Cơ có chút bất an. Hắn lúc trước đột nhiên biết được chuyện tương lai, cả tâm thần đều đặt lên trên tương lai thảm thiết của Ngụy Vô Tiện. Vì quá mức xúc động, hắn liền trực tiếp đưa Ngụy Vô Tiện bỏ đi. Hắn cũng từng nghĩ tới chuyện lưu lại vài câu đôi lời cho gia tộc. Nhưng trong lòng hắn cũng có oán gia tộc trở thành đồng lõa giết chết Ngụy Vô Tiện. Cho nên cuối cùng không nói một câu đã bỏ đi rồi.
Kỳ thật, lúc đêm khuya tỉnh mộng, trong lòng hắn từng áy náy. Thục phụ nhất định thực lo lắng cho hắn. Còn có huynh trưởng. Tuy rằng y hiện giờ càng thêm coi trọng Kim Quang Dao, nhưng dầu sao trong lòng vẫn để ý đệ đệ.
Không có cách, Lam Vong Cơ chính là người như vậy. Từ trong bản chất là người trọng tình trọng nghĩa, ngoài lạnh trong nóng. Hắn giờ đây sống thật hạnh phúc với Ngụy Vô Tiện, thế cho nên trong lòng sẽ không ngừng sinh ra áy náy.
Ngụy Vô Tiện thấy thần sắc Lam Vong Cơ không đúng, liền bổ nhào vào trong lòng đạo lữ: "Lam Trạm, ta không phải tốt lắm sao? Ngươi xem. Ôn Tình nói ta mất trí nhớ, nhưng mà ta quên cái gì thì quên, nhưng vẫn như trước, nhớ mãi ngươi. Ta yêu ngươi quá đủ rồi đi, đúng không?"
Hắn thấy con mắt Ngụy Vô Tiện tràn ngập hình bóng chính mình, cong cong khóe miệng: "Ừ, ngươi tốt nhất." Hắn ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, dõi mắt về phương xa.
Ngụy Anh. Hy vọng ngươi mãi mãi không quên ta. Cho dù có một ngày nhớ lại tất cả, cũng đừng oán hận ta. Nếu như không thể chấp nhận hiện thực này, vậy giống như trước kia, quên hết tất thảy đi cũng được. Ngươi chỉ cần nhớ rõ ta là Lam Trạm. Chúng ta lại trở về như lúc trước núi Bách Phượng.
Kỳ thật, Lam Vong Cơ có nhiều lúc rất sợ hãi. Cho dù hắn giờ đây đã có được Ngụy Vô Tiện, tình cảm trong lòng cũng được đáp lại, nhưng hắn vẫn như cũ, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nếu có một ngày tỉnh mộng, Ngụy Vô Tiện nói cho hắn, ta không thích đàn ông. Việc ngươi làm, làm cho ta cảm thấy vô cùng ghê tởm. Lam Vong Cơ nhất định sẽ điên mất.
Nói thật, chính mắt nhìn sức khỏe Ngụy Vô Tiện tốt lên mỗi ngày, chính mắt thấy y có dấu hiệu kết đan lại lần nữa, trong lòng Lam Vong Cơ sinh ra một loại cảm giám hoang mang, hoảng hốt. Bởi vì lúc tu sĩ kết đan là lúc thể chất được cải thiện một lần. Tổn thương trong thân thể sẽ được chữa trị.
Lam Vong Cơ chỉ sợ một lần chữa trị này sẽ chữa lành cho trí nhớ của Ngụy Vô Tiện. Nhưng mà Ôn Tình nói vì sức khỏe của Ngụy Vô Tiện vẫn nên kết đan. Nguyên thần hùng mạnh phải được chứa trong thân thể khỏe mạnh mới không tạo thành tụp đổ. Cho nên cho dù trong lòng Lam Vong Cơ sợ hãi, khủng hoảng tới cỡ nào, hắn vẫn muốn giúp Ngụy Vô Tiện tu hành.
Kỳ thật, Ngụy Vô Tiện cũng cảm giác được. Lam Trạm là người y yêu. Hai người lại sớm chiều ở chung. Tâm tình của đạo lữ thế nào y sao có thể không cảm giác được? Mỗi lần hai người thân mật, Lam Trạm đều có một loại cảm giác điên cuồng, được ăn cả, ngã về không, giống như đây là lần cuối cùng của hai người.
Ngụy Vô Tiện biết hắn đây là sợ hãi. Chuyện này khiến cho Ngụy Vô Tiện không khỏi hoài nghi trước khi y mất trí nhớ phải chăng là làm chuyện gì thật có lỗi với Lam Trạm. Hoặc là Lam Trạm làm chuyện thật có lỗi với y. Hơn nữa, chuyện này hết sức nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến mức nếu y nhớ lại, hai người sẽ không thể ở bên nhau nữa.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy y bây giờ sống tốt lắm, không một chút nào nghĩ tới chuyện tìm lại ký ức. Mỗi ngày ở bên Lam Trạm, sức khỏe của y càng thêm tốt lên.
Ôn Tình nói, y sẽ không chết sớm nữa, có thể ở bên người y yêu, sống cuộc đời dài trăm tuổi. Cho nên chuyện trí nhớ đó cũng không quan trọng.
Thời gian cứ thế trôi đi. Ngụy Vô Tiện làm bộ như không biết. Lam Vong Cơ vẫn cứ rối rắm. Hai năm sau, Ngụy Vô Tiện kết đan. Lần kết đan này cũng không phải bình thường, mà còn đưa tới thiên kiếp. Lam Vong Cơ thấy thiên lôi bổ lên trên người Ngụy Vô Tiện một lần lại một lần nữa, thiếu chút nữa phát điên. Nếu không có Ôn Ninh và vài người khác giữ hắn lại, hắn đã nhào lên chắn thiên lôi thay cho Ngụy Vô Tiện rồi.
Còn tốt thiên lôi đánh cũng không lâu. Chín đạo thiên lôi trôi qua, mây kiếp trên trời tan đi. Một mảnh kim quang rót lên trên người Ngụy Vô Tiện. Thương tích tạo thành từ thiên lôi tức khắc biến mất khỏi người Ngụy Vô Tiện. Lúc này Ngụy Vô Tiện đang ngồi nhắm mắt, xếp bằng. Dung mạo ngoại trừ một chút chật vật vì bị thiên lôi đánh xuống chín lần, trạng thái toàn thân phải nói là rất tốt.
Ôn Tình là y sư. Cho dù đứng cách xa cũng có thể nhìn ra trạng thái Ngụy Vô Tiện khôi phục hoàn toàn rồi. Trên mặt nàng rốt cuộc lộ ra nụ cười tươi rói. Trải qua ba năm trị liệu cùng với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng nhau cố gắng, cuối cùng kết đan. Vướng mắc trong lòng Ôn Tình cuối cùng cũng tan biến.
Lam Vong Cơ tức khắc phóng tới trước mặt Ngụy Vô Tiệm. Hắn bất chấp đất bẩn, cẩn thận nửa quỳ trước mặt Ngụy Vô Tiện. Hai mắt không chớp, chằm chằm nhìn người trước mắt. Hắn không biết Ngụy Vô Tiện có khôi phục trí nhớ hay không. Hắn là đang chờ Ngụy Vô Tiện mở mắt, tuyên án hắn.
Ngụy Vô Tiện củng cố tu vi, vận chuyển năng lượng trong kim đan qua một chu thiên, cảm giác thân thể tràn ngập năng lượng. Y mở to mắt, liếc một cái liền nhìn đến đạo lữ lo âu nhìn mình. Y bổ nhào một cái, cả người rúc vào lòng Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi mới rồi phải chăng là sợ lắm. Ta không sao nha. Thiên lôi nhìn ghê vậy thôi, ta thật sự không có việc gì." Nói xong, Ngụy Vô Tiện còn vỗ lưng, an ủi Lam Vong Cơ.