[Vong Tiện] Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Không Bằng Lòng Gả Cho Người

Chương 11: Đáp ứng




Ngụy Trường Trạch nói chuyện này với Tàng Sắc, nàng ưu sầu nói: "Bệ hạ, ta không đồng ý, ta không đồng ý việc A Anh gả đến Lam quốc."

Ngụy Trường Trạch thở dài: "Thật sự ta cũng không muốn, cho nên ta không ép A Anh phải kết hôn."

Tàng Sắc nói: "Kỳ thật, hạnh phúc của A Anh là do chính nó lựa chọn."

Ngụy Trường Trạch nhìn bầu trời ngoài kia: "Thật ra trong lòng đứa nhỏ Tử Hy kia cũng thích A Anh."

Ánh mắt Tàng Sắc dịu dàng khẽ cười nói: "Ta biết, trước đây Tử Hy còn từng tới tìm ta! "

Ngụy Trường Trạch lắc đầu: "Nhưng hai đứa nó không hợp, tuy nam tử và nam tử cũng có thể kết hôn, nhưng mà, Tử Hy không thích hợp với A Anh."

Tàng Sắc gật đầu: "Dục vọng chiếm hữu của đứa nhỏ Tử Hy quá lớn, A Anh thích chơi đùa, tính tình lại hoạt bát hiếu động."

Ngụy Trường Trạch đáp lời thê tử: "Kỳ thật ấn tượng của ta đối với hoàng đế Lam quốc hiện tại cũng không tồi, dù sao cũng lớn lên cùng A Anh."

Tàng Sắc vẫn không đồng ý, đột nhiên Ngụy Vô Tiện từ cửa bước vào, nhẹ nhàng nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, ta nguyện ý... Ta nguyện ý gả cho Lam Trạm."

Ngụy Trường Trạch ngẩn người: "Con nghĩ kỹ rồi?"

Hốc mắt Tàng Sắc có chút đỏ lên, nàng khẽ run rẩy nói: "Hài tử, con đã nghĩ kỹ chưa, kết hôn là chuyện cả đời."

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi, con gả qua, Lam quốc sẽ nguyện ý cho mượn binh, Ngụy quốc chúng ta cũng sẽ an toàn, đáng giá."

Ngụy Trường Trạch nhìn Ngụy Vô Tiện: "Nếu con thật sự không muốn, không cần miễn cưỡng chính mình, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Trước mắt chỉ có một biện pháp, yên tâm, con nhất định sẽ không sao, hơn nữa, con và Lam Trạm lớn lên với nhau, y là người thế nào, con cũng rõ ràng nhất."

Tàng Sắc còn muốn nói đã bị Ngụy Vô Tiện cắt đứt, đôi mắt hoa đào của Ngụy Vô Tiện đầy ôn nhu, mỉm cười nói với Tàng Sắc: "Mẫu hậu, người yên tâm đi, nếu Lam Trạm không đối tốt với con, với tính cách của con, con nhất định sẽ trở về mà."

Tàng Sắc mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Trên mặt Ngụy Trường Trạch không biết là biểu tình gì, chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu muốn quay lại, lúc nào cũng có thể trở về."

Ngụy Vô Tiện mỉm cười gật đầu: "Con biết rồi, phụ hoàng."

============

Lam Hi Thần mở cửa ngự thư phòng ra, vừa lúc thấy Lam Vong Cơ đang phê duyệt tấu chương, Lam Hi Thần cười ấm áp nói: "Vong Cơ, Ngụy quốc hồi âm, ngươi đến xem một chút."

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, nhận lấy phong thư từ tay Lam Hi Thần, mở ra xem, đôi mắt nhạt màu tựa hồ mang theo chút ý cười.

Lam Hi Thần hỏi: "Trong thư nói gì?"

Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Trong thư nói, Ngụy quốc đáp ứng."

Lam Hi Thần có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cười nói: "Đáp ứng rồi!"

Lam Vong Cơ gật đầu: "Ừm."

Lam Hi Thần cười nói: "Vậy quá tốt rồi, Vãn Ngâm nhất định cũng sẽ rất vui, mấy ngày trước hắn còn bảo ta muốn đi Ngụy quốc tìm Vô Tiện."

Lam Vong Cơ gật đầu: "Huynh trưởng, ta muốn đến Ngụy quốc thăm Ngụy Anh, mấy ngày ta không ở đây, tạm thời làm phiền huynh trưởng..."

Lam Hi Thần mỉm cười: "Được, Vong Cơ, ngươi cứ yên tâm đi đi, trên triều có ta và Vãn Ngâm lo."

Lam Vong Cơ gật đầu: "Đa tạ huynh trưởng."

Tuy rằng Lam Vong Cơ đã trở thành Hoàng đế nhưng trong lòng vẫn là đệ đệ thích dựa dẫm a, nghĩ tới đây, Lam Hi Thần cười lắc đầu.

=========

Giang Trừng và Giang Yếm Ly đang chuẩn bị đi chợ thì Lam Hi Thần tới, Giang Yếm Ly cười nói: "Tham kiến Trạch Vu Vương." Lam Hi Thần cười khẽ nâng Giang Yếm Ly đang hành lễ lên: "Lúc bình thường không cần gọi như vậy, cứ gọi Hi Thần là được rồi."

Giang Yếm Ly cười nói: "Phải gọi, không thể mất lễ nghĩa a!"

Giang Trừng hỏi Lam Hi Thần: "Giờ này ngươi đến đây làm gì, ta và tỷ tỷ chuẩn bị đi ra ngoài."

Lam Hi Thần nói: "Ta đến nói cho ngươi một tin, Ngụy quốc đã đáp ứng gả Vô Tiện cho Vong Cơ rồi."

Giang Yếm Ly cười vui vẻ nói: "Thật sao, ta còn tưởng tiểu quỷ A Anh kia sẽ không chịu."

Giang Trừng cười nhẹ: "Gả tới đây thì không cần phải chạy ngược về thăm nữa, không tồi."

Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ đi Ngụy quốc gặp Vô Tiện, cho nên mấy ngày nay chuyện triều chính phải do hai người chúng ta xử lý rồi."

Giang Trừng gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề."

Giang Yếm Ly che miệng cười khẽ nói: "Hi Thần, ta và A Trừng muốn đi chợ, nếu không ngươi cũng đi cùng đi."

Giang Trừng lắc lắc cánh tay Giang Yếm Ly, có chút không được tự nhiên nói: "Tỷ tỷ, tỷ để Lam Hi Thần đi theo chúng ta làm gì chứ?"

Giang Yếm Ly cười nói: "Hôm nay đồ chúng ta muốn mua có thể hơi nhiều."

Giang Trừng lúng túng nói: "Đồ nhiều vậy ta cũng có thể cầm mà."

Giang Yếm Ly nhìn Lam Hi Thần đầy thâm ý nói: "Sợ là có người không muốn đâu."

Lam Hi Thần nở nụ cười ấm áp trên gương mặt tuấn lãng nói: "Hi Thần cung kính không bằng tuân mệnh."

Ý cười trong mắt Giang Yếm Ly càng lộ rõ đến mức Giang Trừng cũng phải đỏ bừng mặt.

===========

Tối đến, rõ ràng đã đến giờ ngủ, thế nhưng không hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại không ngủ được, nghĩ đến mình phải gả cho Lam Trạm!! Nghĩ lại đúng là đáng sợ mà, nhưng mà cứ hết lần này tới lần khác đây vẫn là sự thật... Nhưng mà vì sao Lam Trạm phải đưa ra yêu cầu này a... Ngụy Vô Tiện thật sự nghĩ không thông.

Hăn dứt khoát không muốn nghĩ nữa, cầm hai vò rượu mở cửa đến đình viện, ngồi ghế tròn uống một mình.

Bỗng một tiếng động truyền đến tai Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhìn bạch y nhân đang đi tới, là Ngụy Tử Hy.

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn Ngụy Tử Hy cười nói: "Đã giờ này rồi mà Thừa tướng còn chưa nghỉ ngơi a."

Ngụy Tử Hy nhìn nụ cười tiêu sái của Ngụy Vô Tiện, lòng ghen tị với Lam Vong Cơ ngày càng tăng, dựa vào cái gì A Anh tốt đẹp như vậy lại không thuộc về hắn!! Dựa vào cái gì tiện nghi cho Lam Vong Cơ, nếu như lúc trước A Anh không phải đi Lam quốc làm chất tử thì người lớn lên cùng hắn sẽ là mình, mà không phải là tên Lam Vong Cơ kia.

Ngụy Tử Hy khàn khàn giọng nói: "A Anh, trước kia ngươi chưa từng gọi ta là thừa tướng."

Ngụy Vô Tiện không biết sao lại không muốn nói chuyện với người trước mắt này, cúi đầu nói: "Đó là trước kia, dù sao lúc đó ta cũng còn nhỏ, đều là lời trẻ con nói linh tinh mà thôi."

Trên mặt Ngụy Tử Hy treo nụ cười chua xót: "Lời trẻ con nói linh tinh... A Anh, vậy ngươi biết không, những lời ngươi nói khi còn bé, khiến ta mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy thật đắng."

"A."

Dù Ngụy Vô Tiện có ngốc đến đâu thì giờ phút này cũng hoàn toàn hiểu thấu được Ngụy Tử Hy ôm tâm tư gì với hắn. Trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc, nhưng mâu thuẫn lại chiếm đa số, sắc mặt Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt lập tức trở nên lạnh lùng xuống nói: "Ngụy Tử Hy, ta cảnh cáo ngươi, đừng ôm ảo tưởng viễn vông đó với ta."

Ngụy Tử Hy cười nói: "Nhưng ta chỉ ôm một chút ảo tưởng đó với ngươi, ta vốn tưởng rằng, ta còn có thời gian rất dài để cảm hóa ngươi, nhưng ta thật không nghĩ tới, Lam Vong Cơ lại muốn để ngươi gả cho y. Dựa vào cái gì, ngươi nói cho ta biết, dựa vào cái gì?" Đến cuối cùng, Ngụy Tử Hy cơ hồ là phẫn nộ hét lên, ánh mắt đầy điên cuồng cùng độc ác với Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: "Cho dù ta không gả cho Lam Trạm thì ta cũng sẽ không gả cho ngươi. Ta càng sẽ không thích ngươi chứ đừng nói đến chuyện yêu ngươi."

Ngụy Tử Hy cười ha ha, chậm rãi bước tới, vươn tay định chạm vào mặt Ngụy Vô Tiện, đáng tiếc hắn còn chưa chạm được đã đột nhiên hứng chịu một đạo nội lực đánh bay ra ngoài.

Ánh mắt Ngụy Tử Hy trừng lớn, lạnh lùng hét lên: "Ai?"

Phía xa, Lam Vong Cơ một thân bạch y trắng tinh đứng trên nóc nhà, hướng về phía ánh trăng sáng ngời, tựa như tiên quân dưới chín tầng trời.

Ngụy Vô Tiện cứ như vậy ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ, không biết nên mở miệng nói gì.

Trong đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ tràn đầy lạnh lùng, thậm chí lúc nhìn Ngụy Tử Hy còn mang theo tia chán ghét: "Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng của Lam Vong Cơ lập tức phản ứng lại, dùng khinh công bay lên nóc nhà đứng cạnh y, sau đó cười hì hì hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, sao ngươi lại tới đây?"

Đôi mắt rõ ràng lãnh đạm của Lam Vong Cơ khi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện lại giống như mang theo sự dịu vô tận của thế gian, y nhẹ giọng nói: "Đến gặp ngươi."

Ngụy Tử Hy nhìn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện như đôi bích nhân, lạnh giọng nói: "Lam Vong Cơ, sao ngươi lại ở đây?"

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn Ngụy Tử Hy: "Ta tùy tiện đến thăm phu nhân chưa qua cửa của ta, liên quan gì đến ngươi."

Ngụy Vô Tiện sờ sờ mũi, tuy rằng mình gả cho Lam Trạm là sự thật, nhưng lời này từ miệng Lam Trạm nói ra... Sao lại ngọt ngào như vậy chứ, phu nhân, thật là một từ tuyệt đẹp mà.

Ngụy Tử Hy nhìn Lam Vong Cơ, hắn tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vẫn phất tay áo không cam lòng rời đi.

Ngụy Vô Tiện thấy Ngụy Tử Hy đi rồi lập tức nở nụ cười.

"Ha ha ha ha ha, Lam Trạm, ngươi nhìn thấy biểu tình vừa rồi của Ngụy Tử Hy không, ai ya, cười chết ta rồi ha ha ha ha."

Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Thấy rồi... "

Đột nhiên Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, sao ngươi lại muốn kết hôn với ta?"

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện vẫn chưa thông suốt, bất đắc dĩ thở dài: "Đến lúc đó sẽ nói ngươi biết."

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Được. Lam Trạm, nếu ngươi đã tới rồi thì đến phòng ta ngủ đi." Nói xong, Lam Vong Cơ từ nóc nhà đáp xuống, đi vào phòng Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nằm trên giường có thói quen nghiêng người về phía Lam Vong Cơ, ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt thuộc về y, hắn có thể ngủ ngon giấc.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện bên cạnh, duỗi tay ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, khẽ nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, Ngụy Anh."