[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 32: Bí mật




Vân Mộng có hệ thống thủy vực rộng lớn, hoàn toàn không giống với Cô Tô - nơi có những dòng chảy nho nhỏ len lỏi trong thành trấn với từng cây cầu đá bắc ngang. Mặt sông nơi này rất rộng lớn, ánh mặt trời mùa hè chói chang chiếu rọi, ánh lên sắc vàng rực rỡ trên mặt nước, nhìn thoáng qua tựa như ranh giới giữa bầu trời và mặt nước bị xóa nhòa đi, trở nên vô hạn không biên giới vậy.

Hai bên sườn gần bờ là những đầm sen rộng lớn, theo từng cơn gió ấm thổi lướt qua người là từng đợt hương sen phiêu đãng, thuyền nhỏ rẽ sóng khuấy động mặt nước lấp lánh như vảy bạc, chậm rãi trôi ở giữa dòng. Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa khoác lên mình màu áo tím, vắt chéo chân, nhàn nhã nằm ở mũi thuyền, xoay xoay Trần Tình trong tay mà đùa nghịch, gọi một tiếng: "Lam Trạm. "

Hắn nằm ở đó ung dung há miệng, một lúc sau liền có một hạt sen bay tới, đón ánh mặt trời vàng óng, vững vàng rơi vào trong miệng. Ngụy Vô Tiện vừa nhai vừa nói: "Ừm, hạt này cũng ngọt, Lam Trạm, vận may không tệ nha. "

Thuyền của Giang Trừng và tam sư đệ cách đó không xa, một màn vừa rồi hai người đều thấy rõ mồn một, Giang Trừng thật nhìn không nổi nữa, hô to: "Ngụy Vô Tiện! Con quỷ lười nhà ngươi! Bộ không có tay sao? "

Ngụy Vô Tiện nuốt xuống hạt sen kia, liếc hắn một cái, dương dương tự đắc: "Lam Trạm thích thế đó, ngươi quản không được." Dứt lời, lại gọi một tiếng: "Lam Trạm! "

Quả nhiên, một hạt sen lại ném tới miệng hắn nữa. Giang Trừng không còn gì để nói, tính tình Lam Vong Cơ này cũng thật tốt quá đi! Tên Ngụy Vô Tiện đó vừa mới lên thuyền liền nằm xuống, một hồi thì sai Lam Vong Cơ chèo thuyền, một hồi thì sai y đi hái đài sen, đến bóc hạt sen mà cũng lười bóc, kêu Lam Vong Cơ ném hạt sen đã bóc vỏ sạch sẽ vào tới tận miệng mình. Mà lạ là Ngụy Vô Tiện sai tới sai lui như vậy nhưng Lam Vong Cơ một chút ý kiến cũng không có, chỉ yên lặng mà làm theo thôi.

Bây giờ hình như Giang Trừng đã hiểu vì sao lúc trước Ngụy Vô Tiện đã một hai phải chọn Lam Vong Cơ rồi, còn không phải là vì thấy người ta thật thà nên tiện bề cho hắn bắt nạt sao! Một người khắc kỷ thủ lễ như Lam Vong Cơ, sao có thể là đối thủ của một người tâm địa gian xảo như Ngụy Vô Tiện chứ.

Ngay cả tam sư đệ cũng cười nói: "Đại sư huynh, đừng cứ bắt nạt sư huynh phu mãi như vậy mà."

Thuyền của tứ ngũ lục sư đệ có hơi xa một chút, nhưng thính lực của bọn họ cực tốt, cũng đã nghe thấy rõ ràng, liền phụ họa theo: "Đúng đó đúng đó, đại sư huynh cũng đã gả cho người ta rồi, tính xấu này của huynh sao mãi vẫn không chịu sửa vậy? "

Ngụy Vô Tiện dẩu môi, vô cùng nghiêm túc, nói: "Ta nào có bắt nạt được y, rõ ràng là y suốt ngày bắt nạt ta đó, các ngươi không hiểu được đâu, ta thường xuyên bị y bắt nạt tới khóc. "

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm trong lòng, còn không đúng sao, tiểu cổ hủ có lần nào mà không "làm" hắn đến mức phải khóc lóc xin tha đâu. Mà cho dù hắn có khóc lóc xin tha đi nữa, thì tiểu cổ hủ kia có lần nào buông tha cho hắn đâu chứ.

Trước lời lên án này của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ chỉ yên lặng "Ừ " một tiếng.

Mấy sư đệ khác đều phản pháo lại, ngươi một câu ta một câu đua nhau nói: "Sư huynh phu, huynh đừng chiều đại sư huynh quá, huynh ấy sẽ được nước lấn tới, càng bắt nạt huynh hơn đó! " "Đúng đó đúng đó! Sư huynh phu, huynh thật thà quá đi, huynh không biết đại sư huynh hư cỡ nào đâu! "

Ngụy Vô Tiện hết chỗ để nói, Lam Vong Cơ này ỷ vào ngoại hình chính trực vô song của mình, làm cho mấy tên tiểu quỷ từ nhỏ cùng lớn lên cùng hắn này, không có đứa nào chịu tin lời hắn nói là thật hết. Hắn hét to trong lòng: Là các ngươi chưa thấy được tiểu cổ hủ này hư cỡ nào đâu!

Lúc này Giang Trừng đột nhiên rất nghiêm túc, nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi lại đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi. "

Hiếm khi Giang Trừng tự nhiên ra dáng "người lớn" như vậy, Ngụy Vô Tiện liền miễn cưỡng đứng lên, phủi phủi vạt áo, nhún chân một cái liền nhảy lên thuyền của bọn họ. Giang Trừng vội vàng kéo hắn lại gần, lôi về phía đuôi thuyền.

Giang Trừng hạ giọng xuống, nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng bắt nạt Lam Vong Cơ quá, nhỡ y không vui, không chừng sẽ dẫn đến mâu thuẫn gia tộc gì đó thì không hay đâu. "

Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng, ngươi còn lo lắng về chuyện này à? "

Thấy vẻ mặt không quan tâm của hắn, Giang Trừng lại nhắc nhở: "Ta nói nghiêm túc đó, cho dù chúng ta không thích Cô Tô Lam thị đến đâu đi nữa, nhưng ngươi nhìn mẹ của ta đi, dù có không thích thì cũng phải nể mặt phần nào, cũng thường xuyên nhắc nhở chúng ta phải như vậy. Ngươi tém tém lại một chút đi, đừng chọc cho Lam Vong Cơ mất hứng. "

Tiểu tử ngốc này cho rằng Ngụy Vô Tiện hắn là ai chứ, Lam Vong Cơ vừa thấy hắn liền vui muốn chết, sao có thể mất hứng được. Mà cho dù thật có mâu thuẫn gì nữa, thì không có chuyện gì mà ngủ một giấc là không giải quyết được, nếu không được thì làm hai giấc. Trần Tình trong tay hắn xoay rất nhanh, vô cùng đắc ý nói với Giang Trừng: "Đừng phí tâm vào chuyện này nữa, lo nghĩ cách thoát khỏi số kiếp suốt đời chỉ có thể nuôi chó kia của ngươi thì hơn. "

Giang Trừng nói: "Ngươi nghe cho đàng hoàng vào, xoay cây sáo làm gì. Cây sáo rách này của ngươi có gì hay mà xoay chứ! "

Hắn thấy Ngụy Vô Tiện dạo này cũng rất kỳ quái, hôm nay ra ngoài thì cứ như con quỷ lười, đến Tùy Tiện cũng không mang theo, chỉ giắt theo cây sáo rách này vào bên hông mình.

Đây chẳng phải là vì tối hôm qua Ngụy Vô Tiện quá mệt mỏi hay sao, hơn nữa có Lam Vong Cơ bên cạnh, hắn có thể xảy ra chuyện gì được. Tuy không mang theo Tùy Tiện, nhưng bây giờ hắn rất thích Trần Tình, hoàn toàn là bởi vì... Ngụy Vô Tiện cười càng thêm đắc ý, nắm chặt Trần Tình trong tay, nói: "Cái này hả, chính là tín vật định tình của ta, hâm mộ không?"

Nói thật, Giang Trừng chẳng có chút hâm mộ nào cả, hắn chỉ coi như là Ngụy Vô Tiện đang nói bừa, nhưng cái biểu hiện dương dương tự đắc này, không hiểu sao lại khiến mắt Giang Trừng cảm thấy đau, đang muốn cãi lại, bên kia Lam Vong Cơ liền lên tiếng: "Ngụy Anh. "

Hai người cùng nhau quay đầu lại, Lam Vong Cơ lại hỏi: "Có chuyện gì sao? "

Ngụy Vô Tiện yêu rồi thì cái gì cũng muốn chia sẻ cùng với Lam Vong Cơ, liền nói: "Lam Trạm, ha ha ha, tên nhóc Giang Trừng này nói..."

Vừa rồi Giang Trừng còn nói bọn họ không thích Cô Tô Lam thị, vậy mà bây giờ tên ngốc Ngụy Vô Tiện này còn dám ở trước mặt chính chủ nói ra. Giang Trừng vội vàng cắt ngang: "Không có gì ha ha ha, ta nói với Ngụy Vô Tiện vài bí mật nhỏ thời thơ ấu thôi mà. "

Sau đó hắn thúc cùi chõ vào người Ngụy Vô Tiện, nháy mắt với hắn. Ngụy Vô Tiện không nói tiếp nữa mà nhảy trở về thuyền của mình, thấy Lam Vong Cơ vẫn nhìn chằm chằm vào mình, hắn liền nói: "Cũng không có gì, hắn chỉ đang quan tâm lo lắng cho ta thôi. "

Lam Vong Cơ " Ừ" một tiếng, chèo thuyền nhỏ chậm rãi ra xa một chút, hồi lâu sau mới nói: "Dù sao hai người cũng là cùng nhau lớn lên. "

Ngụy Vô Tiện tiện tay nhặt lên một cái đài sen Lam Vong Cơ vừa hái, vừa bóc vừa nói: "Đúng vậy, ta chín tuổi thì đã đến Liên Hoa Ổ, giữa ta và Giang Trừng có rất nhiều kỷ niệm với nhau." Hắn cho hai hạt sen vào miệng, nghĩ một chút rồi nói: "Lam Trạm, nói cho ngươi biết một chuyện kinh người khác, ngày ta vừa tới Liên Hoa Ổ, ta liền bị ba con chó con Giang Trừng nuôi dọa sợ đến phát khóc. "

Lam Vong Cơ nói: "Ta biết, ngươi sợ chó. "

Ngụy Vô Tiện nhớ đến ngày hôm qua lúc mới tới, hắn đã bị dọa đến mất hồn mất vía, vậy nên việc Lam Vong Cơ biết hắn sợ chó rồi cũng không có gì là lạ. Hắn nói: "Không phải là chuyện sợ chó, sau đó Giang thúc thúc đưa chó của hắn đi, Giang Trừng rất tức giận, không cho ta vào phòng. A, cũng không phải chuyện này, chuyện ta muốn nói là..." Trước khi nói, hắn còn cố ý nhìn xung quanh vài lần, xác nhận Giang Trừng cách mình đủ xa, Ngụy Vô Tiện mới tiếp tục nói: "Ngươi biết không, mấy con chó của Giang Trừng, thế nhưng tên là Phi phi, Tiểu Ái, Mạt Lị! Ha ha ha ha ha ha! Ngươi đừng nói cho ai khác biết nha, hắn không cho ta nói với người khác, ha ha ha ha ha! "

Đối với những cái tên này Lam Vong Cơ này cũng không bất ngờ hay có nhận xét gì khác, dù sao đến "sư huynh phu" cũng có thể gọi ra miệng, vậy thì con cháu của Vân Mộng Giang thị bây giờ có đặt tên gì y cũng không cảm thấy lạ. Ngược lại y lại để ý đến một chuyện khác hơn: "Đuổi ra ngoài rồi, sau đó thì sao? "

"Lúc đó ta cảm thấy mình không được hoan nghênh, nửa đêm liền chạy ra ngoài, trốn trên cây khóc." Thấy hai mày Lam Vong Cơ hơi nhíu lại, Ngụy Vô Tiện liền cười cười, đút vào miệng y một hạt sen, nói: "Lam nhị công tử thấy đau lòng cho ta, đúng không, nhưng không sao đâu. Lúc đó sư tỷ đã cầm đèn chạy ra ngoài tìm ta, sau đó ta không cẩn thận té từ trên cây xuống, gãy một chân. "

Nghe đến đây, hai mày của Lam Vong Cơ càng nhíu chặt hơn, Ngụy Vô Tiện lại đút thêm cho y một hạt sen nữa: "Sư tỷ liền cõng ta trở về, kết quả trên đường về lại gặp Giang Trừng cũng ra ngoài tìm ta, nhưng lại bị ngã. Sư tỷ không cách nào khác, đành bồng một đứa phía trước, cõng một đứa phía sau về nhà. Lúc đó sư tỷ cũng có bao lớn đâu, đúng là cực khổ cho tỷ ấy rồi, ha ha."

Ngụy Vô Tiện nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt cùng biểu tình của hắn khi kể, khiến Lam Vong Cơ có thể cảm nhận được sự ấm áp mà hắn nhận được khi ấy. Lam Vong Cơ hơi gật đầu, nói: "Giang cô nương, rất tốt. "

Ngụy Vô Tiện cười, nói: "Đúng vậy, ở thế giới kia ta cũng đã từng nói với ngươi, sư tỷ của ta tốt như vậy, nàng xứng đáng với những gì tốt nhất trên thế gian này."

Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến, ở thế giới này vẫn chưa đến thời điểm Kim khổng tước theo đuổi Giang Yếm Ly, vậy hắn có nên tìm một cơ hội đi đánh tên đó một trận, xả cơn giận của hắn ở thế giới kia không nhỉ?

Lúc này Giang Trừng đuổi theo, hô to: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?"

Ngụy Vô Tiện cũng đâu làm gì đâu, thuyền cũng không phải là hắn chèo, đi nhanh hay không sao trách hắn được. Ngụy Vô Tiện không phục, nói: "Giang Trừng, lâu rồi không gặp ta, liền quên mất giáo huấn của đại sư huynh này rồi phải không? Thi trộm đài sen đi, có dám đánh cược với ta hay không?"

Không phải Giang Trừng vừa mới đấu rượu thắng sao, cảm thấy dạo này Ngụy Vô Tiện thụt lùi rồi, bởi vậy Giang Trừng tràn đầy tự tin vào bản thân mình: "Đi thi đi, ai sợ ai chứ! "

Trong mắt hai người đều tóe ra tia lửa, mấy sư đệ ở một bên ồn ào: "Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!"

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ. Thân!

*****************

Ngụy Vô Tiện kêu Lam Vong Cơ chèo thuyền về hướng hắn chỉ, nhưng Lam Vong Cơ khó hiểu, hỏi: "Trộm đài sen? Đánh cược gì vậy? "

Ngụy Vô Tiện xắn ống tay áo lên, rất có khí thế chuẩn bị đánh một trận, nói: "Đầm trồng sen này có một lão đầu, dữ vô cùng, trộm đài sen của ổng thì sẽ bị đánh. Chúng ta thường đánh cược với nhau, ai trộm nhiều đài sen hơn, ăn ít gậy hơn, cuối cùng ngồi lại tính tổng số, đúng rồi, ăn một gậy thì phải trừ mười cái đài sen."

Lam Vong Cơ vẫn thành thật chèo thuyền cho hắn, lại nói: "Trộm, không tốt. "

"Ha ha ha ha ha! Ta biết ngươi sẽ nói như vậy mà." Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt với y: "Nói là 'trộm', nhưng chẳng qua đây chỉ là trò chơi của chúng ta, lão đầu cũng chỉ cảm thấy chúng ta nghịch ngợm quậy phá, muốn giáo huấn chúng ta thôi. Chúng ta cũng không thật sự trộm, cuối tháng Giang thúc thúc sẽ gửi tiền thanh toán cho chúng ta. "

Đây chính là phương thức giáo dục của Vân Mộng Giang thị. Tự do, tiêu sái, nhưng đâu đâu cũng hiện lộ sự ôn nhu, vậy nên mới dưỡng ra được một thiếu niên thần thái sáng láng, phóng khoáng như vậy.

Dây lụa cột tóc đỏ tươi phất phơ qua lại, mái tóc cột cao đuôi ngựa theo gió đung đưa, hắn khác hẳn với tất cả những người mà y từng gặp tại Vân Thâm Bất Tri Xứ - một nơi nghiêm cẩn mà y lớn lên từ nhỏ, chỉ một ánh nhìn, đã khiến người khác không khỏi động tâm. Lam Vong Cơ cầm lấy mái chèo, cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn chèo thuyền cho hắn.

Giang Trừng và các sư đệ trên mấy thuyền bên cạnh cũng đã hưng phấn xoa tay, khí thế hừng hực. Khi đến nơi, mọi người đều ra dấu phải giữ yên lặng, tận lực hạ thấp tiếng nước chèo thuyền, đang muốn bơi thuyền vào đầm sen, thì đột nhiên Ngụy Vô Tiện ngăn mọi người lại: "Chờ một chút! Đừng vào! Có gì đó không ổn! "

Lúc đầu bọn họ còn tưởng là Ngụy Vô Tiện đang chơi chiêu gạt mọi người, muốn mình chiếm lấy tiên cơ hái trước mấy cái, nhưng khi thấy hắn không hề có động tĩnh gì khác, ai nấy liền ngừng lại, Giang Trừng nhìn trái nhìn phải khắp đầm sen, hỏi: "Sao vậy? Ngụy Vô Tiện, không ổn chỗ nào? "

Giang Trừng rõ ràng thấy đầm sen này vẫn giống như trước kia, nhưng lúc này Ngụy Vô Tiện lại quay sang hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lam Vong Cơ trả lời: "Có tà khí." Y nghiêng thân kiếm, triệu ra Tị Trần, Ngụy Vô Tiện lại vội nắm lấy tay y ngăn lại: "Đợi đã! Lam Trạm! Đừng dùng Tị Trần! "

Tị Trần xoay một vòng ở trên không trung rồi lại bay trở về, Giang Trừng không hiểu lắm, hỏi: "Tà khí gì vậy? Ngụy Vô Tiện, hai người các ngươi đang làm gì vậy? "

Ngụy Vô Tiện kề sát vào bên tai Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói với y: "Lam Trạm, nếu ngươi tin ta, để ta xử lý chuyện này, được không?". Hắn muốn dùng quỷ đạo, nhưng lại sợ Lam Vong Cơ không vui, Ngụy Vô Tiện hơi nhướng mắt lên, nhìn y một cách đáng thương, nói: "Ta chỉ dùng một lát thôi, bây giờ ta có Kim Đan rồi, không đáng ngại. "

Lam Vong Cơ sao mà chịu nổi Ngụy Vô Tiện giả bộ đáng yêu như vậy, trong đầu toàn là gương mặt khả ái của Ngụy Vô Tiện, vì vậy liền theo hắn gật đầu, Ngụy Vô Tiện lập tức tươi cười vui vẻ: "Nhưng mà ta không muốn để bọn họ nhìn thấy, Lam Trạm, ngươi nghĩ cách thu hút sự chú ý của bọn họ giúp ta với!" Sau đó hắn làm ra động tác làm ơn với Lam Vong Cơ, nói: "Chỉ cần một lát thôi là được rồi, ở nơi này ta không muốn để lộ chuyện quỷ đạo với bất kỳ một ai. Lam Trạm, đây là bí mật giữa hai chúng ta mà thôi. "

Đúng vậy, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng cùng nhau lớn lên, bọn họ có bí mật của bọn họ, hắn cùng Giang Yếm Ly, cùng các sư đệ chung sống dưới một mái nhà, cũng sẽ có hồi ức của bọn họ. Nhưng bây giờ Ngụy Vô Tiện đang ở bên cạnh y, về sau nhất định sẽ có rất nhiều hồi ức chỉ thuộc về hai người, cũng có những bí mật chỉ thuộc về Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.

Nếu Lam Vong Cơ đã không thể có mặt trong những tháng ngày quá khứ của hắn, vậy thì y sẽ cố gắng, để cho mỗi giây phút trong cuộc sống tương lai của Ngụy Vô Tiện, đều có y bên cạnh.

Y gật đầu, liền xoay người đối mặt với Giang Trừng cùng mấy sư đệ, nói: "Các vị, xin hãy nghe ta nói một lời."

Hiếm khi thấy Lam Vong Cơ chủ động mở miệng nói chuyện, đừng nói là tam tứ ngũ lục sư đệ, ngay cả Giang Trừng cũng không khỏi rửa tai cung kính lắng nghe. Ấy vậy mà Lam Vong Cơ lại thúc giục Tị Trần xuất kiếm, chỉ thấy Tị Trần bay lượn xoay chuyển trên không trung, kiếm quang để lại từng vệt sắc xanh giữa không trung, thoắt ẩn thoắt hiện, hòa cùng tiếng sáo vang lên, nhìn tựa như một màn biểu diễn kiếm thuật không hề tầm thường, ai nấy đều bị thu hút, say mê ngắm nhìn.

Mãi cho đến khi tiếng sáo của Ngụy Vô Tiện dừng lại, tiến lên vỗ vỗ vào người Lam Vong Cơ, ý bảo là được rồi, Lam Vong Cơ mới thu kiếm về. Giang Trừng đầy một bụng nghi vấn, hỏi: "Lam nhị công tử, không phải muốn chúng ta nghe ngươi nói một lời sao? Vậy 'lời' đâu? "

Lam Vong Cơ đã cố gắng hết sức vì Ngụy Vô Tiện rồi, nhưng y thật sự một chữ cũng nói không ra. Cũng may Ngụy Vô Tiện kịp thời tới cứu viện: "Trước đừng nói nữa, nhìn xem phía trước đi. "

Mọi người theo lời hắn nói mà nhìn qua, chỉ thấy phía dưới lá sen trước mặt, lộ ra nửa cái đầu, một con thủy quỷ trong hình dáng của một đứa trẻ, mở một đôi mắt to vô thần, nhìn chằm chằm vào bọn họ.