[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 40: Tín vật




Hôm qua, Lam Vong Cơ hỏi Ngụy Vô Tiện về vẻ ngoài, kích cỡ, màu lông của Phi Phi, Tiểu Ái, Hoa Nhài một hồi, rồi nói tối nay không về, quay người liền đi, sáng sớm hôm nay mang theo ba vật nhỏ này về.

Ngụy Vô Tiện nhìn ba vật nhỏ đang nhảy nhót kia... Thật ra không thể gọi là vật nhỏ, ba con chó mà năm ấy Giang Trừng nuôi là ba con chó con, còn rất nhỏ, nhưng với kích cỡ đó, nếu là thỏ, thì là ba con thỏ béo mập.

Ngụy Vô Tiện nói: "Thế này không được, không cùng loài mà."

Lam Vong Cơ lại gật đầu, nói "Được.", sau đó lại móc ra mấy vò Thiên Tử Tiếu đưa cho hắn.

Ngụy Vô Tiện mừng rỡ: "Lam Trạm, thì ra là ngươi về Cô Tô à."

Sau núi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có rất nhiều thỏ hoang, hèn chi Lam Vong Cơ tìm được mấy đứa có màu lông gần giống. Hơn nữa, quả thật Giang Trừng không có nói phải là chó, Ngụy Vô Tiện bị chó dọa sợ, đầu óc không được nhanh nhạy như thường ngày. Thật không ngờ Lam Vong Cơ lại biết lợi dụng sơ hở ngôn từ mà "lách luật", càng không ngờ, Lam Vong Cơ cũng rất khôn khéo, biết mua thêm rượu để đền bù. Ngụy Vô Tiện nói: "Thêm chút rượu chắc sẽ ổn thôi."

Hắn còn đang muốn khen Lam Vong Cơ sao mà thông minh quá, thế mà y lại mang vẻ mặt mờ mịt, nói: "Thỏ rất đáng yêu." Vậy nên, tất nhiên là có thể thay thế được, còn về phần rượu, y nói: "Rượu là mua cho ngươi."

...... Quả nhiên hắn đã nghĩ nhiều rồi, sao mà Lam Vong Cơ biết mấy việc như lấy lòng người khác được, y chỉ biết lấy lòng Ngụy Vô Tiện mà thôi.

Nhưng mà, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, thầm nghĩ, thì ra Lam Trạm thích thỏ đến như vậy???

Chắc là thật sự rất thích, Lam Vong Cơ ôm một con thỏ đen nhỏ trong tay, nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve sau lưng nó. Con thỏ có vẻ rất hưởng thụ, nằm đó híp mắt cọ cọ vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, một khung cảnh ấm áp, tươi đẹp.

Đột nhiên Ngụy Vô Tiện tiến lên đoạt thỏ trong tay y đi, nói: "Ha ha, vậy chúng ta mau đưa tụi nó qua cho Giang Trừng đi."

Dứt lời, hắn liền bồng con thỏ lên, vừa đi vừa xoa trong tay, con thỏ lại không vui, ngọ nguậy đá chân lung tung, Ngụy Vô Tiện nói với con thỏ: "Còn lộn xộn nữa, buổi tối làm ngươi thành đầu thỏ sốt cay ăn bây giờ!"

Cái người này, ngay cả thỏ cũng đi uy hiếp, nhưng khi Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn ôm thỏ thế này, như nhớ về hình ảnh xa xôi nào đó, biểu tình dần trở nên nhu hòa hơn.

Lúc nhìn thấy Giang Trừng, hắn đang nhếch miệng, hùng hổ khoanh tay đứng ở đó, thấy Ngụy Vô Tiện mang đến ba con thỏ, hắn chỉ nhìn chằm chằm, lông mày giật giật một chút.

Ngụy Vô Tiện vội vàng thừa dịp hắn còn chưa cự tuyệt, vội mở miệng chặn trước, cười cười, lần lượt chỉ vào ba con thỏ kia, nói: "Phi Phi, Tiểu Ái, Hoa Nhài, được không?"

Giang Trừng nói: "Ngươi còn nhớ bộ dạng của tụi nó sao?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đương nhiên là nhớ, đó là đêm đầu tiên ta tới Liên Hoa Ổ mà, ngay cả cơm tối hôm đó ăn gì ta còn nhớ nữa là."

Giang Trừng không từ chối, nhưng cũng không nhận lấy. Ngụy Vô Tiện lại lấy mấy vò Thiên Tử Tiếu ra, nói với hắn: "Thêm một chầu rượu nữa, được chưa?"

Lời ấy chỉ là trong lúc nóng nảy Giang Trừng buột miệng thốt ra thôi, thật ra hắn cũng không thật lòng muốn làm khó Ngụy Vô Tiện. Hơn nữa... ba con thỏ nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, thịt mềm mềm núng na núng nính rung rinh, đôi mắt to to tròn tròn màu đỏ chớp chớp nhìn hắn. Giang Trừng cảm thấy, thỏ, cũng rất đáng yêu.

Nếu Ngụy Vô Tiện đã tươi cười nịnh nọt đưa bậc thang để hắn bước xuống thì xem ra tên Ngụy Vô Tiện này còn có chút lương tâm, không thấy sắc quên nghĩa. Giang Trừng nói: "Không có lần sau", rồi hừ một tiếng, xách Thiên Tử Tiếu lên, ôm Phi Phi, Tiểu Ái, Hoa Nhài của hắn rời đi.

Giải quyết xong Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm vỗ Lam Vong Cơ một cái, "Lam Trạm, may mà ngươi có cách hay, ta bị chó dọa cho ngu luôn, không nghĩ ra còn có thể làm như vậy."

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, mở miệng: "Con thỏ..."

Ngụy Vô Tiện lên tiếng cắt ngang: "Ta biết rồi, con thỏ rất đáng yêu, biết rồi mà. Giang Trừng đã chịu nhận thì sẽ không sao hết. Trời vẫn còn sớm, có muốn đi đâu chơi không?"

Lam Vong Cơ nói: "Hôm nay, phải chờ đưa đồ tới."

**********************

Ăn cơm trưa xong, Ngụy Vô Tiện mới thấy được đồ mà Lam Vong Cơ chờ đưa tới. Là một cái giường nhỏ giống cái giường trước kia của hắn, được gia phó chuyển vào phòng.

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, ngươi đã đặt xong giường rồi sao?" Hắn cũng không hề biết chuyện này, vì chuyện của Giang Trừng, mấy ngày nay hắn cũng quên mất về chuyện cái giường.

Lam Vong Cơ gật đầu: "Ngươi không thể ngủ mãi trên sàn nhà được."

Nhưng thật ra hắn luôn nằm lên người Lam Vong Cơ mà ngủ, thân mình chẳng tiếp xúc với sàn nhà được bao lâu. Hắn nhìn cái giường mới rồi lại nói: "Lam Trạm, sao ngươi không mua cái lớn hơn? Sau này chúng ta còn về dùng thường xuyên mà."

Chiếc giường này giống hệt cái giường ban đầu của hắn, hơn nữa, chỉ có ván giường và sào treo màn giường là mới, tấm ván gỗ ở đầu giường kia vẫn là của cái giường cũ, trên đó còn vẽ hai hình người nho nhỏ đang hôn môi, vừa nhìn là biết đó là tấm ván đầu giường cũ.

Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện là người nhớ tình xưa, vậy nên ngày ấy, khi Ngụy Vô Tiện còn ngủ, y đã mang tấm ván đầu giường kia, ra cửa tiệm đặt cái giường mới cho hắn. Nhưng mà, đầu giường với ván giường, một cũ một mới, nhìn có vẻ không hợp cho lắm.

Nhưng Lam Vong Cơ lại nói: "Như vậy, rất tốt. "

Ngụy Vô Tiện đi qua, đặt tay lên vai y, cười rộ lên: "Đúng, rất tốt, giường nhỏ một chút, chúng ta có thể nằm chồng lên nhau, có phải là Lam nhị công tử đang nghĩ như vậy không?"

Thấy ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động, Ngụy Vô Tiện áp sát lại, nhìn chằm chằm vào y, nói: "Ồ! Quả nhiên là nghĩ như vậy! Lam nhị công tử thích ta ngủ trên người ngươi, có đúng hay không? Vậy nên lần nào ngươi cũng cuốn mền quanh người hai ta thật chặt, để ta có muốn lăn xuống cũng không được!"

Lam Vong Cơ nói: "Không có."

Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm y, tiếp tục truy kích: "Lại nói dối, Lam Trạm, ngươi đúng là càng ngày càng hư nha. Lâu rồi không chép gia quy, ngứa tay rồi sao?"

Nói tới đấu võ mồm, Lam Vong Cơ vĩnh viễn không phải là đối thủ của Ngụy Vô Tiện, dù y không có ý này, thì cũng bị Ngụy Vô Tiện nói thành có như thật vậy. Nhưng mà, dù miệng lưỡi không thắng được Ngụy Vô Tiện, nhưng y luôn có cách đòi lại từ chỗ khác. Ánh mắt thay đổi, Ngụy Vô Tiện cả kinh, trong chớp mắt đã bị Lam Vong Cơ đè ngã xuống giường.

Ngụy Vô Tiện vùng vẫy, nhưng bị Lam Vong Cơ đè lại, căn bản không có hiệu quả, liền vỗ vai y cười: "Lam nhị công tử, đang là ban ngày ban mặt mà."

Lam Vong Cơ ngước mắt lên, đôi mắt nhạt màu chớp động: "Giang Vãn Ngâm không ở nhà bên."

"Hắn không ở bên đó thì liên quan gì, nói như thể ngươi từng để ý không bằng." Mạt ngạch màu trắng lẫn vào mái tóc mềm mại của Lam Vong Cơ rũ xuống, phất lên cổ Ngụy Vô Tiện khiến hắn cảm thấy có chút ngứa, vậy nên, hắn túm lấy cái đuôi mạt ngạch, quấn quanh giữa các đầu ngón tay chơi đùa, nói: "Ta thấy Lam nhị công tử đang cố ý đây mà, ước gì tất cả mọi người đều biết chúng ta đã làm chuyện vợ chồng, chúng ta là đạo lữ chân chính, Lam nhị công tử là sư huynh phu danh chính ngôn thuận của bọn họ."

Lam Vong Cơ hỏi: "Chẳng lẽ không phải?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy, ai dám nói không, ta liền đánh hắn. Nhưng Lam Trạm này, ngươi muốn ta kêu lớn hơn thì cứ nói thẳng với ta là được, ta nhất định sẽ ra sức mà rên la, đâu nhất thiết phải làm hư đồ đạc trong phòng ta."

Chuyện này đúng là ngoài ý muốn, nguyên nhân chính vẫn là đồ của Ngụy Vô Tiện dùng quá lâu rồi, không chịu nổi giày vò. Lam Vong Cơ nói: "Mới, kiên cố, sẽ không hư."

Bản thân Ngụy Vô Tiện cũng cảm nhận được, chắc là Lam Vong Cơ đã chi không ít tiền cho cái giường này, hai người bọn họ ngã xuống như vậy mà giường cũng không hề lắc lư. Hắn nhìn cây sào treo mành giường trên đầu, đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Lam Trạm, thì ra ngươi cũng đổi luôn cả sào giường sao? Nó đâu có gãy đâu mà thay?"

Lam Vong Cơ lặp lại một lần nữa: "Mới, kiên cố."

Vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện giống như là nghe không hiểu, Lam Vong Cơ lại bổ sung thêm một câu: "Lần sau lại chơi xấu, thì còn có thể dùng."

Ý của y là, đổi cái kiên cố hơn, để có thể tùy tiện tiếp tục treo hắn lên làm.

Ngụy Vô Tiện chửi thề trong lòng một câu, còn có thể làm như vậy sao? Hắn nói: "Tên tiểu cổ hủ không có lương tâm nhà ngươi, ngươi tính kế sẵn hết rồi, ngươi quá đáng lắm, ngươi..."

Nói tới nói lui, Ngụy Vô Tiện vẫn không nỡ nói nặng một lời nào với Lam Vong Cơ, vậy nên y một chút đau chút ngứa cũng không có, đến ánh mắt đang nhìn chăm chú hắn của y cũng không có chút thay đổi. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Được lắm, Lam Trạm, ngươi thế này là nghĩ mình nắm chắc ta trong lòng bàn tay rồi chứ gì?" Hắn kéo mạt ngạch của y, đầu Lam Vong Cơ theo lực kéo của hắn mà cúi thấp xuống hơn một chút. Ngụy Vô Tiện hai mắt cong cong, nói: "Lam nhị công tử, ngươi như vậy, có tính là cậy sủng sinh kiêu không?"

Lam Vong Cơ nhéo lên hông hắn một cái, xem như là câu trả lời, cũng không dùng sức, khiến Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy, vặn vẹo thân thể bật cười. Tình cờ đưa mắt qua, nhìn thấy hình người nho nhỏ hắn vẽ khi còn bé ở đầu giường, Ngụy Vô Tiện cười hăng hắc lên hai tiếng, nói: "Lam nhị công tử mà còn bắt nạt ta, ta sẽ vẽ tất cả các tư thế ngươi làm với ta lên đầu giường, sau này nếu người khác nhìn thấy thì sẽ biết được ngươi đã làm những chuyện xấu gì với ta."

Kiểu uy hiếp đáng yêu như vậy, cũng chỉ có Ngụy Vô Tiện mới dám nói ra miệng. Người cậy sủng sinh kiêu – Lam Vong Cơ, kề sát vào mặt hắn, nói: "Vậy thì bắt đầu từ bức vẽ đầu tiên.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bổn Cung Là Hoàng Hậu
2. Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Nấm Nhỏ Chỉ Muốn Ly Hôn Nuôi Bé Con
3. Pheromone Luôn Có Hình Dạng Yêu Anh
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================

******************

Hai người ở Vân Mộng nhàn nhã một thời gian. Ngụy Vô Tiện cầm một vò Thiên Tử Tiếu, rót rượu vào chén, rượu này thơm ơi là thơm, tới mấy giọt cuối cùng hắn cũng không muốn lãng phí, lắc nhẹ vò, cho rượu chảy hết vào trong chén. Bỗng nhiên hắn nhớ ra cái gì, liền hỏi: "Lam Trạm, lần trước ngươi về Vân Thâm Bất tri Xứ sao? Lam lão tiên sinh có nói gì không? "

Hai người ra ngoài cũng rất lâu rồi, bên Lam Khải Nhân có chút phiền, Ngụy Vô Tiện sợ ông sẽ trách tội Lam Vong Cơ gì đó mà y không chịu cho hắn biết. Nhưng Lam Vong Cơ lại lắc đầu, nói: "Chỉ mang thỏ đi thôi."

Y không gặp ai, vội vàng rời đi, Ngụy Vô Tiện hiểu rõ trong lòng. Lam Vong Cơ nhất định là có cùng suy nghĩ với hắn, về rồi sẽ bị ý kiến nhắc nhở la rầy này nọ nên không muốn trở về, mà y cũng không muốn miễn cưỡng Ngụy Vô Tiện, vậy nên dứt khoát bỏ chạy không nghe.

Ngụy Vô Tiện buông vò rượu không xuống, cười nói: "Lam Trạm, chúng ta về Cô Tô nha?"

Lam Vong Cơ cảm thấy bất ngờ, quay qua nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Rượu cũng sắp uống hết rồi, còn lại hai vò ta muốn đưa cho Giang Trừng. Hơn nữa thời tiết cũng đã chuyển lạnh, chúng ta trở về đổi quần áo thôi."

Giống như Ngụy Vô Tiện hiểu rõ tâm tư của y, Lam Vong Cơ sao có thể không biết Ngụy Vô Tiện đang nghĩ gì, cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Được. "

*******************

Giang Trừng đang ở trong sân nuôi thỏ của hắn, Ngụy Vô Tiện xách theo hai vò rượu, cùng Lam Vong Cơ đi qua đó. Tuy Giang Trừng đã tha thứ cho bọn họ, nhưng mỗi khi nhìn thấy hai người ở bên cạnh nhau, hắn lại không khỏi nhớ lại chuyện đó, hai tai bất giác phát đau, đôi mắt bất giác trợn lên, ngữ khí cũng không được tốt lắm: "Ngươi tới làm gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta sắp đi rồi, còn hai vò, cho ngươi đó."

Cũng phải thôi, Ngụy Vô Tiện bây giờ sẽ không ở mãi nơi này nữa, ngữ khí Giang Trừng hơi trầm xuống, nói: "Lần sau về nhớ mang nhiều một chút, đừng có keo kiệt như vậy."

"Bây giờ ngươi đã có thể uống thắng ta luôn rồi, ta không tiết kiệm một chút thì sao được." Ngụy Vô Tiện để rượu xuống, hỏi: "Phi Phi, Tiểu Ái, Hoa Nhài có khỏe không?"

"Tốt lắm, ngươi xem nè, có phải còn mập ra một chút hay không?"

Nói thật, Ngụy Vô Tiện nhìn không ra. Ba con thỏ này vốn dĩ đã rất mập, thấy Giang Trừng hưng phấn như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn đả kích hắn, đành phải gật đầu, nhưng lại thật sự nhịn không được, hỏi: "Thỏ rừng sao có thể mập như vậy được? Lam Trạm, ngươi bắt tụi nó thế nào vậy?"

Giang Trừng cũng tò mò, hỏi: "Đúng đó, Lam nhị công tử, thỏ hoang mà lại biết nghe lời như vậy sao?"

Lam Vong Cơ nói: "Không phải thỏ hoang." Hai người đồng loạt quay qua nhìn y, nghe Lam Vong Cơ nói tiếp: "Là khi cầu học, Ngụy Anh tặng tín vật định tình cho ta..."

Tốc độ nói chuyện của Lam Vong Cơ vốn đã rất chậm, Ngụy Vô Tiện nghe cũng rõ ràng. Hắn nhớ năm đó cầu học ở Cô Tô, quả thật đã nhét hai con thỏ cho Lam Vong Cơ. Hắn nóng nảy, trực tiếp cắt ngang lời của y: "Lam Trạm Lam Trạm! Ý ngươi là, hai con thỏ mà ta tặng khi cầu học, ngươi không có vứt đi?"

Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Ừ, chúng được nuôi rất tốt." Sau đó y dùng tay mô tả, ước lượng một chút, còn mập hơn cả ba con thỏ mà y cho Giang Trừng.

Vậy nhất định Lam Vong Cơ vô cùng tốt với chúng nó, nên mới có thể nuôi nó béo tốt đến vậy. Ngụy Vô Tiện vẫn luôn cảm thấy mình không tặng được gì cho Lam Vong Cơ, nên rất buồn, nhưng không ngờ từ lâu, hắn đã tặng quà đến tận tay y, mà vừa rồi Lam Vong Cơ còn nói đó là tín vật định tình, còn quý trọng vô cùng.

Ngụy Vô Tiện không thể ngăn được khóe miệng đang nhếch lên của mình, cười vui vẻ, hớn hở nói: "Lam Trạm, Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp: "Ta đây, Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện lại đáp lời y: "Ừ, ta đây, Lam Trạm."

Hai người lại bắt đầu gọi tên lẫn nhau, Giang Trừng đứng ở đó, người đều sắp nứt ra. So với việc hai người này ở trước mắt hắn diễn cái trò ngốc nghếch kia, chuyện càng làm cho hắn khiếp sợ chính là, hóa ra hai người bọn họ đã mập mờ với nhau từ hồi cầu học rồi?

Khi đó Ngụy Vô Tiện còn chưa phân hóa nữa! Chân tướng mọi việc như sét đánh giữa trời quang! Giang Trừng sợ tới mức lùi lại ba bước lớn.

Hơn nữa hai người này, còn đem tín vật định tình, không đúng, Lam Vong Cơ nhất định sẽ không đưa tín vật định tình của mình cho hắn, vậy thì chỉ có thể ba con thỏ kia là do tín vật định tình sinh ra, rồi tặng cho hắn làm quà? Hắn không nhận tụi nó nữa được không vậy? Quả thực, cảm thấy như cơn ác mộng này vẫn cứ đuổi theo hắn không buông vậy!

Giang Trừng muốn mắng to, nhưng thỏ nhỏ trước mắt, chớp chớp đôi mắt to to hồng hồng, cọ lên người hắn, đáng yêu quá trời... Thôi bỏ đi, thỏ nhỏ vô tội, Giang Trừng chỉ đành quay qua mắng người: "Ngụy Vô Tiện! Tên khốn khiếp nhà ngươi, aaaaaaa! "

Hắn ôm ba con thỏ nhanh chóng bỏ chạy, ngay cả rượu cũng không lấy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy trái tim của Giang Trừng lại chịu đả kích không nhẹ, thở dài, nói: "Lam Trạm, sao ngươi lại đưa thỏ con của hai con thỏ mà ta tặng cho Giang Trừng vậy? Ngươi nỡ sao?"

Lam Vong Cơ nói: "Đây là thỏ ta bắt được ở sau núi, mang về nuôi cùng với hai con thỏ ngươi đưa."

Y không có nói dối, chỉ là chưa nói xong. Ngụy Vô Tiện nhìn gương mặt không hề biến sắc kia, hơi híp mắt, hỏi: "Lam Trạm, ngươi cố ý có phải không? Cố ý nói những lời khiến người ta hiểu lầm, bắt nạt Giang Trừng? Chẳng phải là ngươi không ghen với hắn sao?"

"Ừ, không ghen." Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói tiếp: "Nhưng hắn là người có được Kim Đan của ngươi."

Vậy nên, đãi ngộ không giống nhau.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện đổ mồ hôi giùm Giang Trừng, thầm nghĩ: Giang Trừng, không phải là ta không giúp ngươi. Huynh đệ của ngươi mỗi tối còn phải khóc lóc xin tha nữa kìa, thật sự ta cũng lực bất tòng tâm, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.

Mà Giang Trừng ấy mà, giận thì giận, mắng thì mắng, nhưng lúc Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ rời khỏi Vân Mộng, hắn vẫn chường mặt thối ra tiễn. Ngay cả Ngu phu nhân cũng phải nể mặt Cô Tô Lam thị, miễn cưỡng ra đây cùng tiễn bọn họ.

Hai người đứng ở bến tàu, Giang Yếm Ly cứ nhét cái này nhét cái kia cho Ngụy Vô Tiện, A Tiện dài A Tiện ngắn một hồi, dặn dò đủ kiểu, cuối cùng xoa đầu, mỉm cười dịu dàng với Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ lên thuyền trước, đưa tay về phía hắn. Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y, nhảy phắt lên, đứng ở đầu thuyền xoay người lại, vẫy tay với mọi người trên bờ, nhoẻn miệng cười, nói: "Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, sư tỷ, Giang Trừng, ta về Cô Tô đây."

Trở về nhà mới của hắn, Vân Thâm Bất Tri Xứ.