[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 29: Say rượu




"Lam Trạm, ta về rồi đây! "

Ngụy Vô Tiện lắc lắc Thanh Tâm linh trên tay, lảo đảo đá mở cửa phòng mình ra, vui vẻ cất tiếng gọi Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ lại không trả lời.

Lam Vong Cơ ngồi trên ghế trong phòng, ngồi im bất động. Phòng của Ngụy Vô Tiện vốn không lớn, cũng chỉ có ở cạnh bàn ăn mới có hai cái ghế đẩu nhỏ, đến cả giường cũng là cái giường cũ dùng từ khi hắn mới đến Liên Hoa Ổ. Hắn là một người hoài niệm nhớ tình xưa, dù Giang Phong Miên đã nhiều lần muốn đổi cho hắn, nhưng hắn vẫn không muốn thay cái mới.

Đến hắn bây giờ ngồi lên cũng cảm thấy có chút nhỏ, chứ đừng nói đến Lam Vong Cơ thân mình vốn đã cao lớn hơn hắn một chút. Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn, chợt cảm thấy cái ghế kia có chút đáng thương.

Hắn đi vào, đóng cửa lại, nói: "Lam Trạm, không phải đã nói cứ ngồi lên giường đi sao? Ngồi ở đây không có chỗ để dựa, mỏi lưng lắm, ngồi lên giường có chỗ để dựa vào, ngươi đọc sách cũng thoải mái hơn."

Nhưng Lam Vong Cơ vẫn không đáp lời, thậm chí cũng không thèm quay đầu nhìn hắn dù chỉ một chút, Ngụy Vô Tiện tự hỏi không biết có phải y ngủ gật trên ghế rồi không, bèn tiến lên nhẹ giọng thử gọi: "Lam Trạm? "

Lam Vong Cơ bỗng nhiên quay mặt lại, trừng mắt nhìn hắn, khoảng cách cực gần thế này khiến hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng màu lưu ly cực nhạt từ đôi mắt y, lập lòe ánh nến phản chiếu không rõ ràng, vẫn đẹp như vậy, nhưng hàng lông mày đang nhướng lên kia khiến hắn cảm thấy có chút không ổn.

Hắn tưởng là vì mình về trễ, nên hỏi: "Lam Trạm, ta về trễ, nên ngươi giận sao? "

Vừa rồi uống rượu bên ngoài, vô tình ngẩng đầu nhìn sắc trời mới biết là không hay rồi. Đã lâu lắm rồi không về Vân Mộng, hắn quá mức đắc ý vênh váo, cho nên vui vẻ đến quên cả thời gian, đến khi nhận ra đã trễ thì hắn liền nhanh chóng bỏ lại mấy "thi thể" uống đến không biết trời trăng mây gió là gì kia, vội vàng chạy về phòng. Hắn cũng tự biết là mình không tốt, nào có ai tự mình mời người ta đến nhà chơi rồi lại để mặc người ta ngồi một mình trong phòng đâu chứ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng áy náy, liền nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, ngươi xem, ta mang quà về cho ngươi nè. "

Ngụy Vô Tiện uống cũng đã hơi nhiều, cả người nồng nặc mùi rượu, sợ sẽ hun người bên cạnh khó chịu, nên hắn ngại dính đến quá gần, liền cách y xa ra một chút, cười cười lắc lắc Thanh Tâm linh trên tay với y: "Đây là Thanh Tâm linh của Vân Mộng ta, cũng có thể coi như là thông hành ngọc lệnh, cầm nó là ngươi có thể tự do ra vào Liên Hoa Ổ rồi. " Nói xong, hắn lại nhớ tới Lam Khải Nhân lão cũ kỹ kia, nói: "Ngươi xem, Vân Mộng chúng ta chính là hào sảng như vậy đó, nói cho liền cho, nào giống nhà các ngươi, lâu như vậy cũng chưa chịu cho ta. "

Hắn cũng chỉ thuận miệng oán hai câu vậy thôi, dù sao thì Ngụy Vô Tiện bỏ công chép nhiều gia quy như vậy mà vẫn không lấy được thông hành ngọc lệnh, dĩ nhiên là có chút không phục. Nhưng Lam Vong Cơ nhìn Thanh Tâm linh trên tay hắn một chút rồi lại quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Không cần. "

Giọng điệu đó hơi khác so với mọi khi, tuy vẫn trầm thấp lạnh nhạt như cũ, nhưng lại thoáng mang theo chút khí âm mềm mại, giống như là đang, làm nũng?

Chẳng lẽ, tiểu cũ kỹ chờ hắn lâu quá, chờ đến ủy khuất luôn rồi? Thế này cũng quá dễ thương rồi! Ngụy Vô Tiện trong lòng thích chí vô cùng, cười đến muốn nở hoa, nói: "Lam Trạm, đây chính là lễ vật của ta, nhận nó rồi thì sau này ngươi cũng như ta, đều là người Vân Mộng rồi, thế nào? "

Chuông bạc nho nhỏ, bên trên chạm rỗng gia văn cửu cánh liên hoa (hoa sen chín cánh) nối tiếp nhau, bên trên móc vào ba sợi dây màu tím, thuận tiện để treo trên người hằng ngày, phía dưới rủ xuống một chùm tua rua màu tím thật dài, kỹ thuật tinh xảo, trông đẹp vô cùng. Bên trong chứa hai hạt bạc nhỏ, khi Ngụy Vô Tiện lắc lên, hai hạt bạc sẽ va chạm vào nhau, phát ra từng tiếng "đinh đang" thanh thúy.

Nhưng Lam Vong Cơ vẫn cứ là không thích, y giơ tay bắt lấy chuông bạc, ném mạnh lên bàn: "Ta không cần! "

Lam Vong Cơ chưa từng làm ra hành động tùy hứng, mà còn không giữ lễ như vậy. Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là lễ vật của Vân Mộng Giang thị, xuất phát từ lễ nghĩa, Lam Vong Cơ đều phải nên nhận mới đúng chứ. Lại nhìn lại, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện trên bàn từ khi nào xuất hiện một vò rượu đã mở nắp, hơn nữa bên cạnh còn đặt một ly rượu, hắn nói: "Lam Trạm! Ngươi uống rượu sao?! "

Hắn vội vàng cầm vò rượu lên xem, nhưng trọng lượng này, dường như không ít đi bao nhiêu hết? Hắn liền cầm ly rượu lên xem, ngửi ngửi, quả thật có mùi rượu. Nhưng dù tính thế nào, hẳn là Lam Vong Cơ chỉ uống một ly nhỏ mà thôi, nhưng, nhìn lời nói và hành động quái dị này của Lam Vong Cơ, hắn liền rút ra một kết luận rất khó lòng tin được...

"Lam Trạm, ngươi say rồi sao? "

Lam Vong Cơ đương nhiên nói: "Không có! "

...... Ngụy Vô Tiện đã có thể khẳng định, Lam Vong Cơ thế nhưng là, một ly đổ...

Làm thế nào mà một người ăn vỏ cây rễ cỏ để lớn lên như y lại có thể đáng yêu đến vậy chứ! Ngụy Vô Tiện bật cười thành tiếng, nhưng tiếng cười kia khiến Lam Vong Cơ càng thêm mất hứng, trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên giơ tay ôm lấy mặt hắn, nhéo hai má hắn kéo về phía mình, nói: "Không được cười. "

Thật không ngờ, hành vi và lời nói của Lam Vong Cơ khi say lại trẻ con đến vậy. Ngụy Vô Tiện đã gặp qua rất nhiều ma men, biết không thể nói cứng với người say, liền nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, được rồi, ta không cười nữa, Lam nhị công tử buông tay ra trước đi, có được không? Ngươi mạnh tay như vậy, nhỡ nhéo rách gương mặt tuấn tú này của ta thì sao? Sau này ngươi sẽ có một đạo lữ xấu xí trong nhà đó nha!"

Ai ngờ Lam Vong Cơ lại càng ra sức, nhéo đến Ngụy Vô Tiện la oai oái lên: "A a! Đau quá! Lam Trạm! Đau chết ta rồi! "

Nghe hắn la đau, Lam Vong Cơ mới buông tay, lại cảm thấy lo lắng, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt hắn, xoa xoa hai má cho Ngụy Vô Tiện.

Cái kiểu đánh một roi rồi cho một cây kẹo thế này, đúng là khiến Ngụy Vô Tiện muốn giận cũng giận không nổi. Hắn chỉ đành thở dài một tiếng, sau đó cọ cọ má mình vào lòng bàn tay của Lam Vong Cơ: "Được rồi, đừng nháo nữa, Lam Trạm. Ngươi chờ ta lâu như vậy chắc cũng đã mệt rồi, ta đi lấy nước cho ngươi tắm nha. "

Hắn nghĩ, đợi Lam Vong Cơ tắm rửa sạch sẽ xong sẽ để y ngủ một giấc, khi thức dậy thì chắc cũng nên tỉnh rượu rồi. Nhưng vừa nghe đến tắm rửa, Lam Vong Cơ lại bỗng nhiên tức giận: "Không tắm. "

Thế này, cũng quá kỳ quái rồi. Lam Vong Cơ vẫn luôn thích sạch sẽ, vậy mà lại không chịu tắm rửa, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lam nhị công tử, không tắm rửa, cả người ám mùi rượu như vậy sẽ ngủ không thoải mái. "

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi không cần..." Y càng nói càng nhỏ, hình như còn nói cái gì đó nữa, nhưng bản thân Ngụy Vô Tiện cũng nhập nhoạng men say rồi, không nghe rõ, chỉ nghe được âm cuối: "Tắm rửa. "

Có lẽ, là Lam Vong Cơ kêu hắn không cần đi tắm? Hắn nói: "Ta không tắm cũng không sao, ngươi không chê ta dơ là được, nhưng ngươi nhất thiết phải tắm. "

Ngụy Vô Tiện quả thật càng chọc Lam Vong Cơ thêm giận. Chỉ thấy y trừng hắn thêm một cái, lại bắt đầu quay đầu đi hướng khác, không để ý tới hắn nữa. Ngụy Vô Tiện cũng lười dây dưa với người say, liền mở cửa ra ngoài, không khỏi cảm thán, cũng chỉ có Lam Vong Cơ là có mị lực này, khiến cho Ngụy Vô Tiện hắn say đến choáng váng như vậy rồi mà vẫn phải bò dậy đi múc nước cho Lam Vong Cơ tắm gội, để y vĩnh viễn vẫn là tiên quân sạch sẽ thanh thuần kia.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ. Thân!

Đợi đến khi nước tắm chuẩn bị xong xuôi rồi, Ngụy Vô Tiện vội đẩy Lam Vong Cơ vào sau bình phong, Lam Vong Cơ lại giữ lấy hắn, đưa tay định cởi đai lưng của hắn xuống. Ngụy Vô Tiện vội vàng giữ tay y lại, nói: "Lam Trạm, ta không tắm, ngươi tắm trước đi! "

Lam Vong Cơ hai mắt đều rũ xuống, nhìn giống như đang chịu ủy khuất gì vậy, Ngụy Vô Tiện dò ý thử đoán: "Lam Trạm, ngươi muốn tắm cùng ta sao? "

Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Ngụy Vô Tiện thật muốn che mặt cười to một trận: Trời ơi! Dễ thương, dễ thương quá! Đúng là dễ thương chết đi được! Nếu là bình thường, Lam Vong Cơ nhất định sẽ không bao giờ như vậy. Nếu ngày thường y cũng thẳng thắn như thế, hắn nhất định sẽ tắm, dù có lăn lê bò lết, khóc lóc kêu gào thì cũng phải dán lấy y cùng nhau tắm cho bằng được!

Nhưng mà Lam Vong Cơ bây giờ giống như một đứa trẻ vậy, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ có thể cưng nựng dỗ dành: "Chỗ này của ta có chút nhỏ, lần này ta chỉ lấy tới thùng tắm nhỏ thôi, hay là hôm nay ngươi tự mình tắm đi, lần sau ta sẽ tắm cùng ngươi, có được không? "

Cũng may Lam Vong Cơ vẫn rất nghe lời, mặc dù nhìn y có vẻ rất thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn tự mình đi vào tắm rửa. Đợi đến khi y tắm xong, bởi vì uống quá nhiều, vả lại vừa rồi bận rộn loay hoay một trận, Ngụy Vô Tiện đã mệt mỏi nằm sấp lên mặt bàn mà mơ mơ màng màng. Lam Vong Cơ gọi hắn: "Ngụy Anh. "

Ngụy Vô Tiện cố gắng hé mắt ra, nói: "Lam Trạm, tắm xong rồi à, vậy đi ngủ thôi. "

Lam Vong Cơ nói: "Đến lượt ngươi. "

Thanh âm của Ngụy Vô Tiện mang theo vẻ biếng nhác, lèm nhèm nói: "Ta không tắm đâu, ta lười đi lấy nước quá, sáng mai ta tới nhà tắm tắm là được..." Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhà tắm á, Lam Trạm, ngươi đã từng đến đó chưa? Thật ra người Vân Mộng chúng ta thường sẽ quen đến nhà tắm để tắm rửa hơn, nếu không phải vì ngươi hôm nay tới đây, ta cũng chưa từng dùng qua cái bình phong này..."

Hắn cảm thấy mí mắt nặng trĩu, lại muốn nhắm lại, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như là đang bay trên không? Dù có là mơ thì giấc mơ này cũng tới quá nhanh với qua chân thật rồi! Ngụy Vô Tiện cố gắng mở hai mắt ra mới phát hiện mình bị Lam Vong Cơ nhấc bổng lên.

Lực tay của Lam Trạm thật quá khủng bố rồi! Khoan, bây giờ đâu phải lúc để cảm thán chứ! Ngụy Vô Tiện lập tức nói: "Lam Trạm! Ngươi làm cái gì..."

"Roẹt" một tiếng, Ngụy Vô Tiện cảm giác mông mình chợt lạnh, trực tiếp bị lạnh mông mà tỉnh lại. Nhưng chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã bị Lam Vong Cơ ấn lên bàn, nằm sấp lên đó, cặp mông trơn bóng vểnh lên, hướng về phía Lam Vong Cơ.

Vò rượu trên bàn bị hất rơi xuống đất, lăn một vòng đổ đầy ra sàn, Thanh Tâm linh rớt qua một bên, mùi rượu quyện cùng hương đàn tản mát khắp phòng, có chút lạnh, nhưng lại mang theo một loại hương thơm thuần túy khác.

Thật quyến rũ, thật dễ câu dẫn làm say lòng người.

Điều này làm người ta có chút sợ hãi, Ngụy Vô Tiện hô: "Lam Trạm! Ngươi đã say thành như vậy rồi, đừng, đừng làm chuyện này..."

Tối hôm qua hai người cũng đã làm, hôm nay vì phải về Vân Mộng, nên bọn họ đã rút ngắn thời gian lộ trình, vừa rồi lại đi đấu rượu với bọn Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện cũng chưa kịp nghỉ ngơi gì cả, dù còn trẻ tới đâu, thân thể có tốt đến đâu đi nữa, hắn cũng không chịu nổi giày vò như vậy.

Ngụy Vô Tiện thật đã mệt muốn chết rồi, nếu còn cùng Lam Vong Cơ làm nữa, sợ là cái mạng nhỏ này của hắn chắc cũng không còn.

Nhưng Lam Vong Cơ hình như cũng không muốn như vậy, y dùng một tay khóa hai tay hắn ngược ra sau lưng, một tay vươn xuống mông mềm của hắn, xoa xoa nắn nắn bờ mông trắng nõn với xúc cảm tuyệt diệu kia. Y vẫn chưa dùng sức, nhưng dư âm bị đối đãi thô bạo đêm qua vẫn còn khiến nơi đó nhanh chóng truyền đến những xúc cảm khó nói, khiến Ngụy Vô Tiện khó kiềm chế được, mềm giọng hô lên: "A... A..."

Đầu ngón tay Lam Vong Cơ ve vuốt lên từng dấu tay trên bờ mông nõn nà, lần dọc theo đường cong mê người kia, miêu tả lại vẻ cuốn hút mê hoặc nhân tâm ấy: "Có vết bầm."

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, nói: "Còn không phải là tại ngươi bóp ra sao?"

Khi Lam Vong Cơ kích động, căn bản cũng khó có thể tự kiềm chế được bản thân, không hề để tâm đến lời cầu xin của Ngụy Vô Tiện, tận tình ra sức đòi hỏi hắn. Nhưng Lam Vong Cơ lại nói: "Ngụy Anh, ngươi cũng rất thích."

Ngụy Vô Tiện phản bác: "Nào có đâu, ta rõ ràng đã kêu là nhẹ một chút rồi, mà Lam nhị công tử đâu có chịu nghe?"

Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu, nói: "Chân ngươi vẫn quấn lấy ta không buông."

Lam Vong Cơ nghiêng đầu, thật là đáng yêu đến muốn mạng, nhưng Ngụy Vô Tiện trong lòng hét lớn: Ngươi nói loại chuyện này mà dùng bộ dáng đáng yêu ngây thơ như vậy, thật sự được sao?!

Lam Vong Cơ còn tiếp tục nói: "Eo cũng vẫn luôn nhấp, nơi này cũng..."

Tay y lướt xuống tiểu huyệt khẩu bí ẩn của Ngụy Vô Tiện, bồi hồi mãi tại nơi đó. Trước khi y nói ra lời xấu hổ hơn, Ngụy Vô Tiện vội lớn tiếng cắt ngang: "Được rồi! Lam Trạm! Dừng lại!" Biết người say rất khó nghe lời, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Chúng ta đổi đề tài đi. Tắm cũng tắm xong rồi, giờ Hợi cũng qua rồi, chúng ta đi ngủ đi nha, ha ha ha."

Tuy nhiên Lam Vong Cơ lại nhíu chặt mày, sau đó giơ tay lên, đánh một cái vào mông hắn. Ngụy Vô Tiện lập tức kêu to: "A! Sao ngươi lại đánh ta?"

Lam Vong Cơ đánh càng mạnh, nhanh chóng rơi xuống mông hắn thêm hai chưởng nữa. Ngụy Vô Tiện hồi nhỏ từng thấy mấy đứa nhỏ khác vì nghịch phá mà bị người lớn tét mông, hắn cảm thấy bị như vậy vô cùng mất mặt, dù sao một người nghịch phá như hắn lại chưa từng bị người khác đét mông qua, hắn đương nhiên đắc ý vô cùng, còn thường xuyên lấy đó làm tự hào, lấy ra mà cười nhạo người khác.

Nhưng đó là khi còn bé, hắn thật không ngờ, dù đã đến tuổi này rồi nhưng hắn lại bị một Lam Vong Cơ nhỏ hơn mình mấy tuổi đè ra tét mông đánh đòn. Đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, thế này còn mất mặt hơn cả việc bị Lam Vong Cơ đè xuống đất, dạng chân chịu thao nữa.

Hắn quả thực tức muốn xì khói, vặn vẹo giãy dụa: "Lam Trạm, ngươi buông ta ra! Ta không phụng bồi nữa!"

Sự phản kháng của hắn càng làm cho Lam Vong Cơ thêm bất mãn, lạnh mặt liên tiếp "bốp bốp" vỗ vài chưởng, đánh ra từng mảng đỏ trên bờ mông trơn mềm của Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện oa oa kêu to: "A! A!....... A!"

Lam Vong Cơ khí lực lớn, uống say cũng không biết nặng nhẹ, nhìn bờ mông cong đầy kia nhuộm một màu hồng nhuận, cảm thấy hiệu quả không tệ, liền tiếp tục hạ thêm ấn ký ửng hồng kia cho hắn. Ngụy Vô Tiện vì uống nhiều đã có chút mệt, thân thể vốn đã muốn nhũn ra, bị mấy chưởng kia của y đánh cho càng thêm mềm nhũn, chân trượt một cái, tê liệt dựa hẳn lên bàn, liên tục kêu lên thảm thiết: "Ô a...... A... Ôi, ôi! Lam Trạm, đau chết ta rồi! Đừng đánh! Đừng đánh nữa mà!"

Lam Vong Cơ ỷ mình đang say, giống như là muốn đem hết tức giận cùng bất mãn từ trước đến giờ đều phát tiết ra hết, hoàn toàn làm lơ lời cầu xin từ hắn, chỉ lo ra sức xuống tay với bờ mông kiều nộn kia.

Không được, hắn chính là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện ai nấy nghe danh đều sợ đến mất mật, sao có thể thua dưới tay một Lam Vong Cơ mặt búng ra sữa như vầy được chứ! Ngụy Vô Tiện đầu óc xoay chuyển, dùng tài trí của mình nghĩ ra một cách, hô to: "Từ từ! Lam Trạm! Chờ một chút! Ta, chúng ta làm đi! Ta muốn ngươi lắm, mình làm đi, được không?"

Lam Vong Cơ lại đánh xuống một cái, sau đó nắm lấy mông hắn xoa xoa, ngón tay trượt vào trong kẽ mông của hắn, nhẹ nhàng chạm vào chỗ đó, nói: "Hôm qua mới làm, ngươi chịu không nổi."

Ngụy Vô Tiện cũng không ngờ Lam Vong Cơ tới lúc này rồi mà vẫn thương hoa tiếc ngọc, rõ ràng là cố ý làm khó hắn đây mà. Ngụy Vô Tiện đảo mắt, nói: "Lam Trạm, ngươi thả ta ra trước đi, nha? Chúng ta từ từ thương lượng. "

Thấy cổ tay được buông lỏng, Ngụy Vô Tiện vốn định nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng Lam Vong Cơ lại quá hiểu mấy trò vặt chơi xấu của người này, nhanh chóng giơ tay lên, ôm lấy cả người hắn, nhấc bổng để cả người hắn lên bàn, hai chân cũng banh rộng để hẳn lên bàn, sau đó hai tay chống xuống hai bên sườn của hắn, vây Ngụy Vô Tiện ở trước người mình.

Đôi mắt thiển sắc lưu ly bất thiện nhìn hắn: "Muốn chạy?"

Ngụy Vô Tiện từ ánh mắt kia liền nhìn ra được, nếu hắn dám thừa nhận, hai mông như hoa của hắn tối nay nhất định sẽ thật sự nở hoa!

Hắn gần như lập tức phủ nhận: "Đâu có đâu có! Ta đâu có muốn chạy! Ta đang muốn làm cùng ngươi mà, ta chạy đi đâu được chứ! Hahaha. "

Lam Vong Cơ nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ không tin tưởng, cả người y đè xuống ép lấy hắn, áp sát bên tai hắn nói một tiếng: "Ồ?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ, đã đến nước này rồi, chỉ có hai sự lựa chọn, không là mông nở hoa thì cũng là rắm nở hoa. Mà dù sao cái rắm này sớm muộn gì cũng phải nở hoa, bảo vệ được cái mông ít ra cũng bảo vệ được tôn nghiêm của mình, không phải sao?

Sau một hồi cân nhắc, hắn giơ hai chân quấn lên hông của Lam Vong Cơ, ngón chân cong lên cọ cọ lên mông của Lam Vong Cơ, cúi đầu thở ra hơi nóng mang theo mùi rượu, lại cố ý thả tin hương ngày càng ngọt nị của mình ra. Ngụy Vô Tiện nói: "Lam nhị công tử, nghe nói men say càng có thể trợ hứng, hay là, hai chúng ta cùng thử xem sao?"

TBC

- ------------------

Giải thích từ tác giả:

Nói chung là, Tiện khen Vân Mộng làm Trạm ghen, cười với người khác cũng làm Trạm ghen, cùng tắm với người khác cũng làm y ghen, nói tóm lại chính là ghen. Mà chủ yếu là Tiện còn dám đi tới nhà tắm! Trạm đã cố ý nói là trên mông Tiện có dấu bầm rồi, ý là đã nhắc hắn không được đi nhà tắm, nhưng Tiện nghe không hiểu, nên đánh mông Tiện là để dấu vết thêm rõ ràng, chặt đứt ý định đi nhà tắm của Tiện.

Thế mà Tiện lại cảm thấy thà để rắm nở hoa chứ không chịu để mông nở hoa? Thế không phải càng chọc giận Trạm sao?